【 uhm... vậy em muốn quà gì đây? 】 Diệp Tử hồi âm cho Tần Tiểu Mặc. Vốn tưởng rằng cô phải chờ một lúc mới có tin trả lời, không nghĩ tới tin vừa gửi đi chưa đến một phút, chuông tin nhắn di động liền vang lên.
【 em muốn yêu của em! 】 Diệp Tử thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Tần Tiểu Mặc ở trên giường lăn qua lăn lại gửi đi tin nhắn này.
【 Yêu của em cũng không chạy đi đâu.】
【 Ai nói không có! Chạy trốn không thấy bóng dáng đâu hết T_T em muốn yêu của em... 】 nhìn ra được Tần Tiểu Mặc là muốn Diệp Tử đến thế nào, loại khóc lóc om sòm này nàng còn nói ra lời được.
【 Được rồi, chị cũng bận rộn xong rồi, nhiều nhất thì ba ngày nữa là trở về. 】 Diệp Tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đồng ý nói.
【 thật sự a! 】 thấy được Diệp Tử ưng thuận hứa hẹn, Tần Tiểu Mặc liền kích động, chị Diệp chưa bao giờ lừa nàng, nói nhiều nhất ba ngày chính là nhiều nhất ba ngày.
【 uh, chị có lừa gạt em khi nào chưa, nhưng mấy ngày này em phải ngoan ngoãn đó. 】 Diệp Tử nói ra yêu cầu nho nhỏ.
【 em vẫn luôn thật biết điều. 】 Tần Tiểu Mặc mặt dày trả lời. Tựa như vừa rồi kẻ khóc lóc om sòm cũng không phải là nàng.
【 công tác cho tốt, ngoan ngoãn ăn cơm. 】
【 em biết... nhưng mà ngày mốt tụi em ra nhiệm vụ rồi, ôi chao, hai ngày nay đều thật khẩn trương, tất cả mọi người bận sống bận chết, em hơn một ngày không ngủ, hiện giờ nằm lên gối có thể ngủ ba ngày luôn đó. 】
Diệp Tử nhíu mày, xem ra nhiệm vụ lần này quả thật rất nặng, tuy rằng làm hình cảnh đều bận, nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn luôn thuộc loại tranh thủ lúc rảnh rỗi làm xong chuyện, lại là nữ nên số lần phải tăng ca cũng không nhiều lắm.
【 để chị tận lực ngày mốt trở về nhìn em, em nên tranh thủ thời gian ngủ đi, đến lúc đó đừng để xảy ra sự cố. 】 Diệp Tử nói.
【 uhm, chị không biết đâu, người của tụi em mai phục ở cứ điểm kia đã hai tuần rồi, là nhà xưởng, có rất nhiều hàng, vụ này cũng khó lường. Tất cả mọi người cảm thấy chuyện này dễ như trở bàn tay, lão Đại của bọn tội phạm cũng sẽ đi vào trong đó. 】trong lời nói Tần Tiểu Mặc mang theo kích động.
【 vậy cũng cẩn thận một chút, dù gì hắn cũng là đại ca, hẳn không dễ bắt đâu, mà em làm sao biết ngày đó hắn đi vào trong đó? 】 Diệp Tử nhíu nhíu mày.
【 tình báo, tụi em thả lão Cửu trở về, hắn nói đại ca không còn tín nhiệm hắn, trung tâm sự vụ đều không cho hắn biết, chính là hắn có quen biết một tên hiện giờ đang đi theo đại ca, sự tình gì tên đó cũng nói lại với hắn. 】
【 có thể tin sao? 】
【 không biết, nhưng tụi em có chuẩn bị phương án hai, không có gì đâu, chạy khỏi hoà thượng không chạy được khỏi miếu*, nhà xưởng kia lớn như vậy, đồ đạc bên trong khó dọn đi lắm, hơn nữa, người bên em vẫn quan sát mỗi ngày, có hình cảnh đều chăm chú theo dõi suốt hai ngày không ngủ, rất vất vả. 】 < * chạy đâu cũng không thoát >
【 cảnh sát nhân dân yêu nhân dân. 】 Diệp Tử mỉm cười gửi tin trả lời.
【 cảnh sát nhân dân có người yêu. 】 Tần Tiểu Mặc hồi âm lại, lời này đối đáp nghe rất thuận, nghe qua có chút hàm xúc ý tứ khiêu khích.
【 được rồi, thật vất vả có ít thời gian, mau nghỉ ngơi đi, chị và Alma đi ăn khuya. 】 Diệp Tử thương Tần Tiểu Mặc, không muốn để nàng cứ mò mẩm trong đêm nhắn tin với cô.
【 yes, sir! HÔN... 】
Diệp Tử cười cười, tắt di động bỏ vào túi, khoá kỹ cửa ban công rồi đi xuống lầu. Dưới lầu, Alma đang đứng ở đại sảnh chờ Diệp Tử, nhìn thấy thân ảnh Diệp Tử, liền tiến lên đón.
"Tổng tài a, cô muộn nha." Alma cười nói.
"Có chút việc, quên nhìn đồng hồ." Diệp Tử đỏ mặt, loại lý do này thật đúng là không nói thì tốt hơn, nhưng may mắn Alma cũng không so đo, lôi kéo cô đi hướng gara.
"Đi ăn chỗ nào?" Diệp Tử vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Tùy cô, dù sao giờ này cũng không có nhiều quán mở cửa đâu." Alma không có ý kiến.
"Gần đây đi." Diệp Tử chọn một nhà hàng món Tây gần đây, không còn cách nào, giờ này mấy quán Trung Quốc đều đóng cửa hết rồi, cô chỉ có thể uỷ khuất chính mình ăn món Tây thôi.
Trong phòng ăn nhà hàng còn có hai đôi tình nhân, tựa hồ ăn cũng muốn xong rồi nhưng vẫn chưa có ý tứ rời đi, ngồi khe khẽ trò chuyện với nhau, trên mặt còn lộ ra biểu tình hạnh phúc, Diệp Tử bất giác lại nhớ tới nha đầu ngốc kia đang ở nhà.
"Ngồi ở đây đi."
"Được".
"Hai cô gọi món gì?" Người phục vụ đưa thực đơn đặt trước mặt hai người, hỏi.
"Gà xắt lựu." Diệp Tử nhìn thoáng qua thực đơn, quyết định xong mình muốn ăn cái gì.
Chậc chậc, đáng ghét người quyết định, Alma oán thầm.
Alma nghiên cứu một lượt hết thực đơn, sau đó mới quyết định được muốn ăn gì.
"Dê xào lăn"
"Thêm trà sữa nóng". Diệp Tử nói với người phục vụ.
Phục vụ cầm thực đơn rời đi, Diệp Tử và Alma mới bắt đầu trò chuyện.
"Sao cô ăn ít vậy?" Alma hỏi.
"Không muốn ăn lắm, mệt cả ngày rồi." Diệp Tử uống một ngụm nước, nói.
"Tôi thấy cô là thích đồ ăn Trung Quốc, chướng mắt đồ Tây a."
Diệp Tử cười cười: "Ngày mốt tôi trở về."
"Cái gì?! Cô mới bay qua vài ngày lại phải bay về?!" Alma hiển nhiên không thể hiểu được, có vẻ kích động, thậm chí mặt mày còn nhăn nhó.
"Uh, không bỏ xuống được bên kia." Diệp Tử ngược lại thành thật.
"Với lại, mấy tháng qua mọi người quản lý cũng không sai, công trạng đều bay lên, tôi ngồi mát ăn bát vàng, có gì không tốt đâu." Diệp Tử thông qua chuyện này mới hiểu được hai chữ hưởng thụ viết như thế nào.
"Đúng là vậy nhưng dưới lời nói của cô, chúng tôi mới có thể khai triển tốt nhiều công việc như thế..."
"Tôi cũng không thể luôn ở đây, mọi người nên học xử lý một ít vấn đề." Diệp Tử thở dài, vỗ vỗ vai Alma.
"Vâng". Alma coi như chấp nhận, đương nhiên, không cam chịu cũng không có biện pháp, Diệp Tử không có khả năng sẽ làm theo ý muốn của nàng.
"Cái người đứng sau màn độc thủ kia... điều tra ra chưa?" Diệp Tử hỏi.
"Uhm, ra rồi. Là người Hoa quốc tịch Anh." Alma nói.
Vừa dứt lời thì người phục vụ tới, đưa đồ ăn ra cho hai nàng sau đó lại lui đi.
"Quốc tịch Anh gốc Hoa?"
"Vâng". Alma lấy từ trong túi xách ra tư liệu hôm nay mới vừa điều tra.
"Kêu là... Tiêu..." Alma không nhìn xuống văn bản nữa, trực tiếp đưa cho Diệp Tử.
"Ảnh chụp ở phía sau." Alma nhắc nhở.
Diệp Tử lật qua mặt sau, nhìn đến ảnh chụp người nọ, mày nhíu chặt lại.
"Sao vậy?" Alma cảm thấy kỳ quái.
"Là anh cùng cha khác mẹ của Tiểu Mặc." Diệp Tử có chút không dám tin tưởng, thế giới này cũng quá nhỏ đi.
"Phải ha! Hèn gì tôi cảm thấy hơi lạ! Sao mà họ tên cha người này giống y như tên cha của Tần Tiểu Mặc." Alma bừng tỉnh, nhận ra sự việc.
"Hắn vì cái gì muốn công kích Viễn Duy nhỉ." Diệp Tử có nhiều thắc mắc chưa giải ra.
"Tổng tài, hắn là công kích Lạc Mạn, không phải Viễn Duy, công ty của chúng ta bởi vì quá thân cận với Lạc Mạn cho nên mới bị ảnh hưởng." Alma sửa lại lời Diệp Tử.
"Không, hắn là đang công kích Viễn Duy."
"Chắc hắn nghĩ rằng công kích Viễn Duy cũng ảnh hưởng Lạc Mạn! Cơ nghiệp chúng ta mang đến nhiều lợi ích cao hơn! Dã tâm hắn thật không nhỏ, còn muốn nuốt chửng chúng ta!" Diệp Tử vứt tư liệu trên bàn, thật sự tức giận.
"Thực lực của hắn rất hùng hậu, chúng ta chưa từng nghe nói qua mấy người này, tôi vận dụng nhiều sức lực lắm mới tra ra hắn." Alma phải vận dụng đến lực lượng hắc đạo mới đào ra được gã này.
"Xem ra là tích góp từng tí một rất nhiều người, hiện tại mới bùng nổ, bởi mới nói... ba ba của Tiểu Mặc làm sao có thể một mực yên lặng sống qua những ngày bình thường, chỉ bằng việc ông ta có thể hạ Lạc Mạn cũng đủ để không thể xem thường." Diệp Tử cười lạnh hai tiếng, vừa rồi không có tâm trạng ăn uống, còn giờ hoàn toàn là buồn nôn.
Cô thật sự vì Tần Tiểu Mặc cảm thấy khổ sở, trách không được nàng không chịu tha thứ cho ông ta, xem ra thật đúng là không thể tha thứ, chuyện này nếu để anh em Tiêu Nhuận biết, không chừng cả hai sẽ bị tức đến chết.
"Điều tra cho tôi, ngày mai giúp tôi gọi đến tổng tài Lạc Mạn, nói hắn tôi qua đó một chuyến." Diệp Tử ra quyết định.
"Được."
"Để cho người trong ngành đào thải hắn, cô biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Vâng." Chuyện này thật ra cũng không phải Alma mới làm lần đầu, nhưng chưa từng có người nào có thể làm cho Diệp Tử tức giận đến vậy.
Diệp Tử uống ngay một hơi trà sữa nóng, bình phục lại tâm tình. Rồi mới bắt đầu ăn, dù gì cũng không thể cả ngày không ăn uống gì.
"Đúng rồi, Boss, tìm được Baron rồi." Alma vừa bỏ thịt vào miệng mình vừa nói.
"Sao? Ở đâu?"
"Tại một biệt thự vùng ngoại thành, bên ngoài còn có lính gác, thoạt nhìn không giống như bảo vệ hắn, ngược lại là..."
"Giam lỏng." Diệp Tử nói.
"Đúng vậy."
"A, đương nhiên là dùng xong thì ném, hắn thật đúng là tưởng mình cao quý lắm, không phải công ty nào cũng giống Viễn Duy. Chúng ta đối tốt thì hắn không cần, không muốn, còn tự đi tìm đường chết." Diệp Tử vui sướng khi người gặp hoạ, tên đàn ông này xem như gặp báo ứng.
"Đúng đúng" Alma sớm đã không vừa mắt hắn, hiện giờ coi như giải toả được.
Viễn Duy là đầu sỏ trong ngành này, rất nhiều chuyện đều do bọn họ định đoạt, duy chỉ có Lạc Mạn còn có thể chống đối lại, nhưng bởi vì quan hệ hai nhà tốt đẹp nên có thể nói Viễn Duy không có gì sợ hãi.
"Cảnh sát quả nhiên không đáng tin cậy..."
"Tìm một người mà lâu như vậy không tìm được." Alma nói.
"Bọn họ chỉ có thể thông qua con đường hợp pháp mà làm việc, đương nhiên sao nhanh bằng cô." Diệp Tử có chút giữ gìn thanh danh cho người ngoài, giúp đỡ hình tượng cô cảnh sát nhà mình.
"Phải phải phải..." Alma trở mình một cái xem thường, Boss nhà nàng sau khi yêu rồi hoàn toàn biến thành thê nô.
Ăn xong, Diệp Tử lái xe đưa Alma về, nhưng không ngờ dưới lầu nhà Alma, nhìn thấy cô gái duy nhất trong nhóm thiết kế của công ty mình.
"Tổng... tổng tài..." Cô gái nhìn thấy Diệp Tử và Alma cùng nhau xuống xe, ánh mắt chợt loé.
"Corrine? Sao em lại tới đây?" Alma tựa hồ có chút đau lòng Corrine, không biết nàng ở dưới lầu đợi đã bao lâu, tay đều đông lạnh.
Diệp Tử trộm cười cười, hai người này hình như không đúng lắm.
"Chúng tôi vừa mới tăng ca, cũng đã muộn, tôi đưa nàng trở về, không có... ý tứ gì khác đâu, hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi đi trước." Diệp Tử cười giải thích, trao cho Alma một ánh mắt đầy ý vị thâm trường sau đó lên xe thong thả lái đi.
Cô thấy mình vẫn thiếu quan tâm Alma, người bên cạnh cô đã động tâm mà cô còn chưa phát hiện, Diệp Tử ngồi trong xe ấm áp, mỉm cười lắc lắc đầu. Xem ra cô hẳn là nên sửa lại quy định về việc nhân viên cùng công ty không thể yêu đương nhau mới được.