Đến buổi sáng chín giờ, bắt đầu có người lục tục đến phòng bệnh Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử liền thừa dịp có nhiều người ra vào, lặng lẽ nói tạm biệt Tiểu Mặc rồi về nhà nghỉ ngơi.
Bởi vì Tần Kì và Tiểu Mặc đều không muốn các đồng nghiệp biết bọn họ là thân thích, cho nên Tần Kì không có đến, hôm nay chỉ có anh trai và mẹ của Tần Tiểu Mặc.
"Chào dì, con là Hoàng Hạo, đồng sự của Tiểu Mặc."
"A, cậu ngồi đi." Bà Tần nhiệt tình tiếp đón bạn của con gái.
"Đội trưởng? Sao anh lại tới đây?" Tần Tiểu Mặc nhìn thấy Hoàng Hạo, có chút kinh ngạc.
"Sao tôi không thể tới, nhận được tin nên tới thăm cô một chút." Hoàng Hạo cười cười, đem hoa cắm vào trong bình.
"Cảm ơn".
"Mọi người đều biết sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Làm sao có thể, vụ án còn chưa có kết đâu, chỉ có tôi biết."
"Vậy là tốt rồi."
"Mà cô nữa, nghe đội trưởng Trần nói, cô đứng lên liền hướng địa điểm gây án chạy tới, việc này rất hấp tấp a, có cái gì thì nên thương lượng trước cùng đội trưởng chứ, cho dù có đi cũng phải dẫn theo ít người, bằng không cô cũng không bị thương đến mức thế này." Hoàng Hạo khiển trách.
"Thời gian không kịp, với lại, vốn đâu có việc gì, chính là lúc cuối không phòng bị để cho tên đó đánh lén." Tần Tiểu Mặc căm giận nói, về sau đừng để nàng đụng mặt tên đó, không thì nàng đánh chết hắn.
"A đúng rồi, tên đó là võ cảnh!" Tinh thần Tần Tiểu Mặc mới tốt lên chút ít đã bắt đầu nghĩ đến vụ án.
"Uh, điều tra ra, hai tên đó đều xuất thân từ võ cảnh, vẫn là làm biên phòng." Hoàng Hạo nói.
"Cái gì! Biên phòng?! Như thế nào lại đi theo buôn ma tuý..." Hoàng Hạo xác minh lời Tần Tiểu Mặc, làm cho Tần Tiểu Mặc có chút chấn kinh rồi.
"Đầu năm nay chuyện gì không có. Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, đội trưởng các người mới biết được."
"Bất quá tôi nghe nói, là cán bộ bên tổng cục xảy ra vấn đề." Hoàng Hạo bĩu môi, chuyện này tuy rằng không có công khai tuyên bố, nhưng tin hành lang đã muốn tràn ngập toàn bộ các phân cục công an, người người cảm thấy bất an, mỗi ngày đều không ngừng đồn đại.
"Uh" Tần Tiểu Mặc đã sớm nghĩ đến.
"Được rồi, nhìn bộ dáng của cô không tệ, phỏng chừng nghỉ dưỡng một tháng là không có gì, cô nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa." Hoàng Hạo đứng lên, tính cáo từ.
"Chưa gì đi rồi, nói chuyện chút nữa đi" bà Tần thấy Hoàng Hạo phải đi, vội đứng lên giữ người.
"Dì à dì không vội, nhưng cơ quan con còn có chuyện phải về gấp, không phiền Tiểu Mặc nữa." Hoàng Hạo cười nói với bà Tần.
"Đội trưởng anh về trước đi, chờ tôi khoẻ rồi sẽ về thăm mọi người."
"Được, dưỡng bệnh cho tốt."
Sau khi Hoàng Hạo đi rồi, bà Tần cười hề hề ngồi xuống cạnh giường.
"Tiểu Mặc, chàng trai này không tồi a, đây là ai?" Bà Tần hỏi.
"Đội trưởng bên phân cục" Tần Tiểu Mặc nói.
"Sao lại một mình chạy tới thăm con, có vẻ rất quan tâm con a." Bà Tần vừa nói có hơi không ổn, Tần Tiểu Mặc bị thương ngực chứ không có thương tổn đầu óc, ý tứ của mẹ nàng có thể nghe hiểu được.
"Mẹ, mẹ lại đoán mò cái gì đâu không..." Tần Tiểu Mặc có chút bất đắc dĩ, thì ra lúc chưa có người yêu thì không sao, giờ có chị Diệp, nàng nghe mẹ nói mấy chuyện này lại khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
"Đoán mò cái gì. Con cũng trưởng thành, ta quan tâm chuyện yêu đương của con cũng là bình thường thôi."
"Dạ." Tần Tiểu Mặc lên tiếng cho có lệ.
"Con đừng trả lời cho có, nói với ta một chút, con có thích chàng trai vừa rồi không." Tần Tiểu Mặc là do bà Tần sinh, bà tự nhiên biết con mình đang nói cho có.
"Không có... nửa điểm đều không có, mẹ đừng suy diễn ghép đôi quá mức."
"Được rồi, khi nào có nhớ rõ nói một tiếng, ta không can thiệp chuyện của con nhưng có thể giúp con tham mưu". bà Tần vẫn tương đối khai sáng, không tính toán can thiệp quá mức chuyện tình cảm riêng tư cũng như hôn nhân của hai đứa con mình.
"Mẹ, Tiểu Mặc còn chưa lớn đâu, mẹ gấp cái gì." Tiêu Nhuận từ bên ngoài đi tới, chợt nghe bà Tần nói, vội giúp Tiểu Mặc đỡ một câu.
"Đúng đó, vẫn chỉ có anh hiểu được chuyện này." Tần Tiểu Mặc cảm kích nói.
"Con bé này..." bà Tần thở dài, hết cách với Tần Tiểu Mặc rồi.
"Được rồi mà, mẹ nghỉ ngơi đi, anh cũng đến rồi, mẹ cứ để việc lại cho ảnh."
"Uh, mẹ nghỉ chút đi" Tiêu Nhuận đi tới giúp bà Tần một tay.
"Rồi rồi, con cũng đừng nhiều lời vậy, ngủ ngon đi, hôm nay nhiều người tới thăm, rất mệt." Bà Tần đau lòng giùm con gái, nói ra.
"Dạ" Tần Tiểu Mặc nghe lời nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt chị Diệp.
"Không biết lúc này chị Diệp đang làm cái gì." Tần Tiểu Mặc thầm nghĩ.
Trên thực tế Diệp Tử cũng không làm gì, về đến nhà, nấu một tô mì, tuỳ tiện lấp đầy bụng rồi đi ngủ, so với Tiểu Mặc nằm giường bệnh, cô càng thêm vất vả.
Sau đó vài ngày, đều là Diệp Tử mỗi ngày túc trực cả đêm, giúp Tiểu Mặc làm này làm kia, bà Tần và Tiêu Nhuận đều cảm kích cô, đồng thời cũng không khỏi có một tia nghia hoặc. Họ đều không hiểu sao Diệp Tử thật tâm thật lòng đến vậy, thậm chí buông xuống cả tập đoàn lớn, chạy đến nơi đây hầu hạ Tần Tiểu Mặc.
Ngoài thương xót, Tiêu Nhuận còn không thể tìm thêm lý do nào, là tổng tài Lạc Mạn, hắn biết Viễn Duy có ý nghĩa thế nào với Diệp Tử, khi hắn nghe được tin tức này, cả người đều ngây ngẩn ra.
Tần Tiểu Mặc là em gái của mình, nhưng hắn vì bận tâm Lạc Mạn, qua mấy ngày cũng tính quay lại Anh. Còn Tần Tiểu Mặc và Diệp Tử trừ bỏ có cảm tình tốt đẹp thì không có nửa điểm quan hệ nào khác, vậy mà Diệp Tử dám buông bỏ Viễn Duy chạy tới chiếu cố Tần Tiểu Mặc...
"Cô thật sự không tính toán quay về Anh sao?" hôm nay trùng hợp Tiêu Nhuận gặp Diệp Tử tại cửa bệnh viện, hai người cùng đi đến phòng bệnh Tiểu Mặc, dọc đường đi, Tiêu Nhuận mở miệng hỏi.
"Đương nhiên quay về, chẳng qua là tạm thời ở trong nước thêm một đoạn thời gian mà thôi." Diệp Tử cười cười, nói.
"Vì Tiểu Mặc?" Ngữ khí Tiêu Nhuận hơi chút biến hóa, Diệp Tử nghe ra được.
"Cũng không hẳn, bởi vì ở đây tôi còn chút chuyện cần xử lý, thuận tiện thì chiếu cố Tiểu Mặc." Diệp Tử trả lời nghi hoặc của Tiêu Nhuận, thì ra không phải vì riêng Tiểu Mặc mà lưu lại.
"Như vậy a, mỗi ngày đều lại đây có quá mệt mỏi không, thật ra có thể thuê hộ lý chăm sóc Tiểu Mặc, cô đừng sợ không có người..." Tiêu Nhuận săn sóc hỏi.
"A, không có gì đâu, công việc cũng không cần đích thân tôi có mặt, chỉ ở tại chỗ chờ kí tên mà thôi. Tôi vẫn là nên giúp dì chăm sóc Tiểu Mặc đi, thuê người ngoài dù sao cũng không cẩn thận bằng, giai đoạn hồi phục là rất quan trọng." Diệp Tử rất ít khi giải thích nhiều như vậy, xem ra cô đã phá kỷ lục của mình rồi.
"Vậy làm phiền cô... Thật sự... Không biết nên cảm tạ cô thế nào mới tốt. " Tiêu Nhuận nói.
"Không có gì, Tiểu Mặc cũng là em gái của tôi." Diệp Tử nói ra lời này mà trong lòng chột dạ, cố tình Tiêu Nhuận còn rất tin tưởng...
Diệp Tử âm thầm thở một hơi, coi như giấu được một ải..
Lúc hai người vào phòng bệnh, Tần Tiểu Mặc vừa vặn tỉnh ngủ, hai mắt mông lung bộ dáng thực đáng yêu, Diệp Tử không khỏi hé miệng cười cười.
Nhìn thấy chị Diệp tươi cười, Tần Tiểu Mặc lập tức tỉnh táo, cũng hướng nàng ngây ngốc cười cười.
"Con bé này, ngốc cười cái gì vậy?" Nhìn thấy Tiểu Mặc ngây ngô cười với Diệp Tử, trong lòng bà Tần không biết vì sao khẽ giật, mày cũng nhíu lại, bất giác giọng có chút lớn, làm cho Tần Tiểu Mặc hoảng sợ.
Nghe được bà Tần nói, Diệp Tử thu tươi cười, có chút khổ sở "dì Tần phát hiện cái gì rồi sao".
Tâm tư Tiểu Mặc không tinh tế bằng Diệp Tử, căn bản không phát giác mẹ mình có gì khác lạ so với bình thường, chỉ là nghe ngữ khí của mẹ không tốt lắm, làm nàng cũng không vui.
"Làm gì mẹ dữ như vậy, làm con giật cả mình." Tần Tiểu Mặc ủy khuất oán giận bà Tần. Vừa nói ánh mắt còn chạy lên người Diệp Tử, giống như hy vọng chị Diệp lại đây an ủi mình.
"Không có." Bà Tần nói.
Nếu không ai ở đây, Diệp Tử đã sớm tiến lên an ủi tiểu động vật thoạt nhìn đáng thương này, nhưng mà hiện giờ cả Tiêu Nhuận và bà Tần đều có mặt, hơn nữa trên người bà Tần phát ra hơi thở làm Diệp Tử khẩn trương lên, tự nhiên sẽ không lo lắng cho Tần Tiểu Mặc.
Vốn là đang ủy khuất, Tần Tiểu Mặc thấy Diệp Tử không phản ứng gì hết với mình, càng thêm uỷ khuất, rõ ràng khởi xướng tính trẻ con với bà Tần, quệt mồm không để ý tới mẹ nàng nữa.
Không khí cứ như vậy liên tục đến suốt trưa, Diệp Tử cảm thấy bà Tần luôn dùng dư quang trong ánh mắt nhìn chính mình, không ôn hoà giống bình thường.
"Mẹ, nhanh đến giờ cơm, chúng ta về nhà đi. Tiểu Tử ở trong này đút nàng ăn cơm là được rồi." Giống thường ngày, tới giờ cơm, Tiêu Nhuận sẽ tới đây chở bà Tần về nhà.
"Không được, đêm nay ta ở đây cùng với em con." Bà Tần cư nhiên cự tuyệt Tiêu Nhuận.
"Sao? Bình thường không phải đều do Tiểu Tử ở đây trông nàng sao, mẹ cũng hầu hạ một ngày rồi, rất mệt, về nghỉ ngơi thôi." Tiêu Nhuận khó hiểu, thầm nghĩ nếu để bà Tần ở đây, lớn tuổi rồi ăn đồ ăn nơi này sẽ không tiêu.
"Ta không sao, hôm nay ta muốn ngủ ở đây." Bà Tần thoạt nhìn rất cường ngạnh.
Tần Tiểu Mặc đợi cả ngày chỉ chờ đến buổi tối được một mình ở chung với Diệp Tử, quyết định này của mẹ làm nàng bị tổn hại lợi ích nghiêm trọng, bởi vậy nàng cũng vội lên tiếng theo Tiêu Nhuận khuyên nhủ bà Tần.
"Mẹ, mẹ về đi, con không sao, có chị Diệp ở cùng mà." Tần Tiểu Mặc mở miệng nói.
"Tiểu Tử, con về đi, mấy ngày nay con cũng rất mệt, đã làm phiền con. Hiện tại nó cũng đã khá nhiều, về sau sẽ không phiền toái con gác đêm." Bà Tần không có phản ứng lại Tần Tiểu Mặc, mà nghiêng đầu sang nói với Diệp Tử.
"Dạ, vậy con về nhà. Hôm khác lại đến."
Nghe Diệp Tử nói, Tần Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
"Nhưng mà..."
Tần Tiểu Mặc mới vừa mở miệng đã bị Diệp Tử cắt ngang.
"Em dưỡng thương cho tốt, tôi trở lại thăm em sau." Lúc nói với Tiểu Mặc, Diệp Tử dùng chút ánh mắt ra hiệu cho nàng im miệng. Còn mình thì chào tạm biệt bà Tần và Tiêu Nhuận rồi đi ra phòng bệnh.
Diệp Tử vừa đi, Tần Tiểu Mặc liền mất hết tinh thần, làm gì cũng không khá nổi.
Bà Tần biểu hiện rõ ràng như vậy, Diệp Tử nghĩ muốn giả không biết cũng không được.