“Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy.”
Thanh âm mạnh mẽ, từng câu từng chữ lộ vẻ châm chọc, hay tay của Diêm Thương Tuyệt đặt trong túi quần, vô cùng nhàn rỗi nhìn An Nguyệt Lê tức giận trừng mắt với hắn.
“Theo anh ra ngoài, chúng ta nói chuyện.” ném một cái liếc mắt cho Diêm Thương Tuyệt hung hăng càn quấy rất đáng đánh đòn, lập tức kéo Tưởng Niệm.
“Nguyệt Lê, con muốn đi đâu.” Giọng An Chí Viễn vang lên đúng lúc, vẻ mặt tức giận.
Không để ý đến bất kì ai, An Nguyệt Lê chỉ lôi kéo mạnh cánh tay của Tưởng Niệm, đi ra ngoài, nhưng lúc đó lối đi lại ở bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, đôi tay hung hăng ra sức giữ lại bả vai hắn, giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến: “Buông cô ấy ra.”
“Anh?!” cổ tay bị An Nguyệt Lê ghì chặt có phần đau, mày nhíu sâu, nhìn Diêm Thương Tuyệt không rõ nguyên nhân.
“Người phải buông cô ấy ra là anh, đừng cho rằng tôi không biết anh muốn làm gì? Tôi sẽ không đề anh tổn thương cô ấy!” Phẩn nộ đẩy Diêm Thương Tuyệt ra, tức giận trừng mắt hắn.
Thấy hai người ‘tranh phong’(tranh giành trước) đối nhau, Tưởng Niệm có chút nóng lòng, chỉ sợ tình cảnh vừa rồi lại tái diễn, đành phải nhìn Diêm Thương Tuyệt cầu khẩn, vâng vâng nói: “Anh, em cần phải nói chuyện thật tốt với anh ấy, em sẽ nhanh chóng quay về.”
Cố hết sức khôi phục điểm nhảy lên trong lòng này, đè nén cơn tức giận, nhíu mày nhìn Tưởng Niệm, giọng nói dịu dàng chưa từng có: “Tôi chờ em.”
Ba chữ đơn giản, giọng nói mê người, bề ngoài anh tuấn, nụ cười yếu ớt mê hoặc khiến Tưởng Niệm đờ đẫn trong chốc lát, nơi mềm mại sâu nhất trong lòng được sưởi ấm một phen, thì ra vài chữ đơn giản cũng có hương vị ấm áp, hắn, vẫn là người anh ngoài miệng thì luôn nói ghét cô, nhưng sẽ thay cô đắp kín chăn lúc đêm khuya, ở lúc cô bị bắt nạt, sẽ dốc sức bảo vệ cô!
Còn chưa kịp trả lời hắn, liền bị an Nguyệt Lê kéo đi.
Nhìn hai người dần dần biến mất trong đêm tối, trong lòng người ở đây ‘ngũ vị hỗn tạp’, ai cũng không biết, tình cảm của bọn họ còn có thể tiếp tục hay không, có phải thật sự có thể làm được nên quên đi thì quên đi, nên có được thì có được hay không…..
Trăng, treo thật cao trên bầu trời, khiến mảnh đất phủ một tầng màu bạc, cảm giác dịu dàng lại bí ẩn khiến người ta lưu luyến, tìm kiếm, không phài nói Nguyệt Nhi(trăng non) là người mẹ có tấm lòng hiền lành, là cô gái dễ dàng cảm động sao? vì sao hôm sao, nhìn thấy cảnh khiến lòng người tan nát này, nàng, không chút cảm động.
Bở biển, gió rất nhẹ nhàng, làm cho người ta dễ dàng bình tĩnh, nhìn bãi biển đối diện và làn sóng gợn lên một vòng lại một vòng, trong con ngươi Tưởng Niệm có thêm một phần ảm đạm và thương cảm.
Cô muốn quên đi trước kia, dốc sức hết thảy vì tương lai, người bên cạnh không còn thuộc về cô nữa, cô sẽ cười chúc phúc cho hắn và cô ấy, chúc họ được hạnh phúc, hạnh phúc so với bản thân mình!
“Đừng rời khỏi anh!” An Nguyệt Lê ôm chặt Tưởng Niệm vào lòng, trong giọng nói đều là khẩn cầu, hắn cảm thấy rõ ràng lúc này đang ở trong ngực hắn, nhưng lại khiến hắn có cảm giác không chân thực như thế, hắn sợ, hắn hoảng hốt, hắn bất an!
“Không thể quay lại được, Nguyệt Lê mọi thứ đã không thể quay lại được.” Giọng nói tựa như truyền đến từ nơi rất xa, như có như không, mờ mờ ảo ảo.
Giờ phút này, Tưởng Niệm không có giãy giụa, chỉ để mặc hắn ôm, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ cường tráng của hắn, trong mắt tràn ngập bình tĩnh.
Nguyệt Lê, đêm nay là đêm cuối cùng em dựa vào trong lòng anh, tham lam hít lấy mùi hương của anh, nhưng mà em vẫn sẽ không quên anh, em sẽ đặt anh dưới đáy lòng, nơi sâu nhất sâu nhất, cất giấu cả đời!
“Sẽ không, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ vì em vứt bỏ mọi thứ.” Nước mắt trong mắt của người đàn ông, từ gương mặt ngấm vào trong sợi tóc của người con gái, hắn ôm chặt lấy cô, hắn không thể mất đi cô.
Một câu nói, khiến Tưởng Niệm lạnh từ đầu đến chân, ra sức thoát khỏi hắn, ngước mắt, nước mắt sớm đã ướt đẫm gương mặt trắng nõn trơn mềm của cô, nhìn chằm chằm hắn: “An Nguyệt Lê! Đừng làm cho em xem thường anh, em không muốn anh, không muốn anh giống như người đàn ông kia, không có trách nhiệm được không!” tiếng gầm nhẹ, lòng An Nguyệt Lê nhoi nhói, cùng tổn thương chính mình.
Ánh mắt An Nguyệt Lê tinh thông nhìn Tưởng Niệm chưa bao giờ tức giận, trái tim, máu bắt đầu tràn ra, hoa hồng yêu diễm như lửa nở đầy dưới dáy lòng, hắn, chon vùi tình yêu của chính mình.
Đau đớn nhắm hai mắt, mím môi, hồn bay phách lạc mà phe phẩy cái đầu mơ màng căng trướng khàn giọng nói rõ sự thật như thế, vô cùng đau đớn như thế, tiếng hét lớn đau đớn xâm nhập vào nội tâm như thế.
“Kết thúc đi, Nguyệt Lê, được giữ lại thì nên giữ lại, nên bay đi thì bay đi đi, có những thứ hư hỏng, thì sẽ không trở lại như lúc ban đầu!
“Còn em thì sao? em quên được sao?”