M thân mến,
Không. Không tiếp tục chuyện này nữa.
Chưa ký tên
Trang viên Needham, tháng Giêng, 1830
Thư bị hủy
Bourne đã hình dung ra giây phút này hàng trăm, hàng nghìn lần.
Anh đã diễn lại cảnh này trong đầu, bước vào căn phòng chơi bài riêng nơi Langford ngồi một mình và đang bồn chồn lo lắng, có vẻ quá nhỏ bé so với kích cỡ cũng như sức mạnh to lớn khủng khiếp của Thiên Thần, vương quốc mà Michael trị vì.
Trong toàn bộ khoảng thời gian đó, chưa một lần nào anh mường tượng mình sẽ thấy bất cứ cảm giác gì khác ngoài niềm vui chiến thắng ngay khoảnh khắc này, khi cơn giận dữ và tình trạng bất mãn diễn ra suốt chín năm cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng Michael không cảm thấy hân hoan chiến thắng khi anh mở cánh cửa dẫn vào phòng riêng tư xa hoa, nằm cách xa khu vực sòng bài chính của câu lạc bộ, và bắt gặp ánh mắt vô cảm của kẻ thù lâu năm.
Mà đó lại là cảm giác bất mãn. Và giận dữ.
Vì ngay cả bây giờ, sau chín năm trời, người đàn ông này vẫn còn đang lừa đảo Michael. Tối nay, lão đã cướp đoạt tương lai được ở bên Penelope của anh.
Và chuyện này không được phép tiếp tục xảy ra.
Langford đã luôn hiển hiện trong ký ức của anh – làn da màu đồng thiếc, hàm răng trắng, hai nắm tay to lớn – loại người luôn chiếm lấy thứ mình muốn không chút do dự. Loại người hủy hoại cuộc sống của người ta mà không ngoảnh lại.
Và gần một thập kỷ sau, Langford vẫn không thay đổi. Lão vẫn khỏe mạnh và tráng kiện y như ngày nào, chỉ có mái tóc điểm vài sợi bạc, vẫn là cái cổ chắc nịch và đôi vai rộng ấy. Năm tháng đã không làm lão tàn phai.
Michael liếc mắt tới chỗ lòng bàn tay trái của Langford đang chống xuống mặt vải nhung xanh lá trên bàn. Anh nhớ lại phong cách riêng của lão, cái cách bàn tay đó nắm lại thành đấm và gõ mạnh vào phần gỗ để yêu cầu chia thêm mấy lá bài hoặc để ăn mừng chiến thắng. Hồi còn là một chàng trai trẻ, chỉ vừa mới biết về các bàn chơi cờ bạc, anh đã quan sát bàn tay ấy và thèm muốn quyền năng tuyệt đối của nó.
Anh ngồi vào chiếc ghế đối diện với Langford bên kia bàn và im lặng chờ đợi.
Các ngón tay của Langford giật giật trên mặt vải nhung. “Ta phản đối việc bị đám tay sai của ngươi cưỡng ép tới đây ngay giữa đêm khuya thế này.”
“Tôi không nghĩ ông sẽ đáp lại lời mời.”
“Ngươi đã đúng đấy.” Khi Michael chẳng nói chẳng rằng, Langford thở dài. “Ta cho là ngươi gọi ta đến đây để tha hồ hả hê, tự mãn về Falconwell?”
“Đó cũng là một phần.” Michael thò tay vào túi áo khoác, rút ra bằng chứng về nguồn gốc ra đời của Tommy, luồn chuyển tờ giấy qua lại các kẽ ngón tay.
“Thú thật, ta rất kinh ngạc khi ngươi lại hạ mình cưới con gái nhà Marbury, thậm chí là vì Falconwell. Con nhỏ đó không hẳn là một chiến lợi phẩm gì cho cam.” Lão tạm ngừng, “Nhưng mảnh đất mới là mục tiêu, phải không nào? Giỏi lắm. Ta cho là ngươi phải làm mọi cách để đạt được mục đích.”
Michael nghiến chặt răng trước lời lẽ kia, rất giống cách anh đã miêu tả cuộc hôn nhân của họ lúc khởi đầu chuyến hành trình này. Anh ghét tiếng vang ấy, thứ nhắc anh nhớ rằng mình cũng hung ác y chang Langford.
Đừng làm việc này. Câu nói của Penelope vang vọng trong anh, một lời thỉnh cầu nài xin, và anh bất động, cảm nhận được các mép giấy đang hóa cổ cọ vào ngón tay cái. Anh còn hơn những gì mình nghĩ rất nhiều. Michael lật lại mảnh giấy hình vuông trong tay, suy ngẫm về lời lẽ này, nghĩ về đôi mắt xanh của Penelope đang cầu xin anh hãy trở nên tốt hơn. Tốt đẹp hơn. Đáng trọng hơn.
Em yêu anh. Vũ khí cuối cùng của cô chống lại sự trả thù của anh.
Nỗi tò mò khiến Langford sốt ruột. “Thôi nào, cậu bé. Cái gì thế?”
Và chỉ với lời nói cộc lốc, ngắn gọn như vậy, Michael lại trở về tuổi hai mươi mốt, đang đối mặt thẳng thừng với gã đàn ông này, muốn dần nát lão. Chỉ có điều lần này, anh có quyền làm thế. Bằng một động tác xoay vụt cổ tay, anh ném lá thư bay qua bên kia bàn với khả năng nhắm hoàn hảo.
Langford chộp được nó và mở ra đọc. Lão không ngước lên. “Ngươi lấy cái này ở đâu?”
“Ông có thể có đất đai của tôi, nhưng ông không có quyền lực của tôi.”
“Nó sẽ hủy hoại ta.”
“Đó là niềm hy vọng thiết tha nhất của tôi.” Michael chờ đợi khoảnh khắc chiến thắng. Chờ nỗi kinh ngạc và ân hận vụt lóe lên trên gương mặt gã đàn ông kia trước khi lão ngẩng mặt khỏi tờ giấy và thừa nhận thất bại. Nhưng khi Langford nhìn vào ánh mắt của Michael qua tờ giấy bằng da ố vàng, đôi mắt lão không lóe lên sự thất bại.
Mà là vẻ khâm phục. “Cậu đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi?”
Mi mắt Michael tạm khép lại, anh buộc bản thân ngả ra sau dựa vào ghế, che đậy nỗi ngạc nhiên của chính mình. “Kể từ lúc ông tước đi mọi thứ từ tay tôi.”
“Kể từ lúc ngươi đánh mất mọi thứ về tay ta”, Langford chữa lại.
“Khi ấy tôi còn non nớt, chỉ mới học hỏi được kỹ năng chơi vài trò mà thôi”, Michael nói, cơn giận dữ trào dâng. “Không còn thế nữa. Giờ đây tôi biết ông đã thao túng cuộc chơi. Ông đã đập bài, để tôi thắng cho tới khi tất cả đều nằm trong một lần đặt cược khổng lồ.”
“Ngươi nghĩ ta đã ăn gian sao?”
Ánh nhìn của Michael không dao động nao núng. “Tôi biết ông đã gian lận.”
Một nụ cười thoáng qua, đủ để chứng tỏ Michael đã đúng, hiện trên môi Langford trước khi lão hướng sự chú ý trở lại tờ giấy buộc tội. “Vậy là giờ ngươi biết rồi. Thằng bé là con của em trai ta, do con gái của một tá điền trong vùng sinh ra. Người đàn bà ta đã cưới thật vô dụng khi có của hồi môn đủ lớn nhưng không thể nào sinh được một đứa. Ta đã trả tiền cho cô gái kia và nhận đứa bé làm con mình. Thà có người thừa kế giả còn hơn không có đứa nào.”
Tommy lúc nào cũng khác biệt so với người đàn ông này, không bao giờ hờ hững, không bao giờ tính toán hơn thiệt giống như lão. Bây giờ mọi chuyện đã trở nên hợp lý, và Michael thấy rằng tận đâu đó thẳm sâu bên trong, được chôn vùi ở nơi anh không nghĩ có thể tìm thấy được cảm xúc, anh cảm thấy thương cảm cho cậu bé đã là bạn mình một thời – cậu bé đã cố gắng hết mình để trở thành một đứa con trai xứng với cha mình.
Tử tước tiếp tục nói. “Chỉ có một số ít người đủ thân tín mới biết vợ ta chẳng bao giờ sinh nở.” Lão giơ bức thư lên, khẽ nhếch môi cười. “Giờ thì ta hiểu cũng không tin tưởng được người nào, kể cả bọn họ.”
“Không chừng họ đã quyết định ông mới là người không có danh dự.”
Một lông mày của Langford nhướng lên. “Ngươi tiếp tục trách móc ta ư?”
“Ông đáng bị vậy.”
“Coi nào”, Langford cười nhạo. “Hãy nhìn quanh mình xem. Ngươi đã xây dựng nên nơi này, xây dựng lại cuộc sống, của cải của mình. Ngươi sẽ làm gì nếu bị ép phải cho đi? Phải chuyển nhượng hết cho người chưa từng nhúng một tay làm nên chúng? Sự phát đạt thành công của chúng? Ngươi định nói mình sẽ không làm y chang việc ta đã làm sao?” Lão đặt tờ giấy xuống bàn. “Đó sẽ là một lời láo toét. Ngươi cũng chẳng có lương tâm hơn gì ta đâu, và chứng cớ đó.”
Lão ngả lưng ra sau. “Đáng tiếc, ta lại mang gánh nặng là thằng Tommy chứ không phải ngươi. Ngươi sẽ trở thành một đứa con giỏi giang của ta cho xem, với việc ngươi đã học được những bài học tốt từ ta thế nào.”
Michael ráng nhịn, kìm lại cơn thôi thúc muốn chối bỏ lời lẽ ngụ ý rằng anh và Langford giống nhau, ngay cả khi anh nhận thấy được sự thật trong đó. Và ghét cay ghét đắng nó.
Anh chớp mắt nhìn bức thư trên bàn, cảm thấy nó vừa quan trọng khủng khiếp vừa chẳng có chút trọng lượng nào cả. Trong tai anh nổi lên một tiếng gầm rống khi anh nhận ra ý nghĩa quan trọng của việc mình đã làm. Của việc anh đang làm.
Không nhận biết được suy nghĩ của Michael, Langford nói, “Chúng ta hãy cùng thương lượng đi. Ta vẫn giữ phần còn lại – tất cả những thứ cha ngươi để lại cho ngươi. Toàn bộ quá khứ của ngươi. Ngươi tưởng ta không dự liệu ngươi sẽ làm những chuyện thế này sao?”. Lão thò tay vào túi áo khoác và rút ra một xấp giấy má. “Ta với ngươi, chúng ta cùng một giuộc với nhau mà.” Lão đặt đống giấy tờ kia lên bàn. “Kỹ năng chơi xì dách của ngươi vẫn nhạy bén chứ? Gia tài của ta đổi lấy gia tài của ngươi.”
Và khi nhìn thấy nó đằng kia, được bày ra trên mặt vải nhung xanh lá rõ rành rành một cách có tính toán, Michael bất chợt hiểu ra. Anh đã tua đi tua lại đêm định mệnh ấy trong đầu hàng trăm, hàng nghìn lần, ngồi nhìn những lá bài được lật lẹ sang mặt kia nhẹ hẫng và bay lướt qua đầu bên kia tới chỗ của chúng, đếm tổng số lên mười, mười bốn, rồi hai mươi hai đã đánh dấu chấm hết cho di sản thừa kế của anh… tuổi trẻ của anh.
Và anh đã luôn nghĩ rằng đó là giây phút đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi thứ tốt đẹp về con người mình.
Không phải vậy.
Nhưng chuyện này sẽ như thế.
Anh nghĩ đến Penelope trong vòng tay, đôi môi cô dịu dàng mơn trớn môi anh, hơi thở cô thắt nghẹn khi van xin anh đừng tới đây. Đừng làm việc này. Cách cô nhìn thẳng vào mắt anh và khẩn khoản xin anh đừng quẳng đi cơ hội cuối cùng trở về với cái thiện - vết tích còn lại của phẩm chất tốt đẹp, tử tế trong anh.
Đừng để việc báo thù làm lu mờ tình yêu.
Anh với tay lấy xấp chứng thư trên bàn, xem xét chi tiết trong đó thật kỹ, trải chúng ra khắp mặt vải nỉ. Wales, Scotland, Newcastle, Devon – những ngôi nhà được tích cóp chất chồng qua mấy đời hầu tước, đã có một thời chúng vô cùng quan trọng đối với anh… nhưng giờ đây chúng chỉ là một đống gạch vữa mà thôi.
Chỉ toàn là dĩ vãng. Không có tương lai.
Không là gì nếu thiếu vắng Penelope.
Anh đã làm gì thế này?
Chúa ơi. Anh yêu cô.
Việc chợt vỡ lẽ ra điều đó khiến anh như bị giáng một đòn, hoàn toàn không đúng lúc, và mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì. Và anh ghét bản thân mình vì đã không có cơ hội nói cho cô biết.
Và, như thể anh đã triệu hồi cô tới, bỗng dưng cô ở đó, lớn tiếng từ bên ngoài cửa. “Anh có thể nỗ lực ngăn ta lại bằng sự im lặng và… tầm vóc… cao lớn của mình… nhưng chớ có tưởng bở, ta sẽ vào căn phòng đó!”
Michael đứng dậy nhìn cánh cửa phòng bật tung ra, lộ ra một Bruno đang bối rối và, ngay đằng sau anh ta, một Penelope đang nổi giận xung thiên. Anh chàng bảo vệ giơ hai tay lên biểu lộ vẻ bất lực, điều đó có lẽ sẽ khiến Michael mắc cười nếu họ đang ở nơi khác và vào lúc khác. Bruno hình như không hiểu phải làm gì với người phụ nữ nhỏ bé, lạ hoắc này, người có sức mạnh của mười gã đàn ông. Của hai mươi gã.
Penelope chen ngang qua anh ta và bước vào phòng, cằm ngẩng cao, vai duỗi thẳng, vẻ giận dữ, bực bội và kiên định hiện trên khuôn mặt đáng yêu của cô.
Trong đời mình, anh chưa bao giờ muốn cô nhiều đến thế.
Nhưng anh không muốn cô ở bất kỳ nơi nào gần Langford. Anh lại gần cô, kéo cô qua một bên, và nói khẽ, “Em không nên ở đây”.
“Anh cũng vậy.”
Anh quay sang Cross, người vừa xuất hiện trong ô cửa kế bên Bruno. “Lẽ ra cậu phải đưa cô ấy về nhà chứ.”
Cross nhún một vai gầy lênh khênh. “Phu nhân đây khá… bướng bỉnh.”
Michael có cảm giác rõ rệt rằng toàn bộ buổi tối nay sắp sửa vượt ngoài tầm kiểm soát. Trước khi anh có thể nói thêm được gì, Penelope đi lách qua anh, tiến sâu vào trong phòng. “Ngài Langford”, cô ngỏ lời chào, nhìn lão với vẻ khinh thường.
“Penelope”, lão nói, không thể ngăn nỗi kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt.
“Ngài phải gọi là Phu nhân Bourne mới đúng.” Lời nói của cô điềm nhiên và cay độc, còn Michael chắc chắn cô chưa bao giờ xinh đẹp hơn thế. “Thêm vào đó, lúc trước đối với ngài thì tước hiệu của tôi luôn là một tiểu thư. Thế mà ngài chẳng hề gọi như thế khi nhắc đến tôi.”
Ánh mắt của lão nheo lại vẻ bực tức, và Michael bị thôi thúc mãnh liệt muốn thụi một đấm vào mặt gã tử tước vì cách nhìn đó.
Không cần thiết. Vợ anh còn hơn cả việc chỉ quan tâm đến bản thân mình. “Tôi hiểu rồi, ngài không thích điều đó. Vậy để tôi nói cho ngài biết tôi không thích gì nhé. Tôi không thích tính xấc láo. Tôi không thích sự tàn ác. Và chắc chắn tôi không thích ngài. Đã tới lúc ngài và tôi giải quyết vấn đề rồi, Langford, là bởi vì dù ngài có thể cướp đoạt đất đai, tiền bạc, thanh danh của chồng tôi, và ngài có thể là một người cha thực sự kinh khủng đối với bạn tôi, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép ngài lấy đi thêm một thứ gì nữa từ tôi, đồ lão già hèn hạ.”
Michael nhướng mày trước lời lẽ kia. Anh biết mình nên ngăn cô lại.
Có điều, anh thấy mình không muốn làm thế.
“Ta không phải ngồi nghe điều này.” Mặt Langford hóa thành một sắc thái đỏ lốm đốm đầy ghê tởm rồi đứng bật dậy khỏi ghế, với thái độ như thể không tin nổi và rất cáu tiết. Lão nhìn sang Michael. “Hãy chế ngự con đàn bà của ngươi trước khi ta buộc phải làm giùm.”
Michael tiến về phía trước, cơn thịnh nộ gầm rú trong anh trước lời hăm dọa đó. Penelope quay lại đối mặt với anh trước khi anh có thể đến được chỗ tử tước, tỏ ra mạnh mẽ như thép. “Không. Đây không phải trận đấu của anh.”
Michael cứng lưỡi trước câu nói của cô mặc dù anh biết không nên kinh ngạc thế. Anh đang bị vợ mình làm cho cứng họng. Cô đang nói về cái quái quỷ gì thế? Đây hoàn toàn là trận đấu của anh. Cứ như thể anh không chờ đợi khoảnh khắc này suốt gần một thập kỷ vậy, Langford vừa hăm dọa người duy nhất anh hết mực yêu thương.
Anh đông cứng người khi nghĩ tới điều đó. Người duy nhất anh hết mực yêu thương.
Đó là sự thật. Anh có Penelope, và tất cả những thứ khác nữa. Toàn bộ đất đai, tiền bạc, Thiên Thần, sự trả thù… chẳng có thứ nào trong số đó xứng đáng với người phụ nữ này, thậm chí là một phần nhỏ.
Người phụ nữ tuyệt diệu này đã xoay lưng về phía anh một lần nữa.
Cô đối mặt với kẻ thù của anh và phất một bàn tay về phía cửa, nơi Bruno và giờ là Cross đang đứng, ánh nhìn rất nghiêm nghị và đáng sợ. “Ngài có muốn thử trốn thoát trước khi tôi giải quyết xong không?”
Michael không thể kìm nén được nữa. Anh toét miệng ra cười nhăn nhở. Cô là một nữ hoàng chiến binh.
Nữ hoàng chiến binh của anh.
“Ngài đã tận hưởng một cuộc sống quá thoải mái mà không phải chịu hậu quả rồi, Langford, và, mặc dù tôi quả quyết với ngài tôi sẽ rất đắc ý với việc ngài đánh mất tất cả những gì mình quan tâm chỉ trong một cú đòn ác liệt, nhưng tôi lại lo sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến những gì tôi yêu.”
Penelope nhìn về phía mặt bàn, quan sát kỹ đống giấy má nằm trên đó, tức thì hiểu ngay tình thế này. “Vậy ra đó sẽ là khoản đặt cược à? Kẻ thắng cuộc giành được hết đúng không?” Cô nhìn Michael, đôi mắt mở to hiển hiện một loại cảm xúc trong chớp nhoáng rồi khép lại. Dẫu sao anh vẫn nhận ra – nỗi thất vọng. “Anh định cá cược phải không?”
Anh muốn nói cho cô biết sự thật, rằng trước khi cô bước vào, anh đã quyết định là chuyện này không đáng… không có thứ gì trong đó đáng để mạo hiểm hạnh phúc của cô. Tương lai của họ.
Nhưng cô đã quay về hướng cánh cửa rồi. “Cross?”
Cross đứng thẳng người. “Thưa phu nhân?”
“Đem cho chúng tôi một bộ bài.”
Cross nhìn sang Bourne. “Tôi không nghĩ…”
Bourne gật đầu cái rụp. “Phu nhân muốn một bộ bài.”
Cross không bao giờ đi đâu khi thiếu cỗ bài lận lưng, anh ta băng ngang căn phòng, rút nó ra và chìa cho Penelope.
Cô lắc đầu. “Tôi định chơi. Chúng tôi cần một người chia bài.”
Cái nhìn của Michael vụt bay tới cô trong khi Langford nhếch mép cười khinh bỉ, “Ta sẽ không đánh bài với đàn bà.”
Cô ngồi vào ghế ở một bên bàn. “Thường tôi sẽ không chơi bài với người đàn ông nào cướp đoạt gia tài thừa kế của con nít, nhưng tối nay xem ra sẽ là một ngoại lệ.”
Cross nhìn sang Michael. “Cô ấy thật phi thường.”
Tính chiếm hữu chợt bùng lên trong lúc anh ngồi vào ghế, đôi mắt chú tâm vào vợ mình. “Cô ấy là của tôi.”
Langford nghiêng người về phía Penelope, cơn cáu tiết nổi lên trong ánh mắt. “Ta không đánh bài với đàn bà. Và dứt khoát không đánh bài với người đàn bà nào chẳng có thứ gì mà ta muốn hết.”
Penelope đưa tay vào trong mép trên của áo lót và rút ra một tờ giấy của riêng mình, đặt nó lên bàn. “Trái lại, tôi có một thứ ngài thiết tha mong muốn đây.” Michael nghiêng người tới trước để nhìn tờ giấy rõ hơn, nhưng Penelope lấy tay che lại. Khi anh ngước lên, ánh mắt xanh lạnh nhạt của cô nhắm vào tử tước. “Tommy đâu phải bí mật duy nhất của ngài, đúng không?”
Langford nheo mắt lại, nổi đóa lên. “Cô có thứ gì? Cô lấy nó ở đâu?”
Penelope nhướng một bên mày. “Rốt cuộc ngài cũng sẽ chịu chơi bài với đàn bà thôi.”
“Bất kể thứ gì cô có cũng sẽ hủy hoại Tommy.”
“Tôi nghĩ nếu tin này bị lộ ra thì anh ấy cũng sẽ ổn thôi. Nhưng tôi cam đoan ngài thì không đâu.” Cô tạm ngừng. “Và tôi nghĩ ngài biết lý do vì sao.”
Cặp lông mày của Langford bỗng nhíu lại, và Michael nhận thấy vẻ bất mãn lẫn tức giận trên khuôn mặt gã đàn ông đó khi lão quay qua Cross. “Chia bài đi.”
Cross nhìn qua Michael, ánh mắt hiện lên câu hỏi rõ ràng như thể anh ta đã nói thành lời. Michael chưa một lần cá cược trong chín năm ròng. Chưa chơi một ván bài nào, cứ như suốt khoảng thời gian ấy anh đã chờ đợi đêm nay, giây phút này, khi anh sẽ cược đấu với Langford lần nữa… và lần này, anh sẽ thắng.
Nhưng lúc ngắm nhìn vợ mình, kiêu hãnh và lộng lẫy, chiến đấu với người mà anh đã dành quá nhiều thời gian trong đời căm thù, anh nhận ra cơn khao khát xấu xa mỗi lần nghĩ tới Langford và đất đai lão cướp đi đã gặm nhấm mình một thập kỷ qua giờ không còn nữa, nó đã biến mất cùng với lòng mong muốn báo thù.
Chúng là dĩ vãng rồi.
Penelope mới là tương lai của anh.
Nếu anh có thể trở nên xứng đáng với cô.
“Phu nhân chơi thay cho tôi.” Anh cầm bằng chứng về thân thế hợp pháp của Tommy ở trước mặt lên rồi để nó trên bàn trước mặt cô. Cô vội chuyển sự chú ý đến anh, đôi mắt trong xanh và tràn ngập nỗi kinh ngạc khi nhận ra ý nghĩa của hành động ấy. Anh sẽ không hủy hoại Tommy. Điều gì đó vụt sáng trên gương mặt cô… mối giao hòa giữa niềm hạnh phúc, tự hào và điều gì khác nữa. Ngay khoảnh khắc đó, anh cũng quyết định sẽ gợi nhớ lại cảm xúc ấy hết lần này tới lần khác. Nó biến mất ngay lập tức, được thay thế bằng… nỗi nao núng lo sợ đột ngột.
“Em có thứ mình muốn rồi đấy, em yêu. Nó là của em.” Anh nhướng một bên mày. “Nhưng anh sẽ không dừng lại nếu anh là em đâu. Em đang gặp vận đỏ mà.”
Cô nhìn qua phần đặt cược của Langford – quá khứ của Michael, và anh muốn hôn cô đắm đuối vì xúc cảm hiện lên trên mặt cô… lo lắng và khao khát… khao khát muốn chiến thắng.
Vì anh.
Cô gật đầu với Cross, người đương đầu với sự thay đổi một cách điềm nhiên, xáo bộ bài bằng những động tác gọn lẹ. “Một ván bài xì dách. Người thắng ăn hết.”
Cross chia bài, một sấp, một ngửa, và Michael chợt nảy ra ý nghĩ trò này không dành cho phái nữ. Mặc dù luật chơi dễ lầm tưởng là đơn giản, nhưng chắc chắn Penelope chưa từng chơi trò này, và nếu không có may mắn thình lình xuất hiện, cô sẽ thấy mình bị đè bẹp bởi một tay đánh bạc kỳ cựu như Langford.
Trong lúc suy nghĩ kỹ về khả năng, rằng rốt cuộc lần này mình đã đến rất gần việc phá hủy cuộc đời của Langford, khôi phục các mảnh đất thuộc lãnh địa hầu tước, và thất bại, Michael nhận ra suốt một thời gian quá dài mình đã coi những thứ kia như dấu hiệu biểu hiện cho việc được cứu rối. Tuy nhiên, giờ đây, anh biết được sự thật.
Penelope chính là sự cứu rỗi của anh.
Trước mặt cô, lá bài đang lật ngửa là quân bốn chuồn. Anh xem cô nhấc một góc lá bài kia lên, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu biểu lộ về cái cô có thể nắm giữ. Chẳng có gì ấn tượng, anh đoán thế. Anh quay sang Langford, trước mặt là lá mười cơ, tay trái đặt úp thẳng trên mặt bàn như trước giờ vẫn vậy.
Cross quay sang nhìn Langford khi gã đập nhẹ lòng bàn tay lên bàn một tiếng. “Dằn.” Một xấp bài vừa ý.
Có vẻ như Langford đã đi đến kết luận như Michael, rằng Penelope là một tay mơ, và như tất cả tay mơ, cô sẽ đánh quá tay.
Cross nhìn sang Penelope. “Thưa phu nhân?”
Cô cắn nhẹ môi dưới, thu hút sự chú ý của Michael. “Tôi có thể xin thêm một lá khác được không?”
Một bên khóe miệng Michael hơi nhếch lên cười. Cực kỳ lịch sự, ngay cả khi cô đánh cuộc để lấy cho được bất động sản đáng giá hơn một triệu bảng trong sòng bạc hạng sang độc nhất London.
Cross chia thêm một lá bài nữa quân ba cơ. Bảy rồi. Michael muốn cô dằn bài, biết rằng đòn tiếp theo sẽ có khả năng khiến cô vượt quá hai mươi mốt. Đó là sai lầm dễ mắc phải nhất, khi cá cược dựa vào một cặp bài thấp.
“Xin thêm một lá nữa.”
Cross chần chừ, biết rõ xác suất và không thích tí nào.
“Cô gái yêu cầu chia thêm kìa”, Langford nói, hết sức tự mãn, biết mình sắp thắng tới nơi, còn Michael thề rằng, cho dù có thể ra khỏi câu lạc bộ mà không mất mát một thứ gì khi rời đi, lão vẫn sẽ cảm nhận được toàn bộ sức mạnh từ nắm đấm của anh.
Lá sáu cơ trượt tới bên cạnh những lá bài kia. Mười ba.
Penelope bặm môi và kiểm tra lá bài đang úp xuống một lần nữa – chứng cứ cho thấy cô là một tay mơ trong cuộc chơi. Nếu đạt hai mươi mốt điểm, cô sẽ không nhìn làm gì. Cô gặp ánh mắt của Cross, rồi tới ánh mắt của Michael, vẻ lo âu hiện rõ trong đôi mắt cô, và Michael có thể cược toàn bộ tài sản của mình rằng cô đã bị đánh bại. “Hết rồi à?”
“Trừ phi em muốn bốc thêm nữa.”
Cô lắc đầu. “Không.”
“Cô ta xong đời rồi. Một đứa mù cũng có thể nhìn ra được nữa là.” Langford lật ngửa lá bài thứ hai của mình cùng một điệu cười khẩy. Một quân đầm. Hai mươi.
Tối nay, tử tước là người may mắn nhất London.
Và Michael chẳng quan tâm.
Anh chỉ muốn buổi tối nay kết thúc, để anh có thể đưa vợ về nhà và thổ lộ cho cô biết rằng anh yêu cô. Rốt cuộc cũng nói ra được.
“Quả thực là, xấp bài trong tay tôi hơn hai mươi điểm”, Penelope nói, để lộ lá bài cuối cùng của mình.
Michael ngả người tới trước, chắc mẩm mình đã nhầm.
Lá tám rô.
Cross không thể ngăn nỗi kinh ngạc hiển hiện trong giọng nói. “Phu nhân đạt hai mươi mốt điểm.”
“Không thể nào.” Langford nghiêng người về phía trước. “Không thể nào!”
Michael không thể kiềm chế được. Anh cười phá lên, âm thanh ấy lôi cuốn sự chú ý của cô. “Người vợ tuyệt vời của tôi”, anh vừa nói bằng giọng điệu đầy hãnh diện vừa lắc đầu vì không thể tin được.
Sau lưng cô thoắt có sự di chuyển, rồi mọi chuyện trở nên hỗn độn quá khích.
“Con quỷ cái bịp bợm.” Hai bàn tay to chắc của Langford ở trên đôi vai cô, lôi mạnh cô ra khỏi ghế với cơn giận dữ điên tiết, cô thét lên và loạng choạng suýt ngã, rồi lão nhấc cô lên khỏi sàn, lắc cô một cách hung bạo. “Mày tưởng đây là trò chơi à? Đồ quỷ cái bịp bợm!”
Không thể nào mất hơn một hoặc hai giây để Michael tới được chỗ cô, nhưng cảm giác thời gian trôi dài như vô tận trước khi anh kéo cô ra khỏi vòng kìm kẹp của Langford và chuyển cô qua cho Cross, đã đứng sẵn ở ngay đó, đang chờ để giữ an toàn cho cô.
Và rồi bằng trực giác, Michael đuổi theo Langford. “Xét cho cùng thì tôi không cần phải hủy hoại ông làm gì”, anh gầm lên. “Thay vì thế, tôi sẽ giết ông.” Rồi tay anh túm được cả hai bên ve áo của lão, xoay lão về phía bức tường, tống lão vào đó với tất cả sức lực, muốn trừng trị lão hết lần này tới lần khác vì dám động vào Penelope.
Vì dám làm đau cô.
Anh muốn gã đàn ông này chết. Ngay bây giờ.
“Ông ngỡ tôi vẫn còn là một thằng nhóc sao?”, anh hỏi, lôi Langford ra khỏi tường và lại nện lão trở lại đó. “Ông tưởng mình có thể đến câu lạc bộ của tôi và hăm dọa vợ tôi mà không gánh chịu hậu quả à? Ông tưởng tôi sẽ để ông động vào người cô ấy ư? Ông không xứng đáng hít thở bầu không khí của cô ấy đâu.”
“Michael!”, Penelope hét lên từ bên kia phòng, nơi Cross ngăn cô không can dự vào trận ẩu đả. “Ngừng lại đi!” Anh quay người sang cô, nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài xuống hai má rồi anh bất động, bị giằng xé giữa việc làm Langford bị thương và dỗ dành cô. “Ông ta không đáng đâu, Michael!”
“Mày đã cưới nó vì đất đai”, Langford nói, hít không khí vào trong hai lá phổi. “Có thể mày đã đánh lừa được những kẻ khác ở London. Nhưng không phải tao. Tao biết Falconwell đối với mày có ý nghĩa quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Con nhỏ đó là phương tiện cứu cánh. Mày nghĩ tao không nhận thấy điều đó hả?”
Phương tiện cứu cánh. Tiếng vang của lời nói vọng lại – được lặp lại quá thường xuyên ngay từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân của họ. Nó là một cú choáng thẳng vào người, một phần vì điều đó đúng, nhưng chủ yếu vì điều đó cực kỳ sai. “Đồ khốn nạn. Ông tưởng ông hiểu tôi à?” Anh nện mạnh Langford vào tường lần nữa, ảnh hưởng mạnh mẽ của cảm xúc khiến anh cáu tiết hơn. “Tôi yêu cô ấy. Cô ấy là điều duy nhất có ý nghĩa quan trọng. Còn ông lại dám động vào cô ấy.”
Langford mở miệng định nói, nhưng Michael cắt ngang lão. “Ông không đáng được khoan dung. Ông luôn là nỗi ô nhục với tư cách là một người cha, một người giám hộ, và một người đàn ông. Ông vẫn còn có thể ra khỏi đây nguyên vẹn hoàn toàn là nhờ sự rộng lượng của phu nhân đây. Nhưng nếu ông lại đến gần cô ấy trong vòng một dặm thôi hoặc nếu tôi nghe được bất kỳ lời xì xào bàn tán về việc ông nói xấu cô ấy thì tôi sẽ rất vui được xử ông không thương tiếc. Rõ chưa?”
Langford nuốt nghẹn và gật đầu cái rụp. “Rõ.”
“Ông có hồ nghi việc tôi sẽ làm điều đó không?”
“Không.”
Anh xô mạnh tử tước về phía Bruno. “Tống khứ hắn đi. Và cho người mời Thomas Alles tới.” Michael đã di chuyển qua bên kia căn phòng ngay lúc đang nói, chắc chắn mệnh lệnh của mình sẽ được thực thi, và ôm chặt như nghiền nát Penelope trong vòng tay.
Cô vùi mặt vào hõm cổ anh thật chặt. “Anh vừa nói gì thế?”, cô thầm thì với làn da ở đó, giọng cô run rẩy trong khi đôi tay anh lướt dọc khắp tấm lưng cô để ôm siết cô vào lòng. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh long lanh ngân ngấn lệ, và hỏi lại, “Anh vừa nói gì thế?”.
Đây đáng lẽ không phải cách anh định nói cho cô hay, nhưng cuộc hôn nhân của họ chẳng có điều gì diễn biến theo kiểu truyền thống cả, và anh cho là giây phút này chắc cũng không khác gì toàn bộ phần còn lại. Vì vậy ngay lúc đó, khi đang đứng chính giữa một căn phòng chơi bài bị đảo lộn rối tung trong một sòng bạc, anh nhìn vào ánh mắt vợ và nói, “Anh yêu em”.
Cô lắc đầu. “Nhưng mà, anh đã chọn ông ta. Anh đã chọn trả thù mà.”
“Không”, anh nói, dựa người vào bàn chơi bài, kéo cô đứng giữa hai đùi, nắm lấy tay cô. “Không. Anh chọn em. Anh chọn tình yêu.”
Penelope nghiêng đầu, kiếm tìm trong ánh mắt anh. “Có thật không?”
Và bỗng nhiên, sự thật quan trọng hơn những gì anh có thể mường tượng ra. “Chúa ơi, có. Có, đó là sự thật” Anh đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt cô. “Anh chọn em, Penelope. Anh chọn tình yêu thay vì trả thù, anh chọn tương lai thay vì quá khứ, anh chọn hạnh phúc của em thay vì tất cả những thứ khác.”
Cô lặng im một lúc lâu, đủ lâu để khiến anh lo lắng. “Sixpence?”, anh hỏi, bất chợt cảm thấy hoảng sợ. “Em có tin anh không?”
“Em…” Cô định nói, rồi lại thôi, và anh biết cô sắp nói gì.
Ước gì anh có thể ngăn câu nói được thốt ra.
“Em không biết nữa.”