Phùng Đạo Đức liền huơi đao xốc tới cự với Hồng Hi Quan ; còn bên nầy Mã Hùng, Cao Tấn Trung, Phương Khôi, Bạch Long và Hồng Phước cũng xáp tới đối địch với mấy người ấy.
Hai đàng đánh nhau với nhau một trận chưa biết ai hơn ai thua.
Ngũ Mai đánh với Phương Thế Ngọc cũng đã lâu lắm, mà còn thắng bại chưa phân.
Phương Thế Ngọc ráng sức đánh với Ngũ Mai, còn Ngũ Mai kiếm chỗ nghiệt mà đánh Phương Thế Ngọc.
Lúc ấy Ngũ Mai chém xuống một gươm làm cho Phương Thế Ngọc né ra, rồi lại đá đít Phương Thế Ngọc một cái rất nặng, như ai thì đã bị mang bịnh, còn Phương Thế Ngọc tập luyện bề ngoài rất dầy, xương da như đồng, da đã như sắt, cho nên Ngũ Mai đá trúng rất nặng mà cũng không đến nỗi gì.
Phương Thế Ngọc thấy Ngũ Mai đá trúng đít mình thì mắng rằng:
- Con đĩ già, mi không biết lễ thì ta làm xấu cho mi coi, phía sau của ta, như phía trước của mi, nào có khác chi mà mi phòng kiếm.
Ngũ Mai nghe nói nổi giận mắng rằng:
- Loài súc sanh, miệng còn hôi sửa, sao dám diễu cợt với ta kìa?
Nói rồi liền chém Phương Thế Ngọc một gươm.
Phương Thế Ngọc đở lấy gươm ấy, Ngũ Mai hất gươm Phương Thế Ngọc một cái rất mạnh làm cho gươm Phương Thế Ngọc văng ra và gươm của mình cũng rớt xuống đất.
Ngũ Mai thấy vậy nói với Phương Thế Ngọc rằng:
- Hai người không binh khí, ngươi dám đánh quờn với ta không?
Phương Thế Ngọc nghe nói rất mừng liền đáp rằng:
- Sao lại không dám.
Liền nhãy tới đánh quờn với Ngũ Mai.
Ðánh đặng ba bốn mươi hiệp, xảy thấy Ngũ Mai té ngữa xuống đất.
Phương Thế Ngọc thấy vậy tưởng là Ngũ Mai bị vấp vật chi dưới chân, cho nên mới té, thì có ý mừng liền nhãy tới đá vô háng Ngũ Mai.
Ngũ Mai nổi giận liền nạt lớn rằng:
- Loài nghiệt súc, thiệt đáng chết yểu lắm, liền đạp vô háng Phương Thế Ngọc một đạp, trúng nhằm chỗ nghiệt.
Phương Thế Ngọc la lên một tiếng chao ôi rất lớn, liền té xuống đất.
Ngũ Mai nhãy tới đạp bồi một đạp.
Phương Thế Ngọc hồn xuống suối vàng!
Còn Phùng Đạo Ðức đánh với Hồng Hi Quan, Cao Tấn Trung đánh với Lý Cẩm Luân, Bạch Long, Hồng phước đánh với Ðặng Á Thắng, Mã Hùng đánh với Lý Á Tòng, Phương Khôi đánh với Lâm Á Hồng.
Bạch Mi đạo nhơn xem thấy Phương Khôi cự không lại Lâm Á Hồng, vừa muốn nhãy ra trợ chiến ; xảy thảy Lâm Á Hồng chém Phương Khôi một đao, Phương Khôi đở đao không kịp, đao trúng nhằm vai bị vít.
Phương Khôi lật đật nhãy ra khỏi vòng chiến mà chạy.
Lâm Á Hồng rượt theo chém nữa.
Bạch Mi nhảy tới nạt rằng:
- Mi giết đồ đệ của ta không đặng đâu mà phòng giết.
Nói rồi chém Lâm Á Hồng một đao đầu rơi xuống đất.
Ðặng Á Thắng đương đánh với Bạch Long và Hồng Phước, thấy Lâm Á Hồng bị giết thì lòng đã kinh hãi, lật đật nhãy ra khỏi vòng, bị Bạch Long nhãy theo xáng xuống một đao, vừa té xuống đất, Hồng Phước đánh bồi một roi nữa, hồn xuống suối vàng!
Còn Lý Á Tòng đánh với Mã Hùng, hai đàng đồng sức, chưa biết hơn thua, nhưng Lý Á Tòng thấy anh em mình bị giết đã nhiều thì lòng kinh hãi, vừa muốn nhãy dang ra mà chạy, bị Mã Hùng chém một đao, nhằm nơi bắp vế té quị xuống đất, bọn quân sĩ liền áp lại bắt Lý Á Tòng mà trói.
Còn lại một mình Hồng Hi Quan đương đánh với Phùng Đạo Ðức, võ nghệ của Hồng Hi Quan thiệt cũng cao cường, nhưng mà cự không lại Phùng Đạo Đức, lại thêm thấy bọn Thiếu Lâm tự bị giết hết rồi, thì lòng kinh hãi liền nhãy dạt ra mà chạy.
Phùng Đạo Ðức rượt theo đâm ngang vô hông Hồng Hi Quan.
Hồng Hi Quan đở lấy đao ấy rồi cũng đứng lại mà cự.
Phùng Đạo Ðức xem thấy ai nấy đều rảnh việc rồi, duy mỗi mình chưa giết Hồng Hi Quan đặng thì cũng có ý hổ thẹn, bèn nạt một tiếng lớn rồi chém xuống một đao, nhằm vai Hồng Hi Quan.
Hồng Hi Quan té quị xuống đất, sẳn có quân áp lại bắt sống.
Bạch Mi đạo nhơn thấy bọn cao thủ nơi Thiếu Lâm tự đã bị giết hết, còn lại tinh những thiếu niên đồ đệ, võ nghệ chưa thông thì lòng không muốn làm dữ với chúng nó, bèn kêu bọn đồ đệ mình mà dặn rằng:
- Chúng ta chẳng nên giết bọn thiếu niên đồ đệ làm gì, phải đuổi nó đi cho rảnh. Bây giờ phải kiếm rộng khắp nơi chùa, như có ai lớn thì bắt mà giết chết.
Bọn đồ đệ vâng lời tìm kiếm khắp chùa chẳng có ai hết. Bèn chém phứt Lý Á Tòng và Hồng Hi Quan.
Rồi đó Bạch Mi đạo nhơn giao hết các việc cho Cao Tấn Trung với quân sĩ nơi Phước Kiến ; còn mình đi với Ngũ Mai, Phùng Đạo Ðức, Mã Hùng, Bạch Long, Hồng Phước và Phương Khôi mà trở lại khách điếm.
Lúc ấy Phương khôi tuy đã bị vít, nhưng cũng không nặng lắm.
Bạch Mi đạo nhơn lấy thuốc thoa vô chỗ ấy, nội trong vài ngày thì đã lành rồi.
Còn Cao Tấn Trung và Trung quân còn ở lại Thiếu Lâm tự, đốc suất quân sĩ tẩn liệm mấy cái thây ấy, rồi trở lại tĩnh thành ra mắt quan Tổng đốc mà tỏ các việc trừ bọn Thiếu Lâm tự cho quan Tổng đốc nghe.
Quan Tổng đốc rất mừng, bèn xuất năm trăm lượng bạc cấp cho Cao Tấn Trung đặng làm lộ phí về Quảng Ðông.
Cao Tấn Trung lảnh lấy bạc ấy trở lại khách điếm, ra mắt Bạch Mi đạo nhân mà bàn luận về cuộc khởi hành.
Bạch Mi đạo nhơn nói:
- Ngày mai tính phải trở về Quảng Ðông cho rồi.
Ngũ Mai, Phùng Ðạo Ðức và Mã Hùng đều nói:
- Chúng tôi về thẳng Tứ Xuyên luôn thể, không cần phải trở lại Quảng Đông làm gì, để cho sư huynh Cao Tấn Trung, Phương Khôi, Bạch Long và Hồng Đức trở lại Quảng Ðông thi đã đũ rồi.
Bạch Mi đạo nhơn nói:
- Liệt vị không trở lại Quảng Ðông, lẽ nào tôi lại tới đó làm gì. Vậy chúng ta đồng vầy đoàn trở về Tứ Xuyên luôn thể, để cho bọn nó trở lại Quảng Ðông mà thôi.
Cao Tấn Trung năn nỉ hết sức mấy người cũng không chịu trở lại Quảng Ðông.
Bạch Long, Hồng Phước xin theo Bạch Mi học tập võ nghệ.
Bạch Mi đạo nhơn nói:
- Sức học của hai ngươi bấy nhiêu đó thì đã đũ lấy công danh rồi chẳng cần phải học làm chi nữa ; bây giờ Chí Thiện thiền sư và Phương Thế Ngọc đã thác rồi, trong nước bây giờ nhưng người cao thủ đều là một bọn với ta, từ rày sắp lên tôi dám chắc không có người nào ỷ mạnh hại dân như Chí Thiện nữa. Thôi, ngươi đừng học thêm làm gì, cứ giử một lòng tận trung báo quốc thì hay hơn. Mấy lời ta dặn ngươi phải ghi lòng hậu hội hữu kỳ, chẳng nên bịn rịn.
Bạch Long, Hồng Phước dạ dạ vâng lời.
Ngày ấy Bạch Mi đạo nhân, Ngũ Mai đại sư, Phùng Ðạo Ðức và Mã Hùng từ giả bọn Cao Tấn Trung quảy gói hành lý trở lại Tứ xuyên.
Cao Tấn Trung, Phương Khôi, Bạch Long, Hồng Phước đưa ba bốn dặm đường rồi cũng thu cắp hành lý trở lại Quảng Ðông.
Về đến Quảng Ðông, bọn Cao Tấn Trung vào dinh Tuần phủ ra mắt Tăng Tất Trung tỏ thuật các việc trừ đặng bọn Thiếu Lâm tự.
Tăng Tất Trung rất mừng mà rằng:
- Ấy cũng nhờ có liệt vị hết lòng hết sức nên mới trừ đặng bọn ấy, để tôi dâng biểu cùng triều đình xin thưởng cho liệt vị.
Bèn làm một đạo biểu chương giao cho Bạch Long và Hồng Phước khiến phải đem về dâng cho Trần Hoằng Mưu.
Bạch Long và Hồng Phước lãnh tờ biểu chương từ giả Tăng Tất Trung, Cao Tấn Trung và Phương Khôi trở lại Kinh sư.
Bạch An Phước hay đặng chuyện ấy thì lòng rất mừng.
Bèn mời Cao Tấn Trung và Phương Khôi đến nhà bày tiệc thết đãi, rồi cũng đền ơn cho Phương Khôi y như lời hứa ngày trước.
Nói về Thiên tử về đến Kinh sư, văn võ bá quan thảy đều vào chầu.
Thiên tử hỏi Trần Hoằng Mưu và Lưu Dung các việc quốc chánh.
Hai người ấy tâu các việc lớn cho Thiên tử nghe.
Kế thấy Bạch Long và Hồng Phước về tới đó.
Triều bái tung hô xong rồi thì dâng tờ biểu của Tăng Tất Trung và tâu hết các việc trừ đặng bọn Thiếu Lâm tự cho Thiên tử nghe.
Trần Hoằng Mưu lại dâng tờ biểu của Tăng Tất Trung ngày trước cho Thiên tử xem.
Thiên tử xem rồi lòng rất mừng. Bèn hạ chỉ phong cho Cao Tấn Trung làm chức Tổng binh, Bạch Long làm chức Đô đốc, Hồng Phúc làm chức Phó tướng, Phương Khôi làm chức Ðô ti, rồi lại gia phong cho Lưu Dung và Trần Hoằng Mưu làm Ðai Học Sĩ, Châu Nhựt Thanh làm Ðiện tiền Thị vệ đại thần.
Từ ấy bốn biển thanh bình muôn dặm lạc nghiệp.