"Đầu tiên, chúng ta nhìn đến chính là thiết kế bên ngoài, đây là một chiếc nhẫn bạch kim với kiểu dáng rất phổ thông, bạch kim là một trong các kim loại tinh khiết quý hiếm nhất, có màu trắng sáng. Cũng chỉ có bạch kim mới có thể xưng là bạch kim (nói nhảm, bạch kim hk gọi bạch kim thì gọi là gì?), hơn nữa không phải sở hữu màu trắng sáng đều là bạch kim. Bạch kim được xưng là vua của các kim loại, là lựa chọn tốt nhất cho nhẫn kết hôn, nên nhẫn kim cương lần này cũng là chọn dùng bạch kim. Kim cương được khảm trong đó, vô cùng đơn giản mỹ quan, nhẫn cưới truyền thống thường đặt kim cương ở mặt trên, đeo trên tay không được thuận tiện, mẫu thiết kế lần này sẽ không như vậy.
Từng viên kim cương nhỏ sẽ được khảm thành hình nửa cánh bướm ở mỗi chiếc nhẫn, như vậy có thể hấp dẫn người tiêu thụ mua một đôi. Cũng tượng trưng cho tình yêu của Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, tương đối phù hợp tư tưởng của người Trung Quốc, thuận lợi cho Viễn Duy và Lạc Mạn hợp tác phát triển thị trường Trung Quốc."
"Đây là sơ đồ phác thảo. Mọi người nhìn xem, cánh bướm phi thường tinh tế, không bỏ qua chi tiết nhỏ nào. Râu bướm, hoa văn đều vô cùng xinh đẹp. Mang theo hơi thở hoài cổ truyền thống. Thoạt nhìn qua tưởng cách này cần rất nhiều kim cương, nhưng thật ra so với một khối kim cương to đặt trên nhẫn thì kim cương khảm theo phương pháp này sẽ rất tiết kiệm nguyên liệu."
Baron đứng trước màn hình, giải thích thiết kế của mình, từng ảnh thiết kế liên tục chiếu trên màn hình. Các góc độ đều có, đội ngũ thiết kế của Viễn Duy đều ngồi phía dưới, nghiêm túc nghe Baron trình bày vắn tắt ý tưởng thiết kế, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng trao đổi, hoặc là gật gật đầu.
"Ừ, kiểu dáng thực độc đáo. Nhưng đã nghĩ tới chuyện có thể thiết kế thành một series chưa, mẫu thiết kế này có thể lấy làm chủ đạo." Diệp Tử đứng lên nói ra ý kiến của mình. Tuy cô không phải nhà thiết kế chuyên nghiệp, vì là tổng giám đốc, nên cô nói ra đề nghị của mình, còn quyền quyết định sẽ do đội ngũ thiết kế. Bọn họ đều là những nhà thiết kế chuyên nghiệp, cũng là người hợp tác dài lâu với Diệp Tử, cô tin tưởng bọn họ, cho nên cho bọn họ quyền lợi rất lớn. Nguyên tắc quản lí của cô chính là dùng người không nghi, nghi không dùng người.
"Chúng ta cũng có thương lượng qua, nhưng như vậy sẽ cần nguồn đầu tư rất lớn, vấn đề tài chính này..."
"Vấn đề tài chính không cần lo lắng, ngày hôm qua nhân sự phòng tài vụ đã họp bàn, thảo luận về sản phẩm lần này. Cũng đã thương lượng với phía Lạc Mạn, nguồn đầu tư cho series này không thành vấn đề." Diệp Tử nói cho đội ngũ thiết kế không cần lo về tiền bạc, chỉ cần bọn họ có thể làm ra sản phẩm chất lượng. Cô tin tưởng sản phẩm tiêu thụ tốt sẽ thu về được hơn nguồn đầu tư.
"Vậy được, chúng ta cũng có thể bắt tay vào thiết kế bộ sưu tập nhẫn cưới này được rồi."
"Ừ, quảng cáo lần này vẫn là giao cho Corrine đi. Phụ nữ hiểu thế nào là lãng mạn hơn đàn ông." Diệp Tử cười nói.
"Ha ha ha, tất nhiên, Corrine là nữ hoàng trong đội ngũ của chúng tôi, quảng cáo của cô ấy xem thật khó hiểu vậy mà cũng có thể hấp dẫn nhiều khách hàng như vậy, đây chính là điều làm tôi hoang mang bấy lâu nay." Baron trêu đùa.
"Ê ê, nói chuyện chú ý chút đi, cái gì gọi là quảng cáo khó hiểu, anh chính là không có văn hoá, không biết thưởng thức gì hết." Corrine bất mãn phản bác.
"Nhưng Corrine vẫn là bảo bối của chúng ta." Một thiết kế người Mỹ bên cạnh Corrine lên tiếng.
Là nữ duy nhất trong đội ngũ thiết kế, Corrine không chỉ nổi tiếng trong ngành thiết kế, mà còn đứng top đầu về quảng cáo, cô ấy hiểu rõ tâm lý phụ nữ, luôn có thể đem sản phẩm quảng cáo làm cho chị em phụ nữ tim đập thình thịch. Không chỉ kéo rất nhiều khách hàng về cho Viễn Duy, còn giúp Diệp Tử tiết kiệm một khoản lớn kinh phí quảng cáo.
"Anh nha, há miệng mắc quai. Đắc tội Corrine thì anh cứ chờ tử hình đi." Một nhân viên vỗ vai Baron nói.
"Tổng giám đốc cô nên làm chủ cho tôi." Corrine đáng thương quay qua nói với Diệp Tử.
"Đương nhiên, đêm nay Baron tăng ca, những người khác cứ đi ra ngoài liên hoan vui chơi, tiền cứ tính cho tôi." Diệp Tử lạnh lùng tuyên bố một chuyện dị thường tàn khốc đối với Baron.
"Không thể được!!! BOSS, tôi sai rồi!!!..." Baron kêu rên nói.
"Boss, có đi chơi với chúng tôi không a..."
"Không có thêm mỹ nữ xinh đẹp nào a..." Mọi người bắt đầu ồn ào.
"Tôi kêu Alma đi cùng mọi người." Diệp Tử nói.
"Cũng mới có một thôi. Không bằng kêu Alma đem theo mấy trợ lí này kia của cô ấy cùng đi theo a, tôi nghe nói mấy ngày hôm trước phòng thư kí lại có thêm mấy cô xinh đẹp vào làm việc, còn chưa có cơ hội làm quen nhau a.."
"Vậy thì các người tự bàn với các cô ấy đi, làm bữa tiệc mở rộng quan hệ hữu nghị cũng tốt." Diệp Tử tuy bận rộn nhưng vẫn quan tâm khuyến khích nhân viên tham gia hoạt động trao đổi tình cảm phát triển thêm quan hệ hợp tác trong công việc, một công ty mà nhân viên hiểu biết về nhau hơn thì hiệu suất công việc cũng sẽ cao hơn rất nhiều, nhất là với một tập đoàn lớn như Viễn Duy.
"Ye, boss chúng tôi yêu cô!"
"Đúng đúng, boss thật tốt nhất!"
"Có điều, yêu tôi thì cố gắng mà làm việc. Cho mọi người thời gian một tháng, phải làm xong phác thảo của dòng nhẫn cưới lần này." Diệp Tử cầm bản vẽ trong tay, đứng lên.
"Không phải chứ."
"Boss quá tàn nhẫn mà. T^T"
Một đám người rên rỉ còn Diệp Tử thản nhiên đi ra phòng họp.
Trở lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nuốt nước miếng, Alma đã đưa tư liệu điều tra vào.
"Boss, đây là tư liệu về Tiêu gia." Alma đem tư liệu đặt lên bàn làm việc.
"Ừ, tốc độ nhanh thật." Diệp Tử khen thưởng nói. Cô biết Alma có mạng lưới quan hệ rất rộng, nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có được.
"Cái này chỉ là những tư liệu cơ bản, nhà họ Tiêu rất khó điều tra. Hình như bọn họ có quan hệ gì đó với chính phủ Trung Quốc." Alma nhíu mày, cô tra không được bối cảnh Tiêu gia.
"Ừ, tôi đã biết. Cô đi xuống trước đi." Diệp Tử cầm lấy tư liệu, rồi kêu Alma đi ra ngoài trước.
Tất nhiên Diệp Tử đoán được nhà họ Tiêu có quan hệ gì với chính phủ. Ba của Tiêu Nhuận và ba mình là chiến hữu, nếu ba của mình có thể dựa vào mối quan hệ này kiến tạo nên cơ nghiệp lớn như hiện nay, thì Tiêu gia đương nhiên cũng có thể. Vài năm nay Lạc Mạn phát triển rất nhanh cũng không phải là không có nguyên nhân.
Nhìn tư liệu về Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử có chút ngạc nhiên.
Ba mẹ cô ấy ly hôn hai mươi năm trước, lý do là Tiêu Tuấn Vũ công khai mối quan hệ bên ngoài, còn làm cho Tần Tiểu Mặc có thêm một người anh trai cùng cha khác mẹ nữa.
Sau khi biết chuyện này, bà Tiêu kiên quyết ly hôn Tiêu Tuấn Vũ, Tiêu gia gia cũng giận tím mặt, đứng về phía con dâu, nhưng bà Tiêu nhất định không lấy một phân tiền từ Tiêu gia, mang theo bé con Tần Tiểu Mặc về Trung Quốc, tự mình làm việc nuôi lớn Tần Tiểu Mặc. Hai mẹ con cô ấy ở một căn phòng nhỏ chưa tới 30m2, tiểu học, trung học, Tần Tiểu Mặc cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, chỉ có điều thành tích của cô ấy rất ưu việt, lại nhu thuận hiểu chuyện hơn bạn đồng lứa rất nhiều. Đời này chuyện duy nhất mà cô ấy làm trái lời cha mẹ chính là lúc điền nguyện vọng thi vào đại học, lựa chọn ngành cảnh sát.