Canh Bạc Tình Yêu

Chương 26

Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Khi Nguỵ Tông Thao trở về thì đã khuya rồi. Hôm nay kết thúc hội nghị, anh đã dùng bữa tối với bộ phận cấp cao. Nguỵ Tinh Lâm chính thức giới thiệu anh với mọi người, mỗi một câu đều “A Tông”, kêu thật là thân thiết lại chân thành.

Anh lấy quần áo đi tắm rửa. Mở tủ quần áo ra thì phát hiện một bên treo lác đác vài bộ quần áo của phụ nữ, tiện tay mở vali hành lý đặt ở dưới tủ quần áo ra, nhìn thấy bên trong còn đầy quần áo, khoé miệng của anh hơi cong lên, nhưng không có một chút ý cười nào.

Tắm rửa xong đi ra, Dư Y còn đang ở trong mộng đẹp, gối đầu nằm nghiêng, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lại ở một bên mặt, ngủ không có một chút đề phòng nào. Mái tóc dài tán loạn dán ở trên mặt, như là đứa trẻ mười bảy tuổi khi đó, vừa non nớt vừa trưởng thành, mâu thuẫn khiến cho người ta rất khó nắm bắt.

Nguỵ Tông Thao vén áo ngủ của cô lên, ngửi được trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt, dừng một chút rồi mới tiếp tục, sau khi làm cho cô tỉnh ngủ thì hỏi cô: “Đã uống bao nhiêu rượu?”

Dư Y đẩy anh ra, trong giọng nói còn mang theo buồn ngủ mông lung: “Một chút rượu đỏ.”

“Tại sao uống rượu?” Tay anh đang trêu chọc cô, nghe thấy cô thấp giọng kêu một tiếng, lại hỏi lần nữa.

Dư Y nói: “Vui mừng vì anh được vào ban quản trị của Vĩnh Tân, uống chút rượu để chúc mừng!” Vừa nói vừa đẩy anh ra, nhíu mày nói: “Anh không làm một ngày thì sẽ chết sao!”

Cô có hưởng thụ thế nào thì cũng không chịu nổi sự điên cuồng phóng túng trong hai ngày nay.

Nguỵ Tông Thao cười: “Làm sao có thể ít đi một ngày được, em có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, tôi không lấy lại được phí tổn.”

Anh nói giống như là tình cảm rất sâu sắc vậy. Dư Y không biết là đã từng nghe qua bao nhiêu lời tỏ tình. Lúc trước có nam sinh vì cô mà muốn sống muốn chết, cô thật sự để cho đối phương đi chết, đối phương ngay lập tức tỏ ra hèn nhát. Bởi vậy đối với những lời tỏ tình, cô đều có sức đề kháng rất mạnh mẽ. Nhưng Nguỵ Tông Thao nói chuyện tình cảm không giống với người thường, nói lên tình ý một cách trực tiếp trắng trợn, dường như chỉ dùng thân thể của anh, khiến cho người ta không hiểu thấu được tâm tư của anh.

Nguỵ Tông Thao rốt cuộc cũng không làm khó cô, thả áo ngủ của cô xuống, nói: “Thấy tin tức, em có cảm nghĩ gì?”

Dư Y kéo áo ngủ lại cho ngay ngắn, buồn ngủ nói: “Nào có ý nghĩ gì, đời thứ ba của Vĩnh Tân gia nhập vào thành viên hội đồng quản trị, tin tức thật náo nhiệt.”

Con nối dõi của nhà họ Nguỵ rất ít ỏi, đời thứ ba trực hệ đều là phụ nữ. Người em gái lớn tuổi nhất của Nguỵ Tông Thao năm nay cũng chỉ bằng Dư Y. Nguỵ Khải Nguyên nắm quyền thật nghiêm khắc, nhà họ Nguỵ lại vô cùng trọng nam khinh nữ. Do đó Nguỵ Tông Thao là người duy nhất của đời thứ ba gia nhập vào hội đồng quản trị.

Nguỵ Tông Thao cười nói: “Gần đây giá cổ phiếu sụt xuống rất nghiêm trọng. Mọi người đều nói không có ông lão Nguỵ thì Vĩnh Tân sẽ không là Vĩnh Tân nữa. Từ khi ông Nguỵ nhập viện đến bây giờ đã hơn nửa năm, nếu còn tiếp tục sụt xuống thì Vĩnh Tân phải đóng cửa.”

Thật hiếm khi thấy Nguỵ Tông Thao thích nói chuyện phiếm, Dư Y vẫn không ngủ được chút nào, liền tiếp chuyện với anh vài câu.

Quan hệ của bọn họ bây giờ càng giống như là người yêu, hai bên đều có cảm giác hưởng thụ đối phương. Thật ra loại trò chuyện này không cần thiết… Hơn nữa Dư Y cũng không rành mấy chuyện như thế này. Nhưng Dư Y càng thêm tò mò: “Vĩnh Tân khởi tử hồi sinh khó khăn như vậy, tại sao anh vẫn còn có hứng thú với nó?”

Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi họ Nguỵ, đương nhiên là có hứng thú.”

Dư Y cười nói: “Hai ngày nay anh một mực kêu ông nội của anh là ông Nguỵ. Anh thật sự xem mình là người nhà họ Nguỵ sao?”

Lời này của cô đã vượt qua phép tắc. Quan hệ của cô và Nguỵ Tông Thao chưa đủ để thảo luận những vấn đề mẫn cảm như thế này. Nhưng Nguỵ Tông Thao trả lời: “Quan hệ có thể được điều chỉnh cho thích hợp mà, ví dụ như…” Anh nhìn Dư Y cười: “Tôi mới là chủ, tôi làm chủ nhà họ Nguỵ, mà không phải là người nhà họ Nguỵ!”

Nếu trong tay của Dư Y có bút ghi âm, tin tức ngày mai sẽ biến thành “Người duy nhất của đời thứ ba gia nhập hội đồng quản trị hôm nay bị đá ra khỏi hội đồng quản trị”. Người đàn ông này cái gì cũng dám nói, cái gì cũng không sợ. Trước khi ngủ Dư Y lại nghĩ, như vậy mới là Nguỵ Tông Thao, anh là chủ, bất luận ở nơi nào cũng không chịu khuất phục sau người khác.

Sáng sớm Nguỵ Tông Thao thực hiện lời nói của mình, lấy lại phí tổn. Dư Y la lớn, sau trận chiến hỗn loạn, cô tắm một cái rồi xuống lầu, gặp Trang Hữu Bách và A Tán đang dùng cơm, A Thành lại mang ra một phần thức ăn từ nhà bếp.

Nguỵ Tông Thao nói: “Lại đây.” Anh không nhìn Dư Y, nhưng lại nói với cô.

Sắc mặt Dư Y ửng đỏ. Cô chỉ biết là từ trước đến nay chú Tuyền đều ở trong phòng của mình, gần đây A Thành cũng ở trong phòng của mình đóng cửa tự suy ngẫm, hiệu quả cách âm chắc là có. Nhưng Trang Hữu Bách và A Tán thì đã trở lại, không biết là bọn họ mới vừa đến đây hay là đã từ lâu rồi. Dù sao thì Dư Y cũng là phụ nữ, khó tránh khỏi thẹn thùng.

Mấy người Trang Hữu Bách ăn thật mau, vô cùng biết điều nhường lại không gian. Chờ cho bọn họ vừa đi khỏi, Nguỵ Tông Thao mới cười nói: “Thì ra em cũng biết thẹn thùng.” Hai má của Dư Y càng đỏ, cô liếc mắt trừng một cái, bộ dáng hờn dỗi. Nguỵ Tông Thao vừa cười vừa kề vào bên tai cô nói nhỏ: “Nếu có ai nghe được âm thanh của em, tôi liền cắt phăng lỗ tai của người đó, thế nào?”

Trong lòng Dư Y run lên, câu nói đùa này nửa thật nửa giả, cô nâng mắt nhìn anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm.

Sau khi ăn xong thì Nguỵ Tông Thao đi vào phòng làm việc, nghe Trang Hữu Bách và A Tán báo cáo xong, rồi hỏi A Thành: “Ngày hôm qua Dư Y uống bao nhiêu rượu?”

A Thành sửng sốt, nói: “Một chai rượu nho, uống gần hết.”

Tửu lượng của cô rất tốt, A Thành hoàn toàn không ngờ được. Uống rượu xong, nhìn cô giống như không có việc gì, nên A Thành cũng không để ở trong lòng.

Nguỵ Tông Thao lại mở miệng: “Nói!”

A Thành lập tức miêu tả cụ thể và tỉ mỉ tình hình: “Cô ấy ở trong phòng khách xem ti vi, khi khát nước thì tìm rượu uống, xem cả buổi chiều thì cũng uống cả buổi chiều, buổi tối thì vào phòng làm việc lên mạng, không có uống rượu.”

Dư Y đem rượu thay cho nước, chỉ có người thành thật như A Thành mới tin cô khát nước. Mặt Nguỵ Tông Thao không chút thay đổi, nói: “Sau này nếu cô ấy có uống rượu thì chỉ có thể uống nhiều nhất là ba ly.”

Xử lý xong mọi chuyện, Nguỵ Tông Thao liền đến Tập đoàn Vĩnh Tân. Ba ngày sau chính thức nhậm chức. Nguỵ Tinh Lâm đã bắt tay vào trang hoàng văn phòng mới của anh, còn kêu cấp dưới sắp xếp lại văn kiện của công ty cho anh. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chị ta là làm cho Nguỵ Khải Nguyên mất chức, cho nên cũng không có giấu giếm sự giúp đỡ đối với Nguỵ Tông Thao, giao cho anh đầy đủ tài liệu chủ yếu, còn nói: “Hôm trước hội đồng quản trị có phái người đi Mỹ, trễ lắm là ngày mai có thể có tin tức mang về. Nếu chuyện tạo bằng cấp giả là thật, hội đồng quản trị tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Chủ tịch của một tập đoàn lớn trên sàn chứng khoán tạo bằng cấp giả, không giống với bình thường, chuyện này không nhỏ. Nguỵ Tinh Lâm lại nhíu mày nói: “Tôi và ba cũng không biết chuyện này, đến tột cùng là ai tung lên mạng?”

Giờ phút này, trong văn phòng ở tầng hai mươi tám, khói thuốc lượn lờ. Nguỵ Khải Nguyên đã dụi tắt đầu thuốc lá thứ mười hai, nhíu mày đứng cạnh cửa sổ, quan sát người và xe cộ đông như kiến.

Năm đó ông ta đi học ở tỉnh M, học được ba năm thì không muốn tiếp tục, vội vàng bắt đầu gây dựng sự nghiệp, làm ra thành tựu, thắng được anh cả. Sau đó ông ta đã bị ba gọi về, gia nhập vào tập đoàn. Ông ta lừa dối cho đến hôm nay, biết rõ là tránh không khỏi, chẳng qua chỉ là sẽ bị đánh một trận đòn nhỏ. Dưới gối của ba chỉ có một mình ông ta là con trai, ông lão sẽ không làm khó dễ quá mức. Bây giờ đã có một uy hiếp lớn nhất, đó chính là người cháu ruột Nguỵ Tông Thao.

Năm trước Nguỵ Tông Thao được Nguỵ Tinh Lâm tìm trở về. Lúc ấy, không phải gia tộc không đi điều tra quá khứ của anh. Tất cả mọi bằng chứng đều cho thấy anh không phải giả mạo. Khoảng thời gian trước trên internet đồn đãi anh đã được sinh ra và lớn lên ở Singapore, Nguỵ Khải Nguyên có điểm nghi ngờ, cũng biết là Nguỵ Tinh Lâm đã phái người đi điều tra, ông ta vẫn không có lo lắng.

Nhưng ngày hôm qua Nguỵ Tông Thao lại xuất hiện lần nữa, ba ngày sau sẽ gia nhập vào hội đồng quản trị, còn tiếp tục như vậy, không biết sẽ nảy sinh ra chuyện xấu gì. Nguỵ Khải Nguyên suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng thì gọi cho dãy số điện thoại di động ở trong email kia.

Chuông đổ hai tiếng đã được bắt máy, là một người đàn ông, mở miệng nói: “Ông Nguỵ?”

Nguỵ Khải Nguyên nói: “Ngày hôm qua tôi có nhận được một email của anh, có phải anh là người đó?”

Giọng nói của đối phương thật điềm đạm, không nhanh không chậm nói: “Ông Nguỵ không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết là cháu của ông có chuyện giấu giếm.”

Nguỵ Khải Nguyên cười nói: “Anh đang nói là lời đồn internet? Trên internet mỗi ngày đều có nhiều lời đồn không thể nào đếm được, căn bản là không thể tin. Nó là người của nhà họ Nguỵ chúng tôi, hiển nhiên là chúng tôi sẽ rõ ràng hơn so với người ngoài. Không biết anh có phải là bạn của cái người truyền tin ấy, hy vọng các người sẽ không gây ra chuyện nữa. Ngoài ra, hòm thư cá nhân của tôi vẫn luôn giữ bí mật đối với người ngoài, tôi không biết anh làm sao mà có được hòm thư của tôi, mời các người có đạo đức nghề nghiệp một chút!”

Đối phương cười cười: “Ông Nguỵ, chúng ta không cần phải vòng vo. Ông cũng không cần thăm dò, tôi có thể giúp ông đi Singapore tìm kiếm chứng cớ. Vả lại nhất định sẽ có kết quả hơn so với người của em gái ông phái đi.”

“Dựa vào cái gì để tôi tin anh?”

“Ông có thể không tin, nhưng thử một lần cũng không có hại. Tôi không yêu cầu tiền bạc, chỉ là hy vọng cháu của ông biến mất, thế thôi.”

Dãy số điện thoại di động này, Nguỵ Khải Nguyên tra không ra người đứng tên, mà hòm thư của ông thì người thường cũng không có khả năng đụng đến. Trước khi gọi điện thoại, ông ta đã tin phân nửa rồi, sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện, ông ta đã hoàn toàn tin. Nhưng ông ta sẽ không há miệng chờ sung rụng. Sau khi cúp điện thoại, ông ta lập tức tìm thuộc hạ của mình, kêu bọn họ phái người đi Singapore, cần phải nhanh chóng mang tin tức về!

Đầu bên kia Trần Chi Nghị cúp điện thoại, ngồi ở trên ban công lầu hai nhìn về phía biệt thự xa xa.

Một mặt của ngôi biệt thự này dựa vào núi, khu vực được chọn thật tốt. Thành phố A khó có được một chỗ như vậy ở trong nội thành, quần thể kiến trúc nhìn ra cảnh thiên nhiên hấp dẫn.

Anh ta phải tốn một ít công sức mới thuê được biệt thự này. Không biết khi Dư Y nhìn thấy anh sẽ có ngạc nhiên mừng rỡ không? Trần Chi Nghị chống cằm, khoé miệng mỉm cười, nhìn về phía đối diện xa xa.

Bên trong biệt thự, Dư Y không có chuyện gì để làm, cô hơi nhớ Nho An Đường một chút, hỏi A Thành có thắng được giải nhất của đánh bài hữu nghị hay không.

A Thành sau một hồi phân vân rốt cuộc mở miệng nói với Dư Y: “Không có.”

Dư Y cười cười, kêu A Thành dạy cô kỹ thuật đánh bài, A Thành không có sẵn lòng, Dư Y nói: “Anh sợ dạy cho đồ đệ thì sư phụ sẽ chết đói?”

A Thành lắc đầu: “Cái này không thể tuỳ tiện dạy cho người khác, là quy luật!”

Anh ta không có thú vị gì cả, Dư Y chỉ có thể cười gượng một tiếng, suy nghĩ một chút, cô trở về phòng thay quần áo ra ngoài. A Thành không ngờ cô lại muốn ra ngoài, ngăn cô lại, nói: “Tổng giám đốc Nguỵ nói…”

“Tổng giám đốc Nguỵ nói tuỳ ý tôi đi chơi, còn tuỳ ý tôi tiêu xài!” Dư Y lắc lắc cái thẻ tín dụng ở trong tay, cười với A Thành.

Khi Nguỵ Tông Thao đang làm việc ở công ty thì di động hiện lên vài tin nhắn.

Khi anh đang làm việc thì không thích di động quấy nhiễu, cũng không thèm nhìn tới đã tắt di động đi. Cho đến khi vội vàng làm xong những công việc trong tay thì đã là hai tiếng đồng hồ sau đó, mở tin nhắn ra nhìn, mới biết được thẻ tín dụng đang có người sử dụng. Anh cười cười, gọi điện thoại hỏi A Thành: “Dư Y còn đang mua sắm?”

A Thành nói: “Cô Dư đã mua rất nhiều rồi, đã đi dạo đến năm tầng cửa hàng tổng hợp, tôi e là thùng xe bị lấp đầy cũng không đủ chỗ.”

Nguỵ Tông Thao nói: “Bị lấp đầy không đủ chỗ thì kêu chú Tuyền lái xe đến.”

A Thành rất khó xử. Thật ra, tay anh ta không rãnh, đang xách những túi mua sắm, gọi điện thoại cũng có chút khó khăn.

Dư Y quẹt thẻ thật sự đã ghiền, trung tâm mua sắm này có mười mấy tầng, đầy đủ mọi thứ mua sắm, ẩm thực, giải trí.

Nhân viên cửa hàng xa xỉ phẩm nhận ra người nhà của tập đoàn Vĩnh Tân, bởi vậy đã tiếp đãi Dư Y vô cùng nhiệt tình. Đến khi Dư Y đi vào thay đồ, các cô lại ở chỗ này thì thầm rỉ tai với nhau, không biết có phải cô là niềm vui mới của vị công tử nhà họ Nguỵ ấy không, diện mạo thật là đẹp, bỗng nhiên có người hỏi: “Các người nói cái gì?”

Nhóm nhân viên của cửa hàng quay đầu lại nhìn, thì thấy Nguỵ Khải Nguyên đang đứng ở đằng sau, bên cạnh là một nữ minh tinh mới nổi. Các cô không biết trả lời như thế nào, nghe Nguỵ Khải Nguyên hỏi lại một lần nữa, các cô mới nói có một người khách đang sử dụng thẻ tín dụng của nhà họ Nguỵ, còn chưa nói xong thì cửa phòng thay quần áo ở bên cạnh mở ra.

Dư Y nói: “Cái này thế nào?” Cô hỏi A Thành, thì thấy ánh mắt của A Thành đang nhìn về phía sau lưng cô.