Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 9

"Được!" Tần Tiểu Mặc nói rất lớn, có vẻ đã tỉnh hẳn.

Thật ra Diệp Tử cũng không có ý tứ gì khác, mời khách dùng bữa chung, kéo gần khoảng cách, hợp tác cũng dễ dàng hơn, đây là thói quen nhiều năm qua của cô. Nhưng lần này không biết vì cái gì, cảm thấy có chút lạ, có thể là bởi vì có thêm Tần Tiểu Mặc đi?!

"Nếu đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh." Tiêu Nhuận cũng từng ở một thời gian dài bên Trung Quốc, nên lời nói có vẻ nho nhã.

Trên đường đến nhà hàng, Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử hết nhìn bên này đến nhìn bên kia, không thể ngừng vui vẻ, đây là lần đầu tiên hai người cùng đi ra ngoài, mặc dù là tiện đường. Nếu như không có Tiêu Nhuận theo phía sau thì càng tốt hơn, Tần Tiểu Mặc thầm nghĩ.

"Em đến đây nhiều ngày như vậy mà chưa có đi lòng vòng tham quan sao?"

Diệp Tử thắc mắc hỏi.

"Không có, anh hai bận rộn không có thời gian dẫn em đi, gia gia thì lớn tuổi rồi em cũng không thể lôi kéo ông chạy theo em dạo phố cả ngày." Tần Tiểu Mặc mỉm cười trả lời.

"Vậy em cũng có thể tự mình đi dạo một vòng..."

"Em? Đừng nói giỡn, tiếng Anh của em ở Trung Quốc còn có thể nói tiếng bồi, còn qua đây thật là không dùng được, đàn gảy tai trâu." Tần Tiểu Mặc hít một hơi, cuộc sống ở đây thật là nghẹn chết cô, ngay cả một người để trò chuyện cũng đều không có.

Diệp Tử khẽ cong khóe miệng, sau đó lập tức bình thường lại. Nhìn được vẻ mặt kinh ngạc của Tần Tiểu Mặc quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

Tới nhà hàng, Tần Tiểu Mặc đương nhiên ngồi xuống đối diện Diệp Tử, nhìn mặt chị Diệp, thì cơm gì cũng đều thơm ngon.

"Nhà hàng Trung Quốc này làm thức ăn hương vị rất truyền thống." Diệp Tử nói.

"Thức ăn Trung Quốc vẫn ngon nhất..." Tần Tiểu Mặc gắp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, nhai nói. Nhà hàng này đồng dạng với những nhà hàng lớn ở Trung Quốc, vừa ngồi xuống đã có người châm trà, sau đó đem ra mấy món nhỏ khai vị.

"Được rồi, gọi món ăn đi..." Diệp Tử đem thực đơn đưa cho Tần Tiểu Mặc.

Tần Tiểu Mặc cũng không khách sáo với Diệp Tử, tiếp nhận thực đơn, lật xem. Tiêu Nhuận lại chỉ cười cười, tính toán cùng Diệp Tử nói chuyện phiếm, Diệp Tử đúng là một cô gái tốt đẹp, nếu có thể lấy cô ấy về làm vợ thì nhà họ Tiêu bọn họ nhất định lời to.


"Diệp tổng, cô lớn lên ở Anh quốc, tiếng Trung lại tốt như vậy, đúng là phi thường khó có được."

"Bởi vì ba tôi là người Trung Quốc, từ nhỏ trong nhà người hầu đều là nói tiếng Trung, ngược lại tiếng Anh tôi mới phải học thêm." Diệp Tử giải thích.

"Như vậy a, xem ra bác Diệp thực yêu nước, hôm nào tôi hẳn là nên đến chào hỏi bác một chút." Tiêu Nhuận nói.

"Ông ấy không ở cùng tôi, tôi mua cho ông ấy biệt thự ở ngoại ô, còn có vườn hoa hướng dương, tôi nghĩ ba tôi thích nơi đó." Diệp Tử không muốn nhắc tới ba cô nhiều, Tiêu Nhuận cũng nhạy cảm phát hiện, vì thế vội muốn nói lái sang chuyện khác. Lại bị Tần Tiểu Mặc chen vào.

"Oa, vườn hoa hướng dương, khẳng định rất xinh đẹp nha..."

"Ừ, rất xinh đẹp." Diệp Tử gật gật đầu. Cô thấy Tần Tiểu Mặc gọi món ăn xong rồi, liền cầm thực đơn đưa cho phục vụ.

"Ở quê em có rất nhiều hoa cải dầu, mùa hoa nở cũng rất đẹp, một mảnh rộng lớn toàn là hoa. Em dẫn chị đi xem được không?" Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt hỏi Diệp Tử.

Diệp Tử không tự chủ được mà gật gật đầu, chờ cô phục hồi lại tinh thần, bắt đầu kinh ngạc với việc Tần Tiểu Mặc cư nhiên xâm chiếm vào tư tưởng của cô.

"Có dẫn anh theo không?" Tiêu Nhuận cười hỏi.

"Không dẫn theo, bóng đèn." Tần Tiểu Mặc hèn mọn mà nhìn thoáng qua anh trai rồi tiếp tục ăn đậu phộng.

"Em, con bé này..." Tiêu Nhuận cười lắc lắc đầu.

"Chị Diệp, hôm nay giữa trưa ăn cái gì a?"

"Nhờ Alma đi mua giúp chị một phần thức ăn nhanh." Diệp Tử thành thật mà trả lời.

"Em biết chị sẽ như vậy... Cũng không trả lời tin nhắn của em..." Tần Tiểu Mặc mang theo chút oán niệm nói ra. Ngữ khí này không làm Diệp Tử thấy phản cảm, ngược lại làm cô có chút áy náy.


"Thực xin lỗi, hôm nay giữa trưa chị hơi bận..." Diệp Tử nhẹ nhàng cắn cắn môi, vẫn là tìm một cái cớ. Còn chưa nói xong Tần Tiểu Mặc liền không nói gì phất phất tay.

"Không có gì, em biết chị bận." Tần Tiểu Mặc rõ ràng ở nhà chờ muốn chết, nhưng vẫn tỏ ra như không có gì, cô không muốn làm cho Diệp Tử thêm ngại, quan tâm quá mức ngược lại sẽ phản tác dụng.

"Ừ." Diệp Tử thấy nhẹ nhõm hơn. Lúc này, món ăn cũng được đưa lên, Tiêu Nhuận và Diệp Tử mời qua mời lại khách sáo một hồi mới động đũa, Tần Tiểu Mặc thì không như vậy, cô cầm đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén Diệp Tử, Tiêu Nhuận hơi mím môi giật mình, hắn còn tưởng Tiểu Mặc gắp cho hắn.

"Chị gầy như vậy, khẳng định thường ăn không ngon miệng, ăn nhiều thịt bò vào." Từ nhỏ Tần Tiểu Mặc đã đi học về sắc tố, cô biết đồ ăn nào tương đối có dinh dưỡng, sắc mặt Diệp Tử thoạt nhìn có chút tái nhợt, có thể là trường kỳ mệt nhọc, lại không có hấp thu đủ dinh dưỡng, cho nên mới như vậy.

"Ừm, cảm ơn." Diệp Tử không có cự tuyệt ý tốt của Tần Tiểu Mặc, bởi vì bây giờ nhìn cô có vẻ nghiêm túc hoàn toàn khác vẻ ngố ngố thường ngày.

"Anh của em thích ăn trứng cá nhất...." Tần Tiểu Mặc miệng nói là Tiêu Nhuận thích ăn, nhưng đũa lại hướng bỏ vào trong chén Diệp Tử. Tiêu Nhuận bắt đầu hoài nghi rốt cuộc đây là em gái hắn hay em gái Diệp Tử.

"Khụ..." Diệp Tử liếc mắt thóang qua Tiêu Nhuận, nhìn biểu tình của Tiêu Nhuận cô đột nhiên có chút buồn cười.

"Em cũng ăn đi, cứ để chị tự gắp." Diệp Tử nhẹ giọng nói với Tiểu Mặc.

"Hehe" Tần Tiểu Mặc ngây ngô cười, sau đó liền cúi đầu ăn, Diệp Tử vừa ăn vừa quan sát Tần Tiểu Mặc cùng Tiêu Nhuận. Có thể nhìn ra được điểm khác biệt rõ ràng giữa hai anh em, Tiêu Nhuận vừa nhìn đã biết là người có trải qua giáo dục nghiêm khắc, lưng ngồi thẳng tắp, tay cầm chén lên ăn từ tốn, lịch sự nhưng có vẻ hơi câu nệ. Còn Tần Tiểu Mặc khi ăn miệng đầy cơm, có chút giống con sóc.

Cơm nước xong, ba người lên đường, Tiêu Nhuận dẫn Tần Tiểu Mặc về nhà, trước khi đi, Tần Tiểu Mặc bĩu môi không mấy vui vẻ, Diệp Tử nhìn bộ dạng Tần Tiểu Mặc, đột nhiên nảy sinh ý định mời cô ấy đến nhà mình ở một đêm, nhưng cô lại có chút do dự, ngay lúc cô còn do dự, Tiêu Nhuận đã kéo em gái của mình đi mất.

Tần Tiểu Mặc đi rồi, Diệp Tử lại đứng tại chỗ mấy phút đồng hồ, sau mới xoay người rời đi.

Về đến nhà, Diệp Tử liền vào phòng tắm rửa, xong hết cũng muốn gần khuya.

"Cộc cộc."

"Vào đi."

"Tiểu thư, tôi làm cho cô một ly sữa, cô uống ngay đi, tôi thấy cô mấy ngày nay ngủ không tốt lắm, nửa đêm hồi tỉnh hai ba lần." A Mai đặt sữa lên bàn làm việc của Diệp Tử.

"Ừ, cảm ơn." Diệp Tử nhẹ cười với A Mai.

"Tiểu thư ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

A Mai mở cửa phòng đi ra ngoài, Diệp Tử cầm ly sữa đang định uống, di động liền vang lên, có tin nhắn.