M thân mến,
Hôm nay, em bước qua tuổi hai mươi sáu.
Hai mươi sáu tuổi và chưa chồng – mỗi tiếng đồng hồ trôi qua lại một già hơn, héo hắt hơn và da dẻ càng nhăn nheo hơn, dù mẹ em thích nói gì đi nữa vào những lúc bà lên giọng the thé.
Tám năm, tám mùa vũ hội, thế mà không có lấy một đám tốt… một thành tích đáng hổ thẹn dành cho cô gái lớn của Dòng họ Needham và Dolby. Trong suốt bữa ăn sáng nay, em đã nhìn thấy nỗi thất vọng trong ánh mắt của cả nhà.
Nhưng, biết được những lựa chọn trước giờ của mình, em cảm thấy không thể nào đồng ý với sự chỉ trích của họ được.
Em quả thực là một đứa con gái tồi tệ.
Chưa ký tên
Trang viên Needham, tháng Tám, 1828
Thư không được gửi
Những bậc thang dẫn lên dãy phòng của các chủ sòng bài.
Michael đặt cô đứng xuống ngay trong ô cửa bí mật đang mở ở trên cùng của lối đi, đóng cánh cửa sau lưng họ lại thật chặt trước khi đi đến cánh cửa chính dẫn vào phòng, với vẻ uyển chuyển nhanh lẹ. Cô theo sát anh, háo hức mong chờ chuyện sắp xảy đến tiếp theo, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào của việc này. Của anh.
Penelope cứ đinh ninh anh sẽ bồng mình lên giường, vì chắc chắn trong câu lạc bộ đồ sộ này, nơi đàn ông tới để khám phá sự sa đọa, đồi bại và lạc thú, phải có một chỗ để ngủ. Nơi cô có thể ngủ cùng anh.
Nơi họ cũng có thể làm những việc khác nữa, trước khi phải trở về thực tại và nhớ lại tất cả lý do khiến cuộc hôn nhân này rơi vào tình trạng rối ren, còn cuộc sống thì hoàn toàn sai lạc.
Khi anh khóa cửa và quay người lại nhìn cô, cô đứng bất động trong căn phòng, đang được chiếu sáng bởi ánh lửa ấm áp từ bộ ba lò sưởi và cửa sổ to lớn màu vàng nhìn xuống bao quát khu vực sòng bạc của Thiên Thần.
Cô bất chợt vỡ lẽ ra. Anh định để họ làm…
Ở đây.
Theo bản năng cô bước lui ra xa, rồi anh đi theo, từ từ và đều đều, một sự hứa hẹn đầy khoái lạc lóe lên trong đôi mắt. “Em đang đi đâu vậy?”, anh hỏi, và cô nín thở trước tông giọng trầm khàn như có đá sỏi phát ra từ cổ họng anh.
Cô lùi một bước. “Tụi mình sẽ bị phát hiện mất.”
Anh lắc đầu. “Sẽ không có ai quấy rầy tụi mình đâu.”
“Sao anh biết được?”
Anh nhướng một bên mày. “Anh biết.”
Cô tin anh. Tiếng trái tim đập thình thịch dội vào hai tai Penelope khi anh đuổi theo cô từ bên này qua bên kia căn phòng tối, rộng lớn, đến chỗ cửa sổ, ý định của anh đã trở nên rõ rệt.
Anh sẽ ân ái với cô. Và chuyện đó sẽ vô cùng tuyệt diệu.
Và bỗng nhiên, cô bước lùi ra xa khỏi anh không phải vì căng thẳng, lo sợ hay mắc cỡ. Cô làm thế là do phấn khích, không thể chịu nổi khi được anh đuổi theo thế này. Anh thật đẹp và lịch lãm, còn mục đích di chuyển của anh sẽ không thể có ở những người thấp kém hơn. Chính sự chuyên tâm vào mục đích duy nhất ấy khiến cô bị hút vào anh, khiến anh trở nên đầy cám dỗ. Hành động theo đuổi để đạt được những thứ mình muốn kia thật bền bỉ và dai dẳng.
Và ngay lúc này đây, anh muốn cô.
Cảm giác ngóng chờ nhảy nhót xuyên qua Penelope khiến cô đứng bất động. Liền sau đó, anh đã ở trên cô. Anh vươn tay ra, khum lấy má cô, ngửa mặt cô ngước lên nhìn anh, cực kỳ chăm chú bắt lấy ánh mắt cô. Sự tập trung quả là cao độ.
Toàn bộ dồn vào cô.
Cô bị tình trạng phấn khích choán hết tâm trí khi nhận thức rõ điều đó. Cùng cảm giác như nghẹt thở.
“Em đang nghĩ gì thế?” Ngón cái của anh vuốt dọc theo quai hàm cô, để lại hơi nóng đằng sau.
“Cách anh nhìn em”, cô nói, không thể rời mắt khỏi gương mặt anh. “Nó khiến em cảm thấy…” Giọng cô nhỏ dần, cô không chắc nên diễn đạt lời lẽ ra sao, vậy là anh cúi xuống, ấn một nụ hôn lên cổ họng cô, chỗ mạch đang đập thùm thụp.
Anh ngẩng đầu lên lần nữa. “Nó khiến em cảm thấy thế nào, em yêu?”
“Nó khiến em cảm thấy rất có quyền lực.”
Penelope đã không nhận thức rõ cho tới khi lời nói được thốt ra, và một bên khóe miệng anh nhếch lên khẽ cười, các đầu ngón tay lần theo những đường nét trên làn da cô, quét từ đầu này đến đầu kia xương đòn, lướt xuôi theo đường mép áo đầm bằng tơ lụa, truyền từng đợt sóng khoái cảm mạnh mẽ lăn tăn khắp làn da cô. “Sao lại thế?”
Cô hít vào một hơi thật sâu trước cơn khoái cảm anh mang đến, trước việc đôi mắt anh nhìn theo đi của ngón tay mình trên da cô, và nói, “Anh muốn em”.
Màu nâu lục nhạt chợt sẫm lại, còn giọng anh biến đổi thành thanh âm khàn đục khói thuốc. “Đúng vậy.”
“Nó khiến em cảm thấy như mình có thể sở hữu mọi thứ.”
Anh từ tốn giật cái nơ đang giữ vạt trên của chiếc áo đầm ôm khít lấy bộ ngực cô, động tác ấy nới lỏng dây ruy băng khiến vạt áo mở bung ra. Ngón tay anh luồn vào dưới viền mép áo, chòng ghẹo đầy hàm ý ở đó. “Anh có thể trao cho em bất cứ thứ gì em muốn. Bất kỳ điều gì em đòi hỏi.”
Yêu em.
Không phải điều ấy. Cô biết đó là thứ anh sẽ không thể trao cho cô.
Nhưng trước khi cô có thể truy nguyên suy nghĩ ấy, Michael đã nâng cả hai bàn tay cô lên và mở khuy găng tay, lôi chúng trượt ra một cách chậm rãi. Động tác của miếng da dê non mơn trớn da thịt rất gợi tình này đảm bảo rằng, cô sẽ không bao giờ có thể nghĩ đến việc mang vào hoặc cởi một chiếc găng tay ra như bất cứ gì khác, ngoài một hành động đầy nhục dục.
Anh đút một tay vào trong vạt áo đang hở ra, vào bên dưới mép áo lót của cô, khum lấy một bầu ngực và nâng nó ra khỏi lớp áo. Cô thở gấp thành tiếng khi cảm nhận được đôi tay anh, và anh cúi người xuống để uống lấy âm thanh đó bằng nụ hôn của mình. “Anh muốn đặt em nằm xuống dưới ánh sáng của Thiên Thần và làm tình với em.” Lời nói được nhấn mạnh bằng động tác vuốt ve thô bạo của ngón cái khắp một đầu nhũ hoa, và răng anh cọ xát dọc theo cổ cô. “Và anh nghĩ em cũng muốn thế.”
Cô không thể ngăn bản thân gật đầu. Hãy thú nhận. “Vâng.”
Miễn là được làm cùng anh.
Anh buông cô ra, xoay cô đối mặt với cửa sổ to lớn bằng kính được sơn vẽ. Cô nhìn ra toàn bộ khu vực trò chơi của Thiên Thần, đang tấp nập người ở dưới, trong lúc anh làm việc với các khuy áo của cô, tháo chúng ra một cách thận trọng và khéo léo. “Hãy nói cho anh biết em thấy gì”, anh thầm thì, đôi môi anh xuôi theo đường cong nơi bờ vai cô, đầy nóng bỏng và mềm mại.
“Có… đàn ông… ở mọi nơi.” Penelope thở vào gấp gáp và giữ thật chặt lấy chỗ vải ở ngực đang mau chóng lỏng ra.
Anh đưa tay tới áo nịt ngực của cô rồi nhanh chóng làm việc với các sợi dây buộc, giải thoát cô khỏi sự giam hãm trong bộ khung chống đỡ và vải lanh. Cô thở dài trước cảm giác ấy khi hai bàn tay anh ve vuốt khắp lớp áo lót bằng vải bông, xoa dịu làn da bên dưới lớp áo. Cô đưa một tay lên cửa sổ để giữ mình đứng vững trước cảm giác dỗ dành cực kỳ dễ chịu và thích thú trên làn da đang bứt rứt, khó chịu ấy.
Có vẻ như hiểu được âm thanh đó, nên Michael liếm lấy vành tai cô, hai bàn tay anh trượt vào dưới lớp váy và áo nịt ngực, vuốt ve, để lại phía sau một đợt khoái cảm theo từng cú mơn trớn. “Tội nghiệp tình yêu”, anh thì thầm, lời nói tựa hồ như chất rượu brandy hảo hạng. “Em đã bị bỏ bê.”
Và cảm giác đúng là thế thật. Cứ như làn da cô cực kỳ ham muốn sự đụng chạm chỉ của riêng anh mà thôi. Khát khao nụ hôn của anh. Muốn những động tác vuốt ve ấm áp và kéo dài mang đến cho cô cơn hoan lạc gần như hết sức đau đớn.
“Chỉ có đàn ông thôi sao?”, anh thì thào, cô liền hướng ngay sự chú ý trở lại căn phòng qua phần kính lốm đốm màu, mô tả rõ nét chiếc cổ đẹp đẽ bị buộc dây thừng của Lucifer.
Hai bàn tay anh di chuyển rồi khum lấy bầu ngực cô qua lớp áo lót, nâng lên và nắn chúng trong lòng bàn tay ấm áp, trước khi những ngón tay nắm lấy hai nhũ hoa đang nhức nhối và véo nhẹ một chút, chỉ vừa đủ để phóng một ngọn giáo khoái cảm đâm xuyên qua cô. Cô thở gấp một tiếng. “Trả lời anh đi, Penelope.”
Cô buộc bản thân tập trung vào cảnh tượng sinh động trước mắt. “Không. Còn có phụ nữ nữa.”
“Và bọn họ đang làm gì?”
Cô tập trung vào một người đàn bà trong chiếc áo lụa màu tùng lam xinh xắn, mái tóc đen được búi cao trên đỉnh đầu, những lọn tóc quăn buông rủ xuống xung quanh. “Một người đang ngồi trong lòng một quý ông.”
Thế là anh áp sát vào người cô, đu đưa hông mình vào mông cô, còn Penelope ước gì họ không bị chia cách bởi hàng hàng lớp lớp quần áo. “Còn gì khác nữa?”
“Cô ấy đang vòng hai cánh tay qua cổ anh ta.”
Michael cầm lấy bàn tay đang chống lên cửa sổ của Penelope rồi đưa nó vòng ra sau cô, quấn quanh cổ anh, cho anh cơ hội tốt hơn để dễ dàng tiếp xúc với những đường cong yêu kiều của cô. “Và?”
“Và cô ấy đang nói vào tai anh ta.”
“Đang chỉ chiêu chơi bài cho anh ta à?” Những ngón tay anh véo nhẹ lần nữa, và cô thở gấp, nhắm mắt lại rồi quay một mặt về phía anh.
“Michael”, cô thì thầm, muốn anh hôn cô.
“Anh yêu cách em kêu tên anh. Em là người duy nhất gọi anh là Michael”, anh nói, trước khi trao cho cô thứ cô muốn, lưỡi anh mơn trớn sâu vào trong một cách uyển chuyển cho tới khi cô quằn quại trong vòng tay anh, ấn chặt bầu ngực mình vào đôi bàn tay thần kỳ của anh.
“Anh ghét nó mà”, cô phản đối.
“Em đã làm anh dần trở nên yếu mềm.” Anh dịu dàng mút nhẹ làn da mềm mịn ở cổ cô. “Nói cho anh nghe thêm về người phụ nữ kia đi.”
Penelope quay mặt lại cửa sổ, gắng sức tập trung một lần nữa. Cô quan sát người đàn bà kia ngả người về phía trước, để bạn tình của mình có thể nhìn thẳng qua mép trên của áo lót xuống phía dưới. Anh ta mỉm cười, cúi người tới ấn một nụ hôn lên xương đòn của cô ta trước khi một bàn tay trượt qua đùi cô ta, lần theo bắp chân rồi cuối cùng biến mất bên dưới gấu váy của cô ta.
Penelope oằn người ra sau, tỳ vào Michael. “Ô, anh ta đang chạm vào cô ấy…”
Các ngón tay của anh dịu dàng hơn trước câu nói của cô, chỉ hơi mơn trớn ở nơi đó, tình trạng nhẹ hẫng này khiến Penelope ước chi cả hai đang khỏa thân trong căn phòng tối. “Đang chạm vào đâu?”
“Ở dưới các lớp…” Cô tạm ngừng lại khi bàn tay của Michael di chuyển xuống dưới, tới chỗ cô ham muốn có anh. Cô thở dài ra những từ kế tiếp trong lúc các ngón tay anh tìm thấy nơi thầm kín nhất của cô, vuốt ve đầy êm ái. “… váy của cô ấy.”
“Như thế này à?” Bất chấp các lớp vải của váy áo, một đầu gối của Michael vẫn tìm được lối đi giữa hai bắp đùi cô, tách cô mở rộng ra trong khi bàn tay anh lướt vào sức nóng ở đó, phần lòng bàn tay đung đưa cọ xát cô.
Đầu cô ngửa ra sau, dựa lên vai anh. “Em không biết.”
“Thế em nghĩ sao?”
“Vì lợi ích của cô ấy, em mong là như vậy”, cô thỏ thẻ trong lúc được anh vuốt ve.
Anh bật ra một tràng cười khùng khục nho nhỏ sau lưng cô. “Anh cũng mong y như vậy, vì anh ta.”
Cô nhắm mắt lại khi tay anh chuyển động hòa hợp với nhau, một tay ở trên khuôn ngực cô, đùa nghịch, kích thích đầy quyến rũ, còn tay kia ở giữa hai đùi cô, ve vuốt cực kỳ tài tình. Những động tác âu yếm tiếp tục mơn trớn một lúc lâu cho tới khi Penelope phải thở dài để tận hưởng cảm giác của anh trên cơ thể mình, ép sát người ra sau để khớp với anh, càng vừa vặn càng tốt. Anh đung đưa theo chuyển động của cô, rít lên bên tai cô. “Nếu em cứ tiếp tục làm như thế, em yêu, em sẽ không thể nào nhìn ngắm họ lâu hơn được nữa đâu.”
“Em không muốn nhìn ngắm họ nữa, Michael à.”
“Không ư?” Câu hỏi kiểu tò mò này được thốt ra ngay bờ vai cô, nơi răng anh đang miết khắp làn da cô.
Cô lắc đầu, hơi nghiêng qua một bên để anh dễ dàng tiếp cận hơn. “Vâng”, cô thú nhận. “Em muốn nhìn ngắm anh cơ.” Những ngón tay anh làm điều gì đó thật kỳ diệu giữa hai đùi cô, và cô thở dài. “Làm ơn đi mà.”
“Rồi”, anh nói, và cô nghe thấy trong đó ẩn chứa nụ cười trêu chọc. “Bởi vì em đã yêu cầu cực kỳ tử tế…”
Michael xoay cô lại đối mặt với mình, đôi mắt anh giần giật chuyển đến trước ngực cô – chỗ cô vẫn ôm khư khư lớp áo đầm. “Buông chiếc áo ra đi, Penelope”, anh ra lệnh, giọng nói êm dịu và trầm đặc, và cô kẹp chặt hơn nữa.
“Lỡ như…”
“Không ai có thể nhìn thấy em đâu.”
“Nhưng…”
Anh lắc đầu. “Em không thể hình dung được anh lại để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy em đâu, bé cưng lộng lẫy của anh. Em không thể tưởng tượng được anh sẽ cho phép việc đó mà không giết chết bọn chúng.”
Lời nói thật mang tính chiếm hữu, cô không thể ghìm lại cơn khoái lạc chạy xuyên qua người trước lời lẽ ấy. Chưa ai từng nói cô lộng lẫy cả. Chưa ai từng tỏ ý muốn chiếm hữu cô, dù chỉ một chút.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Michael muốn cô.
Cô nhìn anh chăm chú trong một khoảng thời gian khá dài, yêu thích cách đôi mắt anh van nài cô hãy để cả cơ thể trần trụi trước anh, rồi cô buông tấm vải ra, thả nó rơi xuống sàn, phơi bày mọi thứ, ngoại trừ đôi bít tất dài, trước ánh sáng lờ mờ của căn phòng… và trước mặt chồng mình.
Michael như hóa đá, mắt anh chầm chậm rà khắp cơ thể cô, sau cùng dừng lại trên khuôn mặt cô trước khi nói một cách tôn sùng, “Em là cô gái xinh đẹp nhất anh từng thấy”.
Anh ở dưới chân cô, tháo đôi giày ống và quần lót dài diềm đăng ten tổ ong, khiến cô không còn gì trên người ngoài đôi bít tất dài. Anh vuốt ve chân cô từ dưới lên dọc theo đôi tất, nấn ná ở chỗ lớp lụa nối tiếp làn da. Khi cô thở mạnh trước cảm giác được kích thích, anh liếm ngay làn da ở đó. “Anh mê mẩn những đôi vớ dài, tình yêu à. Trơn mịn và mượt mà, như phần mềm mại nhất của em đó.”
Cô đỏ mặt, không muốn thừa nhận mình yêu thích cảm giác chúng chà xát trên da, không muốn nói cho anh biết kể từ đêm tân hôn của họ, cô đã thưởng thức sự ve vuốt của lớp satin cọ vào đôi chân mình, vờ như đó là sự đụng chạm của anh.
“Em cũng thích chúng, anh nhận thấy rồi”, anh chòng ghẹo, cô cảm thấy bờ môi cong cong của anh trên đùi mình.
“Em thích anh”, cô thì thào, đưa một bàn tay ra sau đầu anh, luồn các ngón tay vào những lọn tóc quăn mềm mượt của anh.
Liền sau đó, anh đứng lên, vẫn để đôi tất trên người cô, hôn cô mãnh liệt và đầy diệu kỳ. “Toàn bộ cơ thể em là những đường cong hoàn hảo và làn da mềm mịn”, một tay vuốt ve, nâng niu mặt dưới của khuôn ngực cô trong lòng bàn tay, “vô cùng đáng yêu và căng tròn”.
Những lời lẽ của anh đang phá hủy sự minh mẫn của cô. Chúng đang gây hư hại còn nhiều hơn cả những đụng chạm của anh. Cô cong người về phía anh, vào nụ hôn của anh, còn anh cướp mất hơi thở, lời nói và suy nghĩ của cô. Đôi môi và đầu lưỡi anh mơn trớn theo môi và lưỡi cô, hứa hẹn mang đến nhiều lạc thú hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Khi anh ngừng hôn, cô thở dài, quên đi sự phản kháng của mình và ngắm nghía trong lúc anh bước lùi lại, cởi quần áo ra bằng vài động tác cực lẹ và tiết kiệm thời gian, rồi anh đứng đối mặt với cô, ánh sáng từ sòng bài bên kia cửa sổ biến đổi anh thành một bức tranh ghép của các mảng màu và kết cấu cho xúc giác, tất thảy là đôi chân dài và cơ bắp săn chắc, hông thon gọn và bờ vai rộng và…
Không. Cô không nên ngó ở chỗ đó.
Việc cô muốn nhìn không quan trọng. Cô đang hiếu kỳ đến khó tin cũng không quan trọng.
Chỉ một cái nhìn mau chóng thôi.
Ôi, trời đất ơi.
Tức thì Penelope hóa thẹn thùng, hai bàn tay di chuyển che đi tình trạng khỏa thân của mình. “Chúng ta không thể… Em không… Đây không phải những gì em đã mong đợi.”
Thế là anh nhe răng ra cười, một nụ cười nhăn nhở đầy nhục cảm hiếm thấy. “Em sợ à?”
Cô biết mình nên giả bộ không lo lắng gì vì có vẻ anh đã làm chuyện này với hàng tá người phụ nữ khác. Nhưng, cô đang lo sợ thật. “Có một chút.”
Anh bồng cô tới chỗ chiếc ghế dài một tay đặt ở góc bên căn phòng rồi đặt cô ngồi yên vị trong lòng mình… và hôn cô một cách nồng nàn… cướp đi hơi thở cùng tình trạng rụt rè của cô. Cô liếm lấy bờ môi dưới của anh, nhẹ nhàng mút nó, anh liền dứt ra với hơi thở hổn hển khó nhọc.
Mắt cô mở to.
“Anh xin lỗi… tại cái môi. Dư âm từ những cú đấm mạnh của Temple vẫn còn chưa tan hết.”
Cô nhích người ra, đưa một tay lên vuốt tóc anh ngược ra sau và kiếm tìm khắp gương mặt anh xem còn các vết thương khác không. “Anh không nên để ngài ấy đánh trúng mình chứ”, cô thủ thỉ, ấn một nụ hôn dịu dàng kế bên vết thương.
“Đó là cách duy nhất để anh xóa bỏ khỏi tâm trí việc không thể về nhà và đưa em lên giường.” Michael di chuyển một tay dọc theo cánh tay cô bằng động tác vuốt ve thật dài và gợi tình. “Em làm anh khiếp sợ.” Môi anh xoắn lại thành một kiểu cười khẩy châm biếm khi những ngón tay ve vuốt và chòng ghẹo làn da chỗ cổ tay, khuỷu tay cùng bờ vai cô.
“Sao lại có thể thế được?”
“Anh không thể nhấm nháp em từng chút một được, tình yêu à. Anh chỉ có thể ngấu nghiến em thôi. Em hấp dẫn đến nỗi không thể cưỡng lại được.” Anh hôn lên vai cô, đưa lưỡi liếm lấy phần da ở đó. “Em tựa hồ như tiếng kêu lách cách của xúc xắc. Như việc xáo bài. Em kêu to tên anh đầy mời gọi cho đến khi anh nhức nhối đau khổ vì ham muốn em.” Lời anh nói là hơi thở thì thầm vào ngay cần cổ cô. “Anh có thể dễ dàng trở nên nghiện em mất.”
Câu nói làm tim cô bắt đầu đập thình thịch. “Và điều đó tệ lắm sao?”
Anh bật cười khùng khục, tiếng cười nho nhỏ ấy làm rung chuyển cả bụng và ngực cô. “Đối với anh thì phải đấy. Rất rất tệ.” Anh hôn cô, kéo dài và chậm rãi. “Đúng với em nữa. Em đã yêu cầu anh không được động đến em. Anh muốn tôn trọng ước muốn của em.”
Có điều đó đâu phải ước muốn của cô. Không hẳn là vậy.
Lúc ấy cô luôn muốn anh chạm vào cô, ngay cả khi cô bảo anh đừng làm thế.
Lúc ấy cô luôn muốn anh, ngay cả khi tự nhủ không được như thế.
Anh là nhược điểm của cô.
Anh tránh cho cô đỡ phải lên tiếng bằng cách chạm vào cô, các ngón tay chơi đùa ở đỉnh một bầu ngực tới khi cô thở dài trước cảm giác khuấy động, đôi tay luồn vào mái tóc anh. Cô dứt ra rồi nhìn vào ánh mắt sẫm màu, quyến rũ của anh và thỏ thẻ, “Michael”.
Anh không rời ánh nhìn khỏi đôi mắt Penelope khi di chuyển cô, nhấc cô lên nhẹ hẫng như không, lướt tay dọc xuống một bên đùi, thúc giục cô mở ra.
Chỉ riêng việc hình dung ra điều này đã sai trái đến gây sốc rồi.
Là một giấc mộng.
Cô lưỡng lự chỉ một phần mấy giây rồi làm theo sự chỉ dẫn câm lặng của anh mà ngồi cưỡi lên anh.
Trong giọng anh đượm vẻ kiêu hãnh và vui sướng khi nói, “Mỹ nhân mê phiêu lưu của anh…”.
Penelope biết đó là kiểu nói phóng đại sự thật. Cô chẳng phải là mỹ nhân gì cả. Nhưng đêm nay cô cảm thấy mình xinh đẹp và thậm chí còn không suy nghĩ đến việc phớt lờ yêu cầu của anh. Tư thế mới mẻ này cho phép cô tiếp xúc với toàn bộ cơ thể anh, với đôi vai rộng lớn, rắn chắc, với vòm ngực nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở, và cô không thể ngăn được mình đặt cả hai tay lên anh – người đàn ông đẹp trai, tuyệt vời này là chồng cô.
Michael rên lên vì khoái lạc trước sự đụng chạm của cô và nâng cô lên cho đến khi khuôn ngực cô ở ngang miệng anh. Anh hà hơi thổi một luồng khí dài và đều đặn quét từ đầu bên này sang bên kia. Cô dõi theo hướng nhìn của anh – anh đang ngắm cô cực kỳ chăm chú, quan sát hai nhũ hoa của cô săn lại, hết bên này tới bên kia – căng cứng và nhức nhối không thể chịu nổi.
Cô muốn miệng anh ở trên mình.
“Chạm vào em đi”, cô thầm thì.
Anh đã có mặt sẵn ở đó, thưởng thức cô cho đến khi cô ngỡ mình có thể chết bởi niềm lạc thú tinh quái, kỳ diệu từ việc ấy. Đôi tay cô luồn vào mái tóc anh, ôm chặt anh vào người cho tới lúc anh dứt ra và chuyển sang bầu ngực bị bỏ bê bên kia, đầu lưỡi mơn trớn thật lâu, thật đáng mê mẩn trước khi khép môi lại quanh cô và trao cho cô chính xác những gì cô muốn.
Cô quằn quại trong vòng tay anh, phối hợp đồng điệu với lực kéo của đôi môi, nhịp đánh của lưỡi cùng tốc độ cọ xát của răng anh. Trời ơi, anh xử lý và điều khiển cơn hoan lạc như một bậc thầy, đầy tài năng và khéo léo. Còn cô không hề muốn chuyện này kết thúc.
Rốt cuộc, Michael cũng dứt ra, nâng cô lên cao hơn nữa, lại gần anh hơn, đặt một nụ hôn nồng ấm lên phần da mịn màng chỗ thân mình cô rồi hạ cô trượt xuống dọc theo cơ thể anh để chiếm lấy miệng cô lần nữa. Đầu gối anh cong lên bên dưới cô, giữ chặt cô sát vào ngực, trong lúc những ngón tay lần mò trườn vào mái tóc cô và gỡ những cái kẹp tóc ra, quăng đi đủ hướng để chúng biến mất dưới sàn căn phòng suy đồi này.
Miệng anh lướt tới cổ cô, liếm làn da mỏng manh nhạy cảm phía trên động mạch chính, và cô thở dài kêu tên anh lần nữa, có cảm giác như say trong cơn khoái lạc.
Cơn khoái lạc cô không biết nó có tồn tại trước khi anh xuất hiện.
Cơn khoái lạc cô sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được nếu không phải vì anh.
“Michael.” Cô thở dài tên anh.
Anh cười, một kiểu cười tự mãn, cực kỳ nam tính, một tay di chuyển từ đằng sau lưng cô, trượt vào giữa họ.
Cô quay ánh nhìn theo bàn tay tinh ranh, táo bạo lục lọi đầy xấu xa đó, bị sững sờ bởi hành động của nó, rồi những ngón tay anh lướt nhẹ sát cô, ngay điểm trung tâm, vô cùng nhẹ nhàng, như thể bọn họ có khoảng thời gian vô tận để thám hiểm. Trong đời mình, cô chưa bao giờ muốn điều gì nhiều như thế.
Các ngón tay anh rung lắc áp vào cô, còn cô vặn vẹo cọ vào anh, một tay chợt lướt nhanh xuống dọc thân mình anh, ngập ngừng trong việc đặt lên nơi mà mình đang rất hiếu kỳ. Anh hít vào một hơi khi tay cô để trên thanh thép nóng của mình. “Penelope…” Từ ngữ lặng mất trong tiếng rên.
Cô muốn chạm vào anh, muốn khám phá anh, muốn trao cho anh tất cả khoái cảm anh đang mang đến cho mình. “Chỉ em cách làm đi. Hãy dạy em.”
Mắt anh tối sầm vì lạc thú, thế là anh di chuyển tay kia tới dẫn dắt cô, chỉ cho cô chính xác phải chạm vào thế nào, phải vuốt ve ra sao. Khi anh rên rỉ, kéo dài và vui sướng, cô ngả người tới trước rồi hôn lên má anh đầy dịu dàng, thỏ thẻ trên da anh, “Chuyện này thú vị hơn trò bi-a rất nhiều”.
Anh bật cười to và khàn đục trước câu nói ấy. “Anh hoàn toàn đồng ý.” Michael nhắm mắt lại trong lúc cô chạm vào anh, còn cô ngắm nhìn khuôn mặt anh, thích thú với tác động của khoái cảm trên khắp gương mặt ấy.
Ngón tay cô xoa mạnh, và anh thở gấp thành tiếng, mắt chỉ hé mở ra. “Làm lại lần nữa đi.”
Cô làm nữa, và anh kéo cô lại để hôn thật lâu trong khi cô tiếp tục việc thám hiểm của mình, hai tay anh trên đôi tay cô, chỉ cho cô biết cách di chuyển, chỗ cần nán lại, phải gây sức ép nhiều cỡ nào. Anh ngửa đầu ra sau, thở hổn hển như sắp đứt hơi. “Thế này ổn chứ anh?”
Anh rên rỉ, “Hoàn hảo lắm”. Penelope rất thích được nhìn ngắm anh tận hưởng và mãn nguyện như lúc này. Sau cùng, anh kéo cô dứt ra khỏi mình, hành động này khá thô bạo. “Không làm nữa. Không làm thêm gì trước khi anh ở bên trong em.” Lời nói khiến hai má cô ửng hồng, và anh bật cười, tiếng cười trầm đục, nho nhỏ thật đáng yêu. “Việc anh muốn ở bên trong em làm em ngượng à, người đẹp?”
Cô lắc đầu. “Việc em muốn anh ở bên trong em mới làm em ngượng. Các quý cô không nghĩ đến những chuyện như thế.”
Anh hôn cô dữ dội. “Anh không bao giờ muốn em giấu kín những ý nghĩ đầy dục vọng như vậy. Thực ra, anh muốn nghe toàn bộ, từng suy nghĩ ấy. Anh muốn biến tất cả thành sự thật.”
Những ngón tay anh đang chuyển động một cách vững vàng, làm những điều phi thường giữa hai đùi cô, còn cô thì thở dốc, “Michael. Thêm nữa.”
“Thêm cái gì, người đẹp?” Các đầu ngón tay phớt nhẹ qua nơi cô muốn anh, kiểu như trêu ghẹo hơn là động chạm. “Thêm ở đây chăng?”
Cô hít vào gấp gáp thành tiếng trước cảm giác ở đó và anh di chuyển ra chỗ khác trước khi cô nhắc lại tên anh, nghe tông giọng mình hiển hiện sự nài xin. “Hay có lẽ thêm nữa ở đây?” Một ngón tay dài trượt sâu, và cô rên lên nho nhỏ khi cảm nhận được.
“Mọi nơi.”
“Tôi đã cưới một cô vợ tham lam khủng khiếp.” Anh chọc ghẹo, hôn và ôm cô ngồi yên trong khi anh thăm dò miệng cô, suốt khoảng thời gian đó, các ngón tay anh vòng thành những hình tròn nhỏ ranh mãnh, hầu như chỉ vừa chạm nhẹ vào cô. Anh nhướng một lông mày, và ngón tay thứ hai tham gia với ngón thứ nhất cùng tạo nên cơn khoái lạc trượt thật lâu, thật chậm. “Ở đây ư?”
“Vâng”, cô thở gấp. Anh sắp tới rồi.
“Chỗ này sao?” Anh dịch chuyển.
Gần hơn rồi. Cô cắn môi. Nhắm mắt lại. “Vâng.”
“Ở đây?”
Rất. Gần.
Cô giữ mình ngồi yên tuyệt đối. Không muốn anh ngừng lại.
“Anh rất thích chạm vào em ở đây, Penelope”, anh thầm thì, trong lúc đó bàn tay tinh quái cứ thám hiểm. “Anh rất thích ngắm nhìn cơ thể em, cảm nhận em hưng phấn đến thế nào vì anh.” Các ngón tay ấy mơn trớn âu yếm một lần nữa, những tiếng thì thầm của anh vẫn tiếp diễn. Anh xoay tay lại, lượn tròn một cách cẩn thận, đang hăm he nơi kỳ diệu đó. “Anh rất thích tìm kiếm khám phá em.”
“Hãy tìm nó…”, cô nói trong hơi thở, không thể giữ im lặng được.
“Tìm gì, tình yêu?” Anh tỏ ra hoàn toàn ngây thơ. Một kẻ nói dối xấu xa.
Cô gặp ánh mắt anh, có cảm giác thật mạnh mẽ và có uy thế. “Anh biết cái gì mà.”
“Cùng tìm với nhau nhé.”
Thật không thể chịu nổi nữa. Cô đưa tay vào giữa họ, nắm lấy tay anh và cuối cùng, rốt cuộc, đẩy anh áp vào người. Cô cúi người lên anh, nhìn vào đôi mắt ấy và thấy được niềm lạc thú đen tối trong đó, cùng nhu cầu bị buộc chặt. Những ngón tay anh ve vuốt thật lâu và chậm rãi nơi thầm kín của cô theo một đường vòng tinh ranh, khiến cô nghi ngờ sự minh mẫn của bản thân.
Anh ngắm nhìn cô chật vật dưới sức ảnh hưởng của hoan lạc, trêu chọc cô bằng lời nói cũng nhiều như bằng ngón tay mình. “Đây đúng không, tình yêu? Có phải đó là nơi tạo cảm giác dễ chịu tuyệt vời không?”
Cô lạc lối, chìm đắm trong lời nói cùng những ngón tay động viên tinh quái của anh, và thầm thì câu trả lời của mình, chuyển động áp sát vào anh. Và rồi anh đang chạm vào cô y như mong muốn, xoay tròn quanh cô một cách hoàn hảo, mơn trớn với lượng áp lực chính xác. Cứ như anh biết cơ thể cô rõ hơn cả bản thân cô. Như thể cơ thể cô thuộc về anh.
Mà có lẽ đúng thế thật.
Bàn tay đẹp đẽ của anh cọ xát vào một điểm cực khoái nhạy cảm của cô, và cô hầu như không thể chịu đựng nổi, liền kêu to tên anh, đung đưa ép vào cú đụng chạm ấy, biết rằng một điều lạ thường nào đó sắp sửa xảy ra.
“Michael”, cô thỏ thẻ gọi tên anh, muốn nhiều hơn nữa. Muốn tất cả.
Penelope cảm thấy ngập tràn dục vọng và tham lam, muốn anh đừng bao giờ ngừng chạm vào phần thầm kín nhất đó của cô. Phần mà giờ đây đã thuộc về anh.
“Đợi anh với”, anh thì thào. Anh ép chặt vào cô sát hơn, những ngón tay rời khỏi cô, được thay thế bằng phần mềm mượt của anh, và khi cọ xát người cô, hơi thở khoan khoái của anh kéo ra thật dài bên tai cô, rồi anh thầm thì, “Chúa ơi, Penelope… Em như lửa. Như mặt trời ấy. Còn anh không thể kiềm chế việc bản thân mình muốn em. Anh muốn ở bên trong em và không bao giờ ra đi. Em là niềm hoan lạc của anh, tình yêu à… nguy hiểm hơn bất kỳ thứ gì anh từng có”.
Anh trượt vào sâu hơn, nghiến chặt răng lúc ngừng lại sát lối vào của cô, nơi cô cảm thấy hết sức trống trải… nơi cô cần anh. Cô từ từ tiến gần đến anh hơn, yêu thích cảm giác có anh sát bên mình. Muốn anh chìm sâu hơn nữa.
Anh đông cứng. “Penelope.” Cô mở mắt ra, bị khóa chặt vào ánh nhìn màu đen nghiêm nghị của anh. Anh cúi xuống và uống lấy đôi môi cô bằng một nụ hôn kéo dài, chậm rãi, tràn trề hứa hẹn. “Anh vô cùng xin lỗi nếu em đã từng cảm thấy không được trân trọng, em yêu… trong giây phút này đây, toàn bộ mọi thứ về em đều cực kỳ quý báu đối với anh. Em nên biết điều đó.”
Những giọt lệ chợt rưng rưng chực tuôn ra nơi khóe mắt khi cô nghe anh nói những lời ấy, hoàn toàn chân thành khiến cô sững sờ.
Cô gật đầu. “Em biết.”
Anh sẽ không buông rời khỏi ánh mắt cô. “Thật không? Em có thấy anh trân quý em nhiều thế nào không? Em có cảm nhận được nó không?” Cô lại gật đầu, một giọt nước mắt trào ra, lăn dài trên má và rơi xuống phần da trơn láng chỗ bờ vai anh. Anh đưa một bàn tay vuốt nhẹ lên má cô, ngón cái quét qua lau khô vệt nước mặn đắng. “Anh tôn thờ em”, anh thì thầm. “Anh ước chi mình có thể trở thành người đàn ông xứng đáng với em.”
Cô đưa tay mình lên nắm tay anh trên má cô. “Michael… anh có thể là người đàn ông đó.”
Anh nhắm mắt lại trước câu nói ấy, kéo cô xuống để hôn thật say đắm, rung động cả tâm hồn trước khi với tay vào giữa họ, cố kiếm và tìm thấy chỗ kỳ diệu kia, nơi khoái cảm dường như đang tích tụ đong đầy sâu bên trong cô. Anh mơn trớn và xoay tròn trong nhiều phút, lặp đi lặp lại với nhịp điệu chuẩn xác, gần như không thể chịu nổi cho tới lúc cô đẩy người ấn chặt xuống anh, có thể nhận thấy cảm giác đê mê đang vươn lên đỉnh. Anh bất động trước khi cô có thể đạt tới ngưỡng, để cô quay trở về thực tại rồi thúc đẩy cô lên lần nữa… rồi lại do dự. Cô bất mãn kêu la. “Michael…”.
Anh hôn lên một bên cổ cô, thủ thỉ vào tai cô. “Thêm một lần nữa thôi. Một lần nữa đi, rồi anh sẽ để em đón nhận nó. Anh sẽ để em chiếm hữu anh.”
Lần này, khi vươn tới đỉnh cao, ngay lúc cô sắp sửa ngã lộn nhào, Michael liền trượt sâu vào trong cô bằng một cú thúc dài, nhịp nhàng êm thấm, kéo giãn cô. Lấp đầy cô. Một cách huy hoàng đến tuyệt vời. Và cô lạc lối, lơ lửng trên vách đứng cực khoái, an toàn trong vòng tay anh trong lúc họ chuyển động đong đưa cùng nhau. Và cô hét gọi tên anh, nài xin thêm nữa, còn anh dâng tặng cho cô hết lần này đến lần khác, tới lúc cô không thể thở, không thể nói cũng không thể làm gì, ngoài đổ ập vào vòng tay anh.
Anh ôm cô một lúc lâu, hai bàn tay vuốt ve dọc sống lưng cô, động tác thật dịu dàng, hào hiệp và nhẫn nại.
Cô sẽ không bao giờ ngừng yêu anh.
Không phải vì niềm lạc thú mênh mông anh đem lại cho cô, mà là vì cảm giác êm ái nhẹ nhàng gần như không thể chịu nổi anh đang hiến dâng cho cô lúc này. Vì cách anh có tất cả thời gian trên đời, trong khi anh vẫn còn ở trong cô trọn vẹn, cương cứng và chưa thỏa mãn. Anh đã chờ để nhận lấy khoái cảm cho riêng mình, muốn đảm bảo chắc chắn cô phải đạt được khoái lạc trước đã.
Anh hết sức cố gắng che giấu khía cạnh này của bản thân, nhưng hiện giờ, mặt này của anh là ở đây, âu yếm và dịu dàng vô cùng.
Cô yêu điều đó.
Cô yêu anh.
Còn anh sẽ chẳng bao giờ chịu đón nhận nó.
Penelope đông cứng người khi nghĩ đến điều đó, ngẩng đầu lên, e sợ khi gặp ngay ánh mắt anh, lo lắng rằng anh có thể đã cảm nhận được những suy nghĩ của cô. Hai bàn tay anh ôm siết lấy cô. “Anh có làm em đau không?” Giọng anh khàn đục, như thể anh không thể chịu nổi ý nghĩ ấy.
Cô lắc đầu. “Không đâu…”
Anh nhúc nhích bên dưới cô, ráng sức lôi mình ra khỏi cô. “Penelope… hãy để anh… anh không muốn làm đau em.”
“Michael.”
Thế rồi, do quá ngại ngùng không muốn nói, quá lo sợ rằng nếu cho phép bản thân thốt nên lời, cô có thể nói với anh điều gì đó mà anh không muốn nghe, nên cô chỉ đung đưa ép sát anh, nâng người lên chút ít rồi lại chìm vào anh, rất thích việc đầu anh ngửa ra sau, mắt hơi khép hờ, răng nghiến chặt, cổ hằn lên những đường gân với sự tự chủ kiên định. Cô lặp lại cử động ấy, và thì thầm, “Chạm vào em đi”.
Nghe những từ này, anh buông trôi sự kiểm soát và cuối cùng… cũng động đậy.
Cô thở dài trước chuyển động ấy, còn anh mơn trớn chìm sâu, sâu một cách phi thường, hoàn toàn dễ chịu và tuyệt mỹ. Họ cùng nhau chuyển động, hai tay anh trên hông cô, dẫn dắt cô, trong khi đôi tay cô đặt thoải mái trên vai anh, và cô bám vào đó để tạo lợi thế tối đa phía trên anh. “Nữa đi…”, cô thủ thỉ, bằng cách nào đó, biết rõ rằng, nhất định anh vẫn còn nhiều thứ hơn nữa để trao tặng.
Và Michael trao tặng cô những cú thúc dài hơn, sâu hơn. “Penelope xinh đẹp… cực kỳ nóng bỏng, mềm mượt và tuyệt diệu”, anh thì thầm bên tai cô. “Lúc nãy khi ngắm nhìn em rã rời trong vòng tay, anh ngỡ mình có thể chết ngập trong niềm hoan lạc. Trong cơn đê mê cực độ vì thấy em thật đẹp. Anh muốn mang em tới đó lần nữa… và lần nữa… và lần nữa.” Lời nói của anh được nhấn mạnh cùng lúc với những cú thúc mạnh, bằng việc hai tay anh vuốt ve dọc theo lưng cô, khắp đôi bờ vai cô, rồi lại trở xuống ôm lấy mông cô mà dẫn dắt cô ở trên anh một cách xuất sắc.
“Michael, em…” Và rồi tay anh nằm trên người cô, ở giữa họ, còn anh thì chìm rất sâu, và cô không thể kết thúc câu nói… bởi vì ngưỡng cực khoái kỳ lạ, phi thường ấy lại ở ngay kia, đang hiện ra lờ mờ trước mặt cô, và cô chưa hề muốn điều gì nhiều như muốn vươn tới chỗ đó đến thế.
“Nói anh nghe nào”, anh thì thầm trầm khàn, đâm vào mạnh hơn, nhanh hơn, trao cho cô mọi thứ cô không biết là mình muốn. Mình cần.
Em yêu anh.
Không hiểu sao, Penelope lại ngăn bản thân mình thốt ra những tiếng đó khi khoái cảm lao vùn vụt xuyên qua người cô. Anh ngã nhào xuống vực cùng cô, thét tên cô trong căn phòng tối.