Bữa cơm này, Diệp Tử ăn hai con cua, đều là Tần Tiểu Mặc lột cho cô ăn, cua ăn thật ngon, nhưng hơi phiền, nếu Diệp Tử ăn một mình, cô tuyệt đối lựa chọn không ăn. Mà Tần Tiểu Mặc cố tình là trời sinh thích tìm phiền toái, tựa như ăn lựu, ăn cua, rắc rối nàng càng hứng thú, theo lời Tiểu Mặc nói chính là càng khó ăn thì hương vị càng ngon, Diệp Tử thì không nghĩ vậy, cô cảm thấy Tần Tiểu Mặc chỉ toàn thích mấy thứ phức tạp.
Cơm nước xong, Diệp Tử liền giúp Tần Tiểu Mặc tắm rửa, bởi vì miệng vết thương chưa khỏi hẳn, như trước không thể đụng vào nước, cho nên Diệp Tử dựa theo lời bác sĩ dặn, nửa người trên dùng nước ấm lau, nửa người dưới không sao miễn đừng để nước đụng tới miệng vết thương là được.
"Em không cởi." Tần Tiểu Mặc ở trong phòng tắm nhăn nhó không chịu cởi quần áo.
"Em không cởi thì sao tắm" Diệp Tử bất đắc dĩ khoanh tay đứng bên cạnh, Tần Tiểu Mặc lại bắt đầu làm loạn cái gì không biết.
"Em không cởi đâu, để em tự tắm." Tần Tiểu Mặc kiên trì nói.
"Em thẹn thùng cái gì, em có chỗ nào mà chị chưa thấy đâu." Diệp Tử không hiểu cô bé này ngại làm gì, lúc cần rụt rè thì không thấy rụt rè đâu.
"Đâu có giống nhau." Tần Tiểu Mặc vươn tay đẩy Diệp Tử ra ngoài phòng tắm.
"Sợ kiềm chế không được?" Diệp Tử không chút dao động, tiếp tục hỏi.
"..." Được rồi, Tần Tiểu Mặc thừa nhận mình là có chút sợ hãi không kiềm chế được, dù sao đều lâu rồi chưa có làm, nàng cũng không phải thánh nhân, người yêu sờ tới sờ lui trên người làm sao có thể không phản ứng được chứ.
Nhìn thấy Tần Tiểu Mặc không nói lời nào, Diệp Tử liền biết tám phần là mình đã đoán đúng.
"Được, dù sao cũng phải tắm rửa đi. Miệng vết thương ướt sẽ làm mủ, em không sợ đau hay sao" Diệp Tử hơi tức giận nói, Tiểu Mặc đúng là không biết chú trọng thân thể mình.
Rơi vào đường cùng, vẫn là Tần Tiểu Mặc nhượng bước, để Diệp Tử cởi đồ mình ra. Dưới tình huống này, rốt cuộc là Diệp Tử giúp Tiểu Mặc tắm sạch sẽ, sau đó còn thuận tiện giúp nàng giải quyết một ít phương diện vấn đề gì đó...
Sau khi ra phòng tắm, Tần Tiểu Mặc liền giam mình trong phòng ngủ, Diệp Tử biết Tiểu Mặc còn ngại nên cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, chỉ cười cười đem quần áo dơ bỏ vào máy giặc.
Trong phòng, Tiểu Mặc không chỉ hoàn toàn xấu hổ như Diệp Tử nghĩ, nàng cầm di động gọi cho Tần Kì.
"Alo, cữu cữu."
"Alo, bà cô của ta à, sao giờ mới gọi cho ta hả!"
"Làm sao vậy? Mẹ của con, bà ấy..." Tần Tiểu Mặc vừa nghe giọng Tần Kì đã cảm thấy tình hình không ổn, nếu không cữu cữu đã không nói chuyện với nàng như thế.
"Trong nhà đều ngất trời, mẹ con khóc đến lợi hại, cơm cũng không ăn, mợ con đang ở bên trong khuyên nhủ." Tần Kì hít một hơi, hiện tại chỉ sợ chị hắn không ăn cơm, lớn tuổi rồi, nếu đói quá sẽ ngất xỉu, lúc đó chuyện càng tệ hơn.
"Nhưng... dù sao cũng phải ăn cơm a!" Nghe thấy mẹ không ăn cơm, Tần Tiểu Mặc cũng nóng nảy.
"Cũng không phải bỏ ăn luôn, không biết mợ con khuyên nhủ thế nào rồi, chút nữa để ta đi vào xem."
"Đi vào?"
"Đúng vậy, con hại luôn cả ta a, bà ấy cảm thấy ta theo phe con, nên không cho ta đi vào, mợ và anh họ con còn có thể nói với bà ấy vài câu."
"Cữu cữu, thực xin lỗi a..." Tần Tiểu Mặc thấy mình đặc biệt có lỗi với cữu cữu, vì chuyện của nàng mà cữu cữu phải lo không ít, hiện giờ càng bị uỷ khuất.
"Ta không sao, ta chỉ hy vọng con có thể ổn thoả. Kỳ thật cũng không trách được mẹ con, chẳng qua lần này có chút... Không chấp nhận được." Tần Kì nói.
"Uhm, con hiểu được."
"Lúc chiều bà ấy giận lên nên nói vậy, chứ thế nào cũng là mẹ con, làm sao từ con được." Tần Kì nhấn mạnh.
"Uhmm." Tần Tiểu Mặc nhớ tới chuyện giữa trưa, cúi đầu gật gật.
"Còn có một chuyện..."
"Chuyện gì a?"
"Mẹ con gọi điện thoại nói với anh con, hắn liền mã bất đình đề bay nhanh về đây." Tần Kì nói chuyện này ra cho Tiểu Mặc, muốn nàng chuẩn bị tinh thần. < mã bất đình đề ~ ngựa không dừng vó >
Tần Tiểu Mặc không phải không biết mẹ mình sẽ nói với anh Tiêu Nhuận, nhưng nàng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, xem ra mẹ quyết định chủ ý không cho các nàng bên nhau, bởi vậy tranh thủ con trai về phe bà.
"Được, con đã biết."
"Có lẽ một hồi anh con sẽ đến chỗ con đó. Hai đứa... aizz, đã vậy quan hệ giữa Tiểu Tử với anh con cũng có chút..." Tần Kì cảm thấy quan hệ các nàng vẫn là rất xấu hổ, Diệp Tử là người Tiêu Nhuận đơn phương yêu mến, bị ai cướp đi không nói, lại là em gái của mình, là ai cũng không cảm thấy dễ chịu.
"Uh, chúng con sẽ xử lý tốt, cữu cữu người yên tâm." Tần Tiểu Mặc tin tưởng bản thân mình, càng thêm tin tưởng chị Diệp.
"Được rồi, con cẩn thận một chút, khi nào xong chuyện bên đây ta sẽ đi tìm con."
"Cữu cữu, gặp lại sau."
Cúp điện thoại, Tần Tiểu Mặc liền vùi mình trên mặt giường mềm mại, bây giờ nàng nên làm gì đây, có rất nhiều chuyện cần giải quyết lúc này.
"Cộc cộc."
"Tiểu Mặc, để chị vào đi." Còn chưa tự thương cảm bao lâu, Diệp Tử đã gõ cửa, thanh âm rất ôn nhu, Tần Tiểu Mặc xuống giường mở cửa. Chuyện này một mình nàng thật sự không giải quyết được, nếu các nàng ở cùng một chỗ, tất nhiên việc này cả hai nên cùng nhau gánh vác, Tần Tiểu Mặc cũng không tự cho là mình thông minh mà đứng ra đảm nhiệm hết mọi việc lên người.
Diệp Tử tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Tần Tiểu Mặc có chút mất mát, cũng không giống trạng thái lúc mới tắm xong. Nghĩ một chút là biết nhất định nàng vừa gọi điện cho Tần Kì.
"Mới nói điện thoại với cữu cữu sao?" Diệp Tử muốn xác nhận lại.
"Uhm, mới vừa cúp máy."
"Làm sao vậy?"
"Mẹ của em vẫn luôn khóc, còn không chịu ăn cơm." Tần Tiểu Mặc hít một hơi, vùi đầu vào lòng Diệp Tử, hiện giờ chỉ có người này có thể cho mình chỗ dựa.
Diệp Tử không biết nên khuyên như thế nào, đành ôm chặt Tần Tiểu Mặc, trao đi hơi ấm của mình. Dù sao xét đến cùng, là các nàng gây thương tổn bà Tần, tuy là nói tình yêu không có lỗi, nhưng đôi khi cũng là một loại ích kỷ, các nàng yêu nhau tổn hại tới người khác, hơn nữa người này lại là mẹ của Tần Tiểu Mặc.
"Nhưng không sao, mọi người đang khuyên nhủ mẹ, sẽ không để mẹ gặp chuyện gì đâu." Tần Tiểu Mặc mở miệng.
"Ừ, từ từ sẽ ổn thôi."
"A, đúng rồi, còn nữa, cữu cữu nói mẹ em gọi điện cho anh em biết, ảnh đang nhanh chóng bay về đây." Tần Tiểu Mặc nghĩ tới trọng điểm, vội nói cho Diệp Tử, nàng sợ mình quên mất.
"Anh của em đến đây?" Diệp Tử nhíu mày, chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết.
"Uhm, tụi mình nên nói thế nào đây, anh Tiêu Nhuận khẳng định chịu đả kích rất lớn. Ảnh thích chị như vậy, kết quả chị và em lại bên nhau..." Tần Tiểu Mặc nói đến đây, trong lòng không hiểu sao có chút... mừng thầm, haizz, nàng biết vậy có hơi không đúng, nhưng mà,... ôi trời, thật sự không dễ nói.
"Nói rõ ràng thôi, hắn thích chị nhưng không có quy định chị phải thích hắn, chị có quyền lợi riêng của mình, cũng không phải bán cho hắn, sợ cái gì."
"Chị không sợ, nhưng đó là anh trai em... Hành động này của em làm em cảm thấy mình đã dồn ảnh vào chân tường." Tần Tiểu Mặc nằm cạnh Diệp Tử, nói ra.
"Nghĩ lung tung cái gì." Diệp Tử khẽ đẩy Tần Tiểu Mặc một chút, không đồng ý lời nàng mới vừa nói.
"Không có lung tung đâu... tụi mình vẫn nên ngẫm lại ngày mai nên nói với anh ấy thế nào đi." Tần Tiểu Mặc cúi đầu.
"Để chị nói, không cần em, chị nói là được rồi." Xem ra Diệp Tử tương đối hoài nghi năng lực của Tiểu Mặc. Tất nhiên chuyện này cũng không thể trách nàng, Tần Tiểu Mặc tính tình thẳng thắn, không biết nói mềm mại uyển chuyển, không chừng vừa nói một câu đã tổn thương anh của nàng rồi.
"Được rồi, yêu ơi cố lên." Tần Tiểu Mặc khuyến khích Diệp Tử.
"Uh, ngủ sớm một chút đi, chị đi tắt đèn." Diệp Tử đứng lên tắt đèn, sau đó chui vào chăn, ôm Tiểu Mặc muốn ngủ thật ngon.
"Thật hạnh phúc, rốt cuộc có thể cùng chị ôm nhau ngủ." Tần Tiểu Mặc hít một hơi, nói ra, trong hạnh phúc còn có chua xót, nếu tất cả mọi người có thể tiếp nhận hơn nữa chúc phúc hai nàng thì cuộc sống thật là tốt đẹp biết bao.
"Uhm, chị cũng đã mơ đến ngày này thật lâu, nhất là thời gian em bị thương, em có biết chị có bao nhiêu khổ tâm không ha" Diệp Tử nói tới đây, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.
Khi bà Tần uỷ khuất cô, cô không khóc, khi tất cả mọi người phản đối hai nàng, cô cũng không khóc, nhưng hiện giờ lại nhịn không được, nước mắt cứ thế chảy ra, ướt cả một góc gối.
Tần Tiểu Mặc nghe tiếng chị Diệp khóc, trong lòng tê rần, vội đưa tay lau nước mắt chị Diệp.
"Đừng khóc... em... xin lỗi..." Tần Tiểu Mặc vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng nói.
"Em đừng nói xin lỗi với chị."
"Nhưng mà... ôi ôi, chị đừng khóc nữa." Tần Tiểu Mặc không có chủ ý, chỉ biết kêu Diệp Tử đừng khóc, sau đó vẫn luôn giúp Diệp Tử lau nước mắt.
"Đừng khóc." Tần Tiểu Mặc lặp lại.
"Không sao đâu, khóc ra được cũng tốt mà."
Khóc một hồi, Diệp Tử cũng kiềm lại, không để mình tiếp tục khóc nữa. Sau khi khóc xong, quả thật dễ chịu rất nhiều, phương thức giải toả của phái nữ phần lớn là khóc, khóc xong rồi sẽ có dũng khí đối mặt với chuyện kế tiếp xảy ra.
"Ngưng rồi?" Tần Tiểu Mặc không nghe thấy động tĩnh, thật cẩn thận hỏi.
"Mmm."
"Haizz.. chị đúng là muốn doạ em chết." Tần Tiểu Mặc thấy Diệp Tử thôi khóc, thở ra một hơi, hình như trừ lần nàng bị thương, nàng chưa thấy qua Diệp Tử khóc vì chuyện nào khác nữa.
"Giải toả một chút, khóc xong đỡ rồi."
Tần Tiểu Mặc tiến lại gần hôn môi Diệp Tử, vốn nghĩ muốn an ủi Diệp Tử một chút, không nghĩ tới hôn một cái liền không thể dừng lại được, nàng thật sự rất nhớ chị Diệp, đã lâu lắm không có hôn chị Diệp một cách trọn vẹn, ngọt ngào, ôn nhu, mềm mại này, chỉ có mình nàng biết được mà thôi...
Tần Tiểu Mặc hôn như cuồng phong mưa rào đánh úp lên Diệp Tử, mà Diệp Tử đáp lại cũng không kém, âm thanh thoát ra từ khe hở giữa hai đôi môi quyến rũ lòng người, hơn nữa còn làm cho hai nàng xúc động vì loại tình cảm đẹp đẽ này.