Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 13: Sợ rằng em sẽ lại rời xa

Bờ vai cô run lên trong vô thức, dù đã gắng kìm nén nhưng vẫn bị anh soi được.
“Nếu cô Lâm quên rồi.” Anh quay người, không cho cô có cơ hội trốn tránh: “Không sao cả, anh vẫn còn nhớ tường tận.”


Sự việc dường như đã đi đến mức buộc phải giải quyết triệt để rồi. Thực ra thì Lâm Sơ Nguyệt cho rằng chẳng có gì cần xử lý ở đây cả. Duyên phận mong manh, anh tình tôi nguyện. Thế giới của người trưởng thành cũng nên đồng cảm với nhau trong thinh lặng chứ không phải mấy năm sau gặp lại thì đi đào tận gốc câu chuyện rồi nhất quyết không chịu bỏ qua như thế này.


Cô phân tích tâm lý của anh trong tích tắc, nghĩ đi nghĩ lại thì chắc mẩm là do mình đã bỏ đi mà không thèm nói gì thế nên đã “xúc phạm” lòng tự ái của người ta.


Cô không muốn dây dưa quá nhiều nên đã dựa vào suy đoán của mình mà giải quyết cho xong chuyện này. Chẳng có gì hiệu quả bằng sự thẳng thắn cả. Cô không đợi anh nói tiếp mà quay sang nhìn anh, chủ động mở lời: “Nếu anh để bụng chuyện đó thì sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”


Lời cô nói khiến Ngụy Ngự Thành rất ấm ức, anh bí bách cùng cực, rõ ràng đây không phải câu trả lời mà anh mong muốn.
“Tại sao em lại đi?” Rốt cuộc thì anh vẫn nên hỏi thẳng thì hơn.
“Bởi vì đến lúc phải đi thôi.” Cô trả lời trôi chảy: “Tôi cho rằng chúng ta đều có chung suy nghĩ.”


Anh lạnh nhạt: “Chung suy nghĩ à.”
“Nếu anh bực vì thứ tự rời đi.” Cô rộng lượng: “Thì cho tôi xin lỗi, tôi không nên đi trước anh.”


Cô nhấn mạnh chữ “trước”, hơn nữa cô cũng tin rằng anh nhắc lại chuyện cũ vì cô đã chiếm ưu thế của anh. Dựa vào địa vị của anh thì quyền chủ động phải nằm trong tay anh mới đúng.


Anh đã muốn chơi thì việc đi hay không cũng phải để anh chọn trước. Thái độ của cô răm rắp theo anh, vẻ áy náy chân thành xen lẫn lý trí ngập tràn trong đôi mắt cô. Ngụy Ngự Thành nóng lên, anh muốn vươn tay che kín đôi mắt đã thiêu rụi lòng tự tin của người ta.


Cùng lúc ấy cô quan sát thấy mặt anh biến sắc nên đoán rằng anh đang bất mãn. Vì thế mà cô càng đưa ra đảm bảo với anh: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, nhất là ở trước mặt Chung Diễn.”


Ấn đường anh như chìm trong băng giá, anh mất kiên nhẫn: “Mối quan hệ của chúng ta…”
Anh cắt lời anh, sự ngay thẳng đong đầy trong đôi mắt trong veo ấy: “Chủ tịch, tôi không có bất cứ quan hệ nào với anh hết.”


Câu nói của cô tựa lưỡi dao cứa mạnh vào tim anh, nó hệt như đang khuyên bảo vòng vo với anh rằng, anh chừng này tuổi rồi, làm một người đàn ông đàng hoàng không được à?


Mãi đến khi bóng lưng cô đã nhòa đi, thương yêu và khát khao của anh đã chẳng thèm giấu mình mà cứ thế bám theo cô ráo riết.

Ở nhà, Lâm Dư Tinh lắp gần xong đèn cho cảng hàng không nên Lâm Sơ Nguyệt bỗng quên sạch khúc nhạc đệm vừa qua mà vui vẻ chụp lại tác phẩm của cậu.


Cậu ra vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Sao thế?”
“Chị, chị đăng ảnh lên vòng bạn bè ạ?” Cậu nói nhỏ: “Thế thì anh Tiểu Diễn cũng thấy rồi.”
Cô đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn em trai: “Em không trách cậu ấy à? Lúc ở bar em còn bị thằng bé dọa cơ mà.”


Cậu lắc đầu nguầy nguậy: “Thật ra thì anh ấy tốt lắm, dẫn em đi chơi, không thấy em phiền phức, đôi lúc hơi cộc cằn vậy thôi chứ thật ra anh ấy tinh tế lắm.” Cậu dừng lại rồi hỏi cô: “Chị, sau này em vẫn được gặp anh Tiểu Diễn đúng không?”


Dựa vào lời giải thích tỉ mỉ của em trai mà cô vỡ lẽ, vì căn bệnh đặc thù của mình nên từ bé đến giờ rất ít bạn cùng trang lứa sẵn sàng chơi với cậu. Con đường cậu đi là mảnh hoang vu cằn cỗi chỉ có cô độc sánh bước, cậu không có bạn để trò chuyện, cũng chẳng có ai đồng ý coi cậu là một người bạn “bình thường.”


Vì nhận ra được điều này nên trái tim cô đau nhói. Cô đặt tay lên vai cậu rồi nhoẻn một nụ cười để cho cậu yên tâm: “Ừ, vẫn được gặp chứ.”


Lúc này, khi Lâm Dư Tinh gửi ảnh bộ lego cậu vừa mới hoàn thành qua thì Chung Diễn đã nhảy bật ra khỏi giường, gửi voice chat liên tục: “Chú em, chú đang khiêu khích anh đấy à?”
“Bộ của chú dễ ợt, đợi đấy, để anh mang cho chú bộ khó hơn tỉ lần.”


Chung Diễn như vừa chết đi sống lại, sức sống trào dâng mãnh liệt trong cậu. Thêm nữa việc Lâm Dư Tinh liên lạc được với cậu cũng nói lên rằng Lâm Sơ Nguyệt đã ngầm cho phép.


Hai đứa hẹn gặp nhau vào lúc bảy giờ tối. Chung Diễn lục tung cả nhà lên, khuân hết đống lego còn lại lên xe làm dì giúp việc trợn tròn mắt: “Cháu định mở cửa hàng đấy à?”
Cậu hắng giọng, cố gắng duy trì hình tượng anh giai ngầu lòi: “Nhiều quá dọn bớt thôi.”


Năm giờ chiều, lần đầu tiên Ngụy Ngự Thành về nhà sớm như vậy. Anh nhìn sàn nhà bừa bộn mà khó chịu, cau mày lại. Chung Diễn lại ôm thêm mấy hộp nữa ra ngoài thì bất ngờ, vội vàng xin anh: “Buổi tối cháu ra ngoài có việc.”
“Đi đâu?”


“Nhà cô Lâm ạ.” Câu trả lời của cậu vô cùng vang dội.
Tay anh còn đang cởi áo bỗng dừng lại, anh tỉnh bơ hỏi cậu: “Có chuyện gì?”
“Cháu đưa lego cho em cô, chuyện lần trước ảnh hưởng đến em ấy nên mang đến coi như lời xin lỗi.”
Anh lạnh nhạt: “Cũng còn lương tâm cơ đấy.”


Cậu chỉ biết câm nín, mấy chữ đó áp lên người cậu còn khiến cậu thấy vi diệu.
“Cậu, tối cháu không ăn cơm ở nhà đâu.” Cậu nói rồi đi luôn. Vẻ mặt anh bỗng thay đổi, anh nghiêng đầu: “Mấy cái này đơn giản quá, cháu mang đến cũng không được trò trống gì.”


“Dạ?” Chỉ một câu nói đã khiến cậu phải chần chừ.
“Đợt trước khách hàng có gửi cho một loạt hàng mới, còn chưa được tung ra thị trường nước mình đâu, vẫn nằm trong xe Tư Văn đấy, cháu lái xe thì tiện cầm luôn đi.” Anh thản nhiên nói với cậu.


Cậu sung sướng tột cùng, xúc động mà nói cảm ơn anh rồi hừng hực khí thế lái xe đến công ty, đứng dưới tòa nhà gọi điện cho Lý Tư Văn.
Ai ngờ Lý Tư Văn nghe thì ngạc nhiên vô cùng: “Hả?”
“Cậu em nói anh có lego.”


Anh làm thư ký cho Ngụy Ngự Thành mười mấy năm trời nên giờ nhạy bén trong anh đã lên đến trình độ thượng thừa. Anh phản ứng lại chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt vẫn y như cũ: “Ừ nhưng bây giờ anh đang có cuộc họp ở Thành Đông. Tiểu Diễn, vất vả cho em rồi.”


Vì thời gian đi lại cộng thêm việc đang sát giờ cao điểm nên Chung Diễn đã bị níu chân. Sáu giờ năm mươi, Ngụy Ngự Thành nhận được điện thoại của thằng bé như dự đoán.


“Cậu, cháu đang bị tắc đường mà lỡ hẹn thì cũng không ổn. Cậu đến nhà cô Lâm thay cháu với được không? Cậu gửi cho em trai cô chỗ lego cháu để ở nhà ý.” Giọng cậu như đưa đám đi cùng với vẻ khẩn khoản áy náy khôn cùng.


Bảy giờ năm phút, Lâm Sơ Nguyệt rửa xong đĩa táo bưng ra phòng khách: “Chung Diễn còn chưa đến à?”
Lâm Dư Tinh đứng cạnh bàn ăn: “Chưa ạ.”
“Chắc đang tắc đường rồi.”


Vừa dứt lời thì Chung Diễn gửi wechat đến. Cậu vừa đọc vừa nói: “Anh ấy bảo bị tắc đường nên đã nhờ cậu đến hộ.”
Đĩa quả trên tay suýt thì lung lay, cô cau mày: “Ai cơ?”
“Chị quên rồi ạ, cậu anh ấy đó, cũng không trẻ lắm…”


Ngụy Ngự Thành đứng ở ngoài cửa, đúng lúc tiếng nói của cậu xuyên qua khe cửa chui tọt vào lỗ tai anh.
Lâm Dư Tinh gọi anh là “Chú.”
Cậu quay lưng về phía cửa, đối mặt với Lâm Sơ Nguyệt nên không biết rằng người trong cuộc đang đứng đằng sau mình nhưng mà cô thì đã thấy anh rồi.


“Chú à?” Câu nói của cô mang ý nghĩa sâu xa.


“Bởi chú ấy trông khoảng chừng đấy tuổi, không quá trẻ mà cũng không gọi bằng bác được vì chú vẫn chưa già đến mức đấy.” Cậu còn phân tích cực kỳ nghiêm túc, nhưng vừa chớp mắt thì hình ảnh của người nào đó đã phản chiếu lên bình thủy tinh ở trên bàn để cậu thấy rõ một người chú đang đứng ngoài cửa.


“Thật ra gọi chú cũng không hợp lắm tại lúc đứng cạnh Chung Diễn thì trông hai người như anh em. Mặc dù em mới gặp anh ấy được một lần thôi nhưng địa vị của anh ấy với vẻ đẹp lẫn khí chất già dặn đó khiến người ta khó mà quên được.”


Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười vì em trai gió chiều nào xoay chiều ấy, cô còn rất lịch sự mà nhắc cậu: “Em vừa mới bảo anh ấy không trẻ lắm mà.”
Trái tim nhỏ bé của cậu đau muốn chết, lúc này Ngụy Ngự Thành đã mở cửa bước vào cứu cánh cho cậu: “Chị xấu tính quá nhỉ?”


Cậu lâm vào cảnh khốn cùng, mặt cậu đỏ lên, tính cách cậu đơn thuần nên vội vàng xin lỗi anh: “Cháu xin lỗi, cậu Ngụy.”
“Không sao đâu.” Anh làm vẻ rộng lượng, tay anh cầm hai hộp lego, anh nhìn cậu rồi lại nhìn cô. Ánh mắt thoáng qua thôi mà như vừa xảy ra một cuộc giao chiến ngắn ngủi.


Cô rất quan trọng việc hiếu khách nên vô cùng thân thiện nhường đường cho anh, còn cực kỳ lễ phép chào anh: “Mời chú Ngụy vào nhà.” Cô nói xong thì xoay người, tấm lưng thon gọn khoe ra vẻ đắc ý. Anh hơi nhướn mày rồi cúi đầu bật cười.


Lâm Dư Tinh không dám chủ động nói chuyện với anh, chênh lệch tuổi tác cũng chỉ là một phần, thứ hai là vì Ngụy Ngự Thành bước đi cùng khí chất chững chạc ngồi xuống sofa đã khiến cho không khí xung quanh lạnh hơn rất nhiều.


Anh thấy được rằng cậu đang bối rối nên chủ động mở lời trước: “Cơ thể khỏe hơn chưa?”
Cậu gật đầu.
“Lần trước Chung Diễn gây họa làm liên lụy đến cháu rồi.”
“Không sao không sao ạ.” Cậu lắc đầu không ngừng.


Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng chiều theo cậu, bất chợt lên tiếng: “Đúng rồi, có sao đâu, suýt nữa thì phải vào bệnh viện thôi.”
Anh nghe được lời trách móc trong câu nói của cô nên tiếp lời: “Sau này muốn đi đâu thì để Chung Diễn chở đi.”
Cậu thở dài sầu muộn: “Cũng không dám nhờ ạ.”


Nét cười xẹt qua đôi mắt anh: “Thế thì nhờ chú, chú chở đi.”
Không khí bấy giờ đã bớt căng thẳng hơn trước nhưng cũng chưa thân quen đến độ cho nó được ấm lên.


Mười giây im lặng, Ngụy Ngự Thành cũng không định ra về, anh ngồi trên sofa duỗi thẳng chân ra, thoải mái trong mọi tình huống. Anh chỉ vào đĩa quả trên bàn rồi hỏi Lâm Sơ Nguyệt: “Anh ăn được không?” – Giọng nghe ngây thơ xiết bao.
Lâm Dư Tinh nhiệt tình trả lời thay chị: “Ăn được ăn được ạ.”


Trái táo mới rửa hẵng còn đọng nước, anh cầm dao lên giả vờ gọt quả. Tất nhiên anh có muốn ăn táo thật đâu nhưng anh vẫn phải đạt được mục đích của mình chứ, dù cho anh chẳng có đạo cụ nào để anh được phát huy tiềm năng cả.


Vì thế mà lưỡi dao đã chệch đi hai mi li mét kèm theo cái nhíu mày rất đỗi tự nhiên của anh, nhờ đó mà máu đỏ bắt đầu rỉ ra từ ngón tay anh.
Lâm Dư Tinh giật mình: “Chảy máu rồi.”
Anh hơi cau mày: “Không sao đâu, vô tình trượt tay thôi.”


Mới đầu Lâm Sơ Nguyệt còn tỉnh táo, cô cho rằng tất cả mọi chuyện đều quá trùng hợp nhưng dưới sự thúc giục của em trai thì chẳng thể làm gì khác ngoài việc đi ra lấy hộp thuốc. Anh thấy cô không ngồi xuống nên chả chịu ngẩng đầu lên, giọng cứ trầm trầm: “Khử trùng là được rồi.”


Tựa như cung tên được bắn ra một cách khó hiểu, mặc cho người cầm dây cung đàn áp như thế nào, cậu cũng chỉ biết ngồi xuống bên cạnh anh, thực hiện nhiệm vụ “cứu người.”


Anh có một bàn tay mảnh khảnh, trên mu bàn tay còn nổi rõ đường gân, làn da trắng mịn màng, móng tay được cắt gọn gàng, từng chi tiết đều mang hơi thở của sự cao sang. Anh giơ tay lên để lộ ra cổ tay to và săn chắc được tô điểm bằng chiếc Jaeger-LeCoultre bản giới hạn càng tăng thêm vẻ lịch lãm cho anh.


Cô bình tĩnh bôi thuốc vào tay anh. Khử trùng trước rồi mới bôi cồn i ốt, cô làm rất từ tốn, không chỉ nghiêm túc mà cô còn né tránh anh. Cô đang tránh phải tiếp xúc da thịt với anh, kể cả chỉ chạm vào đầu ngón tay đi chăng nữa.


Cô là một tuyệt sắc giai nhân nổi đình nổi đám từ thời thiếu nữ rồi. Hai người nhích lại gần nhau đủ cho anh được nhìn ngắm tỉ mỉ vẻ đẹp của cô. Đôi mắt hạnh hơi cụp xuống, hàng mi dày họa ra một cái bóng nho nhỏ trên khuôn mặt.


Góc nhìn này hệt như lúc anh ôm cô vào lòng trong đêm hôm ấy. Vòng tay vững chắc cùng một con tim nồng ấm, phong cảnh khi anh cúi đầu chiêm ngưỡng thật kiều diễm biết bao nhiêu. Sau đó, ly rượu sake bỗng rung chuyển, thành trì bị đánh chiếm đến mức chẳng còn đường lui.


Anh cảm nhận được sự căng thẳng của Tiểu Nguyệt khi cô nằm dưới thân mình. Song anh vẫn nhẫn nại vỗ về cô, giọng anh trầm lắng tựa chai rượu được ủ lâu ngày: “Ngoan, đau thì nói cho tôi biết.”


Lâm Sơ Nguyệt như cô mèo hoang đang chuếnh choáng trong men say, cô ngẩng đầu cắn nhẹ lên cằm anh, làm nũng với anh khi dục vọng căng tràn: “Mạnh nữa đi anh.” Vết cào cô để lại sau lưng anh thấm đượm sự ngọt ngào.


Băng gạc nhẹ nhàng quấn vào ngón tay anh, cô hơi mạnh tay thít chặt để rồi kéo lại suy nghĩ của anh về thực tại. Cô làm rất nhẹ nhàng, thắt lại băng gạc cho anh: “Đau thì nói cho tôi biết.”


Ngụy Ngự Thành híp mắt vì sự trùng hợp kỳ lạ này, chỉ khác là thái độ của cô như đang đối xử với người dưng chứ chẳng dịu dàng như ngày xưa. Chính điều này đã khiến người ta cảm thấy bức bối trong lòng.


Anh “Ừ” với cô, điềm đạm nói: “Mạnh nữa đi em” rồi im bặt, không nói thêm gì nữa. Câu này khiến người ta phải suy nghĩ xa vời, quả thật đã làm cho tay cô run lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh, người lớn cả rồi, chỉ cần một tích tắc đã đủ cho đôi mắt toát lên vẻ chân thành. Cả hai đối mặt với nhau trong phút chốc, người thì đang bóng gió một cách trắng trợn còn người kia đã bị ép phải rơi vào vòng xoay ký ức.


“Được rồi.” Anh rút tay về, lại “ngây thơ” cảm ơn cô: “Em gọt táo cho anh được không?”


Cô đã hiểu ra hết thảy trong cuộc đọ sức âm thầm này. Chung Diễn “tạm thời” không đến được nên anh đã “tốt bụng” tới đưa lego hộ thằng bé. Suy nghĩ tăm tối hơn nữa thì việc bỗng dưng muốn ăn táo chắc cũng để mình bị đứt tay cho máu tứa ra thôi.


Đỉnh cao ở chỗ là bạn biết anh đang giở trò xấu tính nhưng bản thân thì chẳng đánh lại được, đã vậy còn phải gọt quả giúp anh.


Lâm Sơ Nguyệt im lặng nghe theo anh nhưng thứ mà cô đang gọt không phải táo nữa mà chính là đầu của ai đấy. Cô gọt táo xong, anh đưa tay ra cầm thì cô chợt mỉm cười: “Anh Ngụy không sợ bị tôi hạ độc à?”
Anh nói bằng giọng chỉ hai người nghe được, câu trả lời của anh đã đánh bại (*) tất cả:


“Anh chỉ sợ em sẽ lại rời xa anh.”
Nguyên văn 四两拨千斤 – Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.