Tháng Chín, tất cả các học trò đi nghỉ hè từ xa đã quay trở lại thị trấn và chúng tôi đi học lại. Anh Hùng lên lớp mười hai còn tôi lớp mười. Đây là năm thứ hai của anh em tôi ở thị trấn này. Cuộc đời học sinh của chúng tôi như vậy đã đi vào quỹ đạo nề nếp. Nhóm Thất Hiệp của anh Hùng vẫn chơi chung và thân với nhau. Bọn họ lại thường xuyên họp mặt đi chơi như trước.
Sang đến tháng Mười Một, có tin đồn lan nhanh chóng trong trường rằng chị Kim Điệp sắp sửa làm đám hỏi với một người ở Sài Gòn. Anh này hơn chị bảy tám tuổi, sắp ra trường bác sĩ, được một người trong bà con làm mai mối giới thiệu lúc chị ở Sài Gòn mùa hè. Khi gặp mặt chị Kim Điệp, anh bác sĩ tương lai này chịu đèn ngay, về xin hỏi cưới chị liền. Anh ta xin làm lễ hỏi vào Giáng Sinh và sau đó thì làm đám cưới vào mùa hè năm sau, lúc đó anh ta sẽ ra trường và chị Kim Điệp cũng sẽ tốt nghiệp trung học.
Chuyện anh chàng bác sĩ tương lai đi hỏi cưới chị Kim Điệp không làm tôi ngạc nhiên. Chị đẹp như vậy, lại là con gia đình giàu có, ai không yêu chị mới là lạ. Chuyện chị Kim Điệp chịu lấy chồng sớm cũng không làm tôi ngạc nhiên vì ở cái thị trấn nhỏ bé này tôi từng thấy có các chị khác lấy chồng lúc còn trẻ hơn chị Kim Điệp nữa. Có chị lấy chồng lúc mới chỉ mười sáu tuổi. Mọi người ở đây coi chuyện đi lấy chồng sớm là chuyện bình thường. Lâu lâu nghe tin có nữ sinh trong trường nghỉ học đi lấy chồng không gây xôn xao gì cho mọi người mấy. Thế nhưng ở đây, tin chị Kim Điệp sắp lấy chồng đã gây kinh ngạc cho tôi vì tôi vẫn tưởng chị và anh Quang Hùng đang yêu nhau. Cặp Kim Đồng Ngọc Nữ của lớp 12C1 làm sao có thể chấm dứt một cách lảng nhách như vậy. Tin chị Kim Điệp sắp lấy chồng còn làm cho bao nhiên nam sinh trong trường ngẩn ngơ. Những anh lâu nay hằng yêu trộm chị bây giờ có dịp than thở, tự do biểu lộ sự thất tình của mình. Có anh nói:
- “Nếu tao biết thằng Quang Hùng nó dở ẹc không biết giữ chân Con Bướm Vàng như vậy, tao đã nhảy vào cua em từ lâu nay rồi, đâu để bây giờ em mang thân đi gả nơi xứ xa.”
Có anh thì sầu thảm hơn, tưởng tượng ra chị Kim Điệp là công chúa Huyền Trân vì nước phải đi hiến thân cho vua Chàm Chế Mân, anh ngâm nga:
“Thương cho cây quế giữa rừng
Để cho thằng Mán thằng Mườn nó leo.”
Anh Quang Hùng thì không nói năng gì cả. Anh trở nên lầm lì. Ai hỏi anh về chuyện chị Kim Điệp cũng đều bị anh la cho một trận nên chẳng ai dám hỏi thêm. Mấy anh Quang Cận, Thịnh Ú, Kỳ Triết Học cũng không dám ghé nhà chúng tôi chơi như thường lệ. Ngay cả tôi, tuy đã một vài lần gợi hỏi chuyện, tôi cũng không thành công trong việc khiến anh Quang Hùng hé răng kể chuyện của anh và chị Kim Điệp. Mấy hôm, anh Quanh Hùng dường như muốn tránh mặt với hết cả mọi người. Sau khi đi học về, ăn cơm xong anh lấy xe đạp đi mất tiêu, anh nói anh phải đi thư viện học chuẩn bị thi tú tài. Tôi nghĩ đây chỉ là cái cớ để tránh mặt vì cuộc thi tú tài của anh mãi tới mùa hè, ít nhất cũng còn bẩy tám tháng nữa mới tới. Anh Quốc Dũng có vẻ cay cú chị Kim Điệp dùm cho tụi tôi. Anh ngâm nga suốt ngày:
“Hàng trăm con gái thời nay ấy
Đừng nói ân tình với thủy chung.”
Anh Quang Cận đoán già đoán non và bày mưu giống y như trong chuyện tiểu thuyết:
- “Tao dám cá với tụi bay Con Bướm Vàng bị bố mẹ ép gả. Mình đợi đến ngày làm đám hỏi, dẫn Quang Hùng tới nhà cứu mỹ nhân dẫn Con Bướm vàng chạy.”
Anh Kỳ Triết Học thì lãng mạn hơn, anh rên rỉ kể chuyện giống như chuyện đồi thông hai mộ:
- “Thằng Nguyễn Quang Hùng rồi sẽ chết vì thất tình. Mộ của nó sẽ chôn ở bên cạnh bờ hồ. Con Bướm Vàng sẽ hối hận và đau lòng, con Bướm Vàng sẽ đến bên mộ khóc mỗi ngày sưng cả mắt, bỏ ăn bỏ ngủ cho tới chết. Ôi, đây sẽ là một cuộc tình đẹp nhất trên đời. Sẽ có hàng trăm thi sĩ làm thơ ca tụng cuộc tình này. Sẽ có hàng ngàn nhạc sĩ viết nên những ca khúc bất hủ cho cuộc tình giở dang này.”
Trong Giáng Long Thập Bát Chưởng mười tám chiêu cua gái của anh Hùng, tôi không biết có chiêu nào dạy để anh đối diện với thất tình và đối diện với việc người yêu đi lấy chồng không. Nhưng tôi thì không cam lòng, tôi muốn đi tìm cho được lý do dùm cho anh tôi. Tôi muốn biết được tại sao chị Kim Điệp lại bỏ anh tôi đi lấy chồng như vậy trong khi hai người trông giống như một cặp xứng đôi được mệnh danh là Kim Đồng Ngọc Nữ của 12C1.
Khoảng hai giờ chiều, sau khi đã ngồi một lúc lâu trên ban công trên lầu ngắm nhìn những đám mây trắng lửng lơ trên trời, tôi quyết định sẽ đi gặp chị Kim Điệp hỏi cho ra chuyện. Tôi đứng dậy thay quần áo chuẩn bị đi. Nhưng sau đó tôi lại ngần ngừ. Gặp chị Kim Điệp, tôi thật không biết phải bắt đầu câu hỏi của mình như thế nào. Chẳng lẽ lại hỏi “Sao chị đi lấy chồng?” Câu hỏi này hơi xỗ xàng và bất lịch sự. Còn nếu hỏi “Chị không nghĩ cho cảm giác của anh Quang Hùng sao?” Câu hỏi này thì thật là vô duyên, tôi đâu biết hai người họ tình cảm đã mặn nồng như thế nào. Xưa nay tôi chỉ thấy mọi người chọc ghẹo hai người, nhưng chưa bao giờ thấy họ công khai chứng nhận họ là một đôi tình nhân. Tôi chưa hề thấy họ tỏ vẻ thân mật quá lố trước mặt mọi người. Họ trông ra vẻ thích nhau thật đấy nhưng đó chưa đủ để nói rằng họ là một cặp. Còn nếu hỏi “Chị đã nói chuyện với anh Quang Hùng chưa?” thì thật là quá hơi vô duyên. Chuyện riêng tư của hai người mắc mớ gì tôi xen vào.
Suy đi nghĩ lại tôi không tìm ra được cách nào và câu hỏi nào thích hợp để đi hỏi chị Kim Điệp. Tôi chợt nghĩ đến Minh Châu, con bé thông minh láu lỉnh này có lẽ sẽ biết cách giúp tôi làm việc này. Minh Châu biết cách nói chuyện, dẫn nó theo nó sẽ biết cách hỏi. Nếu trường hợp tình hình không được ổn thỏa, Minh Châu sẽ biết cách tìm đường rút lui mà không làm mất mặt hay gây khó chịu cho ai.
Nghĩ như vậy cho nên tôi quyết định sang rủ Minh Châu đi đến nhà chị Kim Điệp. Tôi đứng lên đi đến bên dàn hoa giấy, hướng qua nhà bên kia gọi nhỏ:
- “Ê Minh Châu. Mày có đó không?”
Tôi gọi hai ba tiếng không thấy ai trả lời. Tôi vạch một lỗ giữa những nhánh cây bông giấy nhìn sang, tuy nhìn không được rõ lắm tôi cũng nhận ra rằng không có ai đang ở ban công nhà Minh Châu lúc đó.
Tôi đóng cửa trên lầu, đi xuống nhà. Tôi dặn chị Bích Dung tôi đi chơi một lát sẽ về, sau đó bước sang nhà Minh Châu. Lúc đó cậu em nhỏ của Minh Châu đang chơi trước sân, thấy tôi cậu bé nở nụ cười hồn nhiên:
- “Chị kiếm chị Minh Châu hả? Chắc chị ấy đang trên lầu. Chị đi vào đi.”
Tôi gật đầu tự tiện đi lên lầu. Lâu nay chúng tôi vẫn đưọc phép tự nhiên đi vào nhà chơi với nhau. Mỗi lần tôi sang nhà Minh Châu chơi tôi thường đi lên thẳng phòng con bé chơi với nó. Khi tôi vào đến phòng lầu trên tôi không thấy Minh Châu đâu cả, ngoài ban công cũng không có. Tôi bước xuống nhà lần nữa hỏi cậu em trai của Minh Châu:
- “Chị Châu không có trên lầu. Em biết chị đi đâu không?”
- “Vậy sao? Em mới thấy chị ở trên đó mà? Thôi chị lên phòng chị Châu ngồi chờ đi, em ra nhà sau, ra vườn hay xuống bếp em tìm chị Châu lên cho chị.”
Tôi nghe lời cậu em, quay lại lên lầu đi vào phòng Minh Châu chờ cho cậu bé đi tìm chị. Tôi ngồi ở trên nghế lơ đãng đưa mắt nhìn chung quanh. Quyển sách toán vẫn còn mở để trên bàn, trông như chừng con bé đang làm bài tập dở dang. Tôi nghĩ nó chắc cũng ở quanh đâu đây trong nhà. Tôi bước lại bên bàn học xem coi Minh Châu đang làm bài đến đâu rồi. Trong lúc đưa tay cầm quyển sách lên tôi thấy ở bên dưới nó có một quyển sổ đóng bằng tay bìa cứng trông thật dễ thương. Quyển sổ mỏng chừng nửa phân, trang bìa được trang trí bằng bút màu nước vẽ những cánh hoa phượng đỏ. Tôi tò mò đưa tay lật mấy trang trong quyển sổ, bên trong quyển sổ là những bài thơ viết tay nắn nót. Có trang thì viết nguyên cả một bài thơ, có trang thì chỉ trích một hai câu thơ. Thỉnh thoảng giữa những trang thơ viết tay lại chen vào bằng những trang vẽ tay. Lúc thì vẽ một khuôn mặt con gái với đôi mắt to sau hàng lông mi dài, lúc thì vẽ dáng một người con gái mặc áo dài đi bộ giữa hai hàng cây cao rợp lá. Trong một vài trang khác có ép một vài con bướm khô hoặc là những cánh hoa phượng khô. Nói một cách tổng quát tác giả của quyển sổ viết tay này đã bỏ công phu và thời gian vào nó rất nhiều.
Sự kinh ngạc của tôi bắt đầu càng lúc càng gia tăng. Nét chữ của người viết thật là quá quen thuộc với tôi, tôi nhận ra ngay đó là nét chữ của anh Quang Hùng. Làm sao tôi không thể nhận ra nét chữ của anh, anh em chúng tôi sống với nhau bao nhiêu năm nay, cho dù có đi đâu tôi cũng nhận ra nét chữ này của anh. Chỉ có điều là ở trong quyển sách này anh viết rất là nắt nót gọn gàng, không cẩu thả như lúc anh viết ở trong vở lúc đi học. Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới chuyện anh Quang Hùng giúp anh Quốc Dũng làm và viết quyển sổ này tặng Minh Châu. Tôi lắc đầu tắc lưỡi nghĩ bụng cái anh Quốc Dũng này thật lười, đi tán gái mà cũng không thể tự mình làm, phải nhờ đến người khác viết dùm. Thế nhưng khi tôi lật lại trang đầu tiên của quyển sổ thì những giả thuyết vừa rồi của tôi không còn nữa. Ngay trang đầu của quyển sổ có viết một câu thơ:
“Tôi xin làm ngu ngơ
Để yêu em dại khờ
Tôi xin làm thi sĩ
Để viết lời tình si”
Bên dưới câu thơ ký tên tác giả là Nguyễn Quang Hùng. Cạnh đó có tên của hai người được vẽ kiểu một cách rất bay bướm. Hai tên được vẽ quyện lấy nhau nằm giữa một trái tim, chung quanh được dán kèm thêm những cánh phượng đỏ ép khô.
- “Quang Hùng Minh Châu.”
Tôi ngồi xuống ghế miệng lẩm nhẩm đọc hai tên mà tôi vừa đọc được trong quyển sổ. Sự kinh ngạc của tôi lên đến tột cùng. Không thể nào như vậy được. Không thể nào anh Quang Hùng và Minh Châu có thể là một cặp được. Anh Quang Hùng thích chị Kim Điệp mà? Anh Quang Hùng và Minh Châu chưa bao giờ tỏ ý họ thích nhau. Trước đây họ như nước với lửa, tuy gần đây họ không còn kình cựa nhau nữa nhưng cũng chưa thể cho là tình cảm của họ đã lên đến mức như vậy. Lại thêm cách thức làm tập thơ công phu như vậy thì thật là không phải là tính của anh Quang Hùng. Anh không thể nào là người như vậy được. Anh Quang Hùng lúc nào cũng ngạo mạn kiêu căng nói rằng anh sẽ không bao giờ đi đeo đuổi con gái và không có việc gì khiến anh phải đi chiều chuộng con gái cả. Thế mà giờ đây anh đã bỏ bao công lao ra để làm một quyển thơ chép tay như vậy thì thật là rất quá. Nhất là anh đã lén lút để làm quyển thơ này mà tất cả mọi người ngay cả anh Quốc Dũng và tôi cũng không hay biết thì anh thật là tài.
Sự kinh ngạc của tôi sau đó chuyển sang giận dữ. Tôi giận cả anh Quang Hùng lẫn Minh Châu bạn mình. Hai người đã lừa dối tôi một cách trắng trợn. Họ đã coi tôi như một trò hề, sau lưng tôi lén lút cặp kè. Tôi cứ tưởng giữa tôi và anh Hùng bao nhiêu năm nay anh em tôi đã thân thiết như vậy anh sẽ nói cho tôi biết anh đang làm gì. Còn Minh Châu cũng vậy, một con bạn thân mà tôi tin cậy và chia sẻ tâm sự bây giờ cũng dấu diếm tôi chuyện quan trọng này.
Tôi vứt quyển sách xuống bàn và bước ra khỏi nhà. Mặt tôi lúc đó có lẽ khó coi lắm và tôi có thể cảm giác được nó đang nóng bừng. Cậu em của Minh Châu, lúc đó cũng đang đi kiếm Minh Châu từ ngoài vườn sau bước vào, hình như nhận ra được sự khác lạ của tôi lúc tôi đi ngang qua mặt, cậu bé đưa mắt dò hỏi nói theo:
- “Em không thấy chị Châu đâu hết. Hình như chị không có nhà, chắc đi ra khỏi nhà rồi. Chị sao đó? Có phải chị giận vì chờ lâu không?”
Tôi cố dịu giọng trả lời với cậu bé nhưng chân vẫn bước ra cửa không quay đầu lại. Tôi không muốn cậu bé nhận thấy khuôn mặt của tôi lúc đó:
- “Chị không có gì. Chị quên chị đang phải đi làm một chuyện gấp. Cám ơn em đã đi kiếm chị Châu cho chị.”
Cậu bé nói với theo tôi:
- “Khi nào chị Châu về em nói có chị tới kiếm. Chị Châu sẽ sang nhà chị ngay.”
Tôi không trả lời bỏ đi thẳng. Về tới nhà tôi cũng không thấy anh Quang Hùng đâu cả. Độ này anh Quang Hùng thường không có nhà vào buổi chiều, tôi cứ tưởng anh không có nhà vì thất tình nhưng bây giờ thì tôi thật không biết anh tôi đang đi đâu làm gì nữa.
Tôi lấy xe đạp chạy một mạch xuống bờ hồ. Tôi thật mong tôi gặp anh Khiêm ở đó để có thể coi anh câu cá và để có người nói chuyện với tôi, như vậy sẽ làm tôi thấy bớt khó chịu trong lòng. Thế nhưng hôm đó anh Khiêm không đi câu. Tôi đạp xe chung quanh bờ hồ một lúc lâu, gió mát từ bờ hồ thổi lên làm tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi chợt nhớ rằng tôi vẫn còn dự định đi gặp chị Kim Điệp cho nên tôi quay xe rời khỏi bờ hồ và chạy về hướng nhà chị.
Nhà chị Kim Điệp là một căn biệt thự nằm trong một khu nhà những người giàu. Mấy căn nhà chung quanh đều xây theo kiểu Pháp trông rất đẹp. Căn nhà được bao chung quanh bằng một bức tường gạch với những bụi hoa tường vi leo. Tôi đến trước bức cổng sắt bấm chuông. Chừng vài phút có chị người làm ra mở cửa. Vì tôi đã có vài lần theo đám anh Quang Hùng đến nhà chị chơi cho nên chị người làm nhận ra tôi ngay. Chị dẫn tôi vào phòng khách ngồi chờ trong khi chị lên lầu gọi chị Kim Điệp xuống. Tôi ngại không muốn vào nhà nên xin phép được ngồi ở chiếc ghế đá trước hiên chờ chị Điệp ra. Chị người làm không ép, chị để tôi ra ngồi ở ghế đá và đi vào nhà gọi chị Kim Điệp.
Tôi ngồi xuống ghế đá trước hiên nhà và nhìn chung quanh. Hai con sư tử đá để hai bên cửa ra vào trông thật trang nghiêm. Từ cổng dẫn vào đến cửa là một con đường trải đá sỏi trắng. Chung quanh căn nhà là một khu vườn hoa thật đẹp. Trong vườn trồng đủ loại hoa, hoa hồng, hoa thược dược, hoa cúc và nhiều loại hoa khác. Hai cây điệp thật cao với tán rất rộng trồng hai bên con đường sỏi tạo bóng mát rợp cho căn nhà và khu vườn. Một hòn non bộ để trong góc vườn với một con suối nhân tạo chảy róc rách. Trên hòn non bộ có để thêm những bức tượng nhỏ của mấy ông già râu dài đang ngồi câu cá. Dưới hòn non bộ là hồ cá có thả những con cá vàng. Một chiếc xích đu nhỏ xinh xắn để trong vườn ngay dưới gốc cây điệp. Chung quanh vườn để rải rác vài chiếc ghế đá để ngồi chơi hóng mát.
Chừng vài phút sau chị Kim Điệp bước xuống. Chị mặc bộ đồ màu xanh có điểm những bông hoa nhỏ. Chiếc cổ áo cắt sâu để lộ chiếc cổ trắng thon xinh xắn. Tóc chị cột cao, chân đi đôi dép Nhật, chị trông thật xinh đẹp. Tôi cứ ngồi ngẩn ngơ nhìn chị không nói được nên lời. Chị Kim Điệp đến trước mặt tôi chống tay ngang hông nghiêng đầu nhìn tôi nheo mắt, cái nheo mắt đặc điểm của chị
- “Chao? Thật là rồng đến nhà tôm. Ngọn gió lành nào đưa em đến đây?”
Tôi mỉm cười bẻn lẻn.
- “Chị thật là nói ngược. Chị mới là rồng còn em là tôm.”
- “Vô nhà ngồi chơi em.”
- “Thôi mình ngồi đây chơi cũng được. Em ngồi đây thấy thoải mái hơn. Vào trong nhà chị sang trong quá em không hợp.”
Chị Kim Điệp cười ròn rã. Người ta hay ví von tiếng cười trong như tiếng pha lê vỡ. Tôi không biết tiếng pha lê vỡ nghe hay ra sao nhưng có lẽ cũng chỉ hay bằng tiếng chị Điệp đang cười là cùng. Chị ngồi xuống bên tôi nói giọng thân ái.
- “Em nói sao cũng được. Nếu em cảm thấy muốn ngồi đây thì mình ngồi ở đây.”
Nói xong chị ngồi xuống cạnh tôi. Chị người hầu bây giờ lại bước ra lần nữa tay cầm theo hai ly nước đá chanh mời khách. Sau khi để hai ly nước vào trên chiếc bàn đá bên cạnh chúng tôi, chị lui vào trong nhà. Chỉ còn tôi và chị Kim Điệp, hai đứa không ai nói câu nào. Tôi thì không biết mở đầu ra sao còn chị Kim Điệp thì im lặng một cách dò hỏi, chờ đợi tôi lên tiếng trước. Chị có lẽ rất ngạc nhiên vì sự đến thăm bất ngờ này của tôi, hay cũng có thể chị đã đoán ra ý định của tôi và không muốn lên tiếng trước.
Một lúc sau chị không chịu nổi sự yên lặng nên đã lên tiếng trước:
- “Phải có chuyện gì trọng đại lắm mới khiến em tới đây. Chị biết em không đi đâu bao giờ.”
Tôi im lặng cúi mặt nhìn xuống chân mình. Một lúc sau tôi mới cất tiếng nói một cách thật nhỏ mà không ngửng mặt lên:
- “Anh Quang Hùng không biết em đến đây.”
Chị Kim Điệp im lặng không nói. Chuyện chị đoán tôi muốn nói bây giờ đã được xác định, tôi đã khơi ra nói rồi. Tôi hít hơi thật mạnh lấy can đảm nhìn lên. Tôi nhìn vào mắt chị. Lúc đó chị cũng đang nhìn vào mắt tôi chờ đợi những lời sắp nói tiếp của tôi. Tôi mạnh dạn nói tiếp, lần này với giọng lớn hơn.
- “Chị có biết trong trường ai cũng chọc chị và anh Quang Hùng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ của lớp 12C1?”
- “Chị có nghe.” Chị Kim Điệp trả lời một cách rất nhỏ. Tôi nói tiếp.
- “Em cũng nghe tin đồn Noel này chị sẽ làm đám hỏi với một người ở Sài Gòn và đến mùa hè sau thì đám cưới.”
Chị Kim Điệp không trả lời. Sự im lặng này như là câu trà lời xác nhận. Tôi ngừng một lúc dò hỏi phản ứng của chị và sau nó tiếp tục.
- “Chị cam lòng sao? Chị không thấy tiếc sao? Em biết chị thích anh Quang Hùng.”
Tôi đã định nói “và em cũng biết anh Quang Hùng thích chị” nhưng sau đó tôi đã kịp ngăn lời lại khi nhớ về quyển thơ viết tay mà tôi mới khám phá. Chị Kim Điệp quay mặt đi nhìn về phía hàng cây hoa hồng, chị đưa mắt dõi nhìn một đôi bướm bay lượn chung quanh những cánh hoa hồng. Một lát chị quay lại nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt chị ươn ướt. Chị không khóc nhưng đôi mắt chị long lanh ướt nước.
- “Em nghĩ quyết định này của chị là sai lầm sao? Chồng sắp cưới của chị sẽ là bác sĩ. Cuộc đời vật chất của chị sẽ được đảm bảo.”
Tôi hơi lui người về phía sau nhìn chị một cách ngạc nhiên. Tôi không tin con nhà giàu như chị lại lo xa về vật chất tương lai. Chị Kim Điệp gượng một một cười nửa miệng.
- “Em trông có vẻ ngạc nhiên lắm à? Em là con gái, em biết mà. Con gái tụi mình chỉ mong sao kiếm được một tấm chồng xứng đáng để nương tựa. Nhà chị giầu có thật đấy nhưng anh em trai trong nhà thì đông, chị là con gái làm sao mong mỏi gì hưởng lại việc làm ăn buôn bán trong nhà. Nếu cha mẹ có thương chị thì cũng chỉ cho chị một số tiền hồi môn. Thế nhưng nếu chị không biết làm ăn buôn bán cứ ăn không ngồi rồi thì đến núi cũng phải lở. Em biết đó chị đâu đó thông minh gì đâu, học hành thì lại dở, buôn bán thì không có khiếu. Chị thật mong tìm được một người chồng xứng đáng. Giờ đây cơ hội đã đến rồi, chị thật không muốn cơ hội này vuột đi.”
Chị Kim Điệp với tay lấy ly nước uống nhấp giọng, chị tiếp tục tâm sự. Tôi nghĩ có lẽ lâu nay chị Kim Điệp đã ôm ấp những điều này này trong lòng mà không có ai để cho chị tâm sự, cho nên lúc này có tôi im lặng ngồi nghe chị cảm thấy được dịp trút ra nỗi lòng của mình.
- “Chồng sắp cưới của chị là người Sài Gòn, anh ấy quen với một người bà con của chị và được người bà con này giới thiệu đến với chị. Như em cũng đã nghe qua tụi chị sẽ làm đám hỏi vào Noel này.”
Tôi hỏi một câu không liên quan gì đến chuyện chị đang nói:
- “Còn anh Quang Hùng của em thì sao?”
Chị Kim Điệp quay sang nhìn tôi một lát rồi chị nở một nụ cuời buồn:
- “Quang Hùng? Anh Quang Hùng sẽ đâu có sao, vì anh ấy đâu có thương chị.”
Tôi im lặng muốn nghe chị nói lên những điều chị nghĩ. Nhận ra điều này chị Kim Điệp nói tiếp:
- “Ai cũng tưởng chị và anh Quanh Hùng bồ nhau. Nhưng thật ra hai đứa tụi chị không có gì cả. Tụi chị chưa bao giờ hò hẹn và anh Quang Hùng chưa bao giờ nói thương chị. Chị không hiểu được anh ấy. Chị đã chờ đợi hơn một năm nay rồi. Chờ cho anh Quang Hùng của em ngỏ lời với chị. Nhưng rồi sự chờ đợi của chị chỉ là hư không. Chị biết rồi nó cũng chẳng đi tới đâu.”
- “Anh ấy sẽ tỏ tình với chị nếu anh ấy có cơ hội. Thời gian qua chưa phải là lâu. Chị phải cho anh ấy thời gian.”
Tôi an ủi chị, trong lòng không khỏi liên tưởng tới Minh Châu.
- “Chờ thời gian bao lâu? Đã hơn một năm, gần hai năm rồi, chị đã cho anh biết bao nhiêu cơ hội. Anh Quang Hùng biết chị thích anh ấy. Anh ấy chắc chắn biết. Nhưng vấn đề ở đây không không phải là thời gian hay cơ hội mà là anh của em không thích chị. Không - nói vậy cũng không đúng, anh ấy quả thật cũng thích chị, nhưng cái thích của anh chưa đủ để cho anh tiến tới tỏ tình. Có thể chị không phải là người anh đi tìm hay cũng có thể anh đã có đối tượng khác rồi.”
Tôi không thể có câu đối đáp gì tới lời suy đoán này của chị. Tôi không biết trả lời chị ra sao. Tôi cảm thấy thương chị lạ lùng. Chị đẹp như vậy lại được biết bao nhiêu người yêu thầm, sao lại đau buồn vì ông anh của tôi. Mắt của chị Kim Điệp càng lúc càng long lanh ướt. Giọng tôi trùng xuống:
- “Thật ra nếu anh Quang Hùng đã tỏ tình với chị, chị có quyết định lấy chồng không?”
Chị Kim Điệp không trả lời tôi, chị cúi xuống nhìn xuống đất. Tôi có ảo giác thấy có giọt nước mắt rơi xuống trên tay chị. Tôi nói tiếp.
- “Em biết chị thương anh Quang Hùng. Em biết chị sẽ không lấy chồng nếu anh của em đã tỏ tình với chị. Chị Kim Điệp, chị thật chấp nhận lấy một người chị không yêu? Sao chị không chờ? Anh Quang Hùng rồi sẽ nghĩ thông suốt và sẽ tỏ tình với chị,”
- “Chờ? Con gái mình có bao nhiêu năm tuổi thanh xuân để mà chờ? Anh Quang Hùng và chị bằng tuổi nhau, anh Quang Hùng còn rất nhiều năm để chờ nhưng chị thì không có nhiều năm như vậy. Chị nghĩ quyết định lấy chồng của chị thật là đúng đắn. Người chị sắp lấy thương chị và có tất cả mọi thứ trên đời có thể tạo hạnh phúc cho chị, tại sao chị phải chờ đợi anh Quang Hùng của em? Nhưng thật ra ở đây không phải là vấn đề chờ đợi mà là vấn đề sự chờ đợi đó sẽ có kết quả hay không. Ai sẽ bảo đảm với chị anh Quang Hùng cuối cùng rồi sẽ tỏ tình với chị. Nhưng cả ngay sau khi đã tỏ tình rồi cũng chưa chắc sau này hai đứa chị sẽ nên duyên. Cuộc đời của anh Quang Hùng còn rất dài trước mặt, chị không dám bảo đảm anh sẽ còn tiếp tục yêu chị trong những năm tiếp đó. Chị không muốn giống như chị Bích Phượng của em, chị thật không muốn bước qua con đường đó. Tại sao chị lại thả mồi bắt bóng. Hạnh phúc của chị đang ở trong vòng tay chị, sao chị lại không nắm lấy, sao chị chị thả mồi bắt bóng chạy theo tình yêu của Quang Hùng để sau này có thể sẽ vỡ mộng.”
- “Chị có chắc cuộc hôn nhân sắp tới của chị sẽ là hạnh phúc và chị sẽ không vỡ mộng?”
- “Chị không dám chắc. Không ai có thể đoán biết được chuyện tương lai, nhưng với những điều kiện và hoàn cảnh như bây giờ chị nghĩ chị đã quyết định đúng đắn.”
Tôi không cãi được lập luận của chị Kim Điệp. Liên tưởng tới những gì chị đã nói khi đi suối Thanh Bình thì những suy nghĩ của chị bây giờ thật là hợp lý. Tôi nghĩ chị Kim Điệp thật ra chững chạc và chính chắn hơn số tuổi của chị. Chị thực tế, không lãng mạn và biết nhìn cho tương lai. Thế nhưng tôi không thể hiểu được cả chị Điệp và chị Bích Phượng, tại sao họ lại chỉ an thân thủ phận trong cuộc sống làm vợ làm mẹ hàng ngày. Người phụ nữ cũng cần có một sự nghiệp cho mình và một căn bản học vấn vững chắc. Nếu trình độ học vấn không giúp họ tiến thân trong xã hội, ít nhất nó sẽ giúp họ có được một kiến thức căn bản để sống trong cuộc đời. Họ sẽ ra sao khi người chồng của họ chẳng may qua đời sớm hay thay lòng đi lấy người khác? Họ sẽ làm gì để nuôi sống cho chính mình và các con? Người đàn bà không nên chỉ thu gọn trong bốn bức tường trong nhà, họ nên ra ngoài giao tiếp với xã hội, họ cần trau dồi kiến thức để kịp bước tiến với xã hội chung quanh. Sắc đẹp mà họ có lúc thanh xuân một ngày nào đó sẽ phai tàn, chỉ có kiến thức trong đầu họ mới khiến họ là người có giá trị.
- “Thế nhưng cuộc hôn nhân của chị không có tình yêu?”
- “Tình yêu rồi sẽ đến sau. Nếu người chồng có tư cách và lối cư xử hơn người, ra đường anh có bằng cấp trong xã hội được mọi người kính trọng, về nhà anh thương yêu vợ con, thì chị nghĩ rằng từ lòng kính trọng, người vợ sẽ đổi sang tình yêu chỉ trong một thời gian ngắn.”
Chị Kim Điệp ngừng một lúc lâu, sau đó nói bằng giọng thấp hơn:
- “Hãy để cuộc tình của chị và của anh Quang Hùng là chuyện tình đẹp muôn thủa. Hãy để cho anh Quang Hùng lúc nào cũng nghĩ về chị như là một con bướm vàng trong mộng tưởng. Hãy để cho anh lúc nào cũng mang trong lòng câu hỏi mà anh không bao giờ có câu trả lời đó là ‘Chuyện gì sẽ xẩy ra nếu mình đã tỏ tình với Kim Điệp?’ Hãy để chị lúc nào cũng là Ngọc Nữ trong lòng anh ấy. Như vậy cuộc tình này sẽ còn đẹp hơn là khi anh Quang Hùng và chị đã lấy nhau. Năm mười năm sau khi lấy nhau, sắc đẹp của chị phai tàn, con cái đầy đàn, hai vợ chồng lúc đó đã thấy rõ tính tình của nhau lại sanh ra đánh nhau cả ngày. Lúc đó thật không còn gì là đẹp cả.
"Tình chỉ đẹp khi còn giang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề”
Chị Kim Điệp đọc xong câu thơ này thì phá lên cười. Chị lắc đầu hất cho đuôi tóc cột rớt ra sau lưng. Chị chìn tôi nheo mắt, mắt chị đã thôi không còn ướt nữa:
- “Anh Quang Hùng thật ra tương lai còn dài lắm trước mặt. Anh cần phải lo học cho tới nơi tới chốn. Em không nên đi làm mai mối cho anh mình như vậy, em đáng ra nên khuyên anh mình lo chuyên tâm học hành trước đã. Khi nào công thành danh toại thì tha hồ bao nhiêu cô cho anh chọn.”
Tôi cố gượng cười về câu khôi hài này của chị. Hai chị em sau đó không nói gì thêm. Tôi ngồi một lát không còn gì để nói nên đứng dậy xin phép ra về. Chị Kim Điệp tiễn chân tôi ra đến tận cổng. Khi tôi bước ra khỏi cổng chị đột nhiên hỏi theo.
- “Minh Châu độ này ra sao?”
Tôi hơi giật mình quay lại nhìn chị dò hỏi. Tôi không biết chị có tình ý gì khi hỏi tôi câu này. Bị hỏi đột ngột tôi lúng túng không biết trả lời sao. Chẳng lẽ chị Kim Điệp đã biết chuyện. Nhận ra sự lúng túng của tôi chị Kim Điệp bước tới, đôi mắt của chị dường như chứa đựng ý gì đó. Chị ngập ngừng tính nói gì đó nhưng sau đó lại thôi không nói nữa.
- “Chị chỉ hỏi vậy thôi. Không có ý gì đâu.”
Tôi không trả lời chị, chào chị về một lần nữa. Chị ôm vai tôi dịu dàng và đợi cho tôi lên xe đạp đi khuất mới chậm rãi bước vào nhà.
Hôm đó tôi về nhà và lên phòng thẳng. Bữa ăn chiều tôi viện cớ mệt không xuống nhà ăn cơm. Dì Hai và chị Bích Dung vào hỏi thăm tôi nhưng tôi chỉ nói mấy hôm nay tôi thức học thi cá nguyệt nên hơi mất ngủ, tôi muốn được ngủ sớm. Hai người tin lời tôi nên để tôi được yên đi ngủ sớm. Tôi dặn hai người có ai kiếm thì cũng đừng gọi tôi dậy.
Đến tối, tôi có nghe tiếng Minh Châu kiếm tôi nhưng chị Bích Dung nói tôi ngủ rồi nên Minh Châu ra về. Khoảng chín giờ tối, tôi nghe tiếng anh Quang Hùng mở cửa phòng gọi tên tôi nho nhỏ. Tôi giả vờ ngủ say không nghe, anh đứng một lát thì đóng cửa bỏ ra ngoài. Chị Bích Dung thấy tôi bịnh nên để cho tôi ngủ một mình, chị nhẹ nhàng lấy mền và lấy gối đi sang phòng chị Bích Phượng ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm lẻn đi học một mình, tôi cố ý không đợi cho Minh Châu. Thường thì chúng tôi hay đi học chung với nhau cùng với anh Quang Hùng. Vào lớp tôi nói rất ít và rất lạnh nhạt với Minh Châu. Con bé có đến hỏi han tôi nhưng tôi trả lời một cách rất ngắn gọn và lạnh nhạt sau đó lảng đi chỗ khác. Buổi chiều cũng vậy, tiếng kẻng vừa reng báo hết giờ tôi đã vội vã ôm cặp ra về trước không chờ cho ai. Ở nhà tôi tránh mặt anh Quang Hùng, tôi cứ ở suốt trong phòng viện cớ phải học bài thi. Lúc ăn cơm tôi chỉ cắm cúi ăn tránh không nhìn mặt anh.
Đã ba ngày tôi cố trángh mặt họ, tạo ra một cuộc chiến tranh lạnh với anh Quang Hùng và Minh châu. Tôi thật không biết mình đang làm gì nhưng tự ái của tôi không cho tôi nói chuyện với hai người. Tôi giận vì hai người đã dấu tôi? Tôi ghen cho chị Kim Điệp? Tôi đã thật không phân biệt được cảm giác của mình lúc đó.
Sang đến ngày thứ tư, trong lòng tôi lúc đó đã dịu lại và tôi không còn cảm thấy giận như những ngày đầu. Tôi chợt thấy nhớ Minh Châu và anh Hùng lạ lùng. Mấy hôm nay tôi cứ lủi thủi đi học và về học một mình. Tôi thật cô đơn và nhớ hai người họ. Buổi tối hôm đó thay vì đóng của trong phòng học bài, tôi ra ngồi ở ban công trên lầu ngắm sao. Một lát tôi thấy có một cây sào dài thọc từ bên lầu nhà Minh Châu sang lầu nhà tôi, trên đầu cây có cột một sợi dây dài, đầu dây treo lủng lẳng gói bánh đậu xanh loại mà tôi ưa thích nhất. Tiếng Minh Châu nói vọng sang.
- “Có người thích ăn bánh này lắm đó nghe.”
Tôi làm mặt nghiêm không thèm trả lời, vẫn cứ ngồi nguyên một chỗ. Có lẽ từ lỗ hổng giữa bụi cây hoa giấy Minh Châu đã thấy thái độ của tôi, nó nói tiếp.
- “Thật ra ông tòa trước khi xử ai ổng cũng phải truy xét xem người đó có tội gì và tội đó có đáng phạt không. Tao thật đau lòng có một người bạn không chịu nghe giải thích đã giận hờn."
Tôi tủm tỉm cười không nói gì. Minh Châu tiếp tục tấn công.
- “Chu choa ơi, cầm cây mỏi tay quá. Không có người lấy bánh thì mình sẽ còn cầm cho đến lúc rụng tay. Cũng đáng tội cho mình mà. Ai bảo mình dấu diếm. Thôi thì để mình lãnh tội.”
Nói xong con bé tiếp tục rên rỉ than mỏi tay vì cầm cây treo bánh đậu xanh đã quá lâu. Tôi không nỡ lòng hành hạ bạn như vậy, lại cũng vì buồn cười vì cách làm hòa láu lỉnh của nó, tôi đứng lên cầm lấy chiếc bánh đậu xanh và gỡ nó ra khỏi sợi dây. Tôi nói:
- “Tưởng chỉ có mấy cái bánh này đã có thể giải quyết xong mọi chuyện đấy à?”
Thấy tôi đã chịu nói chuyện, Minh Châu mừng rơn, nó chộp lấy nói liền không kịp chờ tôi dứt lời:
- “Đương nhiên là không đủ rồi. Bây giờ thì mày muốn gì tao cũng chiều cả, chỉ cần xin cho tao được cơ hội giải thích.”
Tôi vẫn cố nói giọng cứng
- “Ít ra cũng phải một bữa chè Dạ Trúc. Tao cũng muốn nghe coi tài hùng biện của mày sẽ giỏi cỡ nào.”
Minh Châu rút cây lại, nó hẹn tôi mười phút sau ở trước cửa nhà. Tôi vào trong thay áo và đi xuống lầu. Lúc đó mọi người đang ở dưới nhà vừa coi ti vi vừa ăn chè do dì Hai nấu. Tôi thấy anh Quang Hùng cũng có mặt ở đấy đang ngồi cạnh anh Quốc Dũng ăn chè. Tôi xin phép dì Hai được ra ngoài đi chơi với Minh Châu. Dì Hai mắng yêu tôi.
- “Hai con bé điên này. Nhà đang có đầy chè ở đây không ăn, đi ra tiệm ăn cho tốn tiền.”
Tôi cười nói với dì thật ra hai đứa tôi muốn đi hóng gió. Anh Quốc Dũng mắt sáng lên muốn đòi đi theo. Tôi im lặng một chút không trả lời, liếc nhìn anh Quang Hùng, tôi thấy anh tránh cái nhìn của tôi, anh cúi mặt xuống tiếp tục ăn.
- “Anh đi không được đâu.” Tôi trà lời anh Quốc Dũng. “ Tụi em đi nói chuyện con gái anh nghe sao được”. Nói xong tôi le lưỡi chọc anh và cả nhà đều cười hùa nhau chọc theo.
Tôi bước ra cửa Minh Châu đã dắt xe đứng đợi ở cửa. Tôi đến ngồi phía sau cho Minh Châu chở tôi. Hai đứa ngồi trên xe yên lặng không nói một câu. Bình thường mỗi lần đi ăn chè như thế này chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói với nhau và thường đùa giỡn cho tới khi đến nơi. Thế nhưng lần này thì khác. Hai đứa không nói một lời cứ vậy yên lặng cho tới khi đi tới quán chè.
Tới nơi chúng tôi chọn một bàn khuất trong góc ngồi xuống. Hai đứa gọi hai ly chè đá như lệ thường. Tôi tránh không nhìn thẳng mặt Minh Châu, khi chè mang ra tôi giả bộ lấy muỗng quậy đá nhìn chăm chú xuống ly chè của mình không ngẩng mặt lên. Sự im lặng giữa hai chúng tôi càng lúc càng ngột ngạt khó chịu. Cuối cùng Minh Châu lên tiếng trước:
- “Mày nói gì đi. Đừng im lặng như vậy làm tao khó chịu lắm.”
Lúc đó tôi mới ngẩng đầu lên:
- “Tao tưởng mày mới là người có chuyện nói cho tao nghe.”
Minh Châu tỏ vẻ ngượng ngùng pha chút mắc cở. Nó nói nhưng vẫn tránh không nhìn mặt tôi.
- “Tao biết mày giận tao chuyện gì.”
- “Vậy sao? Chuyện gì?” Tôi hỏi ngược lại.
- “Có phải mày đã thấy được quyển thơ. Hôm đó tao về nhà nghe em tao nói mày qua kiếm tao. Lúc tao lên phòng thấy quyển thơ nằm ở trên bàn không giống lúc tao cất phía dưới, tao đoán mày đã đọc.”
- “Cho là như vậy đi.”
Minh Châu ngập ngừng một chút, nó lấy hết can đảm nhìn vào mặt tôi.
- “Tao và anh Quang Hùng không như mày nghĩ đâu. Tụi tao thật ra mới bắt đầu, chưa có gì gọi là thắm thiết.”
Tôi giữ yên lặng nhìn thẳng vào mặt Minh Châu, tôi chờ nó kể cho tôi nghe tiếp. Minh Châu tiếp tục.
- “Anh Quanh Hùng quả thật có tặng tao quyển thơ đó nhưng tao không nghĩ anh ấy thương tao. Tao nghĩ anh ấy thương chị Kim Điệp.”
- “Sao mày nghĩ như vậy?”
- “Tao đoán thôi.”
- “Rồi hai người thường hẹn đi đi chơi những đâu? Sao trốn kỹ quá không ai biết, ngay cả tao.”
- “Thường thì tụi tao đi thư viện đọc sách hay làm bài chung.” Minh Châu đỏ mặt. “Thỉnh thoảng cũng đi vào trong nghĩa địa cắm hoa cho mộ ba tao. Tụi tao không đi chung, chỉ hẹn gặp mặt nhau ở những chỗ đó.”
- “Mày và anh Hùng…. thích nhau từ hồi nào.” Tôi định nó “bồ nhau từ hồi nào” nhưng sau đó tránh đi đổi đi bằng từ khác.
Minh Châu im lặng một chút, nó nhìn ra đường:
- “Thật ra tao đã thích anh Hùng ngay từ lúc anh em mày mới dọn lên đây ở. Còn anh mày thích tao lúc nào thì tao cũng không biết, chỉ biết rằng càng ngày tụi tao càng bớt kình địch nhau, cho đến khi anh ấy tặng quyển thơ cho tao vào mùa hè năm nay, tới lúc đó tụi tao mới hẹn gặp mặt riêng. Thật ra mối tình của tao là tình đơn phương. Có thể anh Hùng chỉ thấy tội nghiệp cho tao thôi. Người anh thương chắc là chị Kim Điệp.”
- “Sao lúc trước tao thấy mày hay gây sự với anh tao lắm mà? Trông ra thì không giống mày yêu thầm anh tao.”
- “Mày phải cho tao một chút tự ái, tự tôn và tự trọng chớ.” Minh Châu cười. “Tao yêu thầm anh mày nhưng chưa đến độ tao phải đi xin xỏ ảnh chút tình thương. Ảnh lúc trước không ưa tao, đối xử với tao như vậy, cho nên tao cũng xử dụng thái độ và hành động y như vậy đối đáp trả. Trong lòng tao lúc đó tuy thương dữ lắm nhưng bên ngoài tao cứ phải giả bộ như không có gì, bất cần. Thật ra những lúc thấy ảnh bên cạnh chị Điệp tao nhói tim lắm.”
- “Chị Kim Điệp sắp lấy chồng, mày an tâm rồi.”
- “Tao có nghe, nhưng tao không biết nó có giúp gì cho tao. Có thể anh Hùng và tao rồi cũng không đi tới đâu. Tao không bao giờ nghĩ anh ấy thương tao. Tao cam lòng với mối tình đơn phương của mình. Tao không có gì bằng chị Kim Điệp, tao đâu dám ra cạnh tranh với chị. Tao không hiểu tại sao chị ấy đi lấy chồng. Tao thấy anh Quang Hùng mấy bữa nay buồn lắm. Tao còn đau lòng hơn vì nghĩ anh đang thương nhớ chị Điệp, không phải tao. Tao biết tao chỉ là cái bóng mờ trong tim anh. Mỗi lần tao hỏi anh về cảm giác của anh đối với chị Kim Điệp thì anh ấy không bao giờ trả lời. Ảnh chỉ đánh trống lảng đổi sang chuyện khác.”
Tôi cảm thấy thương Minh Châu thật nhiều, bao nhiêu giận hờn đối với bạn tôi đã không còn. Con bé thật là kín đáo và khéo che đậy tình cảm của mình. Đã gần hai năm nay nó yêu đơn phương anh tôi mà không để lộ ra ngoài. Tôi đặt tay mình lên tay bạn, giọng tôi dịu lại.
- “Thật ra mày không cần tranh đua. Mày đã thắng cuộc rồi.”
Minh Châu vừa cảm động về cử chỉ của tôi, vừa ngạc nhiên về câu nói này. Nó ngẩng đầu nhìn tôi ngơ ngác. Tôi nói tiếp:
- “Mày không cần làm gì vẫn là người thắng cuộc. Anh Quang Hùng chưa bao giờ nói thương chị Kim Điệp, anh chưa bao giờ tặng cho chị ấy quyển thơ đầy công lao mà anh ấy đã tặng cho mày. Anh ấy chưa bao giờ hẹn chị ấy ra gặp riêng như đã làm với mày. Tao nghĩ anh ấy thật tình thích mày.”
Tôi thấy mắt Minh Châu long lanh sáng niềm hạnh phúc.Tôi đã vừa rưới vào trong trái tim đau buồn của nó một niềm vui hy vọng.
- “Sao mày biết được như vậy? Anh Quang Hùng nói cho mày nghe hả?”
Tôi phì cười.
- “Anh Quang Hùng đâu có nói gì cho tao. Hai người dấu như mèo dấu cứt như vậy anh ấy đâu có nói gì.”
- “Như vậy sao mày biết?”
Tôi trấn an Minh Châu và cũng không muốn kể cuộc gặp mặt của tôi với chị Kim Điệp mấy hôm trước:
- “Ai kể thì mày không cần biết. Tao là em của ảnh, mày yên chí đi không ai hiểu ảnh bằng tao đâu.”
Minh Châu sau đó không còn chú ý vào câu chuyện, đầu óc nó dường như miên man nghĩ về chuyện khác. Tôi lôi Minh Châu quay lại thực tế với câu chuyện đang nói dở, lên tiếng hỏi:
- “Tại sao hai người lại phải dấu chuyện?”
Minh Châu chợt bừng tỉnh ra khỏi những gì đang suy nghĩ, nó nhìn tôi cười một cách mắc cở:
- “Thật ra vì tụi tao thấy mắc cở với mọi người. Với tao, tao nghĩ chuyện anh mày với tao chắc cũng không đi tới đâu. Tao nghĩ anh Quang Hùng chỉ thích tao dăm ba ngày rồi sẽ cho tao de cho nên tao không dám nói, tao mắc cở. Tao muốn đợi khi nào tao đã nắm chắc chắn được tình cảm của anh Quang Hùng rồi tao mới nói cho mày nghe. Không ngờ mày lại biết sớm như vậy. Anh Quang Hùng thì ngoài mắc cở với mày ra anh còn mắc cở với anh Quốc Dũng. ”
Tôi nói giọng đầy trách móc:
- “Có lẽ nếu tao không tình cờ bắt gặp quyển thơ anh Hùng tặng mày, mày cũng sẽ chưa nói cho tao nghe.”
Minh Châu cười:
- “Có lẽ nếu tao sau khi biết được tao không là gì của anh mày, tao sẽ quên đi luôn mối tình này và sẽ không cần phải nói cho mày nghe. Sẽ không bao giờ có ai biết tới cả.”
Tôi thở dài thương hại cho mối tình đơn phương của bạn. Anh tôi thật tốt phước được hai cô gái tốt lành thương anh như vậy. Một người vừa đẹp vừa giàu vừa biết suy nghĩ, một người vừa dễ thương vừa thông minh lanh lợi.
Tôi và Minh Châu ngồi với nhau một hồi lâu nói chuyện. Nó kể cho tôi nghe tình cảm hai người đã nẩy nở ra sao. Nó kể những lần hai người gặp nhau trong thư viện thật ra là chỉ ngồi nhìn nhau, nếu muốn nói chuyện thì dùng giấy để viết chữ trao đổi cho nhau. Nó cũng kể về những buổi hai người dẫn nhau đi vào trong nghĩa địa nhổ cỏ thắp nhang cho ba Minh Châu, những lúc đó hai người chỉ ngồi trong im lặng ngắm ánh chiều tà khuất sau những đồi trà. Tôi thấy cuộc tình hai người thật thơ mộng. Tôi biết anh Quang Hùng của tôi thật sự yêu thích Minh Châu hơn. Những gì anh làm cho chị Minh Châu anh chưa hề bao giờ làm cho chị Kim Điệp.
Ngồi một lúc chúng tôi trả tiền ra về dù Minh Châu còn rất nhiều chuyện để tâm sự cho tôi nghe.
Buổi tối hôm sau như thường lệ ăn cơm xong tôi ra ban công trên lầu ngồi hóng gió. Trong đầu tôi từ tối qua tới giờ vẫn không ngừng nghĩ về những gì Minh Châu và tôi đã nói với nhau. Tôi nhìn lên bầu trời đen sâu thẳm cố không suy nghĩ về chuyện đó nữa, tôi cho rằng chuyện tình yêu của ba người họ tôi không nên dính líu vào, tôi nên để cho mình được thảnh thơi làm người đứng bên lề không liên quan.
Buổi tối hôm đó trời rất trong, đen và không có mây. Tuy mặt trăng chỉ là một mảnh lưỡi liềm mỏng treo lơ lửng trên bầu trời đen thăm thẳm, nhưng những ngôi sao thì sáng lung linh trông như những hạt kim cương lóng lánh gắn trên tấm màn nhung đen mượt. Tôi nằm trên chiếc ghế bố, ngửa mặt lên trời. Gió mát hiu hiu thổi làm cho tâm hồn tôi cảm thấy thật thoải mái. Tôi ngồi một lát thì anh Quang Hùng bước ra. Tôi giả vờ như không để ý đến anh, tiếp tục nhìn lên bầu trời. Anh Quang Hùng đứng lân la chống tay vào lan can nhìn lên trời ngắm nhìn những ngôi sao ở trên cao. Cả hai anh em tôi đều không ai nói với nhau lời nào. Sau đó, anh Quang Hùng kéo một chiếc ghế bố khác để gần cạnh tôi và nằm xuống ngửa mặt lên trời ngắm sao. Một lúc lâu anh nói bâng quơ gợi chuyện với tôi:
- “Ngôi sao Thiên Lang hôm nay sáng quá.”
Tôi biết anh tôi đang gợi cho tôi nhớ chuyện ngày xưa. Lúc nhỏ hai anh em tôi thường lên sân thượng nhà bà ngoại trải chiếu ra nằm nghe mẹ tôi kể chuyện cổ tích. Mẹ tôi thường chỉ cho anh em tôi cách nào tìm ra chùm sao gấu lớn Đại Hùng Tinh và chùm sao gấu nhỏ Tiểu Hùng Tinh. Lúc đó anh Hùng dành chùm Đại Hùng Tinh cho riêng mình, anh nói “Anh tên Hùng, anh lại là anh Hai như vậy anh là là gấu lớn. Em nhỏ, em là gấu nhỏ.”
Lúc đó tôi không chịu làm gấu nhỏ, tôi nói tên tôi không phải tên Hùng. Tôi còn cho rằng để làm gấu lớn hay gấu nhỏ tôi cần phải có nguyên cả một chùm sao. Nếu một ngày nào đó một trong những ngôi sao trong chùm gấu nhỏ mất đi thì gấu nhỏ sẽ không còn nữa. Tôi chỉ cho mẹ tôi một ngôi sao sáng nhất trên trời và hỏi mẹ sao đó là sao gì. Mẹ tôi nói đó là sao Thiên Lang, là sao sáng nhất trên trời nếu nhìn từ trái đất và thường chỉ thấy vào mùa đông. Lúc đó tôi đã nói với anh Hùng “Như thế em là sao Thiên Lang. Ngôi sao sáng nhất bầu trời. Nó chỉ cần đứng một mình cũng đủ cho người ta nhận ra rồi, không phải như gấu nhỏ phải tìm mãi mới ra.”
Đó là chuyện ngày xa xưa, thế nhưng mỗi khi hai anh em tôi có dịp ngắm sao với nhau chúng tôi vẫn thường hay nhắc chuyện ngắm sao ngày xưa.
Trong lòng tôi bây giờ thật ra đã không còn giận anh tôi một tý nào nữa. Tình thương của tôi dành cho anh đã chiếm đầy trong tim tôi. Tôi dịu dàng trả lời anh:
- “Và chùm gấu lớn cũng dễ tìm ra nữa.”
Anh Quang Hùng thấy tôi trả lời, anh mừng ra mặt. Anh quay qua nhìn tôi với vẻ mặt thật tội nghiệp:
- “Còn giận anh không?”
- “Hết rồi. Biết em giận gì sao?” Tôi lắc đầu.
- “Biết. Hôm đó nghe Minh Châu nói em hình như thấy quyển thơ trên bàn. Sau đó thì thấy em giận nên anh đoán.”
Anh Quang Hùng nhìn lên bầu trời không nói gì thêm. Tôi biết anh sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi. Câu hỏi hồi nãy chính là lời xin lỗi ngầm của anh rồi. Nguyễn Quang Hùng lúc nào cũng là Nguyễn Quang Hùng, tôi hiểu anh tôi hơn bất cứ người nào trên đời. Tuy trong lòng anh có mềm như sợi bún, ngoài mặt anh vẫn tỏ ra cứng như đá. Anh ngông nghênh tự đại, không bao giờ nhận mình có lỗi và không bao giờ chịu xin lỗi ai. Anh chịu đến ngồi cạnh gợi chuyện là anh thật đã hạ mình lắm rồi. Tôi quay sang anh hỏi bằng một giọng rất nhẹ:
- “Anh đã gỡ được cái gúc mắc trong lòng mình chưa? Anh đã xác định được mình yêu ai chưa?”
Anh Quang Hùng lắc đầu, trả lời:
- “Anh càng ráng gỡ thì nó càng rối.”
- “Có lẽ anh đã quá ráng sức. Có lẽ anh nên để nó tự nhiên một chút. Có lẽ anh nên chia sẻ tâm sự của mình với một người khác. Người ngoài có thể nhìn thấy sự việc sáng suốt hơn anh.”
- “Em nhìn sự việc ra sao?”
- “Thật ra anh đã có sự chọn lựa cho mình từ lâu rồi.”
Anh Quang Hùng quay nhìn tôi kinh ngạc vì cách trả lời chắc nịch của tôi. Tôi nói tiếp:
- “Thái độ không dứt khoát của anh chỉ làm đau lòng cả ba người. Thật ra anh biết anh muốn gì.”
Anh Quang Hùng cúi đầu im lặng. Lời nói của tôi dường như đã trúng tâm tình của anh. Anh thở dài:
- “Lúc đầu anh thật có thích Kim Điệp. Nhưng lúc đó anh không dám tỏ lòng. Anh thấy mình không xứng với Kim Điệp, anh chỉ là thằng cuội đâu dám với chị Hằng. Nhà mình nghèo anh làm sao xứng với người ta. Hôm đi suối Thanh Bình nghe chị Kim Điệp nói về những ước mơ của mình, anh càng thấu hiểu khoảng cách giữa hai đứa anh. Rồi sau này khi có dịp tiếp xúc với Minh Châu anh càng ngày càng sanh lòng mến Minh Châu hơn. Kim Điệp xinh đẹp và sang trọng quý phái, nhưng khi anh nói chuyện với chị ấy, anh không nói lâu hơn được. Chỉ chừng một lát thì hai đứa anh hết chuyện nói. Minh Châu thì khác, khi anh nói chuyện với con bé, anh càng lúc càng thấy thích thú. Minh Châu nói chuyện duyên dáng láu lỉnh dễ thương. Con bé thông minh, khôi hài, biết ý người và biết lèo lái nói chuyện để câu chuyện không đi đến chỗ bí tắc. Minh Châu là bạn thân của em, em phải công nhận điều đó chứ?”
Tôi không thể cãi lại lập luận này của anh Quang Hùng. Quả thật bạn tôi là như vậy. Anh Hùng nói tiếp:
- “Trong khi nét đẹp bề ngoài của Kim Điệp sẽ làm cho người ta say mê ngay lúc đầu gặp mặt, thì cái đẹp bên trong của Minh Châu lại làm cho người ta cảm thấy quyến rũ càng lúc càng nhiều nếu có dịp hiểu con bé sâu hơn. Mấy tháng nay anh ở trong tình trạng bối rối ngờ vực. Anh không biết mình thật sự thương ai. Khi anh nghe tin Kim Điệp sắp lấy chồng thì sự bối rối lẫn lộn trong lòng anh càng tăng thêm.”
- “Anh là thanh niên mà không dứt khoát. Em nghĩ thật ra lâu nay trong lòng anh, thương ai anh đã phân biệt và quyết định được rõ ràng.”
Anh Quang Hùng cúi đầu không trả lời câu phê bình chỉ trích của tôi. Tôi đã nói đúng những gì trong đầu anh.
- “Tại sao anh lại cố dấu diếm?”
- “Em biết đó, anh trước giờ đâu bồ với ai. Những gì anh dạy cho mấy đứa con trai chỉ là những điều anh tưởng tượng trong đầu hay đọc được từ trong tiểu thuyết. Đến lúc đụng trận thì anh thật bối rối sợ sệt không biết mình phải làm gì. Nhất là những điều anh làm đều hoàn toàn không giống những lời anh nói trước kia. Còn nữa, Minh Châu là bạn thân của em, trước kia anh lúc nào cũng gây với Minh Châu, bây giờ đổi sang theo đuổi con bé anh thật là hơi quê với em. Còn một nguyên nhân chính mà khiến anh ngại ngùng không muốn để lộ tình cảm cho mọi người thấy.”
Anh Quang Hùng ngừng lời không nói tiếp, anh quay đầu sang hướng khác. Tôi tiếp lời anh:
- “Anh sợ không dám đối diện với anh Quốc Dũng? Anh không dám thú nhận trước kia anh đã giúp anh Quốc Dũng cua Minh Châu mà cuối cùng ra thành anh cua cho chính anh?”
Anh Quang Hùng quay lại nhìn tôi hơi có vẻ mắc cở:
- “Trên đời này chỉ có em là hiểu anh. Đúng như vậy. Lúc đầu anh giúp Quốc Dũng làm thơ, hát nhạc tặng Minh Châu. Nhưng rồi sau đó anh nhận thấy rằng, thật ra những lời thơ lời nhạc đó mới thật sự là tâm trạng của anh. Anh đã gửi tâm sự, suy nghĩ và tình cảm của mình qua Quốc Dũng.”
Tôi thở dài:
- “Tội nghiệp anh Quốc Dũng. Em nghĩ anh ấy sẽ thất vọng và buồn lắm nếu anh biết được chuyện này.”
Anh Quang Hùng nhìn tôi van nài:
- “Bởi vậy em phải giúp anh dấu chuyện anh và Minh Châu. Để anh tìm cách giải thích cho Quốc Dũng hiểu trước đã.”
- “Chừng nào thì anh có thể làm được điều đó?”
Anh Quang Hùng thở dài không biết trả lời sao. Anh ngừng một lát nói bằng giọng yếu xìu:
- “Anh không biết. Anh thật không biết. Nhưng có lẽ rồi cũng sẽ không cần thiết. Chỉ còn mấy tháng nữa anh sẽ thi tú tài và thi đại học, lúc đó anh sẽ không còn ở đây nữa. Cách mặt xa xôi như vậy không biết cuộc tình này có còn sống sót. Chỉ sợ lúc đó Minh Châu lại đổi lòng sang thương Quốc Dũng.”
Tôi không dám trả lời câu nói của anh. Cả anh Quang Hùng và Minh Châu còn rất nhỏ để nói chuyện tương lai, làm sao ai biết được chuyện ngày mai ra sao. Lời nói buồn bã của anh gợi cho tôi nhớ lại lời bàn nhạc ngoại quốc Que sera sera ‘Biết ra sao ngày sau’.
Anh Quang Hùng đổi hướng câu chuyện, anh quay hỏi tôi với giọng tò mò:
- “Hôm qua Minh Châu nói gì với em?”
Tôi đã thấy vui trở lại, dí dỏm hỏi lại anh:
- “Nói nhiều lắm. Có cái kể lại được, có cái không kể lại được. Anh muốn nghe những gì?”
Anh Quang Hùng cười:
- “Muốn nghe coi Minh Châu nghĩ về anh như thế nào?”
- “Ô, cái đó thì em nói được.” Tôi cũng vừa nói vừa cười chọc anh. “ Nó nói anh nham nhở, ngạo mạn, coi mình là nhất thiên hạ. Nó không hiểu sao anh như vậy mà có nhiều cô thương cho được.”
Anh Quang Hùng trợn mắt, anh lấy tay vò đầu tôi:
- “Như vậy Giáng Long Thập Bát Chưởng của anh đã đạt đến mức thượng thừa rồi. Anh xấu tính như vậy mà vẫn khiến các cô thương. Anh thường dạy tụi đệ tử phải làm cao và ngông nghênh thì con gái mới theo. Bây giờ thì anh chứng nghiệm điều anh nói là đúng.”
- “Thôi đi anh, đừng có ham. Mấy chiêu của anh chỉ làm con gái chạy xa. Thật ra Minh Châu nói với em nó nghĩ anh thương chị Kim Điệp, nhưng nó đã lỡ thương anh từ lúc anh em mình mới tới đây lựng. Con bé thật là kín đáo biết dấu tình cảm của mình.”
- “Em bây giờ thật lại làm anh trở nên kiêu hãnh rồi.”
- “Nói thật cho em nghe anh thương bạn em từ lúc nào?”
- “Từ lúc nào thì anh cũng không biết. Tình cảm đã đến từ từ mỗi ngày, nó từ từ xâm chiếm trái tim của anh. Nhưng có lẽ lúc anh cảm nhận ra nó là lúc chị Phượng bị bịnh. Những lúc đó hai đứa tụi anh có dịp nói chuyện nhiều hơn và có dịp gần gũi nhau nhiều hơn. Em lúc đó mải lo cho chị Phượng quá nên đâu để ý gì tới tụi anh.”
- “Bây giờ em thật hiểu được tại sao người ta thay lòng đổi dạ trong tình yêu. Thật ra những cơ hội tiếp xúc hàng ngày sẽ tạo cho hai người gần nhau, hiểu nhau và thương nhau. Khi người thanh niên đổi lòng, chưa chắc vì người yêu mới này đẹp hơn hay giỏi hơn người vợ hay người yêu cũ của mình, nhưng bởi vì anh ta có dịp gần gũi với người mới này hơn. Câu xa mặt cách lòng thì thật là quá đúng. Ngày xưa cha mình vì cứ phải đi làm xa nên thay lòng yêu người đàn bà ông có dịp gần gũi hơn. Anh Tuấn cũng vì hàng ngày đi học chung gần gũi với bạn học nên sanh tình yêu về phụ chị Bích Phượng.”
Anh Quang Hùng giận dỗi nghĩ rằng tôi đang so sánh anh với cha tôi và anh Tuấn. Anh giận dỗi nói:
- “Anh không giống như hai người họ, em không thể so sánh anh với họ. Họ là những người bội tình trắng trợn. Còn anh, thật ra anh và Kim Điệp chưa có gì, tình cảm của anh với Kim Điệp trước nay vẫn để trong lòng, anh chưa hề tỏ tình với Kim Đìệp thì làm sao nói chuyện phụ tình hay thay lòng.”
Tôi phá lên cười lấy tay vỗ vai anh:
- “Nếu anh không có tật thì không phải giật mình. Thật ra em chỉ đưa ra nhận xét về lý do tại sao người ta yêu nhau và phụ nhau thôi.”
Anh Quang Hùng dịu lại, nhìn tôi trìu mến:
- “Em từ trước đến giờ lúc nào cũng là cái bóng đi theo anh. Với tính ít nói, hay tránh mặt và không hay giao thiệp của em, em lại càng không muốn người ta để ý tới mình. Nhưng thật ra trong đám bọn mình chơi chung, em là dễ thương nhất, thông minh nhất và có óc nhận xét sắc bén nhất. Đã đến lúc em cần bước ra phía trước để tạo một chỗ đứng cho mình, đừng làm cái bóng đằng sau mọi người nữa.”
Tôi cười đỏ mặt nói anh Hùng tâng bốc tôi quá đáng. Tôi không đẹp bằng chị Kim Điệp, không dễ thương và lanh lẹn bằng Minh Châu, không đa tài như anh Quang Hùng, không vô tư như anh Quốc Dũng, tôi thật không có gì đáng để cho anh khen. Nhưng anh Quang Hùng nhất định giữ nguyên nhận xét của mình. Tôi ngượng quá nên phài đổi sang đề tài khác.
Sau đó anh Quang Hùng vào nhà lấy ra một tấm thiệp đưa cho tôi. Anh nhờ tôi nếu có dịp thì trao lại cho chị Kim Điệp. Tôi nhận lời làm người đưa thư cho anh. Tấm thiệp không dán, để mở. Anh nói với tôi:
- “Em đọc đi.”
Tôi ngước mắt nhìn anh dò hỏi xem anh có thật sự muốn tôi đọc thư của anh. Anh cười:
- “Có gì đâu mà dấu? Chuyện bí mật nhất của anh thì em cũng biết rồi, còn dấu chuyện gì nữa.”
Tôi mở tấm thiệp ra coi. Đó là một tấm thiệp nhỏ thông thường chúc mừng đính hôn. Trên tấm thiệp chỉ ký tên anh Hùng ngoài ra không viết gì cả. Thế nhưng ở giữa tấm thiệp anh có kèm một cánh phượng đỏ ép khô và một tờ giấy nhỏ có viết một bài thơ ngắn. Bài thơ có tựa đề là Cánh Phượng Tình Thơ:
“Con bướm vàng ngày xưa sắp bay xa rồi
Tôi đem cánh phượng chôn tình thơ tuổi mới lớn
Cánh phượng ép khô là tình thơ khép lại
Tôi mang cây đàn hát khúc nhạc cô liêu
Tiếng nhạc ngân nga hòa bóng nắng tiêu điều
Ngày tháng cũ rồi sẽ trở thành thương tiếc
Tôi nợ lại em mảnh tình thơ mắt biếc
Tôi sẽ nâng niu mộng tưởng thủa học trò
Em bên chồng xin nhớ mãi mối tình thơ
Chưa bắt đầu nhưng đã lỡ đành chấm dứt
Tôi viết tặng em bài thơ bằng giấy mực
Hỏi mưa trong lòng hay mưa ở bên ai".
- “Anh làm bài thơ này hả?” Tôi hỏi.
- “Ừ.”
- “Tại sao đoạn đầu chỉ có hai câu và đoạn cuối cũng chỉ có hai câu?”
- “Để ám chỉ cuộc tình của anh và chị Kim Điệp không có mở đầu và không có kết cuộc.”
- “Thơ dở và ngây ngô lắm.”
- “Nghĩ sao viết vậy mà.”
- “Lủng củng, không đúng luật điệu. Em chưa từng thấy ai làm thơ câu chín chữ.”
- “Như vậy thì gọi là thơ tự do đi. Tự do nghĩ gì viết nấy.”
- “Vậy mà không dám tự do nói thẳng.”
Hai anh em cùng cười. Chúng tôi ngồi ngắm sao và nói chuyện với nhau mãi cho đến khuya mới vào nhà.
Mấy ngày sau tôi đi xe đạp đến nhà chị Kim Điệp để giao tấm thiệp. Tôi đưa thiệp cho chị Điệp, giải thích cho chị nghe tại sao đoạn đầu và đoạn cuối chỉ có hai câu, giống như lời anh Hùng đã giải thích. Chị Điệp đọc thơ trước mặt tôi rồi chị khóc. Những giọt nước mắt của chị có lẽ để khóc một cuộc tình, như trong lời thơ, chưa được bắt đầu nhưng đã chấm dứt. Có lẽ trong lòng chị mối tình không bao giờ có này sẽ muôn đời là một cuộc đẹp. Một người con gái trước đi lấy chồng nên có một cuộc tình dang dở để tô điểm cho cuộc đời của họ. Một cuộc tình để mà khi họ canh không lành cơm không ngọt với chồng sẽ làm họ tiếc nuối và tự hỏi “phải chi?...”
Những ngày sau đó hai anh em tôi đã quay trở lại quan hệ và tâm trạng thường ngày. Anh Quang Hùng trông có vẻ vui hơn lúc trước. Anh đã gỡ bỏ được cái gúc mắc của mình, anh đã xác định được tình cảm của mình. Nếu như lúc trước anh phân vân đắn đo không biết mình yêu ai, nếu như lúc trước anh bị dằn vặt vì chuyện chị Kim Điệp đi lấy chồng, thì giờ đây anh đã biết chắc chắn người anh yêu không phải là chị, người anh yêu chính là Minh Châu.
Người buồn kế tiếp là anh Quốc Dũng. Tôi không biết anh Quang Hùng đã giải thích sao với anh Quốc Dũng nhưng thấy anh mấy ngày liền không vào bàn ăn cơm chung, tránh mặt bằng cách đi đá banh suốt ngày. Có về nhà anh cũng xuống bếp ăn cơm qua loa rồi lên lầu. Anh tránh mặt cả tôi và không hề bước ra ban công như ngày xưa. Mỗi buổi tối anh không còn đem đàn ra hát bài Cô Láng Giềng nữa. Anh than thở anh đang bị thất tình và anh đi qua đi lại thở dài trong nhà.
Thế nhưng tình trạng của anh Quốc Dũng không kéo dài được lâu. Thất tình đau khổ chỉ chừng vài tuần anh đã quên ngay. Tính anh Quốc Dũng là thế đấy, vô tư, mau quên, không biết lo, bụng để ngoài da, không có chuyện gì làm anh buồn hơn vài ngày. Thất tình khiến anh buồn bã tới mấy tuần đã là lâu lắm rồi. Đến khi anh quên mất anh đã bị thất tình thì anh lại liếng thoắng như ngày xưa và lại tiếp tục cuộc sống hàng ngày. Có lẽ đúng là anh mê đá banh hơn mê con gái. Mất Minh Châu có lẽ không làm anh buồn bằng không được đi đá banh hay nếu đội banh của anh bị thua thảm hại. Anh Quốc Dũng nói với tôi:
- “Sau lần này anh đã học được bài học, tình yêu thì phải tự mình đi tranh thủ lấy.”
- “Anh nói như vậy là anh vẫn còn giận anh Hùng?”
- “Không, anh hết giận rồi. Sau một lần thất bại, con người phải biết rút tỉa bài học cho mình. Minh Châu không thích anh thì đâu có nghĩa thằng Hùng nó không được nhảy vào? Con người nên cởi mở. Thua cho thằng Hùng anh không tức.”
- “Ra thế em nghĩ anh không cần phải đục rào sau nhà để làm lỗ chui ra như anh nói trước kia.”
- “Anh nghĩ anh không cần làm vậy.” Anh Dũng cười nụ cười bẻn lẻn nhớ lại lời anh nói trước kia.
Tôi rất mừng thấy anh Quốc Dũng đã vượt qua được cửa ải ái tình. Con người của anh không đa sầu và nhiều tình cảm như chị Phượng, anh sau này chắc sẽ không bao giờ biết khổ vì yêu.
Anh Quang Hùng giờ đây đã có thể công khai cuộc tình của anh và Minh Châu. Trước mặt mọi người hai người họ đã có thể giỡn đùa thân mật mà không còn phải dấu diếm như xưa nữa. Những buổi chiều, hai người họ thường chở nhau bằng xe đạp ra thư viện học bài. Năm đó là năm cuối cùng trung học của anh Hùng cho nên anh phải học chăm chỉ để thi tú tài. Minh Châu thường hay theo anh ra thư viện ngồi nhìn anh học. Hai người ngồi cạnh nhau cả tiếng không nói gì. Vì thư viện cấm nói chuyện ồn ào, họ chỉ biết nói với nhau bằng cách viết giấy trao qua trao lại. Có mấy lần anh Hùng và Minh Châu rủ tôi ra thư viện chung, nhưng sau đó thấy hai người vui vẻ hạnh phúc như vậy tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi, dần dần tôi viện cớ không đi.
Cuộc tình của hai người thật là nên thơ và thật đẹp. Tôi không có gì phản đối hai người cả, một người là anh trai tôi, người mà tôi yêu thương và quý mến nhất trên đời. Người kia là bạn thân của tôi, hợp với nhau mọi phương diện. Anh Quang Hùng đã quyết định cho tình yêu của mình, tôi tôn trọng quyết định trái tim của anh khi chọn Minh Châu. Tôi chỉ khuyên anh một điều, đừng bao giờ đi theo bước chân cha tôi làm kẻ phụ tình.
Sắp đến cuối năm, như mọi năm trường tổ chức văn nghệ, thi tập san và bích báo. Chị Kim Điệp viện cớ đám hỏi sắp tới nên không tham dự. Thiếu chị Kim Điệp, mọi người mất hứng xìu như bánh tráng ướt, không ai có tinh thần làm rềnh rang như những năm trước, cho nên họ chỉ tham dự cho có lệ một bài hợp ca. Tập san thì các bạn lớp anh Hùng vẫn làm. Tuy nhiên nội dung của tờ tập san thì quay đi quẩn lại cũng chỉ có một nội dung, những bài viết đều tập trung nói về những giây phút cuối cùng trong đời học sinh trung học, không có bài nào viết về ngày tết hay xuân cả. Mọi người bày tỏ lòng tiếc nuối thời học sinh tươi đẹp để chuẩn bị bước vào đời làm người lớn. Có một số bài thơ mang những lời than van thất tình vì người yêu đi lấy chồng. Tuy tất cả những tác giả của những bài thơ này đều ký tên dưới các bút hiệu, khỏi nói ai cũng biết những bài thơ đó là của mấy anh nam sinh viết ám chỉ chị Kim Điệp. Một anh đã viết một cách lộ liễu:
“Khi nào hoa phượng trổ bông
Bướm bay theo chồng tôi tiếc thương thân”
Hoa phượng trổ bông ám chỉ cho mùa hè tới. Bướm ở đây ám chỉ chị Kim Điệp. Rõ ràng như thế không ai lầm lẫn gì.
Lễ Giáng Sinh đến, đám hỏi của chị Kim Điệp diễn ra linh đình. Chị mời gần hết các bạn trong lớp. Dĩ nhiên không một ai trong đám Thất Hiệp của chị vắng mặt. Con nhà giàu, chỉ cái đám hỏi thôi cũng bằng cái đám cưới của người khác. Chị Kim Điệp mặc áo đầm dài trông thiệt đẹp. Người chồng bác sĩ tương lai của chị cười hoài không khép miệng. Lấy được cô vợ đẹp con nhà giàu như vậy thì cười nhiều cũng là phải. Chị Điệp tuy không cười nhiều bằng vị hôn phu của mình nhưng cũng mang nét mặt tươi tắn hân hoan. Tôi không biết chị đang vui thật sự hay chỉ là dáng điệu giả tạo bề ngoài. Giả tạo hay chân thật, cuộc đời của chị đã định hướng, ít ra chị cũng biết được sau khi chị tốt nghiệp trung học chị sẽ làm gì và ở đâu. Còn những người khác trong lớp, họ thật sự không biết tương lai họ sẽ ra sao. Chị Hồng than van:
- “Ít ra Con Bướm Vàng nó biết sau khi tốt nghiệp nó sẽ làm gì và ở đâu. Còn tụi mình thì không biết gì cả. Chỉ có thầy bói mới đoán được tương lai mình ra sao. Nếu đậu tú tài và đậu đại học thì còn đỡ, còn nếu rớt thì không biết sẽ làm gì. Hoặc là về nằm chờ thời đến sang năm thi nữa, hoặc là về kiếm một việc gì đó làm cho tới già. Nhà có buôn bán thì đi theo về giúp mẹ. Còn tệ hơn nữa thì kiếm một ông nào đó gả cho qua đời.”
Lời than van của chị Hồng có tác động làm mọi người cảm thấy xuống tinh thần và chán nản. Nhưng rồi họ lại mau quên và nhanh chóng hòa vui trong bữa tiệc đính hôn, Họ lại phá phách và chọc ghẹo ồn ào như thường lệ.