Bà Bình vừa nói lớn vừa buông mạnh hai chiếc va-ly trong hai tay xuống tạo thành một tiếng động nặng nề. Không nghe thấy có ai phản ứng sau câu nói đó, bà ló đầu nhìn vào phòng khách trong ấy chiếc máy truyền hình đang “rống” lên.
- Các con có thể tạm ngưng chương trình truyền hình ấy để nói lời tạm biệt với mẹ trước khi mẹ lên đường được không?
Nguyên bấm nút tắt máy. Thảo và Nguyên ngoan ngoản bước ra hôn giã từ mẹ.
Kim, cô bạn thân của Thảo cũng theo gót bạn bước ra ngoài. Nhìn chăm chăm vào hai chiếc va-ly căng phồng, Kim hỏi:
- Bác định sẽ đi bao nhiêu lâu hở bác?
- Bác cũng chưa biết. Em gái của bác vào bệnh viện sáng này. Bác dự định rằng bác phải ở lại với cho đến khi dì ấy được phép về lại nhà.
Kim đùa cợt:
- Cháu rất hân hạnh được chăm sóc Thảo và Nguyên trong thời gian bác vắng mặt.
- Tao lớn tuổi hơn mày Kim ạ! – Thảo trả đủa.
Nguyên cũng xen vào với một giọng “khiêm tốn …giả vờ”:
- Còn em là ngưòi thông minh hơn chị Thảo và Kim.
Bà Bình sốt ruột liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay:
- Mẹ không lo lắng cho các con mà chỉ lo cho ba thôi.
Thảo nghiêm trang thưa với mẹ:
- Mẹ đừng lo, tụi con biết săn sóc ba mà!
- Con nhớ để ý việc ăn uống của ba. Nhớ nhắc ba nuốt một miếng gì đó vào bụng chứ ba bị công việc lôi cuốn, ông quên cả ăn uống nên chúng ta phải nhớ dùm ông.
Thảo nghĩ thầm:”Không có mẹ ở nhà chắc chắn khó mà có dịp thấy ba lên lầu”
Đã hai tuần lễ trôi qua kể từ ngày ông cấm hai đứa con bước xuống tầng dưới nhà. Bắt đầu ngày ấy, hai đứa nó không dám bước mạnh mỗi khi đi ngang cánh cửa dẫn xuống tầng dưới, sợ ông nhớ chuyện cũ rồi lại nổi cơn lôi đình. Nhưng suốt trong hai tuần ấy, ông ít nói chuyện với chúng hơn, chỉ thỉnh thoảng chào hỏi qua loa buổi sáng thức dậy và buổi tối trước khi đi ngủ – nếu tình cờ ông và chúng nó chạm mặt nhau.
Thảo trấn an mẹ với một nụ cười miễn cưỡng:
- Mẹ yên tâm. Mẹ ráng săn sóc cho dì Hồng, mẹ nhé!
- Mẹ sẽ điện thoại cho các con khi mẹ đến nơi.
Bà Bình lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay lần nữa. Không chờ đợi được nữa, bà bước nhanh về phía cánh cửa ngăn cách tầng trên và tầng dưới nhà:
- Mình ơi! Đã tới giờ đưa tôi ra phi trường rồi!
Bà chờ một lúc khá lâu mới nghe ông Bình trả lời. Bà thở hắt ra, quay nhìn các con, cố nói một câu dí dỏm nhưng ánh mắt bà lại lộ ra một vẻ buồn vô tận:
- Mẹ chắc chắn sau khi mẹ đi, ba cũng sẽ không còn thời giờ để nhớ rằng mẹ đã vắng nhà …
Vài giây sau, mọi người nghe tiếng chân bước trên thang lầu, cửa mở và ông Bình xuất hiện. Ông cởi chiếc áo choàng đầy vết dơ, máng nó lên tay vịn thang lầu. Họ thấy bàn tay bị thương của ông hai tuần trước đây vẫn còn băng kín.
Ông hất hàm hỏi vợ:
- Sẵn sàng chưa?
Bà Bình thở dài ngao ngán:
- Chắc là vậy!
- Vậy thì đi, còn chờ gì nữa – ông Bình giục vợ.
Ông nhấc hai chiếc va-ly lên rồi làu bàu:
- Bà dự định sẽ đi bao lâu? Một năm à?
Nói xong, không chờ câu trả lời của vợ, ông tiến về phía cửa chánh.
Kim vẫy tay chào bà Bình:
- Tạm biệt bác gái! Chúc bác một chuyến đi bình an, vui vẻ!
Nguyên bực dọc:
- Vô duyên! Em gái của mẹ đang nằm bệnh viện đấy cô nương à! Làm sao mẹ vui vẻ được?
Chúng nó nhìn theo chiếc xe đi xa dần và mất hút mới trở vào phòng khách. Nguyên dành lấy máy truyền hình và tiếp tục xem phim. Kim buông phịch người xuống nằm trên chiếc ghế dài, vớ lấy gói khoai chiên đang ăn dở lúc nãy. Kim nói:
- Tao còn cả đống bài chưa làm ở nhà. Không biết tao ở đây làm gì nữa!
Thảo ngồi xếp bằng trên sàn, thở dài:
- Tao cũng vậy. Tối nay tao sẽ làm. À, mầy có bài làm về Toán không? Tao bỏ quên quyển sách Toán ở trường rồi. Chiều nay trời đẹp quá, tụi mình nên đi ra ngoài chơi. Đi xe đạp chẳng hạn..
Kim vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói:
- Chiều nào ở đây cũng đẹp cả. Tao sống nơi nầy đã lâu nên cũng chẳng để ý.
- Hay là tụi mình làm Toán chung Kim nhé! – Thảo gạ gẫm Kim vì nó biết Kim giỏi Toán hơn nó nhiều.
Kim nhún vai:
- Cũng được.
Thình lình, Kim hỏi bạn:
- Tao để ý thấy ba mầy có vẻ căng thẳng lắm. Mầy có thấy như vậy không?
- Hả? Mầy muốn nói điều gì?
- Thì thần kinh căng thẳng đó! Sau khi ông bị sa thải, ông thế nào?
Thảo đáp bằng một giọng buồn buồn:
- Cũng khá! Tao không biết rõ lắm. Cả ngày ông chỉ ở dưới kia một mình để làm những cuộc thí nghiệm..
Vừa nghe đến hai chữ “thí nghiệm”, Kim bật ngồi dậy. Nó mê nhất là môn Khoa Học và môn Toán, hai môn học mà Thảo ghét nhất:
- Thí nghiệm? Ê, tụi mình nên đi xuống xem qua một chút.
Nó tiếp tục hối thúc Thảo:
- Này Thảo, ba mày chuyên về thực vật học phải không? Vậy thì ông đang phát minh cái gì ở dưới đó?
- Chuyện rắc rối lắm – Thảo trả lời bạn. Ông hứa là sẽ giải thích cho tụi tao biết sau này. Nhưng …
Kim đưa tay cho Thảo nắm để giúp Thảo đứng dậy.
- … ông đã cấm chị em tao bước xuống dưới đó.
Đôi mắt sáng như mắt mèo của Kim ngời lên ánh háo hức:
- Đi xem một tí nha Thảo!
- Không được!
Thảo không thể nào quên được cái nhìn dữ dội của ba nó hai tuần trước đây khi chị em nó muốn xuống xem phòng làm việc của ông.
Kim nói khích bạn:
- Mày sợ à?
- Không!
- Đồ gà chết!
Nói xong nó hất mái tóc dài ra sau lưng vẻ cương quyết nó tiến về phía cửa dẫn xuống tầng dưới.
Thảo hoảng hốt chạy theo bạn và kêu lên:
- Kim! Dừng lại!
Nguyên đang chăm chú xem truyền hình, vội tắt máy:
- Mấy người đi xuống dưới hả? Chờ em với!
Nó đứng dậy thật nhanh và háo hức đứng cạnh hai đứa kia trước cánh cửa. Thảo cố ngăn cản:
- Tụi mình không thể ….
Nhưng Kim đã bịt miệng nó lại:
- Tụi mình chỉ nhìn qua thôi. Chỉ nhìn thôi, không lục lọi tìm tòi gì cả, rồi mình đi lên lầu lại ngay.
Nguyên đồng ý với Kim và cầm lấy cái tay nắm cửa:
- Em sẽ tiên phong đi xuống trước!
Thảo hỏi bạn:
- Tại sao mầy cứ nhất quyết muốn xuống dưới đó?
Kim nhún vai, mỉm cười bảo:
- Còn hơn là phải làm bài Toán nhức óc kia!
Thảo có vẻ xiêu lòng:
- Được rồi, tụi mình cùng xuống. Nhưng phải luôn luôn nhớ rằng tụi mình đã đồng ý với nhau chỉ nhìn mà không sờ mó vào vật nào cả.
Nguyên mở cửa ra. Vừa bước lên bậc thang thứ nhất, tức thì cả ba đứa đều cảm thấy toàn thân bị bao phủ bởi một bầu khí nóng và ẩm vô cùng. Dưới kia một luồng ánh sáng trắng chói loà phát ra từ phòng làm việc của ông Bình nằm ở phía tay mặt của chúng đồng thời với những tiếng máy chạy rì rầm phát ra đâu đó.
Khi chúng nó đã bước xuống tới nơi, Thảo tự trấn an: “Mình chỉ muốn tìm vui thôi. Chỉ nhìn qua thôi cũng chẳng có gì hại.”
Nghĩ như thế nhưng tại sao tim nó đập nhanh như thế, nó hồi hộp đến thế? Và tại sao bỗng dưng toàn thân nó ớn lạnh như có một cảm giác sợ hãi đang xâm chiếm?