Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 25

Ảnh chụp thoạt nhìn là chụp ở nhà cô, phòng khách rất rõ ràng là kiểu châu Âu, cô đang nhàn nhã ngồi trên sofa xem tạp chí, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc cũng tuỳ ý buộc lên, hai chân cũng để trên sofa, hình tượng không hề có gì đáng nói, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ thư giãn thả lỏng, không hiểu sao lại thấy có chút lười biếng.

Em ấy... Thật sự thích mình như vậy sao? Tai Diệp Tử lại đỏ. Đây chính là thích rồi, nếu không thích tại sao có thể chụp ra bức ảnh đẹp vậy.

"Chị Diệp!" Tần Tiểu Mặc hô to từ phòng bếp.

"A, đến, đến liền đây..." Diệp Tử hoảng hốt, xoay người đi nhanh, trong tay còn cầm mấy cọng hành, thử hỏi Diệp Tử làm sao lại làm loại chuyện này a, nhưng cô hiện tại căn bản là không có tâm tư nghĩ nhiều. Đầu óc đều là hình ảnh Tần Tiểu Mặc chụp cô.

"Như thế nào chậm như vậy a, nhổ hành không cần chọn đâu." Tần Tiểu Mặc cười xấu xa một chút, vươn tay lấy mấy cọng hành đáng thương bị Diệp Tử gắt gao nắm ở trong tay.

"Chị khẩn trương cái gì?" Tần Tiểu Mặc rốt cuộc nhìn ra sắc mặt Diệp Tử có chút không bình thường, giống như hơi phiếm hồng, còn có khẩn trương, vốn là đã lạnh lùng càng thêm nghiêm túc.

"Không có."

"Được rồi, vậy đừng phụng phịu, lại dọa em." Tần Tiểu Mặc kiễng mũi chân, cười tủm tỉm sờ sờ tóc Diệp Tử.

Tần Tiểu Mặc coi cô là bảo bối yêu quý hay là con cún nhỏ đây? Diệp Tử liền "ba" một tiếng đánh gạt tay nàng ra, đổi lại là biểu tình uỷ khuất của Tần Tiểu Mặc. Trong lòng Diệp Tử đột nhiên nhảy dựng, bất giác vươn tay, xoa xoa trấn an Tiểu Mặc.

"Hắc hắc." Tần Tiểu Mặc cười ngây ngô hai tiếng, nghiêng đầu đi tiếp tục cắt cà chua, nhưng Diệp Tử vẫn nhìn thấy chỗ bị cô đánh trúng lúc nãy có hơi ửng đỏ.

"Giúp em đánh trứng gà." Tần Tiểu Mặc lấy trong tủ lạnh ra hai cái trứng gà, sau đó cầm một cái chén cùng một đôi đũa, đưa cho chị Diệp.

Diệp Tử nhìn trứng gà, nhíu nhíu mày, đánh trứng gà thế nào đây...

"Chị... đừng nói là không biết đánh trứng gà nha?!" Tần Tiểu Mặc vừa thấy tư thế kia liền đoán được, thầm mắng mình sơ ý, chị Diệp lớn lên trong giàu có, làm sao có thể giống mình được.

"Em dạy chị." Diệp Tử ngược lại thực khiêm tốn, không biết thì học, không có gì hết.


"Ừ, để em chỉ cho chị." Tần Tiểu Mặc trong lòng một trận rung động, Diệp Tử bình dân như thế làm cho cô xúc động, trong một giây cô thậm chí cảm thấy các cô như một đôi yêu nhau lâu rồi vậy.

Haizz, đáng tiếc sự thật vẫn là tàn khốc, cô là đang trong giai đoạn theo đuổi.

"Trứng gà nè." Diệp Tử mặt không đổi sắc, nhét trứng gà vào tay Tần Tiểu Mặc.

"Ừ, được rồi. Chị cầm một cái trứng khác, bắt chước em. Cầm trứng đập nhẹ vào chén, tách nó ra, cẩn thận đừng làm rơi vỏ trứng vào." Tần Tiểu Mặc bắt tay đánh trứng trong chén, lòng đỏ nổi lên ở giữa chén, lòng trắng vây quanh bên cạnh, phi thường trong suốt.

"Đập nhẹ một chút?"

"Ừ, lại đây..." Tần Tiểu Mặc bắt được tay Diệp Tử, như bình thường cầm trứng gà gõ nhẹ nứt ra. Lúc buông tay, Tần Tiểu Mặc vạn phần không muốn, trộm sờ soạng bàn tay mềm mại của Diệp Tử vài cái mới chịu buông ra. Diệp Tử rất muốn mở đầu cô bé này ra nhìn xem bên trong rốt cuộc cấu tạo thế nào, cô ấy cho là mình ngu ngốc sao, nhìn hành động rõ ràng như vậy không lẽ mình không biết làm. Bất quá Diệp Tử giả vờ không biết nói, dù sao bị đụng chạm cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

"A... vỏ trứng rơi vào rồi..." Diệp Tử không cẩn thận liền đem vài miếng vỏ cũng đánh đi vào, cô hơi run rẩy, có chút xấu hổ.

Tần Tiểu Mặc nhịn không được, xì một tiếng liền nở nụ cười.

"Em, em không phải cười chị a... Ha ha ha ha... A ha ha ha ha..."

"Em đang cười tôi chứ là gì nữa." Diệp Tử oán thầm. Trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại chằm chằm vào Tần Tiểu Mặc.

"Được rồi, được rồi, đừng trừng mắt với em, lập tức cười xong..." Tần Tiểu Mặc cười đến không thở được.

"Không cho cười." Diệp Tử thật không hỗ là ngạo kiều nữ vương thụ, ngay cả bộ dáng trừng người cũng hút hồn như vậy. Đương nhiên lời này không thể nói ra trước mặt Diệp Tử, không thì Tần Tiểu Mặc phải hiu quạnh a...

"Ừ, em không cười." Tần Tiểu Mặc lau nước mắt, cầm lấy chiếc đũa vớt vỏ trứng ra.


"Được rồi, đem trứng gà đánh tiếp, lấy đũa cứ quấy như vậy." Tần Tiểu Mặc cầm chiếc đũa làm mẫu vài cái, sau đó nhét cái chén vào tay Diệp Tử.

Mệt Diệp Tử thật sự không có thiên phú nấu nướng, thiếu chút nữa đến cái chén cũng đánh rơi. Tần Tiểu Mặc lại đành phải cầm tay chỉ Diệp Tử.

Tần Tiểu Mặc cười đắc ý ở trong lòng, cô thật không có ý đồ gì hết, thật không có.

"Chị thật là không có thiên phú nấu ăn, giúp đến đây thôi, chị ra ngoài ngồi chờ ăn đi. Em thật đúng là thân tiểu thư mệnh nha hoàn." Tần Tiểu Mặc lấy trong tủ lạnh ra trái kiwi, nhét vào tay Diệp Tử. Sau đó bắt đầu vùi đầu làm đồ ăn, cắt rau.

Làm xong chân gà, Tần Tiểu Mặc vừa ngẩng đầu, phát hiện Diệp Tử còn đứng ở phòng bếp, đang ăn ngon lành trái kiwi cô vừa đưa.

"Aizz sao chị còn ở đây, trong này toàn khói dầu." Tần Tiểu Mặc nâng cánh tay lau một chút khóe mắt.

Diệp Tử cũng không nói câu nào, quay đầu liền đi ra ngoài. Tần Tiểu Mặc nghiêng đầu sang chỗ khác tính tiếp tục cắt thức ăn, lại thấy Diệp Tử cầm khăn tay đi tới, không nhiều lời liền lấy khăn tay lau trán cô, lại còn nhăn mày.

Ngoại trừ tiếng khăn tay đang chà sát trên mặt Tần Tiểu Mặc, phòng bếp không có thêm âm thanh nào nữa, im lặng làm cho lòng người phát hoảng, Tần Tiểu Mặc thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của cô và Diệp Tử.

"Em, em chụp hình chị hồi nào..." Diệp Tử kiên trì hỏi.

"A?" Tần Tiểu Mặc nhất thời còn chưa bình tĩnh phục hồi tinh thần, vẫn ngơ ra nhìn Diệp Tử.

"Máy tính, màn hình." Diệp Tử cắn cắn môi.

"Chị thấy được?" Lúc này Tần Tiểu Mặc đã trấn tỉnh lại, chị Diệp phản ứng như vậy chắc là đối với mình cũng động tâm. Tần Tiểu Mặc giống như được ăn mật, ngọt ngào tràn ngập.

"Ừ, vừa nãy nhổ hành..."

"Ngày đó ăn xong bữa sáng, chị ngồi ở trên sofa xem tạp chí, em tránh ở phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của chị... Rất xinh đẹp, em liền nhịn không được..." Tần Tiểu Mặc có chút ngượng ngùng, dù sao chụp ảnh lén cũng không phải là chuyện tốt gì.

"Em, đối với chị..." Diệp Tử nhíu mày, thiếu chút nữa liền hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi nhất.

Tần Tiểu Mặc tự nhiên biết cô muốn hỏi cái gì, cũng đã chuẩn bị tốt câu trả lời.

Nhưng thường thường sự thật chính là trời không chiều lòng người, tiếng mở cửa của bà Tần làm hai người nháy mắt run lên, đi ra khỏi thế giới riêng của cả hai.

"Oh, sao hai đứa đều ở trong bếp." Bà Tần hoàn toàn không cảm nhận được không khí đặc biệt khẩn trương trong phòng.