Nước mắt chị Diệp đã muốn không kiềm được, trên mặt ẩm ướt.
Tần Tiểu Mặc trong lòng tê rần, đau đến chết.
"Đừng... Khóc..." Tần Tiểu Mặc thật vất vả nói ra hai chữ này, nước mắt Diệp Tử còn muốn rớt nhanh hơn.
Tần Tiểu Mặc quýnh lên, nghĩ muốn ngồi dậy giúp Diệp Tử lau nước mắt, chính là nàng nói liên tục còn không có khí lực để nói thì làm gì có lực mà ngồi dậy, mới cử động một chút liền không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, toàn tâm đau đớn làm Tần Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu.
"Em ngốc quá! Động cái gì mà động!" Diệp Tử nhỏ giọng trách Tần Tiểu Mặc một câu, sau đó đưa tay sờ mặt nàng.
Môi Tần Tiểu Mặc đã muốn trắng bệch, xem ra đau đến không nhẹ.
"Không có sao". Tần Tiểu Mặc nói.
"Không được nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nằm đi, chị ở đây với em." Diệp Tử cúi đầu, hôn hôn lên trán Tiểu Mặc.
"Miệng." Tần Tiểu Mặc cười nói.
Diệp Tử dời xuống dưới, hôn lên đôi môi tái nhợt của Tiểu Mặc một cái.
"Tốt hơn chưa". Diệp Tử giận dữ liếc nhìn Tần Tiểu Mặc.
"Em có thể đừng để chị lo được không, mới vừa cúp điện thoại nói là không để mình bị thương, quay lại đã đem mình biến thành như vậy, nếu không phải chị và anh em đang bàn chuyện công việc, thì giờ chắc chị còn không biết."
Tần Tiểu Mặc nhìn Diệp Tử, tỏ vẻ chính mình vô tội... cùng với chột dạ.
"Đừng ra vẻ đáng thương với chị, vô dụng thôi."
Vừa dứt lời, Diệp Tử nhìn Tiểu Mặc thấy nàng thật sự đã ý thức được sai lầm của mình, âm điệu mới mềm nhũn lại.
"Được rồi, hôm qua chị đã ra quyết định buông tay cho bọn họ quản công ty, chị ở đây ít nhất nửa năm, chuyên tâm chiếu cố em." Diệp Tử cho rằng chuyện này với Tiểu Mặc mà nói là một tin tức tốt, không nghĩ tới sau khi nàng nghe được càng thêm kích động, mở to hai mắt nhìn.
"Em..."
"Đừng kích động, chị chỉ là buông tay để họ quản lý mà thôi, công ty vẫn còn là của chị, cũng sẽ không mất cái gì, nếu họ làm không tốt, chị lại bay trở qua tiếp quản cũng được." Diệp Tử nhanh đoán ra được chuyện Tiểu Mặc đang suy nghĩ, vội giải thích.
"Uhm" Tần Tiểu Mặc yên tâm hơn. Nếu bởi vì mình bị thương lần này mà làm công việc chị Diệp bị chậm trễ, chắc nàng áy náy đến chết.
Nói tới đây, Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử liền nghe được tiếng mở cửa.
"Tiểu Tử đến rồi a" Là Tiêu Nhuận.
"Uh, vừa tới thôi." Diệp Tử hướng hắn gật gật đầu.
"Uh, có cô bồi nàng cũng tốt, mới vừa tỉnh còn suy yếu lắm, cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không thể ăn". Tiêu Nhuận trừng mắt liếc Tiểu Mặc, chuyện này đều do nàng loạn ra tới, còn hại mọi người lo lắng, con bé này càng lớn càng không hiểu chuyện.
"Vậy ăn cái gì? Chắc nàng phải đói rồi?" Diệp Tử lo lắng truy vấn.
"Truyền đường gluco, chứ còn có thể làm thế nào. Bị đói..." Tiêu Nhuận tức giận nói.
"Mẹ còn chưa biết cái gì đâu, em mau khỏe lên cho anh, giấu không được bao lâu." Tiêu Nhuận nói.
"A..." Tần Tiểu Mặc yếu yếu đáp ứng một câu. Nàng rõ ràng là anh hùng phá án, làm sao mà mới sáng sớm đã bị mắng hai lần.
Trong khoảng mười phút Tần Tiểu Mặc đang ai oán, Trần An Khánh đã mang theo đồng sự tổ chuyên án tới cửa. Trên bàn, trên nền nhà, chất đầy giỏ trái cây, hoa tươi còn có một đống đồ ăn vặt mà Tần Tiểu Mặc thích. Thậm chí Tiểu Yến còn làm bánh ngọt cho nàng. Đáng tiếc nàng không thể ăn hết...
"Tiểu Mặc! Em chính là công thần! Không có em chúng tôi không thể nào bắt được bọn tội phạm này!" Tiểu Yến vừa tiến vào liền hét lên.
"Suỵt... Đây là bệnh viện, cô cho là ở ngoài, muốn làm gì làm sao." Trần An Khánh giáo huấn.
"A... Tôi nhỏ giọng lại..." Tiểu Yến vội vàng cấm thanh.
"Các người là?" Tiêu Nhuận và Diệp Tử chuyển mắt qua, nhìn đám người vừa đi vào.
"Chúng tôi là đồng sự tổ chuyên án của Tiểu Mặc, đến thăm nàng." Trần An Khánh giải thích.
"A, ngồi đi. Tiểu Mặc trên cơ bản không có nguy hiểm tính mạng, nhưng là đã trúng đạn ở ngực, còn thực suy yếu. Nói không được..." Tiêu Nhuận nói với bọn họ.
"Uh, không có việc gì, chúng tôi đến thăm nàng, sẽ không quấy rầy nàng nghỉ ngơi." Trần An Khánh ngồi bên cạnh giường Tần Tiểu Mặc.
Tần Tiểu Mặc suy yếu cười cười nhìn hắn, hốc mắt Tiểu Yến cũng đã muốn phiếm đỏ, nàng còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt như vậy của Tần Tiểu Mặc, trong ấn tượng của nàng, Tần Tiểu Mặc là người năng lượng bắn ra bốn phía, sức sống bừng bừng.
"Cô dưỡng bệnh cho tốt, cần phải nghe lời." Trần An Khánh trước hết mở miệng khuyên nhủ.
"Uhm." Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng lên tiếng.
"Mấy tên buôn ma tuý đó đều bị bắt, đang thẩm tra, có lẽ mọi chuyện rất nhanh sẽ rõ ràng, cô đừng lo lắng." Trần An Khánh biết Tần Tiểu Mặc vẫn canh cánh vụ án này, không nói qua cho nàng biết thì nàng không yên lòng.
"Xem ra chúng ta đúng là trúng kế, may mắn cô ngày đó kịp phản ứng, bằng không lại bị đùa giỡn rồi."
"Nếu không phải vấn đề ở lão Cửu, vậy thì nhất định có nội gián." Kỳ thật nội gián là ai, tất cả mọi người trong lòng đều rõ ràng, Tần Tiểu Mặc tự nhiên cũng không hồ đồ.
"Chuyện này chánh thanh tra tiếp quản, hắn rất tức giận, đoán chừng báo cáo lên cấp trên, rất nhanh sẽ có người đến điều tra chuyện nội gián này. Cấp trên rất coi trọng vấn đề này, hắn trốn không thoát đâu." Mấy ngày nay đều không nhìn thấy bóng dáng phó thanh tra, Trần An Khánh dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết vấn đề là ở phó thanh tra, vậy mà bây giờ hắn còn cư nhiên bỏ trốn.
"Giúp..." Tần Tiểu Mặc dùng sức nói ra một chữ, đang định nói chữ thứ hai, đã bị Diệp Tử hung tợn trừng mắt liếc một cái. Tần Tiểu Mặc chột dạ, không dám tuỳ tiện nói ra tiếng, may mà Trần An Khánh cũng là người thông minh, Tần Tiểu Mặc vừa nói ra chữ đầu, hắn đã biết nàng đang suy nghĩ gì.
"Nhất định là có đồng lõa, chẳng qua không biết là ai, cho nên cấp trên đã phái người xuống điều tra, một là tra người kia, hai là tra đồng loã. Người như thế ở lại trong đội ngũ cảnh sát nhân dân chính là sâu mọt." Trần An Khánh oán hận nói.
"Không hại chết chúng ta ở nhiệm vụ bên ngoài thì cũng đưa chúng ta vào viện nằm." Bác Văn nói.
"Đúng vậy, thật không đáng làm cảnh sát." Mọi người bảy mồm tám lưỡi < ~ bon chen nói nhiều > đem tình hình cụ thể của vụ án nói cho Tần Tiểu Mặc nghe, bởi vì sợ phiền Tần Tiểu Mặc nghỉ ngơi, nói xong vụ án liền cáo từ.
Người vừa đi, toàn bộ phòng bệnh đều an tĩnh lại. Tần Tiểu Mặc dời tầm mắt về trên người Diệp Tử, thì thấy chị Diệp đang thu thập lại mấy giỏ trái cây và lẵng hoa mọi người mang tới, đột nhiên có loại cảm giác "thì ra người yêu mình cũng hiền lành như vậy".
"Nhìn chị làm gì." Diệp Tử bĩu môi với Tần Tiểu Mặc.
"Thích nhìn." Tần Tiểu Mặc nói nhỏ.
Diệp Tử lập tức mất đi khí lực nói chuyện, người này đều nằm viện rồi, làm sao còn có thể nhàn hạ thoải mái nói lời như thế.
"Đừng nhìn, ngủ một lát, vừa rồi nhiều người đến thăm, em cũng mệt rồi" Diệp Tử dọn xong giỏ quà cuối cùng, liền đi qua cạnh Tần Tiểu Mặc.
"Uhm." Lúc này Tần Tiểu Mặc chỗ nào còn dám ngỗ nghịch, Diệp Tử vừa dứt lời nàng mau lên tiếng đáp ứng, sau đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Tiêu Nhuận ngồi ở bên cạnh, mở TV xem, mới vừa chuyển qua mấy kênh, đúng lúc thấy tin tức về chuyện cảnh sát bắt được bọn buôn ma tuý, tuy rằng nói có hình cảnh bị thương, nhưng không có nói ra tên, Tiêu Nhuận vừa lòng gật gật đầu, điện thoại chợt vang lên, là bà Tần.
"Alo, mẹ, làm sao vậy?" Tiêu Nhuận nhíu nhíu mày, nghe điện thoại.
"A Nhuận, con ở chỗ nào a?" Giọng bà Tần tựa hồ có chút sốt ruột.
"Con ở.... công ty a, có chuyện gì vậy?" Tiêu Nhuận nhìn quanh, vẫn quyết định nói dối, bà Tần quả thật chịu không nổi kích thích.
"Công ty sao? Haizz, không có gì, chỉ là trong lòng hoang mang rối loạn, tổng cảm thấy có chuyện không may, lại không biết là chuyện gì, nên gọi hỏi con một chút." Bà Tần nói.
"Con không có chuyện gì hết, đều rất tốt. Mẹ, mẹ đừng cả ngày ở nhà lo lắng, đi công viên chơi mạt chược hoặc khiêu vũ với mấy bạn già khác là tốt rồi." Tiêu Nhuận khuyên nói.
"Hôm nay không biết như thế nào, chỉ là thấy không thích hợp." Bà Tần than thở.
Kế tiếp, Tiêu Nhuận lại dỗ dành bà Tần trong chốc lát, sau đó cúp điện thoại.
"Tôi cảm thấy vẫn là nên nói cho dì Tần biết, dù sao bây giờ Tiểu Mặc cũng không nguy hiểm tính mạng, chỉ yêu cầu tĩnh dưỡng mà thôi." Diệp Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy nói ra thì tốt hơn.
"Tôi cũng nghĩ vậy, có thể lừa gạt nhất thời không gạt được một đời, tôi bị hỏi đến sắp không chống đỡ được." Tiêu Nhuận gật đầu.
"Để chút nữa, tôi trở về nói với dì, thuận tiện an ủi dì." Diệp Tử nói.
"Được, vậy làm phiền cô rồi." Tiêu Nhuận cảm kích nhìn thoáng qua Diệp Tử, hắn đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào với mẹ về chuyện Tiểu Mặc.
"Uh".
Diệp Tử gật gật đầu, sau đó lại chuyển hướng qua Tần Tiểu Mặc.
"Chị đi về chút, em ở đây phải ngoan, tỉnh lại sẽ thấy tôi". Diệp Tử vuốt tóc Tiểu Mặc, rồi mang túi xách đi ra.
Cảm giác thực hạnh phúc, lại gặp được chị Diệp, trong nháy mắt Tiểu Mặc cảm thấy bị thương cũng là chuyện tốt -_-!! Chính là có thể cùng chị Diệp ngây ngốc nửa năm, đến lúc đó nàng có làm gì chị Diệp chỗ nào phản kháng được.
Diệp Tử lái xe tới dưới lầu, đậu xe rồi lên nhà Tần Tiểu Mặc.
Trong nhà chỉ có một mình bà Tần, cho nên khi bà ra mở cửa nhìn thấy Diệp Tử liền kinh ngạc.
"Tiểu Tử? Con như thế nào lại đây? Không phải quay về Anh quốc sao?" Bà Tần cho Diệp Tử vào nhà.
"Có chút chuyện nên con trở lại." Diệp Tử mỉm cười, kéo bà Tần cùng ngồi trên sopha.
"Trong nhà chỉ có mình dì ở sao?" Diệp Tử hỏi.
"Đúng vậy, mấy ngày nay cháu trai và em dâu của ta đều ở đây, vừa mới trở về nhà." Bà Tần nói tới đây nhíu nhíu mày, cảm thấy bọn họ đều có chút là lạ. Mỗi lần mình muốn xem TV bọn họ liền đoạt lấy điều khiển từ xa chuyển kênh khác.
"Dì a, thật ra là như vầy, Tiểu Mặc đi làm nhiệm vụ bị một chút tổn thương..." Diệp Tử tận lực đem sự tình nói nhẹ lại, giảm bớt lo lắng của bà Tần.
"Cái gì?!" Bà Tần quả nhiên vừa nghe đến tin này bắt đầu không bình tĩnh, mắt mở to, Diệp Tử vội lên tiếng an ủi.
"Không có sao đâu dì, đều không có chuyện gì, bây giờ A Nhuận và cữu cữu của nàng đều ở bệnh viện chiếu cố nàng, không có gì nghiêm trọng."