Cả người đột nhiên căng cứng, lời nói của Tưởng Niệm khiến Hồ Tiểu Miểu nhất thời á khẩu không thể trả lời, mặc dù biết cô sẽ hỏi, nhưng đến chính giờ phút quan trọng này, bản thân vẫn còn rất kích động, giả vờ giữ bình tĩnh, nhưng tay đặt trên chăn vẫn có chút phát run, cuối cùng cô lừa dối che dấu hành vi lúng túng: “Đây là chuyện của chị, chính chị sẽ tự xử lí.”
Ánh mắt lóe lên không biết nhìn về nơi nào, cũng như tình cảnh lúc này của cô, nơi nào mới có thể để cô thêm gần với ánh sáng.
Cô thật sự yêu người đàn ông kia! Thật sự yêu đứa nhỏ này!
Nhưng người đàn ông kia không yêu cô, một chút cũng không yêu! Sau khi bọn họ say rượu phát sinh quan hệ, hắn chỉ nói một câu ‘mọi thứ đều chưa từng xảy ra, tôi vẫn là tôi, người kia vẫn là người tôi yêu tận xương tủy.’.
Cô biết, cô biết trong lòng hắn không có cô, thậm chí sợ cô dùng chuyện này phá hoại hạnh phúc của bọn họ, cho nên từ khi trở về vẻ tươi cười cũng không còn như xưa, trong ánh mắt lại có thêm một chút khinh thường.
Nhưng cô yêu hắn! lúc biết được có đứa trẻ này, cô thế mà lại mừng như điên, cô nghĩ trước hết nói với hắn, cô đã mang thai đứa con của hắn----An Nguyệt Lê, muốn nhìn thấy nét vui sướng cùng kích động trên gương mặt hắn.
Nhưng không có, cô chỉ biết hắn muốn kết hôn, muốn cùng ngươi con gái hắn yêu thương nhất, người bạn tốt nhất của cô kết hôn.
Cô điên cuồng ghen tị, nhưng cô còn có thể làm gì? Cô mới chính là kẻ thứ ba chen chân vào!
Trong lúc này cô không có cảm giác vui sướng khi lần đầu làm mẹ, vì hắn, cô chỉ có thể bỏ rơi đứa trẻ không được mong đợi này, có trời biết! trong lòng cô có bao nhiêu là không đành!
Có trời biết! cô rốt cuộc muốn đứa trẻ này bao nhiêu!
Nhưng trước sau cô vẫn không giữ nổi đứa trẻ, bởi vì cô muốn trút hết tất cả, chỉ để hắn có thể được hạnh phúc.
“Chị Tiểu Miểu!? chị đừng lừa mình dối người nữa có được không? Chị muốn giải quyết như thế nào? Chị gọi cách giải quyết chính là bỏ đi đứa trẻ?! Hi sinh chính mình để thành toàn cho người đàn ông hèn nhát kia!!” hốc mắt Tưởng Niệm đỏ bừng chật nính nước mắt, chỉ cần chớp mắt sẽ rơi xuống, thế nhưng cô lại cố gắn đè nén.
“Không---hắn không hèn nhát.” Lớn tiếng phản bác lời này của Tưởng Niệm, hắn, An Nguyệt Lê không hèn nhát, chỉ là hắn không cho được thứ cô muốn, bởi vì hắn chưa yêu cô.
“Tưởng Niệm, chị biết rõ em lo lắng cho chị, nhưng mà….” Dùng sức hít hít chớp mũi, vội vàng lau sạch nước mắt, nở nụ cười chói mắt: “Tin tưởng chị, nhất định chị sẽ giải quyết tốt, đừng nói chuyện này cho người khác biết có được không? Được không?”
Run rẩy cầm lấy tay Tưởng Niệm, nước mắt của Hồ Tiểu Miểu vẫn chảy không thể dừng, cô đã không có cách, chuyện này không thể để cho mẹ biết, càng không thể để An Nguyệt Lê, cô, không muốn để hắn trở thành mục tiêu bị mọi người đả kích.
“Chị đừng u mê có được không! Người đàn ông kia đáng để chị như vậy sao? Vết xe đổ của mẹ em chị không thấy sao? Vì sao phụ nữ mãi mãi như vậy? chỉ vì một người đàn ông trong lòng không có mình, hủy hoại chính mình?” Tưởng Niệm đột nhiên không khống chế được cảm xúc cầm lấy bả vai Hồ Tiểu Miểu lắc mạnh, tựa như muốn lắc cho cô tỉnh.
Cô lại nhớ đến mẹ, nhớ đến những khi cô lạnh lẽo chỉ có mẹ ôm cô, sưởi ấm cô, lúc cô đói, cũng chỉ có mẹ nói với cô, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Lúc này chị Tiểu Miểu cũng giống mẹ năm đó bị lừa bị thua thiệt, lại muốn bảo vệ người đàn ông kia, rốt cuộc phụ nữ vì sao phải hi sinh vì một người đàn ông thiếu trách nhiệm như vậy?
Lúc này, lúc này thậm chí chị ấy muốn bỏ đi đứa bé! Chị ấy có biết không? Đứa bé là vô tội, đứa bé không có sai! Dựa vào cái gì muốn đứa bé chuộc tội cho toàn bộ chuyện này, dựa vào cái gì?!
Nhưng người bị vùi lấp trong tình yêu, muốn rút người ra, sao có thể dễ dàng như vậy, thời gian chưa từng lắng đọng lại, quên, nói dễ hơn làm.
“Không cần nói nữa! Chị không muốn nghe! Bây giờ chị chỉ muốn bỏ đứa bé này.” Cau mày, Hồ Tiểu Miểu khóc đến ruột gan đứt từng khúc hoàn toàn suy sụp, điên cuồng che lỗ tai, bất chấp lắc đầu.
Không phải cô muốn cho mọi thứ trở lại như cũ sao? Không phải cô cố gắn khiến mọi thứ như chưa từng xảy ra sao? Không phải cô muốn hi sinh đứa bé để thành toàn cho bọn họ sao?
Vì sao muốn ngăn cô, cô hết rồi, cả đời này cũng hết rồi, vì người đàn ông tên An Nguyệt Lê kia, cô hoàn toàn hết rồi, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện.
“Chị Tiểu Miểu, nói cho em biết,đứa bé là của ai?” nhìn dáng vẻ khổ sở không thôi của cô, Tưởng Niệm rất đau lòng, vì sao người chịu khổ luôn là những phụ nữ vô tri này?
Hồ Tiểu Miểu ôm suy sụp, Tưởng Niệm cảm thấy chính mình cũng suy sụp, quả thật vào bệnh viện không có chuyện gì tốt.
Không quan tâm đến lời của cô, Hồ Tiểu Miểu chỉ ôm cô khóc thất thanh, thanh âm ‘tê tâm liệt phế’(@@ tê tim nứt phổi) khiến người ta tan nát cõi lòng.
Hai người con gái ôm nhau khóc ròng bên cạnh giường bệnh, cuộc đời đều thảm thương như nhau, giờ phút này, không ai có thể giúp đỡ các cô, các cô nhất định phải học được cách sinh tồn và kiên cường.
Cả dãy hành lang đều là tiếng khóc từ phòng bệnh 508 truyền đến, tất cả mọi người tò mò đi đến muốn nhìn rõ ràng, trong đám người có người đàn ông cao 183cm mặc áo trắng quần jeans bởi vì bị thu hút, vẻ mặt chột dạ đi đến phòng bệnh phát ra tiếng rên, bước chân dường như rất nặng nề, rõ ràng đoạn đường rất ngắn, nhưng hắn lại mất gấp đôi thời gian so với người khác.