Mới cách mấy năm, trở lại, mọi vật đã hoàn toàn xa lạ. Gộp đá dạo trước đã chênh vênh, giờ càng chênh vênh hơn. Giống như một ông già đứng không vững, chỉ chực bổ nhào xuống biển. Sóng đánh ầm ầm vào phiến đá sù sì, nghe khục khục chẳng khác cơn hen của tuổi già vào mùa gió lạnh.
Căn nhà vêu hẳn ra, tôi nghĩ chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ hất tung xuống vực sâu. Bất chợt tôi thấy lo và sợ cho chủ nhân của ngôi nhà. Bực đá dựng đứng như chân thang giờ mòn vẹt và nghiêng ngả hơn trước, nhiều chỗ hõm sâu vào, bước không khéo có thể trật khớp chân hay trợt chuồi ngã xuống mất tăm.
Tôi ngước lên, ngôi nhà như mất dang. Nghiêng người nhìn dáo dác một chút mới thấy cái chỏm mái nhô ra thấp thoáng. Trời vẫn xám xịt như mùa đông. Gió lạnh từng cơn thổi ào ào tứ phía. Khi thì giật từ phía trước, lúc lại văng vật tự phía sau. Đang loay hoay tìm nguyên lai thì bỗng bên má trái rát rạt gió thổi, vừa xoay ngang thì má phải đã nóng hừng hừng.
Thế này thì tôi chẳng còn biết đường nào mà mò nữa. Tôi đảo mắt tìm một chút dáng thân quen. Nói cho đúng ra, tôi đang lượng định xem liệu bà chủ nhà có còn ở trên đó. Mấy năm một đời người, mấy năm bỏ rơi biển, biết đâu lại chẳng đã có tang ngẫu diễn ra.
Bà chủ hồi đó đã nứt rạn cả khuôn mặt vì đau khổ. Từng cơn mưa heo hút hắt đổ bao oan khiên tới tấp trên lưng bà. Bữa đó, tuy chưa thấy sợi tóc bạc nào vương trên đầu mà sao tôi trông bà đã già cũ quá đi. Những vết nhăn như luống cày sâu tàn phá và chém nát vầng trán của bà.
Mấy năm trời chờ đợi, liệu sự mỏi mòn có làm bà càng hoang phế nhiều hơn. Đầu óc tôi vô cùng lộn xộn để có đủ sáng suốt đánh giá rạch ròi về kiếp sống. Dạo đó, tôi đã nhớm muốn can bà: thôi, đừng chờ làm gì nữa, nếu về được ông ấy đã về rồi, nhưng trước cõi lòng son sắt của bà, tôi đã không nỡ lên tiếng. Tôi nghĩ biết đâu nhiều khi chút le lói giữa giờ tuyệt vọng có thể kéo dài cho người ta một hi vọng để sống lâu chăng.
Bây giờ trở lại gộp đá, căn nhà trông đìu hiu quá. E rằng điều tốt đẹp mường tượng này chắc không còn. Tôi nhìn xuống con đường len dưới chân gộp đá. Con đường đưa ra bến đỗ của dăm con thuyền với cái quán nheo nhéo suốt ngày đêm. Lúc này, con đường càng nhỏ nhoi thêm nữa, nhầy nhợt nhiều hơn và tăm tối dầy hơn. Cái quán vẫn lẩn quẩn bóng người ra vào, cái máy hát cũ vẫn phát ra loang loáng bài ca từ cái đĩa nhựa i ỉ, nhiều chỗ bị mẻ sứt khiến kim không nhảy qua nổi, cứ kêu cụp cụp thật buồn, như người nói lựu.
Tôi không đoán được hiên trong quán đang có bao nhiêu người. Nhưng tưởng tượng hầu hết những bạn chài đều mặn đầy chất muối. Mặn đổ ra từ hơi thở họ, từ mồ hôi, từ lỗ chân lông, từ bựa răng, từ dỉ mắt, những vật lúc nào cũng ướp mùi biển mặn, mùi nhớ thương, mùi manh động trong lòng.
Tôi lại muốn rời gộp đá bỏ đi. Nhưng chẳng lẽ đã đến lại lủi đi vô cớ. Nỗi băn khoăn cứ đeo bám, ám ảnh tôi về câu chuyện đợi chờ của bà chủ. Tích tuồng tôi xem mấy năm trước vẫn lơ lửng chưa tới đoạn kết cuộc. Tôi chúa ghét những việc không trọn vẹn diễn ra trên cõi đời này. Đó là lý do khiến tôi phải cố mò về đây để xem cho biết.
Chần chừ, suy tình, đắn đo, rồi cũng phải leo lên. Tôi bước ì ạch trên những bậc cấp mòn vẹt, xiêu vẹo đó. Sóng phía biển vỗ ầm ầm, gộp đá lung lay tựa chiếc răng lỏng gốc. Tôi đoán già, đoán non chỉ độ một thời gian ngắn nữa là gộp đá sẽ đổ ùm xuống biển. Bềnh bồng trôi không biết chìm nghỉm hay lăn lóc trôi về đâu. Tự nhiên tôi thấy rùng mình. So với thiên nhiên, chẳng thứ gì trụ vững được cả, còn nói chi con người.
Sóng dữ quá, có đợt đánh vung vãi khiến nhiều giọt rơi lộp độp tựa mưa. Sau mỗi đợt sóng ngưng, tôi nghe lắc rắc có vật gì đang vỡ vụn. Tôi bước nhanh lên phía căn nhà. Gió lồng lộng vắt vẻo mông lung. Những khuôn cửa bị long hồ khua lạch cạch. Phía sát biển tệ hại hơn, mấy mảnh gỗ còn sót lại đung đưa chực rời ra và rơi tòm xuống nước. Trông khập khiễng chẳng khác cái chân của anh què vung vít theo mỗi bước nhảy lò cò của anh ta.
Không có một sinh khí nào chứng tỏ dấu vết con người còn sống ở đó. Tôi bật kêu lên: chao ôi, bà chủ, giờ bà ở nơi đâu. Tiếng kêu tan loãng nhanh và đục nhờ, không một lời đáp lại. Tôi chợt nhận ra có chút gì cay cay nơi khóe mắt. Nước biển hay nước mắt đổ ra, hay là những giọt rơi lộp độp còn chưa kịp tan lúc nãy.
Tôi bàng hoàng nỗi đau của một đời tìm về thì mọi vật không còn nữa. Tôi chao người vụt chạy vào căn nhà trống. Sự hoang vu bủa mạnh khắp nơi. Những bóng dáng chập chờn của một lần mưa xòe lên như que diêm và chợt tắt. Tôi cố hình dung lại một nét còn sót lại của bà chủ nhà, nhưng lãng đãng chỉ có tiếng sóng vỗ triền miên.
Tôi định men ra phía sát biển để nhìn soi xuống dưới ấy. Nhưng nghĩ lại thấy dại nếu chẳng may đợt sóng vỗ lên lôi người tôi lăn tòm xuống rồi đời. Nhưng tôi định tìm gì kia chứ. Nếu bà chủ có ra sao thì chắc gì còn mong thấy được gì nữa đâu kia chứ.
Tôi chán nản nằm xuống sàn nhà. Gió lồng lộng thổi khiến những sợi tóc tung bay. Mùi biển mặn nồng lên, khai khai tựa mùi cá ướp. Tôi nghiêng người nhìn lên góc mái tôn căn nhà. Có chiếc đinh ốc nào bị bung nên chỗ góc lủng la lủng lẳng và dập dình đập loạn xạ.
Nền nhà vung vãi đủ thứ: giấy báo, quần áo, miếng cơm cháy mốc meo bay mùi tanh. Dường như căn nhà đã bỏ hoang từ lâu biến thành nơi chuột bọ ngang nhiên bày binh bố trận khắp chốn. Những miếng ván sàn cũng không kém, lớp keo dán bị tróc ra, nắng làm cho ván cong lên như hàm răng cá sấu.
Tôi nhớ lại dáng bà chủ. Nơi cửa sổ trông ra biển này bà đã cố trườn ra để ngóng một bóng thuyền. Dạo đó bà vẫn tin như thế. Khi ngọn hải đăng quét vòng sáng băng qua, mặt bà bệch lên màu trắng toát trông dễ sợ. Nhưng niềm tin trong lòng bà thì không thể nào lay chuyển.
Tôi biết tâm tư bà nặng hơn gộp đá bên ngoài, song giọng bà nói thì nhẹ hơn cả chiếc lá rơi. Bà cố dấu sự thất vọng đã chợt len để cho lòng đừng chán nản. Bây giờ thì mọi thứ còn đó, nhưng bóng bà chủ thì mất dạng. Tôi cứ nằm im suy nghĩ mông lung.
Bóng tối nhếch nhác kéo vào căn nhà. Biển càng trở nên hung tợn vì những đợt sóng đánh ầm ầm vào gộp đá. Căn nhà chao chao như người say rượu, tuy không mưa mà nghe ướt sũng khắp nơi. Ngọn hải đăng đã thắp, đang chiếu những tia lạnh lùng soi mói cả một vùng. Những vòng sáng liếm không gian theo một chu kỳ đều đều đến sốt ruột.
Tôi dõi theo và chờ đợi từng đợt sáng của ngọn hải đăng chạy băng qua căn nhà mà hồi hộp tức thở. Có lúc thấy quá lâu và lững lờ chi đó. Không dưng tôi muốn bật cười khan về sự lẩm cẩm của mình. Việc đời hơi đâu vác vào vai cho nặng, thế nhưng sự vắng mặt của bà chủ vẫn là một điều khiến tôi cứ phải trằn trọc không yên. Thế nhưng cái số phận âm u của bà chủ căn nhà chẳng để lại cho tôi một chút xíu gì thấu hiểu làm cho tôi bực bội vô cùng.
Tôi vẫn nằm im trên sàn nhà tăm tối, chẳng còn sót lại một ánh đèn. Tất cả chỉ loang loáng ngọn hải đăng lẻ loi quét qua, lơ đãng, bâng quơ, vòng xoay không dài ra hay ngắn bớt, vậy mà lắm lúc tôi thấy sao quá chậm. Tôi hoảng hốt khi cái ánh sáng đó lâu chưa liếm láp qua. Rồi giữa sự âm u như đang nằm trong ngôi mộ, những đợt sóng đập ầm ầm vào gộp đá, tôi có cảm tưởng tất cả sắp long chân, và gộp đá, và căn nhà, và tôi sẽ bềnh bồng trôi đi trong bóng tối để chẳng biết sẽ chìm lỉm lúc nào.
Tôi thở dài sườn sượt. Tại sao bà chủ không chịu nghe lời tôi, cứ chăm chăm làm theo suy nghĩ của bà, chờ một việc chẳng còn tí ti hi vọng gì nữa. Bây giờ thì bà đi đâu chẳng ai hay biết. Căn nhà bỏ tuềnh toàng mặc cho sóng gió đánh lắc lư. Tôi thất vọng quá lắm. Bao nhiêu nao nức giờ tiêu tan biền biệt.
Đêm nay trời không trăng, không gian tối tăm như đáy huyệt. Tôi không thể nằm chờ được nữa. Lòng cồn cào như lửa đốt, mạch máu căng như muốn bứt nổ ra. Tôi lồm cồm bò dậy, lảo đảo bước băng xiên băng nai, bỏ gộp đá len xuống con đường mòn dẫn vào quán. Đầu óc quay cuồng, muôn vạn tiếng ồn gõ không ngưng trong trí.
Tôi vào quán, mọi người đang huyên thuyên bỗng im bặt. Tôi len lén tìm một chỗ khuất. Khói thuốc mù mịt nặc nồng. Tôi thở không nổi và muốn ho sặc sụa. Ngồi chưa nóng đít, một vạn chài đến xin chia cái ghế còn bỏ trống. Tôi đưa tay ra dáng tự nhiên mời. Ông ấy đặt chiếc ly sóng sánh màu hổ phách và đốt thuốc hút liên miên. Khói tỏa vòng như nhang đốt ngày lễ lớn. Tôi im lặng không nói gì. Ngược lại ông ta lè rè kể với tôi, y như đang đi guốc trong bụng tôi vậy.
Đây là lời ông ấy kể: ba năm trước, một đêm không trăng, cả quán nhao nhao khi nghe la có chiếc thuyền đang trôi giạt vào bờ. Mọi người ùa ra bến, biển đậm đen, chỉ có ngọn hải đăng dập dềnh như con thuồng luồng xoay vòng vòng. Chẳng ai trông rõ trên thuyền có gì nữa, chỉ thấy lờ mờ một đống đen đen. Bà ấy thốc tháo từ trên gộp đá bổ nhào xuống, bà vấp ngã mấy lần, nhưng vẫn hối hả chạy lần ra phía bãi. Tội nghiệp, trời đứng gió mà bà ấy run như giữa mùa đông. Bà xuýt xoa: biết mà, biết mà, nhất định là ông ấy về. Ai cũng mừng rỡ nên chẳng chuyên chú xem bà làm gì nữa. Chừng chợt nhớ ra thì bà ấy đang lội miết ra chỗ con thuyền. Chợt gió thổi lên lồng lộng, bà ngoi ngóp vẫn lội ra. Mọi người hét lên gọi bà quay lại. Rồi từ đó bà đi đâu chẳng ai biết. Căn nhà sát biển nơi gộp đá bỏ hoang. Sáng hôm sau, bạn chài tìm ra trên thuyền chỉ còn một đám giẻ rách và bà ấy thì biệt mù.
Tôi đổ gục xuống như vừa nhận một nhát rìu sau ót. Mắt đầm đìa loáng nước lấp che. Tôi vội đứng lên, chưa kịp gọi cho mình một ly gì cho đỡ khô khát họng. Tôi bỏ quán chạy đi như bị ma đuổi. Chiếc máy hát rơi đúng vào chỗ mẻ nên cà giựt, cà giựt kêu lên: không về, không về…
Tôi mệt nhoài bỏ chạy trong con đường len lách nhỏ nhoi. Trong trí chỉ cầu xin cho gộp đá nổ tung đi và lăn tòm xuống biển. Để chấm hết một đợi chờ. Để câu chuyện có một kết cuộc.
Huân Long