Sau khi rời khỏi An gia, Tô Xích Cảnh liền mang Tưởng Niệm đi tạo hình, thay lễ phục, biến cô trở thành một người có dáng vẻ của tầng lớp thương lưu, rồi mới mang cô đến hội trường.
“Chú? Chúng ta không đi có được không? Chúng ta đến bệnh viện xem vết thương của chú đi.” Ngồi trong xe, Tưởng Niệm hơi nhíu mày, vô cùng lo lắng khuyên Tô Xích Cảnh.
“Tôi không sao, thật sự không sao, nghĩ đến trước kia tôi và Tuyệt dẫm lên bước qua biết bao nhiêu là thi thể, chút vết thương nhỏ này căn bản không dặt trong mắt.” Tô Xích Cảnh vừa an ủi Tưởng Niệm, vừa nghĩ đến cuộc sống gió tanh mưa máu trong nhiều năm qua, trong mắt lộ ra một tia tàn ác.
Mười năm trước, không quan tâm đén sự ngăn cản của cha một mình bước ra nước ngoài, sau đó đụng phải Diêm Thương Tuyệt, hai người ‘đồng cam cộng khổ’, ‘hoạn nạn có nhau’, có việc gì là chưa từng trải qua?
Từng trúng bao nhiêu là đạn! xương cốt bị đứt rồi nối là xong, bị đứt lại nối, không ai biết lúc đó bọn họ thê thảm biết bao nhiêu!
Nhưng mà cũng may cuối cùng bọn họ cũng hết khổ, thành tựu của ngày hôm nay dính máu tanh của bao nhiêu người không cần nói cũng biết!
“Chú, tôi rất lo lắng cho chú! Chú biết không?” hốc mắt Tưởng Niệm hồng hồn, giọng nói rất khàn, mặt tức giận nhìn vẻ mặt như chuyện không liên quan đến tôi của Tô Xích Cảnh.
“Tôi không sao, thật đấy! bây giờ tôi phải tham gia một bữa tiệc quan trọng, nếu tôi có chỗ nào khó chịu nhất định tôi sẽ nói với em, sau đó đến bệnh viện, ok?” Vô cùng hạnh phúc nắm lấy tay Tưởng Niệm, trong lòng Tô Xích Cảnh thấy ấm áp.
Không tệ! cô quan tâm hắn như vậy, mọi thứ đều đáng giá cả!
Tưởng Niệm, em sẽ không biết trong phút chốc gặp lại em tôi có bao nhiêu kích động!
“Thật sao? sẽ không gạt tôi chứ?” Nghiêng đầu, vẻ mặt không xác định nhìn Tô Xích Cảnh.
“Ừ.” Ngoài miệng Tô Xích Cảnh chứa đựng ý cười thật sâu, gật gật đầu.
Thấy vẻ mặt đảm bảo của hắn Tưởng Niệm mới yên lòng, cô biết một gậy kia đánh xuống nhất định không nhẹ, không đi bệnh viện thì trong lòng cô luôn hồi hộp, chỉ sợ để lại di chứng gì đó, dù sao hắn bị thương cũng là vì cô.
Dọc đường đi hai người nói nói cười cười không ngừng, Tưởng Niệm cảm thấy những lúc được ở cùng với hắn, cả người đều rất thoải mái, hắn vui tình hài hước, hơn nữa lại luôn đúng lúc, biết lúc nào thì thay đổi lời nói, nói liên tục cũng không làm người ta thấy chán, rất tốt!
Rất nhanh, xe liền tiến vào trong một tòa biệt thự kiến trúc cổ điển, xuyên qua rừng cây, đi vào cổng dự tiệc, Tô Xích Cảnh vô cùng lịch sự xuống xe liền nghe thấy Tưởng Niệm mở cửa xe, tiếp đó trên mặt đầy ý cười đưa tay, khom lưng kéo Tưởng Niệm ra ngoài.
Tưởng Niệm nhìn cảnh trí xa hoa trước mắt này, có chút khẩn trương, nắm chặt lấy bàn tay Tô Xích Cảnh, mím môi không nói, ánh mắt bất an nhìn đâu đâu cũng sáng chói.
“Không sao, đừng căng thẳng, có tôi đây!” Vài chữ đơn giản ngắn gọn, cực kì dịu dàng, cực kì động lòng người rơi vào bên tai Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm mỉm cười, mặt cảm kích nhìn hắn ta, hai người nắm tay, dựa vào nhau như người yêu bước về phía trước, một đôi trai tài gái sắc rất nhanh thu hút sự chú ý của không ít người, mọi người tán thưởng, ánh mắt đồ kị bắn về phía Tưởng Niệm, nghi ngờ không biết là vị thiên kim nào có thể sóng bước đi cùng với Tô Xích Cảnh phong lưu tiếng tăm lừng lẫy ở bên ngoài.
Quan trọng nhất là bọn họ đan chặt mười ngón tay, vẻ mặt Tô Xích Cảnh dịu dàng, hễ là người quen Tô Xích Cảnh thì biết, hắn ta, hắn ta không dẫn theo bất kì bạn gái nào tham dự tiệc rượu, trái lại mỗi lần sau khi tiệc rượu kết thúc đều mang một bạn gái có tiếng đi, nhưng hôm nay…
Thật sự động tình rồi sao!?
Diêm Thương Tuyệt đứng trên bãi cỏ đang bàn luận gì đó với chính phủ cấp cao, trên người mặc bộ âu phục màu đen, phối hợp với áo sơ-mi màu trắng cùng vạt áo hoa văn màu vàng, khi nghe thấy tiếng xì xào thì miễn cưỡng ngước mặt nhìn lại, liền nhìn thấy Tưởng Niệm và Tô Xích Cảnh thân mật bước đến, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tuyệt mỹ kia của Tưởng Niệm, đêm nay cô rất đẹp, mái tóc đen dài được uốn thành gợn sóng lớn, hai bên trên trán được thắt thành hình bánh quai chèo vén ra sau gáy, lộ ra cái trán trơn bóng mịn màng, son môi màu vàng chói mắt, màu nước son ấm mà tươi đẹp, lại phối hợp với đôi bông tai san hô màu hồng, trên người khoác chiếc váy dài tay ngắn cổ chữ V có màu trắng trong suốt, lộ ra một vài đường cong mền mại khiến người ta mơ màng, khiến cả người cô giống như là một nữ thần cao quý, đẹp đẽ, gơi cảm mà mang chút thanh tú, tóm lại là xinh đẹp đến khiến người ta không dám xúc phạm.
Mặc gợi cảm như vậy còn cùng người đàn ông khác tham dự tiệc rượu? Xem ra cô rất nhanh liền thấy quen với chuyện của An Nguyệt rồi!
Tay cầm ly rượu đột nhiên siết chặt, nếu không phải kiềm nén, tin chắc rằng cái ly trong tay đã sớm nát bét.
Lạnh lùng híp mắt nhìn chằm chằm Tưởng Niệm, đáy mắt đều là máu đỏ tươi!
Cô ấy vậy mà dám công khai thân mật với môt người đàn ông khác như vậy!
Sau này phải trở thành người hắn rồi, sao cô ấy dám hả!?
Tưởng Niệm nắm chặt lấy tay Tô Xích Cảnh, lúc đón nhận cái nhìn chăm chú của người khác cũng chỉ gật đầu lấy lòng, mãi đến khi có một ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn vào cô thì cả người cô liền thấy không tự nhiên, vừa nâng mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt đã cất bước đi đến.
Cô nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, có chút sợ hãi lùi về phía sau một bước.
“Đừng sợ!” Ngay lúc cô sợ hãi lùi về sau thì Tô Xích Cảnh lại kéo tay cô đi về phía trước, khẽ thốt lên lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ với cô, vô cùng yêu chiều.
“Tuyệt.” An ủi cô xong, Tô Xích Cảnh nắm lấy tay Tưởng Niệm đi về phía trước, lông mày nhếch lên nhìn Diêm Thương Tuyệt ở phía đối diện.
“Sau cô lại ở cùng với anh ta?” Tiếng nói trầm thấp vang lên, vẻ mặt khinh thường khiến người ta phát lạnh.
Câu này không phải hỏi Tô Xích Cảnh, mà là Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm sửng sốt, con ngươi như nước mùa thu vì khó hiểu mà chớp chớp nhìn về phía hắn, hắn vẫn anh tuấn như cũ không ai vượt qua được.
Da thịt gợi cảm màu lúa mì, gương mặt góc cạnh rõ ràng, con ngươi u ám thâm thúy phát ra tia sáng ngoan độc, sống mũi anh tuấn, cánh môi phỉ bạc hơi nhếch, bộ âu phục màu đen càng tôn lên dáng người cao lớn của hắn, khí chất cao quý đặc thù đủ để giết hết phụ nữ trong nháy mắt.
“Em…em….” Tưởng Niệm cúi đầu nửa ngày vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, không biết vì sao đối diện với hắn, cô luôn cảm thấy áp lực và sợ hãi.
“Sao lại hỏi như vậy?” một tay của Tô Xích Cảnh ái muội ôm lấy Tưởng Niệm, một tay vắt lên bả vai của Diêm Thương Tuyệt, cợt nhã nhìn hắn.
Thật ra Tô Xích Cảnh rất muốn nói ‘mắc mớ gì đến cậu’, nhưng mà hắn ta biết nếu như nói như vậy, người đàn ông như Đế Vương ở trước mặt này nhất định sẽ lợi dụng cái cớ này mà hung hăng trừng trị hắn ta một phen, vì vậy, Tô Xích Cảnh hắn rất không có tính cách mà mở miệng nói một câu nói trái với lương tâm.
“Tôi đang hỏi em.” Diêm Thương Tuyệt ngưng mắt, thấy Tưởng Niệm lo lắng bất an thì hơi đến gần cô, khiến người ta có loại cảm giác áp bức vô hình.
Thấy vẻ mặt rét lạnh của Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm khẻ nhướng mày, hạ quyết tâm, làm gì phải sợ hắn chứ? Cũng là người thôi mà?
“Em không thể đến sao?” Khẽ mở cánh môi anh đào mềm mại, có chút lo lắng mà thốt nên không được vài chữ, nhanh chóng nhìn thoáng qua bộ dạng thẩm tra tội phạm của Diêm Thương Tuyệt, tiếp đó lại không có khí chất mà tiếp tục cúi đầu.
Hắn cho rằng hắn là ai vậy? những chuyện cô làm phải báo cáo với hắn sao?
Tô Xích Cảnh cười vô lại, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tưởng Niệm, rất tốt, có khí phách!
“Hai người có quan hệ gì? Em lại cùng anh ta đến đây?” Rất tốt, còn dám khiêu khích Diêm Thương Tuyệt hắn nữa chứ?
“Chúng em là bạn bè!” Lúc nói những lời này, Tưởng Niệm ngẩng đầu tỏ ra không chút nào yếu kém, dáng vẻ như là chuyện đương nhiên.
“Là bạn với anh ta? Vậy quan hệ giữa tôi và em là gì?” Diêm Thương Tuyệt không cho là vậy cười châm chọc, lại hơi nghiêng đầu, vô cùng nhàn nhã nhìn Tưởng Niệm.
Bạn bè? Bọn họ trở thành bạn từ khi nào vậy?
Xem ra cô thật đáng chết, rõ ràng không nhớ chút gì đến hắn đúng không?
Tưởng Niệm bị hắn hỏi như vậy thì dột nhiên nghẹn lời, lông mày nhíu chặt suy nghĩ cẩn thận, bởi vì nên nói quan hệ giữa bọn họ là như thế nào đây? Anh em? Không phải, bạn bè? Không đúng, có bạn bè nào giống như kẻ thù sao?
Vậy là gì đây? Bạn cũ! Đúng vậy, bạn cũ!
“Chúng ta….là bạn cũ chứ?” Nói xong vẫn không xác định lắm liền nhìn Diêm Thương Tuyệt một cái.
“Chúng ta….là bạn cũ chứ?” Nói xong vẫn không xác định lắm liền nhìn Diêm Thương Tuyệt một cái.
Bạn cũ?! Chỉ là bạn cũ?! Không phải luôn gọi hắn là anh sao?
Bước từng bước một về phía cô, cô sợ đến mức liên tục lùi về sau, con ngươi đỏ tươi hung hăng trừng mắt với Tưởng Niệm, tựa như muốn bóp nát cô vậy.
Từng câu từng chữ vô cùng lạnh lẽo: “Bạn cũ? Ở trong mắt em tôi chỉ là bạn cũ? Hủm?”
Bị khí thế mạnh mẽ của hắn dọa sợ, Tưởng Niệm giãy cánh tay nhỏ bé bị Tô Xích Cảnh nắm chặt ra, nâng váy liên tục lùi vê phía sau, cô sợ, sợ con ngươi thâm thúy sắc bén sâu trong đáy mắt của hắn, sợ vẻ như ‘hủy thiên diệt địa’ của hắn…
“A----“ Ngay lúc Tưởng Niệm đang không ngừng lùi về sau, thì có hai đứa bé đang đùa giỡn ở phía sau đẩy cô, cô thuận thế liền ngã vào trong lồng ngực của Diêm Thương Tuyệt, mà một tay của Diêm Thương Tuyệt cũng nhân cơ hội này khẽ giữ lấy thắt lưng của cô, xoay tròn một cái, động tác vô cùng vô cùng nhanh chóng nhẹ nhàng chạm lên cánh môi của cô, bàn tay cũng không có đạo đức mà dùng sức bóp mạnh ở lưng cô.
Ngay lúc cánh môi của hắn thoáng lướt nhẹ qua thì, đầu óc của cô ‘ong’ một tiếng, trên mặt lập tức đỏ ửng, đau đớn trên lưng cũng nhanh chóng làm cô tỉnh táo không ít, ngẩng đầu tức giận nhìn hắn.
Hắn…hắn sao có thể như vậy chứ? Không sợ bị người ta nhìn thấy sao?
“Đụng vào chưa?” Tô Xích Cảnh căng thẳng kéo Tưởng Niệm qua, đặt cô ở trong lồng ngực hắn ta, quan tâm hỏi thăm.
“Không có sao, không có sao, tôi vẫn ổn!” Hô hấp có chút dồn dập, vuốt nhẹ lồng ngực, liên tục an ủi.
Thật ra cái cô sợ không phải là suýt chút nựa trượt chân, mà là nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng kia của Diêm Thương Tuyệt, đây là lần thứ mấy rồi hả? nụ hôn nay tượng trưng cho ý gì?
Tô Xích Cảnh thấy cô không có chuyện gì, liền không chút khách khí nhìn Diêm Thương Tuyệt, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại: “Tuyệt, cậu làm gì vậy? Sẽ dọa cô ấy đấy!”
Dọa? Diêm Thương Tuyệt có vẻ sâu xa nhìn thoáng qua vẻ luống cuống của Tưởng Niệm, hừ! Ai bảo cô ấy to gan như vậy, dám thân mật với người đàn ông khác?
Nhưng mà, đã bao lâu hắn không nếm qua hương vị của cô rồi? chẳng qua chỉ là một nụ hôn đơn giản thôi, đã khiến cho hắn khó dằn lửa nóng, nghĩ đến đêm nay cô cứ có dáng vẻ câu hồn như vậy, hắn thật muốn hủy hoại cô thấu xương. Hung hăng chà đạp một phen…
Xem ra có vài tiết mục phải diễn trước thời hạn rồi…
“A Đông đâu? Không phải nói rằng sẽ đến sao?” Không quan tâm đến lời kêu gào bất mãn của Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt cầm ly rượu do nhân viên tạp vụ đưa tới, vẻ mặt nhàn rỗi nhìn Tô Xích Cảnh, dư quang lại nhìn thấy cánh tay nhỏ của Tưởng Niệm bị Tô Xích Cảnh nắm chặt.
Tức giận, cực kì tức giận! chẳng qua là quanh năm hoạt động trên thương trường đã khiến hắn có thể che giấu cảm xúc của chính mình rất tốt.
“Có lẻ sắp đến, nghe nói vợ chưa cưới của cậu ta về, chậc—tên nhóc đó nếu sau này còn lén ăn vụng ở ngoài, nhất định Game Over thôi.” Thấy Diêm Thương Tuyệt cũng không giữ lấy Tưởng Niệm làm gì, Tô Xích Cảnh yên tâm không ít
“Tổng giám đốc, Đổng sự trưởng Lý đã đến đây.” Không biết Mị Cơ đã xuất hiện sau lưng Diêm Thương Tuyệt từ lúc nào, cung kính cúi đầu muốn báo cáo với Diêm Thương Tuyệt..
Không nói gì, Diêm Thương Tuyệt tao nhã đặt tay vào trong túi quần, lại có vẻ sâu xa nhìn chằm chằm Tưởng Niệm rồi mới cất bước rời đi.
“Em sao rồi? có khóe không?” Tô Xích Cảnh khẩn trương bưng lấy mặt của Tưởng Niệm, nhìn cô rất thâm tình.
Nhưng Tưởng Niệm chỉ một lòng nghĩ đến cái hôn không hề báo trước lúc nãy, hoàn toàn mặc kệ Tô Xích Cảnh nói cái gì, chỉ ôm cánh tay đứng lặng tại chỗ.
Dường như khóe môi vẫn còn lưu lại hương vị thuốc là nhàn nhạt.
Một người phụ nữ hơn 40 tuổi đứng trên ban công ngoài trời của tầng hai, ánh mắt lạnh lùng nhìn một loạt những sự việc mới xảy ra vừa rồi, nhẹ lay ly rượu trong tay, nỗi ghen hận trong đáy mắt ngày càng mãnh liệt.
Một lúc sau, người phụ nữ liền thay đổi mặt nạ vặn vẹo mà vòng eo đi xuống lầu.
Mọi thứ nây giờ chỉ mới bắt đầu thôi….
“Hoan nghênh mọi người đến tham dự tiệc sinh nhật của con bé Emma, hi vọng đêm nay mọi người có thể chơi đùa đến thỏa thích.” Một phu nhân cầm mic đứng trên sân khấu, vẻ mặt thân thiết nhìn khách khứa, sau đó giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người thì xuống sân khấu, đi thẳng đến chỗ của Diêm Thương Tuyệt, vươn tay: “Nghe tiếng tăm của Tổng giám đốc Diêm đã lâu, hôm nay may mắn được gặp thật là hiếm thấy, quả thật là tài giỏi hơn người như lời đồn đãi!”
Câu nói của bà khiến mọi người xung quanh reo hò, tất cả mọi người rất tán thành gật đầu.
“Tôi cũng đã sớm nghe nói bất động sản Hồng Lăng của Đổng sự trưởng Lý làm việc sạch sẽ gọn gang, rất có hiệu suất, hôm nay được thấy qua nhiên là ‘danh bất hư truyền’(lời nói không sai)! Tin rằng sau này chúng ta hợp tác sẽ rất vui vẻ.” Đưa tay cực kì hữu nghị bắt tay với Lý Băng.
“Đâu có đâu có, là các bạn bè quá lời, phải rồi..” Che môi, dáng vẻ xấu hổ cười cười, lại dường như nghĩ đến chuyện gì đó quan trong hơn, cả kinh, sau đó vẫy vẫy tay về phía nào đó, tiếp đó lại có một cô gái cao gầy năm nay chừng 18, 19 tuổi đi đến, cô gái có mái tóc thẳng dài, trên người mặc chiếc váy ngắn Duplex màu đỏ, mang đôi giày cao gót 8cm cười khúc khích bước đến.
“Đây là con gái tôi, Emma.” Vẻ mặt phu nhân yêu thương nắm lấy tay con gái, rất có tính toán giới thiệu với Diêm Thương Tuyệt.
Cô gái lại xấu hổ nhìn chằm chằm người đàn ông oai phong tài giỏi trước mắt này, trong mắt hiện lên tình cảm ái mộ mà mọi người đều biết.
“Sinh nhật vui vẻ!” Bởi vì lợi ích thương nghiệp, Diêm Thương Tuyệt dù rất bài xích dáng vẻ háo sắc của phụ nữ, nhưng vẫn không lạnh không nhạt đưa tay.
“Cảm ơn.” Cô gái cũng đưa tay, nắm lấy bàn tay của Diêm Thương Tuyệt lại không nở thả ra, đắm đuối đưa tình nhìn theo hắn.
“Tốt rồi, tất cả mọi người đi vào khiêu vũ đi.” Thấy con gái có hơi thất thố, phu nhân không nhanh không chậm kéo tay con gái về, mỉm cười mời mọi người.
Diêm Thương Tuyệt chỉ khẽ gật đầu tỏ ý lát nữa, rút bàn tay bị ‘hoa si’ nắm về, vẻ mặt rét lạnh bước vào, dường như Mị Cơ nhìn ra vẻ mất kiên nhẫn của hắn, theo sát phía sau, lại nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của Diêm Thương Tuyệt nhẹ nhàng truyền đến: “Lập tức gọi điện thoại cho Ông Tô, nói cho ông ta biết Tô Xích Cảnh đang ở đây.”
“Vâng.” Mị Cơ cúi đầu, sau đó lui ra đi đến đại sảnh.
Bên kia, Tô Xích Cảnh sợ Tưởng Niệm sẽ thấy nhàm chán, nên đi đâu cũng dẫn cô theo, cũng cố gắng hạn chế đi xã giao, chỉ nhàn nhã cầm ly rượu cùng cô ngồi ở một bên trên xích-đu.
“Chú, không phải là tôi gây trở ngại gì đến chú chứ?” Uống nước trái cây, Tưởng Niệm vươn dầu hỏi.
Những người ở đây đều bận rộn với việc giao tiếp rồi xã giao, chỉ có Tô Xích Cảnh sợ cô một mình cô đơn nên ngồi cùng cô, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy, quả thật cô không nên đến, nếu vì cô mà làm chậm trể việc của hắn, cô sẽ không yên lòng.
“Nghĩ gì đó? Em cho rằng tôi muốn đến sao? chẳng qua là vì cái danh hiệu ‘Giám đốc’ của Diêm Thị mới tỏ vẻ thân thiết mà thôi, đợi lát nữa không ai chú ý đến chúng ta, là có thể ‘chuồn’(trốn) rồi.” Dịu dàng an ủi Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh cười ấm áp.
“Được sao?” Vừa nghe đến lập tức có thể rời đi, Tưởng Niệm vui mừng nhìn Tô Xích Cảnh.
“Ừm, tôi….đợi chút.” Vừa nói được một nửa liền bị rung động trong túi quần làm kinh ngạc, lấy điện thoại ra nhíu mày nhìn thoáng qua số điện thoại xa lạ, giọng nói lười biếng vang lên: “Alo—“
“Thiếu gia, làm sao bây giờ? Ông chủ lại bị ngã rồi.” Bên kia điện thoại truyền đến từng tiếng nức nở.
“Sao?! các người chăm sóc như thế nào vậy? rất tốt--- chờ tôi trở về liền đem đám người các anh ném xuống Thái Bình Dương cho cá heo ăn.” Tô Xích Cảnh thở hổn hển đứng dậy, cố tình nói bằng giọng cay độc.
Tưởng Niệm bị lời nói của hắn làm sửng sốt một phen, cái gì với cái gì cơ? Cho cá heo ăn? Cá heo ăn thịt người sao?
“Ông nội của tôi xảy ra chuyện, bởi vì có một vài lí do nên tôi không hể dẫn em theo, trước tiên em chờ ở đây một chút, đợi tôi bảo A Đông đưa em về, ở đây rất khó gọi xe đến, hơn nữa một mình em tôi cũng không yên tâm.” Căng thẳng nắm lấy tay Tưởng Niệm, dặn dò từng câu từng chữ.
“Tôi có thể tự mình về trước.”
“Không được! em đứng đàng hoàng ở đây, biết chưa?” nói xong liền cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Tưởng Niệm ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần biến mất của Tô Xích Cảnh, nặng nề thở dài một hơi.
Chán nản ngồi xuống ghế dựa, bĩu môi, nhàm chán nhìn người tới người lui.
“Tiểu thư, Tổng giám đốc mời cô qua một chuyến.” Ngay lúc Tưởng Niệm vô cùng buồn chán thì có một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai cô, hơi ngửa đầu, nhìn Mị Cơ không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
“Anh?! Anh ta tìm tôi làm gì?” Ngạc nhiên hỏi một tiếng, nhưng lại không biết, lòng cô không đi, là vì vẫn chưa gạt bỏ được chuyện mới vừa rôi sao?
Lỡ như hắn lại hôn cô thì làm sao bây giờ?
Đỏ mặt không nhìn đến Mị Cơ, Tưởng Niệm đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị Mị Cơ giữ lại, không rõ nguyên nhân nhìn Mị Cơ---người con gái xinh đẹp làm người ta có cảm giác lạnh lẽo: “Chị làm gì vậy?”