Tưởng Niệm nhìn theo ánh mắt hắn nhìn xuống, cuối cùng dừng ở trên ngực mình, cô kinh hô một tiếng, tiếp đó lập tức lấy tay che ngực mình, bởi vì quá kích động và khẩn trương, nói chuyện có chút nuốt chữ không rõ: “Anh đừng nghĩ.”
Háo sắc!!
Không lúc nào không nghĩ chuyện này, vừa rồi nói lời đó chính là tiêm ‘thuốc an thần’ cho hắn, sao? Không hiệu quả?
“Tôi nói không chạm vào em là ‘phía dưới’ của tôi không chạm vào ‘phía dưới’ của em, biết chưa? Nhưng mà ‘phía trên’.” Diêm Thương Tuyệt không có ý tốt lại liếc về khe lõi của cô.
Cảm giác lần trước đến bây giờ hắn vẫn thấy như còn mới, nếu không phải vì lời vừa rồi cô nói, không chừng hắn đã bất chấp tất cả ‘mần’ cô rồi.
Cô nắm được nơi mềm yếu đáng chú ý trong lòng hắn, biết nói thế, hắn nhất định vì mẹ từng đối xử tốt với hắn mà không làm khó cô, ít nhất đêm nay sẽ không đối xử với cô quá cầm thú.
Tưởng Niệm buồn bực nhìn hắn, cuối cùng không thể thỏa hiệp, chậm rãi đến trước mặt hắn, nhón chân, duỗi cổ chuẩn bị hôn lên gương mặt hắn, nhưng môi cô vừa chạm đến mặt hắn thì đã bị hắn ghì chặt thắt lưng tiếp đó xoay tròn một cái, hai người tự nhiên ngã xuống giường, Diêm Thương Tuyệt nửa đè cô, tiếp đó hai tay khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, đáy mắt tràn ngập dục vọng, tiếp đó lại đến gần cô một chút, phả hơi nóng ở trên môi cô, ánh mắt nóng bức nhìn cánh môi non mềm, hai giây sau mới hôn lên.
Nụ hôn của hắn mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt, hắn giống như vị hoàng đế của đêm tối, khí phách không ai bì nổi, nụ hôn của hắn ngoài trừ chiếm đoạt thì vẫn là chiếm đoạt.
Tưởng Niệm hoảng sợ mở to hai mắt, theo bản năng đẩy bả vai cường trán của hắn, nghiêng đầu, muốn thoát khỏi nụ hôn của hắn, nhưng mà Diêm Thương Tuyệt lại dùng hai chân ngăn chặn chân cô lộn xộn, một tay vòng chắc thắt lưng của cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Diêm Thương Tuyệt hôn lướt qua nướu cô, hút lấy cánh môi lên xuống, tiếp đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, cách lớp quần áo cắn cắn ngực cô, lại xoa nhẹ đỉnh tròn của cô.
Tưởng Niệm bị hắn khiêu khích như vậy, lập tức trở nên yếu ớt vô lực, chỉ có thể há to miệng thở, ngực lên xuống phập phồng, Diêm Thương Tuyệt giày xéo ngực cô một hồi, lại đưa người lên chà đạp môi, cổ cô, liên tục hạ mấy cái dấu hôn đỏ thẩm.
“Hương vị của em luôn tốt đẹp như vậy, khiến tôi dễ dàng chìm đắm.” Diêm Thương Tuyệt vừa hôn cổ cô, vừa tình cảm nói.
Ánh mắt của hắn như có như không liếc về phía cửa khép chặt, bởi vì hắn biết, nơi đó, có một người đàn ông sống không bằng chết.
Lạnh lùng cười nhạo, càng ra sức cắn cổ Tưởng Niệm.
“A—“ Tưởng Niệm bị đau, nhíu mày, gương mắt tươi tắn xoắn thành một cục, nhìn qua vô cùng đau đớn lấy tay xoa nơi bị cắn.
Hắn nhất định tuổi chó!
Không sao lại cắn!
Diêm Thương Tuyệt hơi nâng khóe miệng, nhìn dáng vẻ đau đớn của cô: “Đau sao?”
“Chẳng phải anh vừa mới nói….sẽ không gì gì đó sao? Đừng quên, anh là đàn ông, nói phải giữ lời.” Tưởng Niệm ủy khuất nhìn dáng vẻ đáng đánh đòn của hắn, dù trong lòng căm tức không thôi, cũng chỉ có thể ở trong ngực hắn ân cần hỏi.
“Này cũng gọi là gì gì sao? Nếu em hào phòng một chút, cho tôi một cái hôn ngủ ngon, tôi cũng không đến mức giống như ‘cường đạo’ đối xử với em.” Mày đẹp của Diêm Thương Tuyệt giãn ra một chút, quyệt miệng, bộ dạng nói chuyện như là đứa nhỏ không đòi được kẹo, cực kì ủy khuất.
Cường đạo?! hắn cũng thừa nhận bản thân giống cường-đạo?
Tưởng Niệm lại bị bộ dạng của hắn chọc cười, che miệng cười, lại vỗ vai hắn: “Anh đứng lên trước đi.”
Diêm Thương Tuyệt vẫn như cũ không động đậy, nằm ở trước ngực cô, nghe tiếng tim đập, thỉnh thoảng còn lấy đầu dụi dụi, chọc cả người Tưởng Niệm ngứa ngáy.
“Này, anh đứng lên được không? Em còn phải đi tắm mà.” Bị hắn cường thế đè ép, Tưởng Niệm không thoải mái giãy giãy.
Đáng chết!
Tâm trạng vốn cực kì hỏng bét, bây giờ hắn còn muốn thế nào nữa?
“Hoặc là anh lập tức trở về, hoặc là anh lập tức để em đứng lên.” Tưởng Niệm học miệng hắn, có chút cường thế nói.
Diêm Thương Tuyệt sửng sốt, con nhóc này!
“Tôi không về cũng không đứng lên.” Vô lại nói xong, còn cố ý cách lớp quần áo cắn đỉnh mai hồng của cô một cái.
“A—anh là chó à? Sao hỡ tí là cắn người thế?” Tưởng Niệm gầm nhẹ, trong mắt tỏa ra ngọn lửa nồng dậm.
Là cô luông quá mức yếu thế, cho nên hắn mới có thể được voi đòi tiên?
Diêm Thương Tuyệt hung ác lườm cô một cái, Tưởng Niệm thấy dáng vẻ này của hắn cũng không chịu yếu thế mà trừng mắt hắn.
Đang so mắt hai to sao?
Sau khi hai người cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau mấy chục giây, Tưởng Niệm rốt cuộc bại trận, dựng đầu, mặt đáng thương, bất đắc dĩ nói: “Anh, anh đứng lên được không, em sắp bị đè chết!”
Diêm Thương Tuyệt vẫn không nói chuyện, trừng mắt cô như trước, cũng không biết rốt cuộc hắn bắt mãn cô chỗ nào nhất.
Tưởng Niệm thấy hắn không nói chuyện, thật sự hận nghiến răng, dùng sức đẩy hắn, nổi giận mắng: “Anh chết chưa! Có nghe hay không! Đừng chọc em, được không? Chẳng lẽ đêm nay em chưa đủ đau?” muốn em chết sao? Muốn em chết hả?”
Nói xong, rốt cuộc không nhịn được, lớn tiếng khóc.
Cô luôn ngụy trang, không muốn để hắn thấy một mặt yếu ớt của cô, cô cho rằng cô có thể che giấu rất tốt, nhưng mà bây giờ hết cách rồi! trong lòng buồn bực như vậy, đau như vậy!
“Hu hu..” người Tưởng Niệm run run, khóc thương tâm gần chết.
Diêm Thương Tuyệt không nói, chỉ chậm rãi nằm ở bên cạnh cô, tâm tình phức tạp nhìn cô, giọng nói từ tính không nặng không nhẹ vang lên: “Khóc đi, khóc đã rồi mới có thể thản nhiên đối mặt với ngày mai, qua đêm nay, em chính là người của tôi, tôi quyết không cho phép em vì tên kia rơi một giọt nước mắt, bằng không, tôi liền hủy hoại anh ta.”
Tưởng Niệm đang thương tâm chính là bả vai run rẩy, khóc một mạch, thầm nghĩ phải phát tiết điểm ưu thương này ra, cho nên căn bản không nghe lời hắn nói.
Tưởng Niệm vẫn như trước vùi ở trong ngực hắn khóc, đưa tay ôm lấy eo hắn, tràn ngập trong lòng là cảm động, hóa ra hắn muốn đẻ cô phát tiết bản thân.
Cô đã sớm học xong chịu đựng, nhưng mà giờ phút này, cô không chịu đựng được, bởi vì trái tim lại một lần bị moi ra.
“Ưm”…”A..” cách vách truyền đến từng trận rên rĩ của phụ nữ, có chút thống khổ lại mang theo hưng phấn.
Là tiếng của Tiểu Miểu! bọn họ…lại đang làm…
Tưởng Niệm ngừng nức nở, bật cười nhìn về phía bức tường ngăn cách cô và An Nguyệt Lê, hóa ra, không chỉ cô đau khổ.
Nguyệt Lê.
Nhưng mà cô tình nguyện để một mình mình đau khổ!
Trời dần sáng, ánh mặt trời ấm áp soi vào trong phòng, hai người trên giường ôm chặt nhau, cực kì giống một đôi yêu đương sâu nặng, gương mặt hoàn mĩ tuấn tú của người đàn ông treo một nụ cười yếu ớt, hai tay cô gái ôm lấy eo người đàn ông, nhìn qua có vẻ ỷ lại và hạnh phúc như thế.
Ánh sáng, chiếu lên mặt Tưởng Niệm có chút nhức, có lẽ vì tối qua đã khóc.
Tưởng Niệm nhíu mày, khó chịu lấy tay dụi mắt, chậm rãi mở mắt liền thấy Diêm Thương Tuyệt không biết tỉnh từ bao giờ, thật lười biếng nhìn mình.
Tưởng Niệm cực kì mắt tự nhiên rút khỏi vòng ôm ấp của hắn ngồi dậy, vuốt vuốt tóc rối, giọng run nhè nhẹ: “Tối qua thật xin lỗi.”
Diêm Thương Tuyệt một tay chống đầu, nửa nằm nhìn Tưởng Niệm, cười xấu xa nói: “Xin lỗi? xin lỗi gì? Xin lỗi tối qua để tôi nghẹn cả đêm? Vậy bây giờ em còn không bồi thường cho tôi?”
Nói xong lập tức vồ lấy Tưởng Niệm đến trên giường, phát ra một tiếng ‘bịch’, thở nhẹ nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm đỏ bừng: “Có phải bây giờ bù lại một chút không?”
Mím môi, ngượng ngùng nhìn bộ dạng buồn ngủ mờ mịt của hắn, mỗi một mặt của hắn đều không khỏi khiến người ta tim đập, nghĩ đến tối hôm qua hắn cố tình khiến mình buồn bực, sau đó để cô phát tiết nỗi đau khổ trong lòng, trong lòng Tưởng Niệm rất cảm động, ngượng ngùng hôn lên má hắn: “Cảm ơn anh.”
Diêm Thương Tuyệt lại chưa thõa mãn, tà tứ nhìn cô, một ngón tay nâng cằm cô, nhìn dáng vẻ trán cao mày ngài, liền hôn thật sâu xuống.
Sáng sớm dục vọng của đàn ông luôn là mạnh nhất, cho nên rất nhanh, Diêm Thương Tuyệt liền cảm thấy chỗ nào đó trên người đã cừng rắn, hắn điên cường áp trên người Tưởng Niệm, say mê hôn cô, khi thì ngang ngược mút đầu lưỡi cô, khi thì dịu dàng liếm cánh môi ướt át mảnh mai của cô, hai người khiến chiếc giường nhỏ vốn không lớn quay cường mấy lần.
Một cặp ăn ý như vậy, cứ như vậy cuồng hồn, tay Diêm Thương Tuyệt rất nhanh tiến vào giữa bắp đùi Tưởng Niệm, nhẹ nhàng ở trong đùi cô đảo quanh, mỗi khi chạm đến chỗ nào đều khiến Tưởng Niệm co rút lại, cả người nóng lên, mặt càng đỏ hơn, nhẹ nhàng cắn môi dưới, dáng vẻ cực kì mị hoặc khiến Diêm Thương Tuyệt càng nóng thêm, vội vàng muốn kéo quần lót cô xuống.
“Đừng!” Tưởng Niệm kinh hãi, vội bắt lấy bàn tay to có chút run run của Diêm Thương Tuyệt.
“Đừng? sáng sớm cũng để tôi cấm-dục?” Diêm Thương Tuyệt cũng nắm tay cô đặt lên vật nóng bỏng của mình, hắn muốn nói với cô, hắn rất khó chịu.
Đau đớn này sắp cắn nuốt hắn, hắn muốn thỏa thích phóng thích, ở trong cơ thể cô, cảm giác của cô luôn tốt đẹp như vậy, khiến năng lực kiềm chế của hắn luôn tốt vậy cũng mất khống chế, khe nhỏ chật ních này khiến hắn thõa mãn trước nay chưa từng có.
Không để ý đến hắn, Tưởng Niệm khó chịu rút chân bị ép của mình, lại lần nữa gầm nhẹ với Diêm Thương Tuyệt: “Nó cũng không chịu nổi, anh còn động?!”
Tưởng Niệm cúi mắt, ngón tay xanh nhạt chọc bờ vai hắn: Đứng lên.”
Cô sắp không thở nổi, nhưng lại cảm thấy có chút trống rỗng khó hiểu.
Lần này Diêm Thương Tuyệt cũng không tiếp tục dây dưa với cô nữa, kéo khóe môi, liền đứng lên sửa sang quần áo bản thân, còn thật tự nhiên đè vật cứng rắn đang nhô lên: “Nhìn xem.”
Tưởng Niệm không hiểu gì duỗi cổ nhìn qua, thấy bộ dạng hèn hạ của hắn, lập tức xấu hổ và tức giận che mắt: “Anh anh vô lại!”
Hắn làm sao có thể gãi chỗ riêng tư của bản thân như vậy, còn cười nhẹ như vậy, không đứng đắn!
Diêm Thương Tuyệt thật có hào hứng nhìn dáng vẻ xấu hổ và tức giận của cô, nhẹ giọng trả lời: “Vô lại? cái này gọi là điều tiết tình cảm, có thể làm tăng không khí trong lúc kích tính, biết chưa?” hắn nói đương nhiên.
Tưởng Niệm nghẹn họng, chu môi không để ý đến hắn.
Cô biết tiếp tục với thì thì chịu thiệt là mình.