Thật ra những lời khen tặng và những danh hiệu đẹp đẽ mọi người đặt cho chị không phải là quá đáng. Tôi phải công nhận chị Kim Điệp là đẹp lắm. Da chị trắng mịn, tóc dài cắt theo kiểu thời trang, mũi cao thẳng, thân hình dong dỏng cân đối. Bên khóe môi chị có một chiếc mụn ruồi nhỏ, ai cũng nói là mụn ruồi duyên, nó càng khiến chị trở nên duyên dáng. Chị Kim Điệp thật là được ông trời đãi ngộ, đã đẹp mặt đẹp dáng lại còn là con nhà giàu. Gia đình chị làm chủ hãng xe đò gồm cả mấy chục xe khách chạy khắp các tỉnh miền đông trung bộ. Nhà của chị là một căn vi la nằm trong khu nhà giàu. Chị lúc nào cũng ăn mặc quần áo sang trọng đắt tiền và đúng thời trang. Trong khi đa số các học sinh trong trường đều đi bộ đi học, những ai nhà xa một chút thì đi xe đạp là coi như sang trọng lắm rồi, thì chị Kim Điệp đi học bằng xe máy, cho dù nhà chị chị cách trường không bao xa.
Chị Kim Điệp coi như được trời ưu đãi cả mọi phương diện, chỉ có điều chị không học giỏi cho lắm. Thế nhưng con gái đẹp nhà giàu như chị có học dở môt chút cũng chẳng sao, các anh trong trường vẫn mê chị như điếu đổ. Có biết bao nam sinh trong trường yêu thầm chị Kim Điệp, nhiều anh yêu chỉ để trong lòng, nhiều anh bạo dạn hơn dám viết thư tỏ tình với chị nhưng ai cũng bị chị Kim Điệp làm ngơ. Có lẽ chị chưa yêu ai hay cũng có lẽ không ai trong trường xứng đáng với chị.
Từ ngày nhập học vào trường trung học của thị trấn và vào học trong lớp 11C1, cũng như bao nam sinh khác, anh Quang Hùng phải tấm tắc khen chị Kim Điệp là đẹp. Với cá tính cao ngạo của mình, anh Quang Hùng không biểu lộ thái độ gì theo đuổi chị. Thế nhưng qua ánh mắt và cách cư xử của anh thì ai cũng nghĩ anh Quang Hùng cũng có phần thích chị Điệp. Ngược lại chị Kim Điệp cũng vậy, tuy là con gái giữ giá cao, thái độ biểu hiện của chị đều tỏ ra chị cũng có tình ý với anh tôi. Chính vì điều này, anh Quang Hùng trở thành hai mục tiêu khác nhau cho các bạn nam trong trường, nhóm thì ghanh ghét, nhóm thì ngưỡng mộ. Thật ra anh Quang Hùng cũng đâu phải là thua kém gì chị Kim Điệp, trong lớp cũng có nhiều chị thích anh lắm. Họ thường tìm cớ nhờ anh giúp giải thích bài làm ở nhà.
Lễ Giáng Sinh năm đó lớp anh Quang Hùng tổ chức đi picnic một ngày ở suối Thanh Bình. Mọi người góp tiền giao cho các chị nữ mua đồ ăn mang theo xuống suối ăn trưa. Người nào có xe thì mang xe, người nào không có xe thì sẽ được sắp xếp để được một trong những bạn có xe chở. Các anh con trai nói đường đi lên đèo xuống đèo nguy hiểm, các cô con gái không nên lái xe mà nên để cho các anh con trai chở. Anh Quang Hùng giao hẹn với các bạn anh muốn dẫn tôi theo. Anh Quang Cận là người ủng hộ sự tham dự của tôi sốt sắng nhất. Khi tôi kể chuyện này cho Minh Châu nghe, con bé cũng tỏ ý muốn đi. Điều này cũng không gây phiền hà gì cho các bạn anh Quang Hùng, họ cho rằng đi càng đông càng vui.
Có Minh Châu đi, đương nhiên anh Quốc Dũng không thể vắng mặt và anh xin nhập bọn cùng đi. Anh Hùng lén hứa hẹn với anh Dũng anh sẽ sắp xếp xe để anh Quốc Dũng chở Minh Châu. Anh Quanh Hùng sẽ lãnh phần chở chị Kim Điệp và tôi đương nhiên sẽ phải bị thất thế để đi với anh Quang Cận. Anh Quốc Dũng mừng như mở cờ trong bụng. Còn gì bằng khi khổng khi không lại có cơ hội để cho anh được dịp chở người trong mộng của anh đi picnic. Đường từ thị trấn đến suối Thanh Bình đi xe đạp cũng mất cả tiếng đồng hồ, được chở Minh Châu phía sau lưng thì còn hạnh phúc nào hơn. Anh Quang Hùng nói với anh Quốc Dũng:
- “Này ông anh, ông anh phải trả công cho ông mai này thế nào đây? Lần này tạo cơ hội cho hai người được đi picnic chung, lại được trở nhau đi xe đạp nữa, ôi còn gì thơ mộng hơn.”
Anh Quốc Dũng đương nhiên mang ơn rối rít sự sắp xếp của ông mai và cũng là ông quân sư quạt mo của mình. Từ ngày đó cho đến ngày đi, anh nôn nóng ra mặt. Chỉ còn một tuần lễ trước ngày đi, anh lấy xe đạp ra chùi rửa bóng láng, ngày nào cũng chùi, hết chùi bánh xe, đến chùi sườn xe, đến chùi tay lái. Mỗi lần anh Quang Hùng đi ngang mà thấy anh Quốc Dũng đang chùi xe anh đều chọc:
- “Hừm, cái xe bóng láng đến nỗi con ruồi đậu lên cũng tuột rớt. Để em chỉ cho anh cách này, hôm đi picnic anh cứ lái xe cho nhanh cho ẩu, lúc thả dốc phải lạng qua lạng lại cho cô nàng sợ, lúc đó chắc chắc cô nàng sẽ ôm chặt lấy anh. Chao ơi, trời mùa đông lạnh như vầy mà có em ngồi sau ôm chặt thì còn gì bằng.”
Anh Dũng tỏ vẻ thích thú vì lời bày mưu của quân sư tình yêu của anh. Tôi vừa đấm lưng anh Hùng vừa la oai oái, nói anh ăn nói nham nhở quá. Minh Châu là bạn, tôi thật không muốn ông anh mình đem bạn ra làm trò cười. Anh Quang Hùng vừa đưa tay chống đỡ những cái đấm của tôi vừa chạy. Anh nói vọng lại:
- “Nếu anh Dũng có lỡ chở Minh Châu đi lạc đường một cách cố ý thì quân sư này cũng không đi kiếm đâu. Chỉ nhớ về nhà cho đúng giờ.”
Tôi đưa mắt lườm ông anh quỷ quái của tôi, tên Hùng Đểu các bạn đặt cho anh thật quá đúng. Cũng may những lần anh Quang Hùng nói nham nhở chọc bạn tôi như vậy, Minh Châu không có ở đó, nếu không nó và anh Hùng lại có một trận đấu khẩu căng thẳng. Minh Châu tính rất tốt bụng và đạo đức. Con bé lại thông minh học giỏi nên được các thầy cô và bạn bè trong lớp thương mến. Minh Châu ít để ai làm nó giận. Chuyện gì xẩy đến với nó, nó cũng cân nhắc xem có đáng để giận không. Tuy nhiên Minh Châu lại rất láu lỉnh và biết đối đáp, khó ai chọc ghẹo được nó mà không bị nó trả đũa lại.
Không biết sao những lời chọc ghẹo của anh Hùng lọt đến tai Minh Châu. Con bé đi tìm tôi:
- “Ông anh mày ghớm lắm, dám bày mưu dàn trận cho Quốc Dũng với tao. Kỳ này tao sẽ cho ông anh mày biết tay. Mày là bạn thân của tao, lần này mày phải giúp tao.”
Thật ra Minh Châu không cần tôi giúp. Không biết ông trời thương Minh Châu hay ông trời chơi hai ông anh của tôi, một ngày trước khi đi picnic, trận banh giữa đội banh của anh Dũng và đội lớp khác phải dời sang ngày sau, ngay đúng ngày đi picnic. Anh Dũng cay cú trong lòng lắm, nhưng rồi vì thắng bại của đội banh anh đành bãi bỏ chuyến đi suối Thanh Bình của mình.
Đến ngày đi picnic, chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà anh Kỳ Triết Học. Mấy chị nữ đã hẹn nhau đi chợ từ sớm. Mấy chị mua bánh mì, chả lụa, trái cây, nước uống, bỏ đầy giỏ mang theo. Đến lúc khởi hành, Minh Châu bắt đầu thực hiện chủ ý phục thù của mình, nó bướng bỉnh nhất định đòi anh Hùng phải chở nó đi, ai chở nó cũng không chịu, nói không quen với mấy anh kia. Anh Hùng trước đó đã tính toán để chở chị Kim Điệp rồi, anh đời nào muốn bỏ cơ hội này. Tuy nhiên vì Minh Châu cương quyết quá, chị Điệp cảm thấy ngượng, chị tự động rút lui nhường chỗ cho Minh Châu và để cho anh Thịnh Ú chở chị đi.
Chị Điệp tuy thất vọng nhưng không phàn nàn gì. Chị là lớn, có nhường cho Minh Châu nhỏ cũng là chuyện nên làm. Anh Thịnh Ú cười toe toét. Anh nói “thánh nhân đãi kẻ khù khờ, mèo mù vớ cá rán” khi không anh được chở con Bướm Vàng. Anh Hùng trông ra cay cú hơn ai hết. Anh tới nói nhỏ với anh Thịnh Ú dọa anh Thịnh đừng thừa nước đục thả câu. Anh cũng căm Minh Châu lắm, nó đã phá đám không cho anh được có dịp chở chị Kim Điệp. Căm trong lòng, cho nên anh kiếm cách trả thù, anh bắt đầu giở trò. Lúc chở Minh Châu đi, anh cứ nhằm mấy ổ gà mà đi qua khiến xe tưng lên tưng xuống làm cho Minh Châu ngồi phía sau ê ẩm cả mông. Đã thế mỗi khi thấy có một vũng sình bên đường, anh Quang Hùng nhất định không tránh, anh cố tình lái xe đi vào ngay giữa vũng sình khiến cho sình bắn lên tung tóe lấm dơ hết quần áo của Minh Châu. Mỗi khi xe đổ dốc, anh không thắng cho xe chạy chậm mà cứ để xe lao dốc thật nhanh. Minh Châu la om tỏi phản đối và lên án anh Quang Hùng kịch liệt. Anh Quang Hùng tỉnh bơ như không, anh nói:
- “Không thích thì có thể đổi xe.”
Tuy nhiên, Minh Châu không vừa, con bé mím môi bướng bỉnh:
- “Nếu mà đổi xe lúc này là trúng kế của anh à. Không ai ngu dại.”
Thế là Minh Châu nhất định chịu đựng để anh Hùng giở trò cho hết đoạn đường. Gậy ông đập lưng ông, giận quá mất khôn, anh Hùng quên mất chuyện lúc trước anh bày mưu cho anh Dũng phóng xe đạp ẩu để Minh Châu sợ mà phải ôm eo. Đến lúc này thì cách lái xe cay cú của anh đã khiến Minh Châu phải ôm eo anh thật chặt. Lúc đến tới suối, tôi ghé tai anh tôi chọc:
- “Trông ra gậy ông đập lưng ông. Người Minh Châu ôm chặt eo là anh chứ không phải anh Quốc Dũng.”
Anh tôi trông càng cay cú vì lời chọc này của tôi.
Quay qua Minh Châu, nhìn hai ống quần lấm bẩn của bạn, tôi nói riêng với nó:
- “Mày chơi ông anh tao không lại đâu, chỉ lỗ thôi.”
Minh Châu đưa hai tay xoa mông vẫn còn ê ẩm, miệng rên rỉ nhưng mặt tươi cười.
- “Tao đau xác, ông anh mày đau tim. Không được đi với người đẹp, ổng đau hơn tao. Coi như cuộc chiến này tao thắng.”
Ở suối, chúng tôi chơi thật vui. Chúng tôi leo suối, trèo cây, hay tụ tập bên những tảng đá hai bên bờ suối để nghịch nước, tạt nước nhau và chọc giỡn nhau om sòm. Mấy anh con trai thi đua trèo nên mãi tận trên đỉnh cao xem ai sẽ là người lên trước nhất, sau đó đưa tay lên trời làm như mình đã chinh phục được ngọn núi cao nhất của thế giới.
Một vài anh trong lớp trông ra có vẻ theo đuổi chị Kim Điệp ra mặt. Về bên con gái, dường như cũng có mấy chị để ý đến anh tôi, họ cứ tìm cách nói chuyện và ở gần bên cạnh anh. Thế nhưng theo như tôi thấy thì anh Hùng và chị Kim Điệp trông ra thích nhau hơn, chỗ nào cũng thấy hai người họ đứng gần nhau. Chị Kim Điệp nói chị không dám lội ngang suối tới bờ bên kia, sợ trơn té. Anh Hùng bắt ngay lấy cơ hội, nắm tay chị dẫn đi. Hai bên bờ suối cách xa nhau cũng chẳng bao nhiêu, vậy mà hai người nắm tay dẫn nhau bước qua từng tảng đá, đi mãi mới tới.
Minh Châu nguýt lườm, nó nói hai người đó chỉ kiếm cớ để được nắm tay. Tôi cười khuyên bạn nên tha cho anh tôi. Sau đó hai đứa tôi đến ngồi bên bờ suối, vén quần cao lên đầu gối rồi thả chân ngâm xuống nước mát. Nước suối mát lạnh làm chúng tôi thất thật dễ chịu và Minh Châu cũng quên đi thôi không cay cú anh tôi nữa.
Đến giờ trưa chúng tôi dọn đồ ăn ra ăn. Chị Điệp và anh Hùng lại tìm cách ngồi cạnh nhau. Chị Điệp cắt chả, kẹp vào bánh mì và đưa cho anh tôi. Mấy anh trong lớp la bai bải. Họ nói chị Kim Điệp thiên vị và không chịu. Chị Điệp mắc cở đỏ mặt, phải làm bánh mì giống y như vậy cho các anh kia. Anh Hùng tủm tỉm cười xem chừng vui lòng lắm, những ấm ức buổi sáng lúc đi xe dường như đã tiêu tan. Đồ ăn mang theo tuy sơ sài đơn giản nhưng chúng tôi vì vui đứa nào cũng ăn ngon miệng. Ăn xong no bụng chúng tôi kiếm mỗi đứa một gốc cây hay tảng đá ngồi nghỉ. Mấy anh con trai mang đàn ra hát, họ kiếm một miếng đất trống ngồi thành một vòng tròn nhỏ và hát với nhau. Họ hát bài Nối Vòng Tay Lớn:
“Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
Mặt đất bao la, anh em ta về
Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam”
Bọn con gái chúng tôi cũng bắt đầu tham dự, chúng tôi kéo đến ngồi chung, nới vòng tròn cho rộng ra rồi vừa vỗ tay theo nhịp vừa hát chung. Hát xong bài hát đó chúng tôi còn hát thêm nhiều bài hát nữa.
Một lúc dường như đã không còn bài gì để hát, chị Hậu đề nghị:
- “Hãy chơi một trò chơi mới đi. Mỗi người sẽ nói lên ước mơ tương lai của mình và các bạn trong lớp sẽ đóng góp ý kiến đoán xem ước mơ của người đó sẽ có thành sự thật không.”
Từ trước tới giờ chưa ai bao giờ chơi trò chơi này, chúng tôi thấy cũng lạ nên mọi người đồng ý tham dự. Vì là người đề nghị, chị Hậu phải nói trước. Chị nói:
- “Tôi ước mơ sau này được làm bác sĩ.”
Anh Thịnh Ú cười rộ:
- “Bà tên là Hậu Mít Ướt, vừa nhát vừa hay khóc, sau này làm sao làm bác sĩ, làm bịnh nhân thì hợp hơn.”
Mấy người khác cũng cười. Chị Hậu đỏ mặt mắc cở. Chị nghiêm trang nói điều luật của trò chơi là không được cười bêu nhọ người khác. Mấy anh chị trong lớp thôi cười và họ quay lại nghiêm chỉnh phê bình và đưa ý kiến về ước mơ này của chị. Ai cũng nghĩ xác xuất cho chị Hậu trở thành bác sĩ chỉ có hai mươi phần trăm vì học bác sĩ thì lâu lắm, chị Hậu sẽ đi lấy chồng trước khi học xong.
Đến phần anh Kỳ Triết Học, anh nói anh muốn trúng số độc đắc. Anh nói nhà anh nghèo, anh lại học không giỏi thì làm sao có thể trở mình, trúng độc đắc là phương thức giúp anh đổi đời nhanh nhất. Nhà anh Kỳ nghèo thiệt, anh mồ côi cha, mẹ anh phải đi hái trà mướn để nuôi con ăn học. Chúng tôi tế nhị, không ai cười vì ước mơ khó thực hiện được này của anh. Anh Quang Hùng tính xác xuất và nói rằng cơ hội để trúng số độc đắc của anh Kỳ là một trên vài triệu.
Ước mơ của chị Hồng thì thực tế hơn trúng số:
- “Làm nghề nghiệp gì tôi cũng không quan tâm, miễn sao công việc này cho phép tôi được đi du lịch khắp nơi trên thế giới.”
Các bạn phê bình nói ước mơ này không phải là không thực hiện được nhưng khó, bởi vì ngoại trừ ở các nước phương tây, những nghề nghiệp ở Việt Nam lúc đó chưa có nghề nào có điều kiện được đi du lịch thế giới. Mấy anh chị trong lớp đề nghị chị nên theo nghề chiêu đãi viên hàng không, ít ra cũng được bay những chuyến bay quốc tế.
Đến phiên anh Quang Cận, anh nói anh muốn làm phi hành gia bay lên không gian. Từ năm sáu mươi chín, từ khi coi ti vi thấy ba phi hành gia Mỹ bước chân xuống mặt trăng đến nay anh lúc nào cũng mơ được làm như vậy. Anh Thịnh Ú vỗ vai anh Quang làm bộ ra vẻ thông cảm:
- “Nước Việt Nam mình còn nghèo nàn chậm tiến như vầy, đến khi nào mới gửi người lên được không gian? Còn nếu mơ mộng được tham gia vào phi hành đoàn quốc tế thì tao nghĩ cháu chắt mày sau này có cơ hội hơn mày. Mày đổi ước mơ ra làm tổng thống hay làm vua đi. Cả thế giới cũng còn có được vài trăm ông tổng thống hay ông vua, còn phi hành gia chỉ có ba ông. Coi ra xác xuất làm tổng thống cao hơn.”
Cả bọn đều cười lăn về nhận xét này của anh Thịnh. Anh Quang là người hiền lành, anh không giận, chỉ cười xoà thân thiện. Đến phiên anh Hùng, anh nói anh muốn làm phi công lái máy bay. Các bạn gật gù nghĩ ước mơ này của anh có nhiều cơ may thực hiện được. Anh cao ráo, mắt tốt, nếu có chí sẽ thành công. Thế nhưng Minh Châu không bỏ qua, nó được dịp châm biếm:
- “Anh Hùng mà làm phi công thì hãng máy bay ế khách không người đi. Lái xe đạp còn không an toàn thì làm sao lái máy bay.”
Trong khi chúng tôi đang cười, anh Hùng dơ tay mím môi trợn mắt ra dáng vẻ doạ nạt Minh Châu, con bé che miệng cười tỏ vẻ đắc thắng vì câu nó trả đũa vừa rồi của mình.
Anh Thịnh Ú nói anh sau này muốn buôn bán. Anh nói “phi thương bất phú”, làm thương gia mà thành công thì là của cải chất đầy kho. Sang đến chị Kim Điệp, chị vừa cười vừa nói:
- “Điệp chỉ muốn giàu có, không phải làm việc gì, ra vào có kẻ hầu người hạ. Một bước lên xe hơi, hai bước xuống xe hơi. Mặc quần áo đẹp, ăn ngon và ở nhà đẹp.”
Nghe chị Điệp nói xong ai cũng khoác tay xì giọng:
- “Xì…., tưởng mơ ước gì, vậy mà cũng nói là mơ với ước. Bà không cần mơ, bây giờ cũng đã có đủ hết cả những thứ đó rồi. Xe hơi thì không có, nhưng xe đò thì có. Nhà bà là chủ hãng xe đò. Bà một bước lên xe đò, hai bước xuống xe đò, cũng chẳng khác gì.”
Chị Điệp cười xòa không cãi lại. Sau đó các bạn trong lớp tiếp tục thay phiên nhau nói lên ước mơ tương lai của mình. Tuy chị Hậu đã đưa ra điều luật không được nhạo báng bạn bè, các anh chị trong lớp cũng không tránh khỏi trêu ghẹo lẫn nhau mỗi khi có dịp, mỗi lần như vậy họ được dịp cười lăn.
Vì tôi và Minh Châu không là người trong lớp, hai chúng tôi chỉ ngồi lắng nghe và cười hùa theo. Đến khi mọi người trong lớp đã nói hết về họ, chị Điệp quay sang hai đứa chúng tôi:
- “Đến phiên hai cô bé này rồi, cũng phải nói đi chứ đâu trốn được.”
Tôi và Minh Châu lắc đầu từ chối không muốn tham dự, nói chúng tôi không học chung lớp, nhưng các anh chị trong lớp nhao nhao phải đối, họ nói đã đi chung ở đây rồi thì phải tham gia trò chơi. Chúng tôi vì thế phải làm theo. Tôi nhường cho Minh Châu nói trước. Minh Châu nói sau này muốn được làm phóng viên nhà báo hay làm nhà văn. Đến phiên tôi, tôi nói tôi muốn đi dạy học nhưng không phải làm cô giáo dạy tiểu học trung học mà làm giảng sư đại học. Mấy anh chị trong lớp vì không quen thân với hai chúng tôi nhiều lắm nên không biết đóng góp ý kiến gì, chỉ có anh Hùng gục gặc đầu nói:
- “Ước mơ đơn giản như vậy chắc sau này sẽ làm được.”
Tôi không biết anh tôi vì thiên vị em nên nói thế hay anh đã nói những điều thật nghĩ trong đầu. Tôi cũng ngạc nhiên thấy anh không chỉ trích hay châm chọc Minh Châu. Trò chơi sau đó thì kết thúc, chị Hậu đưa ra nhận xét xem ra ước mơ của đám con gái thì thực tế và có cơ hội để đạt được hơn những giấc mơ không tưởng của các anh con trai. Các anh con trai cười to, nói rằng làm con trai mơ những việc như vậy mới là người có chí lớn, ai như những nhi nữ thường tình ngay cả mơ cũng không dám mơ cao, chỉ dám mơ hạn hẹp trong phạm vi thế giới của mình. Chúng tôi ở lại tiếp tục chơi những trò khác cho đến chiều thì thu dọn đồ đạc ra về. Buổi sáng sắp xếp xe ai chở ai ra sao thì buổi chiều đi y như vậy.
Anh Hùng không biết vì mệt hay đã chán, từ sau lúc chơi trò nói chuyện ước mơ anh trở nên ít nói và trầm lặng hơn. Đến lúc về anh lái xe đạp rất đàng hoàng và không còn giở những trò tinh quái với Minh Châu như lúc sáng nữa. Thỉnh thoảng hai người cũng nói chuyện với nhau. Về tới nhà, tôi và Minh Châu đều thắc mắc về thái độ này, cuối cùng tôi chỉ đoán được một điều:
- “Tao nghĩ chị Điệp mơ ước đời sống giàu có, mà ông anh tao thì nghèo nên ổng buồn.”
- “Đã nói đó chỉ là ước mơ thôi mà, việc gì phải buồn. Ông anh mày rõ vớ vẩn. Có người nào không mơ được giàu có.”
- “Ừ. Con trai mà, tự ái và tự cao, cao như cái núi. Tao chỉ đoán mò thôi. Hy vọng là không phải.”