Cao Dật Linh cứ như vậy mà chết trong ngực của Lâm Chỉ Chính, hiển nhiên ngay cả thời gian thống khổ cũng bỏ bớt.
Ngay từ đầu Lâm Chỉ Chính rất khó tin Cao Dật Linh đã chết thật, y dò xét hơi thở của Cao Dật Linh vô số lần, rốt cuộc thừa nhận Cao Dật Linh đã chết thật, hơn nữa Cao Dật Linh rõ ràng biết mình gần đến giờ tử, cho nên nói cầu y giúp đỡ.
“Quái dị như vậy, nói chết là chết.” Lâm Chỉ Chính ngẩn ngơ ôm Cao Dật Linh ngồi trên ghế, y đối vởi Cao Dật Linh mặc dù có lòng ái mộ, dù sao không lâu, cho nên thương tâm không sâu như vậy, nhưng ít nhất y có yêu Cao Dật Linh, không khỏi chảy lệ. “Ta sẽ đưa ngươi về Cao gia, lời dặn của ngươi ta đều sẽ làm được.”
Y lập tức đặt một cổ quan tài tốt nhất.
Lâm Tiên Nhi nói thét chói tai nàng sắp gả đi, tại sao trong nhà lại có thể có người chết, chẳng may dính uế khí của người chết thì sao, kiên quyết muốn đưa thi thể của Cao Dật Linh đem ra bên ngoài.
Lâm Chỉ Chính cũng biết tang sự cùng hôn sự không tốt cùng một chỗ, vì thế y đến biệt quán lo liệu tang sự của Cao Dật Linh. Y sợ thời tiết nóng bức, thi thể mau thối rửa, cho nên muốn nhân bình minh liền đưa thi thể chuyển về Tô Châu lập tức nghĩ Cao Dật Linh đã từng ở Trần gia, dù sao đi nữa, cũng phải báo cho Trần gia một tiếng, vì thế y phái người thông báo tin tức Cao Dật Linh đã chết, bình minh sẽ chuyển về Tô Châu.
Linh đường mới dọn xong, Đàm Thiên Diễn thì tóc tai tán loạn chạy đến.
Lâm Chỉ Chính nhìn tóc tai bù xù của y, ánh mắt trừng lớn như bị trúng tà, lắp bắp kinh hãi. “Đàm Thiên Diễn, ngươi sao vậy? Bộ dạng sao như thế, người không giống người, quỷ không giống quỷ?”
Đàm Thiên Diễn đẩy y ra, giọng khàn khàn không như giọng của y. “Cao Dật Linh đâu? Hắn ở nơi nào?”
Lâm Chỉ Chính nói: “Ngươi tới dâng hương sao? Ta lấy hương cho ngươi.”
Đàm Thiên Diễn chẳng những không nhận hương, mà còn cầm cái lư hương ném xuống đất. Y chỉ Lâm Chỉ Chính tức giận nói: “Dâng cái gì mà dâng? Sao hắn có thể nói chết thì chết được? Ngươi cút ngay cho ta, ta muốn thỉnh đại phu tới chữa cho hắn. Nhất định là ngươi đem giấu hắn đi, không cho ta gặp hắn, còn gạt ta là hắn đã chết.”
Lâm Chỉ Chính không biết y sao lại nổi điên, nhưng nghe y hồ ngôn loạn ngữ như vậy, cho dù tính khí của người có tốt đi chăng nữa cũng chịu không nổi. Lâm Chỉ Chính lớn giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đêm qua Cao Dật Linh mới đến, dặn dò một ít hậu sự, rồi gục chết trong lòng của ta. Nếu ngươi không tin, thi thể ở phía sau, ngươi tự xem đi.”
Đàm Thiên Diễn đẩy y ra, “Ta đang muốn xem.”
Lâm Chỉ Chính bị y đẩy ngã xuống đất.
Đàm Thiên Diễn tới hậu đường, vừa thấy Cao Dật Linh im lặng nằm trên một chiếc giường.
Đàm Thiên Diễn cầm tay hắn, tay đã lạnh băng, tuy rằng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, nhưng cũng nhìn được là đã không còn hơi thở.
“Ngươi không chết, ngươi không có khả năng chết, ngươi gạt ta, ngươi đang đùa với ta phải không?” Đàm Thiên Diễn nâng hắn dậy, giọng còn khó nghe hơn quỷ. “Cao Dật Linh, ta thừa nhận ta sai rồi, ta thừa nhận không nên đối đãi ngươi như vậy. Van cầu ngươi, tỉnh lại đi, tất cả những điều kiện của ngươi ta đều nguyện ý, kính nhờ ngươi, hãy như trước kia nói yêu ta đi.”
Cao Dật Linh đã sớm chết, đương nhiên không có phản ứng. Y đem Cao Dật Linh ôm vào trong ngực, cảm giác thân người của Cao Dật Linh lạnh băng không có nhiệt độ, rốt cuộc y cũng thừa nhận hắn đã chết.
Y khóc rống nghẹn ngào, trên mặt đầy nước mắt, cơ hồ phát cuồng lấy tay nện vào đầu mình. “Ngươi cố ý sao? Ngươi làm sao có thể nói chết là chết? Cho ta một cơ hội nữa, ta cái gì cũng đều nguyện ý trả giá, ngươi muốn tâm của ta, ta cho ngươi, ngươi muốn cái gì đều được, ta chỉ muốn ngươi sống. Chỉ cần ngươi còn sống, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”
Tiếng hét nghe sao não ruột, Lâm Chỉ Chính ngơ ngác nhìn Đàm Thiên Diễn, tóc tai bù xù của y tựa như người điên, tiếng khóc hô to của y lại cảm động lòng người.
Lâm Chỉ Chính trực giác cho rằng y đã điên rồi, ngay cả đến gần cũng không dám.
Mà Đàm Thiên Diễn ôm lấy Cao Dật Linh, nhìn cũng không thấy Lâm Chỉ Chính bước ra khỏi biệt quán Lâm gia.
Gió đêm thổi qua, Lâm Chỉ Chính rùng mình, hàn ý đầy mình làm cho y lạnh cả sống lưng, một đêm này tựa hồ nhiều chuyện xảy ra.
Đàm Thiên Diễn lảo đảo trở về Trần gia, cả người bê bối, tóc lại rối tung, thoạt nhìn tựa như người điên, làm sao giống Đàm Thiên Diễn phong lưu phóng khoáng hơn nữa lại thất thần ôm một người chết, lại ở trong đêm tối lại càng làm cho người ta thêm phần đáng sợ.
Thủ vệ Trần gia nhìn bộ dạng này của y, sợ chết khiếp, vội vàng vào bẩm báo.
Trần Sinh Tài cái gì cũng không nói, Đàm Vận Nguyệt là người đầu tiên đi ra đại sảnh.
Đàm Thiên Diễn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có, cứ lăm lăm tiến thẳng về phòng của mình.
Phó nhân phía sau run run nói: “Đàm thiếu gia có lẽ là đã đụng vào cái gì không tốt, nên mới trúng tà nổi điên?”
Đàm Vận Nguyệt cũng nhìn thấy Đàm Thiên Diễn có gì đó không hợp, nhưng dù cho ai nói lời như thế đều muốn tức giận, vả lại nàng vốn tính tình không tốt, vì thế tức giận quát: “Còn nói lung tung thì nên cẩn thận cái miệng của ngươi.”
Đàm Thiên Diễn vào phòng, đặt Cao Dật Linh lên giường, sửa sang y phục cho hắn, chậm rãi chải tóc cho hắn.
Trần Sinh Tài nhìn mà kinh sợ nói: “Làm sao một người đang tốt lành như thế, đi ra ngoài một chuyến trở về lại biến thành cái dạng này? Lại giúp người chết chải tóc. Mau mau thỉnh đại phu, không, không đúng, thỉnh đạo sĩ đến, hắn nhất định là trúng tà.”
Đàm Thiên Diễn chải tóc thật đẹp cho Cao Dật Linh, quấn thành búi, cầm lấy khăn ướt lau mặt hắn. Y phi thường cẩn thận lau, tiếp đó đến tay, đến chân y.
Khi lau đến lòng bàn tay của Cao Dật Linh, y nhìn thấy vết sẹo bị cây cỏ sát thương, run rẩy nâng tay của Cao Dật Linh lên môi, mỗi vết sẹo lưu lại một cái hôn trìu mến, làm chuyện lúc trước y chưa kịp làm.
Y vẫn lau, mãi đến khi lau sạch hết các nơi trên thân của Cao Dật Linh.
Y cho thi thể của Cao Dật Linh dựa nghiêng bên giường, mở cái tủ gỗ, tìm kiếm một lát, lấy ra một cái khăn đỏ, phủ lên đầu của Cao Dật Linh, lại lấy hai cây nến đỏ, để lên bàn đốt sáng. Bất luận kẻ nào cũng biết y đang làm cái gì, Đàm Vận Nguyệt tức giận nói: “Đàm Thiên Diễn, ngươi đang làm cái gì?”
“Đệ muốn thành thân với Cao Dật Linh.” Đàm Thiên Diễn nói nhẹ nhàng.
Trần Sinh Tài nghĩ y điên rồi. “Ngươi muốn thành thân với người chết? Cho dù ngươi muốn kết hôn với bài vị của hắn, nhưng người chết là nam. Sao ngươi lại thành bộ dạng điên khùng này? Thiên Diễn, ta là tỷ phu, ngươi có nhận ra ta không?”
“Đi ra ngoài, ta mặc kệ hắn là người chết hay là nam nhân, ta đều muốn thành thân với hắn.” Giọng của y rất nhỏ, nhưng lại đầy kiên định không lay chuyển.
Trần Sinh Tài chưa từng thấy chuyện tà môn như thế, giật mình không nói được nữa.
Đàm Vận Nguyệt cười lạnh nói: “Ngươi có nhớ là đã thề với ta hay không, nếu nươi muốn hắn, ngươi lập tức chết.”
Đàm Thiên Diễn thong thả ngước đầu ánh mắt của y như đuốc, tuy tóc tai bù xù, nhưng ánh mắt của người như thế, cũng không phải kẻ điên. “Tỷ tỷ, tỷ còn muốn hận bao lâu? Trước kia đệ giúp tỷ, bởi tỷ là tỷ tỷ của đệ, nhưng Cao Dật Linh hắn đem sinh mệnh rút ngắn của mình, giúp ngươi bảo vệ đứa bé, tỷ biết không? Hắn sợ đệ thương tâm, sợ đệ khổ sở, đệ lại không thật tâm đối đãi hắn. Đệ mệt mỏi, tỷ muốn hận, thì tỷ cứ tự hận, trước khi hắn chết, đệ mới biết đệ yêu hắn, ngay cả tỷ có phản đối, muốn đệ đi tìm cái chết, đệ cũng thương hắn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước).”
Đàm Vận Nguyệt giận đến thở dốc. “Đàm Thiên Diễn, ngươi…”
Đàm Thiên Diễn xoay người, vén khăn đỏ của Cao Dật Linh lên, rót hai chén trà, làm như rượu giao bôi, cho Cao Dật Linh uống xong, chính mình cũng uống chén tiếp theo, sau đó mới hôn lên đôi môi đỏ mỏng đã tái nhợt của Cao Dật Linh.
Thi thể lạnh băng của Cao Dật Linh ngã trên người của y, y yên lặng rơi nước mắt, nước mắt của y ngậm trong miệng, mỗi một câu đều là lời tâm huyết, âu sầu đến muốn xé ruột xé gan.
Y ôm lấy Cao Dật Linh khóc to. “Ta yêu ngươi, Cao Dật Linh, ta vì ngươi mà động tâm, động tình, ta yêu ngươi như thế, yêu ngươi đến nguyện ý moi trái tim này giao cho ngươi ta yêu ngươi, yêu đến vì ngươi mà chết cũng không sao cả.”
Tính tình của Đàm Vận Nguyệt bạo liệt, rốt cuộc nghe không vô, nàng đẩy ngã nến đỏ. “Ngươi muốn điên, ra bên ngoài mà điên, đừng có điên trong nhà của ta.”
Đàm Vận Nguyệt tức giận kéo Đàm Thiên Diễn, Đàm Thiên Diễn lại ngã xuống, kéo theo thi thể của Cao Dật Linh cũng cùng ngã xuống, Đàm Vận Nguyệt giật mình thét lớn.
Trần Sinh Tài lập tức giữ chặt Đàm Thiên Diễn, chỉ thấy hai mắt y nhắm nghiền, Trần Sinh Tài thăm dò hơi thở của y, mới phát giác y không còn thở nữa. Trần Sinh Tài kinh hãi nói: “Đã chết? Chẳng lẽ là bi thương quá độ mà chết sao?”
Đàm Vận Nguyệt không dám kêu to: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, hắn vừa rồi còn nói chuyện với chúng ta, làm sao có thể…”
Đàm Vận Nguyệt dò mạch của Đàm Thiên Diễn, quả nhiên đã không còn nhịp đập, nàng đau đớn trong lòng, thét to: “Tại sao có thể như vậy? Làm sao lại chết thật như thế? Ta chỉ là muốn hắn tùy tiện thề thôi, làm sao hắn liền chết thật thế này?”
Đàm Vận Nguyệt không ngừng la hét, Trần Sinh Tài nhìn nàng bi thương đến muốn mất trí, vội vả lay lay nàng, nàng lại thét lớn đến hôn mê.
Trần gia này một chết một bệnh, gấp đến nổi Trần Sinh Tài ôm Đàm Vận Nguyệt ra ngoài kêu to: “Gọi đại phu, nhanh một chút, nhanh lên, phu nhân ngất xỉu.”
Đàm Vận Nguyệt tỉnh, người lại bi thương đến si ngốc, ngày ấy Trần Sinh Tài cùng nàng tranh cãi một trận lớn, tuy rằng sau lại hòa hảo, nhưng nhìn nàng lại luôn nhớ lời trước kia của nàng. Nữ nhân mình thích được gả cho mình nhưng vẫn luôn nhớ về nam nhân khác, hắn đương nhiên sẽ chịu không nổi, sự trìu mến đối với nàng tự nhiên không như trước kia.
Nhưng hiện tại thấy nàng ra nông nỗi này, trái tim yêu nàng vẫn không đổi, ôm nàng cố gắng an ủi.
Đàm Vận Nguyệt khóc ròng nói: “Hắn đã chết, ta chỉ có một đệ đệ như vậy, vậy mà hắn đã chết như thế.”
Đàm Vận Nguyệt ôm Đàm Thiên Diễn khóc rống, khóc đến muốn ngất đi, Trần Sinh Tài không đành lòng thấy nàng bi thương như vậy, vẫn không ngừng khuyên nàng.
Trần Sinh Tài bài trí linh đường cho Đàm Thiên Diễn, Đàm Vận Nguyệt vừa đến linh đường, nhìn bộ dạng đệ đệ chết đi, nàng rốt cuộc khó mà kiềm nén đau thương, ôm quan tài khóc ròng.
Lâm Tiên Nhi đến dâng hương, còn không ngừng hỏi: “Hắn bị bệnh chết sao? Dâng hương có lây bệnh cho ta hay không?”
(Vả mồm con mắm này, chát chát chát… Hừm.)
Đàm Vận Nguyệt tức giận đến muốn ném Lâm Tiên Nhi ra ngoài.
Nàng vẫn không ngừng khóc, nhìn đến dung nhan người chết của Đàm Thiên Diễn, nghĩ đến những lời Đàm Thiên Diễn nói trước khi chết, nàng hối hận khóc lóc: “Thiên Diễn, tỷ tỷ sai rồi, sớm biết thế này đã không bảo người thề. Ta cũng không hận Cao gia, Thiên Diễn, ngươi dậy nói chuyện với ta đi, Thiên Diễn, Thiên Diễn…”
Nàng khóc đến bi thương như vậy, ai khuyên cũng không được.
Mà Trần gia có hai cỗ thi thể xếp cạnh nhau, một cái là Đàm Thiên Diễn, một cái là Cao Dật Linh trong nhà bỗng thoáng có hai người chết, tôi tớ cũng thật sự sợ hãi, nghĩ trong nhà phong thủy không đúng, cho nên mới thoáng cái có hai người chết không hiểu lý do, có rất nhiều người sợ hãi mà xin nghỉ, Trần gia to như vậy mà nay trở nên trống quơ trống quắc.
Ngày hôm đó Đàm Vận Nguyệt khóc đến ngất đi, Trần Sinh Tài vừa muốn tôi tớ đi gọi đại phu, vừa lúc bên ngoài của Trần gia có một nam nhân đầu bạc trắng tuổi còn trẻ tiến vào.
Nam nhân này mặt mày diễm lệ, mê người đến không lời nào tả toàn thân hắn toát ra lãnh khí, lại bạc trắng một đầu, trên vai còn có một còn hắc điêu kỳ quái, lại rất quỷ dị vô cùng.
Trần Sinh Tài đang muốn đi gọi đại phu, người nam nhân này lại ngồi xuống, nhìn Đàm Vận Nguyệt, ngón tay lướt qua trán của Đàm Vận Nguyệt một cái, Đàm Vận Nguyệt liền tỉnh lại.
Trần Sinh Tài giật mình y thuật của nam nhân này thật cao siêu. Đại phu bình thường kê nửa ngày thuốc, nàng cũng nhất định sẽ không tỉnh, người nam nhân này chính là chạm vào nàng không tốn khí lực một chút nào, thế mà nàng liền tỉnh.
Nam nhân không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của hắn, lạnh lùng nghiêm túc nói: “Cao Dật Linh ở trong này sao?”
Khí thế của hắn làm người ta không rét mà run, Trần Sinh Tài không tự chủ được trả lời: “Đúng, nhưng hắn đã chết.”
“Thi thể đâu cho ta xem!”
Trần Sinh Tài sao có thể cho người xa lạ không quen không biết xem thi thể, nhưng nam nhân tóc bạc này nói ra tựa như thánh chỉ, trên người lại có một loại uy nghiêm bất nộ tự uy, hắn lại nói không được từ nào, ngược lại vừa sợ vừa kính dẫn hắn ra sau hậu đường.
Thi thể của Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn được đặt cạnh nhau, nam nhân tóc bạc nhìn thi thể của Cao Dật Linh, rồi lại nhìn thi thể của Đàm Thiên Diễn, lạnh lùng thốt: “Nhà các người lo liệu tang sự sao?”
“Phải” Đối phương một thân bố y, thoạt nhìn không phải người có quyền thế, lại ăn mặc kỳ quái, không giống người Trung Nguyên, mà Trần Sinh Tài lại sợ hãi vả lại còn trả lời cung kính.
“Vớ vẩn, bọn họ không chết, lo liệu tang sự làm gì?”
Trần Sinh Tài giật mình há to mồm, còn Đàm Vận Nguyệt lại hưng phấn lôi kéo nam nhân tóc bạc hỏi: “Ngươi nói cái gì? Bọn họ không chết?”
“Đưa bọn họ vào phòng, đừng làm cho thân thể bọn họ nhiễm lạnh. May mà trời nóng nực, không thì để bọn họ cảm lạnh, bằng không chẳng phải hại bọn họ sinh bệnh. Mau, còn sững sờ ở đó làm gì? Muốn bọn họ chết sao?’
Trần Sinh Tài cùng Đàm Vận Nguyệt thật sự rất khó tin, “Nhưng bọn họ cũng không còn thở.”
Nam nhân tóc bạc lãnh đạm nói: “Có muốn cứu Đàm Thiên Diễn hay không tùy ngươi, ta chỉ muốn cứu Cao Dật Linh mà thôi.”
Nghe hắn nói như vậy, khẩu khí tuy rằng lãnh đạm, nhưng trong lãnh đạm lại hiện ra sự tự tin không ai sánh nổi. Dù sao Đàm Thiên Diễn đã chết, Trần Sinh Tài cùng Đàm Vận Nguyệt chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, lập tức bảo người đưa hai người vào phòng.
Nam nhân tóc bạc chỉ vỗ một chút vào đỉnh đầu của Đàm Thiên Diễn, lại đem y ném ra bên ngoài phòng.
Đàm Vận Nguyệt cả kinh kêu lên: “Ngươi… Ngươi…Sao lại ném đệ đệ của ta như vậy? Ngay cả hắn đã chết, ngươi cũng khinh người quá đáng.”
“Hừ, để hắn nằm như vậy, ngày mai sẽ tỉnh lại, người Trung Nguyên đều hôi.”
Nam nhân tóc bạc khẩu khí đầy chán ghét, Đàm Vận Nguyệt bị khí thế của hắn làm cả kinh đến nói không ra lời. Nam nhân tóc bạc lại nói: “Đem cho ta nước cùng khăn bố, sau đó các người đều đi ra ngoài cho ta, kẻ nào cũng không được bước vào.” Nói xong liền khép cánh cửa lại.
Qua một ngày một đêm, Đàm Thiên Diễn bị đặt trên đất ở ngoài cửa phòng toàn thân đau nhức tỉnh lại, Đàm Vận Nguyệt vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy y. “Thiên Diễn, người không chết, thật là tốt, thật là tốt quá.”
Đàm Thiên Diễn đứng lên, kỳ quái nói: “Ta đã chết sao?”
“Ngày hôm đó ngươi ôm Cao Dật Linh, bỗng nhiên đoạn khí, kết quả hôm qua có một nam nhân tóc bạc kỳ quái đến đây, nói ngươi không chết, đem ném ngươi ở ngoài cửa phòng, còn bảo chúng ta không nên di chuyển ngươi, nói hôm nay ngươi sẽ tỉnh lại, quả nhiên là sự thật, tỷ tỷ rất vui.”
“Còn Cao Dật Linh đâu?”
“Ở trong phòng, hình như nam nhân tóc bạc kia trị liệu cho hắn, một ngày một đêm cũng chưa ra.”
Đàm Thiên Diễn lập tức đi đến trước cửa phòng, đột nhiên bên trong truyền ra âm thanh lạnh lùng: “Cao Dật Linh không muốn gặp ngươi.”
Âm thanh lãnh liệt này không phải Cao Dật Linh, nhưng câu nói “Cao Dật Linh không muốn gặp ngươi”, cho thấy đương nhiên Cao Dật Linh còn sống, mới có thể nói những lời này.
Đàm Thiên Diễn kinh hỉ như điên, y căn bản không nghe theo câu kia, liền đẩy cửa phòng ra.
Y đẩy cửa phòng, chỉ thấy nam tử tóc bạc mị diễm dị thường đứng trước mặt hắn, móng tay của nam nhân rất dài, ngón tay duỗi thẳng, cơ hồ muốn đâm vào mặt của Đàm Thiên Diễn.
Trên giường đột nhiên phát ra tiếng kêu thất thanh kinh hoảng: “Không được, dược sư, van cầu ngươi, không được.”
“Giết hắn, ngươi theo ta quay về Miêu Cương, dù sao trong thiên hạ này còn nhiều người muốn làm người yêu của ngươi. Huống hồ ngươi không phải hận hắn sao? Ta đâm nhẹ một nhát, hắn lập tức chết, độc của ta tuyệt đối làm cho người ta tra không ra hắn chết như thế nào, như vậy ngươi sẽ tự do.”
Lời nói lãnh khốc này làm cho người ta sợ hãi, Cao Dật Linh nhảy xuống giường, giữ chặt tay áo của dược sư. “Không được, ta thích hắn, thật sự thích, huống hồ cũng là hắn yêu ta yêu đến nguyện ý mất đi tánh mạng, ta mới có thể sống lại.”
Nam tử tóc bạc buông tay, mở miệng chỉ có hàn khí. “Cao Dật Linh, nói một lần nữa được không? Lúc trước ngươi nói ngươi không muốn gặp lại hắn, đợi ta muốn làm như vậy, ngươi lại luyến tiếc hắn. Rốt cuộc ngươi muốn hắn, hay là không muốn hắn?”
Cao Dật Linh đỏ mặt, cố sức gật đầu.
Nam tử tóc bạc lạnh lùng buông tay. “Trở về nằm, ta không làm tổn thương hắn.”
Cao Dật Linh liếc mắt nhìn Đàm Thiên Diễn một cái, cái nhìn kia ngọt ngào quyến rũ.
Dược sư lạnh nhạt nói: “Đừng có ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình, nhìn buồn nôn lắm.”
“Đó là ngươi chưa qua luyến ái thôi! Hơn nữa ngươi tức đệ đệ yêu thương nhất bị ngũ ca cướp đi, còn nên ngươi thấy người khác thương thương ái ái, ngươi liền tức giận.”
Trên mặt nam tử tóc bạc không chút biểu tình, thoạt nhìn không giống tức giận, cũng không giống không tức giận, nhưng hắc điểu trên vai hắn như tức giận khẽ kêu vỗ về tóc bạc của hắn. Băng mị của hắn làm trái tim người ta băng giá, càng làm tim người đập nhanh hơn hắn không phải tiêu soái, không phải tuấn dật, cũng không phải quyến rũ, có thể nói là vượt qua ba điều kia.
Cao Dật Linh hướng Đàm Thiên Diễn giới thiệu. “Đây là dược sư nổi danh nhất Miêu Cương, ngoại trừ thần tử của Miêu Cương ra, hắn là người có địa vị nhất ở Miêu Cương, cũng vừa là cổ độc sư vừa là dược sư. Hắn phi thường lợi hại, là đệ nhất Miêu Cương bọn ta.”
Đàm Thiên Diễn nhìn đối phương kém tuổi mình không bao nhiêu, bộ dạng hàn mị thế gian hiếm có.
Mà dược sư tựa hồ căm ghét ánh mắt của người khác, hắn không ngước đầu, lại biết Đàm Thiên Diễn đang nhìn mình. “Còn nhìn ta nữa thì ta sẽ móc mắt của ngươi.”
Cao Dật Linh ngọt ngào cười nói: “Bộ dạng ngươi đẹp, người ta mới nhìn thôi. Lúc ta còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn dược sư không phải trừng mắt nhìn mãi sao, khí đó tóc ngươi không trắng, cũng như đệ đệ của ngươi.”
“Nói nhảm xong chưa? Lên giường nằm cho ta.” Dược sư đối với lời ca ngợi của người khác căn bản khinh thường. “Nếu ngất xỉu, ta sẽ không cứu ngươi.”
Cao Dật Linh lôi kéo Đàm Thiên Diễn vẫn cười nói: “Dược sư chính là miệng tàn độc, tâm địa băng giá, người xấu gặp hắn chỉ có hai chữ xúi quẩy. Dược sư rất lợi hại, hắn là người duy nhất lợi hại hơn ta ở Miêu Cương, Miêu Cương có rất nhiều cô nương sùng bái hắn, tất cả đều tâm nguyện lấy hắn.”
“Bảo hắn ra ngoài, hôi.” Dược sư lạnh nhạt nói.
Cao Dật Linh bỉu môi, thở dài. “Ngươi không thể vào, dược sư ghét mùi thối người lạ, hắn nói nó sẽ làm hắn muốn nôn, ta không hiểu có phải hay không, bất quá ta chưa thấy người khác ở trong phòng của hắn, mà ngay cả đệ đệ thân của hắn cũng không được vào, cho nên ngươi ra ngoài là tốt nhất. Dược sư nói hiện tại thân thể ta còn rất yếu, cần nghỉ ngơi, chờ ta nghỉ ngơi xong, sẽ đi gặp ngươi.”
Đàm Thiên Diễn nhìn hắn không việc gì, hơi cảm thấy yên tâm, vì thế gật đầu chuẩn bị ra ngoài,
Dược sư nói: “Chậm đã, cổ trong cơ thể ngươi là Cao Dật Linh phóng sao?”
Đàm Thiên Diễn kinh ngạc hắn lại nhìn thấy được, dược sư lấy tay vỗ cái bàn, quát lạnh nói: “Đi ra.”
Đàm Thiên Diễn không biết hắn gọi cái gì đi ra, chỉ thấy dược sư rất nhanh lấy một cái lọ
Dược sư chuyển hướng Cao Dật Linh, “Ngươi đang làm gì vậy? Con này mạnh như thế sẽ phản phệ (cắn lại) chủ, ngươi khống chế được sao? Nếu ngươi không muốn hắn ăn luôn cũng đừng làm ẩu, con này ta sẽ bảo quản.” Hắn thu lấy cái lọ.
Trên mặt Cao Dật Linh phiếm hồng. “Khi đó ta tức giận, tức giận đến phát cuồng liền làm ẩu, may mắn ngươi bắt nó lại.” Nói xong, hắn chuyển sang Đàm Thiên Diễn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào đến say người, cam đoan nói: “Ta sẽ đi tìm ngươi.”