Tưởng Niệm đội mưa to lo lắng vô cùng chạy về phía cổng lớn, lại phát hiện không có một bong người, cô đờ ra đứng trong mưa, nhìn trời mênh mông mưa bụi, nhìn nơi này trống không, nào có hắn?
Lòng có chút hoảng loạn.
Ánh mắt lập tức quét nhìn một phen, vẫn không phát hiện bong dáng hắn, liền thì thầm lẩm bẩm: “Anh Nguyệt Lê, anh đang gọi em có phải không? Em nghe thấy anh đang gọi em, nhưng sao anh lại biến mất?”
Là đi rồi sao? Hay căn bản là chưa từng đến?
Hẳn là chưa từng đến, sao hắn biết mình ở nơi này chứ? Nhưng giọng hắn cô sẽ không nghe lầm.
Tiếng mưa, tiếng sấm cô dường như không nghe thấy, trong đầu luôn vang vọng tiếng nói vừa rồi cô nghe được, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Nhất định là đã xảy ra chuyện, cô mới có thể nghe thấy giọng nói bất an như thế của Nguyệt Lê, cô sợ hãi, cô bất an! Cô muốn đến An gia xem xét!
Cả người Tưởng Niệm đều bị ướt, tóc ướt dính vào trên mặt và sau ót, chiếc váy trắng dán sát vào thân thể nhò nhắn, khiến người ta vừa thấy đã thương.
“Thiếu phu nhân, trời mưa lớn như vậy, sao không mang dù đã ra đây vậy?” Ngay lúc Tưởng Niệm ‘thương xuân bi thu’(cứ hiểu là bi thương đi :D), Tiểu Linh cầm dù vội vàng chạy đến bên cạnh cô bật dù, chút biểu cảm đau lòng trên mật khiến người ta cảm động.
Ở ngày mưa thế này còn có thể nghe được lời nói ấm áp như thế của cô nàng, thật tốt!
Tưởng Niệm hít mũi, quay đầu nhìn Tiểu Linh, là cô gái lần trước, Tưởng Niệm nhìn cô gài cười ngại ngùng, đối với cô ấy rất có hảo cảm: “Cô tên gì?”
“Tiểu Linh.” Tiểu Linh không để tâm cười, đứng ở một bên thay Tưởng Niệm che dù.
“Tiểu Linh?” Tưởng Niệm ngây ngốc kêu cái tên này, đầu còn hơi lắc lư, giống như đang nghiên cứu cái tên này.
“Thiếu phu nhân? Cô khóc sao?” Tiểu Linh thấy đôi mắt Tưởng Niệm sưng đỏ hơi lo lắng hỏi, thật ra mới đàu cô đã muốn hỏi, nhưng mà cô chỉ là hạ nhân làm sao có thể hỏi chuyện của chủ nhân, chẳng qua cô đối với Tưởng Niệm ngoài tôn kính ra thì có thêm một phần thương hại.
Tối qua thiếu gia đánh thiếu phu nhân, nhìn thiếu phu nhân cô độc đứng đó, khiến cô đau lòng.
“Rõ rang vậy sao?” Tưởng Niệm hoảng hốt, lập tức lấy tay dụi mắt.
“Vâng vâng, đều sưng cả lên, vì sao thiếu phu nhân phài khóc?” Tiểu Linh lại hỏi, lần này có hơi dè dặt cẩn trọng, bởi vì cô hỏi hai lần.
“Không có gì, phải rồi! Khi nào thiếu gia trở về? Anh ấy có nói bao giờ về không?” Tưởng Niệm vô cùng mất tự nhiện chuyển đề tài, cô không thể nói là cô nghe thấy ai đó kêu to tên cô, cho nên đội mưa chạy ra như vậy?
Tiểu Linh biết cô không phải nói thật, nhưng vẫn cười nói với cô: “Thiếu gia đi khoảng hai tiếng rồi, lúc đi còn căn dặn mọi người đừng làm phiền cô, giữa trưa cậu ấy sẽ không về, bảo chúng tôi đưa cơm đến phồng cô.”
Tưởng Niệm hiểu rõ gật đầu, vậy cô có thể đến An gia rồi, buổi tối trở về sớm một chút sẽ không bị hắn phát hiện rồi.
Cô cũng không dám để Diêm Thương Tuyệt biết cô đến An gia, bằng không lại hiểu lầm, nếu chọc giận hắn, hắn không giúp cô điều tra chuyện của mẹ, vậy làm sao bây giờ?
Thấy Tưởng Niệm không lên tiếng, Tiểu Linh bất đắc dĩ nhìn trời, thở dài một hơi: “Haiz, không biết mưa này đến khi nào thì ngừng, mưa lớn như vậy, không biết quê nhà có gặp lũ lụt hay không?”
Tưởng Niệm vừa nghe, vẻ mặt lập tức thay đổi. phải rồi! đổ mưa lớn như vậy, sẽ ngập lụt chăng?
Không biết gỗ trong kho có thu dọn chưa?
Vừa rồi An Nguyệt Lê gọi cô, cô nghe thấy rõ rang như vậy, giống như hắn ở ngay bên cạnh cô!
Có chuyện xảy ra sao?
Tưởng Niệm vô cùng lo lắng, cô muốn lập tức đến An gia nhìn xem.
“Ai~ Thiếu phu nhân cô muốn đi đâu? Bên ngoài trời mưa lớn như vậy mà!” Tiểu Linh thấy Tưởng Niệm lại đi ra ngoài, vội vàng gọi cô lại, đi qua giúp cô che dù.
Tưởng Niệm dừng bước, cười ôn hòa với Tiểu Linh, nụ cười đó đẹp, chói mắt, như cầu vòng rực rỡ sau cơn mưa: “Tiểu Linh cảm ơn cô, cảm ơn cô quan tâm tôi, cô biết không? Cô là người bạn duy nhất của tôi ở nơi này! Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, cô đừng nói với người khác, được chứ?”
Tiểu Linh nghe cô nói thế, cười thật thà: “Thiếu phu nhân, cô yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu, hơn nữa tôi chỉ là hạ nhân sao xứng làm bạn với cô?”
“Sao nói vậy được? bạn chính là bạn, không phân sang hèn, nói gì mà hạ nhân? Cô chỉ là gặt hái thành quả lao động của chính cô, không có gì không được.” Tưởng Niệm nghiêm túc nói, khiến trong lòng Tiểu Linh vô cùng cảm động.
“Thiếu phu nhân?” Tiểu Linh một tay cầm dù, một tay nắm tay Tưởng Niệm, có hơi nghẹn ngào.
“Đứa ngốc! phải rồi, tôi phải ra ngoài, giữa trưa sẽ không về, nếu anh có về thì cô nói với anh ấy tôi đến trường học, biết không?” Tưởng Niệm rất dịu dàng thay Tiểu Linh vén tóc rối loạn.
“Chắc thiếu phu nhân không đến trường đâu?” Tiểu Linh xấu xa gật đầu với Tưởng Niệm, giống như hiểu cái gì đó.
Tưởng Niệm giật mình: “Sao cô biết? vậy có phải cô muốn nói cho anh hay không?”
Tiểu Linh cười với cô, hàm răng trắng sáng có hơi lớn lộ ra: “Không đâu không đâu, chuyện thiếu phu nhân căn dặn tôi làm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Tưởng Niệm vui mừng cười: “Cảm ơn cô.” Sau đó nhìn chung quanh: “Tôi đi trước.”
Nói xong liền đi, nhưng lại bị Tiểu Linh kéo lại, Tưởng Niệm nhìn cô thắc mắc: “Sao thế?”
“Quần áo thiếu phu nhân ướt cả rồi, nên vè thay một bộ sạch sẽ trước rồi kêu tài xế đưa cô ra ngoài đi, mưa lớn như vậy, nơi này lại không có xe, thiếu phu nhân muốn đi thế nào?”
Tưởng Niệm vừa nghĩ, cũng đúng, cô làm sao đến An gia? Người không có một xu!
“Ừ.”
Ông Trương tài xế đưa Tưởng Niệm đến đường lớn bên ngoài An gia liền bị Tưởng Niệm kiếm cớ đuổi đi, sau đó tự cô bung dù, bước từng bước một đến trong xưởng, nước mưa bắn tung tóe lên ướt đôi dép lê bằng phẳng của cô, trên ống quần cũng có thật nhiều bùn, không biết vì sao mỗi bước đi, trong lòng cô liền có them chút khẩn trưởng.
Cô cũng không nói rõ được là vì sao, dù sao chỉ cảm thấy bước chân mình càng lúc càng nặng nề.
Tưởng Niệm thở đều đi vào trong xưởng, nhưng lại nhìn thấy một cảnh khiến cô khiếp sợ, chú An và chị Tiểu Miểu, còn có hơn mười công nhân đang bận rộn rối rít, nước trong xưởng đã ngập đến đầu gối, rất nhiều gỗ trôi nổi trên mặt nước, mọi người kích động chuyển gỗ đến trên lầu, Tiểu Miểu cũng đứng trong nước vẻ mặt vội vàng thu dọn đơn từ trên bàn.
Sao có thể như vây?
Cho dù là mùa mưa cũng không đến mức nghiêm trọng thế này? Chẳng phải trong xưởng có đào thoát nước sao?
Tưởng Niệm vội vàng chạy đến, sốt ruột hô: “Chú An.”
An Chí Viễn đang vác gỗ cả người chấn động, lưng cương cứng đứng nơi đó, sau vài giây, mới thả gỗ xuống quay người lại nhìn Tưởng Niệm, kích động hô: “Tưởng Niệm?! sao con lại tới đây?” đi đến chỗ cô, thấy cô đỏ mắt, giả vờ tức giận nói: “Sao càng ngày càng thích khóc vậy?”
Tưởng Niệm lại vì một câu này mà càng khóc dữ hơn, trong lòng ấm áp, cô ôm chặt lấy An Chí Viễn: “Chú An, con rất nhớ chú rất nhớ rất nhớ.”
“Đứa bé ngốc, chú cũng nhớ con, con sống tốt không? Anh ta có ăn hiếp con không?” An ủi vỗ lưng cô, trong giọng nói mang theo yêu thương.
Từ ngày cô đi về sau, ông luôn lo lắng cho cô, lo cô có thích ứng cuộc sống bên đó hay không, gả vào nhà giàu, đối với cô bé có gia thế bình thường như cô mà nói rất hay bị người xa lánh, cô có phài chịu thiệt thòi không?
Người con trai kia đối với cô tốt không?
“Không có không có, chú An đừng lo cho con, con tốt lắm, thật sự tốt lắm.” Tốt? bị hắn đánh một roi đau muốn chết thì tốt thế nào? Nhưng cô không thể nói không tốt, chú An sẽ rất lo lắng.
Lại nói ngoại trừ ngày hôm qua, trước đó hắn đối với mình rất tốt!
“Ừ, vậy chú yên tâm.” An Chí Viên an tâm gật đầu, vội vàng lau chất lỏng trong mắt.
“Tưởng Niệm?” giọng nói vang lên nhẹ nhàng, Hồ Tiểu Miểu dáng vẻ tiều tụy đứng trong nước, nhìn Tưởng Niệm, ánh mắt cũng hồng hồng.
“Chị Tiểu Miểu!” Tưởng Niệm vội vã chạy đến ôm Tiểu Miểu, thấy gương mặt Tiểu Miểu tái nhợt, giọng điệu trách cứ nói: “Chị cũng đã mang thai rối sao còn đứng trong nước chứ? Mau lên lầu đi!”
“Chi rất nhớ em.” Hồ Tiểu Miểu cũng ôm chặt Tưởng Niệm, thất thanh khóc rống lên.
“Chị Tiểu Miểu, chẳng phải em nói với chị nhiều lần rồi sao? Chị đang mang thai không nên hở tí là khóc, không tốt cho đứa bé đâu! Mau lên lầu đi, chờ em đến tìm chị.” Tưởng Niệm nóng lòng lau nước mắt thay Tiểu Miểu, nhưng lại phát hiện càng lau càng nhiều.
Tiểu Miểu liền đứng đó ngơ ngác nhìn vẻ mặt gấp gáp của Tưởng Niệm, trong lòng ấm áp: “Tưởng Niệm?”
Tưởng Niệm không nhìn cô, chỉ miễn cưỡng ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục giúp cô lau nước mắt và mồ hôi, trong lòng ê ẩm.
“Các con lên hết đi, chỗ nào nước lớn, cản thận ngã.” An Chí Viễn đi tới, hiền hậu vỗ vỗ vai Tưởng Niệm và Tiểu Miểu, đối với các cô, ông vĩnh viễn là một người cha hiền đáng tôn kính.
“Không cần, con không sao, nhưng chị Tiểu Miểu, chị có thai, đi lên nghỉ ngơi trước đi, được không? Em thu dọn chỗ này một chút sẽ đi gặp chị.” Tưởng Niệm ôm lấy bả vai Tiểu Miểu xoay cô vẻ phía cầu thang.
Thấy Tiểu Miểu còn muốn nói gì đó, Tưởng Niệm biến sắc, làm bộ như tức giận: “Nếu chị không nghe lời, sau này em không đến đây nữa.”
Hồ Tiểu Miểu thấy cô như vậy trái lại mỉm cười, nhẹ nhàng bưng mặt cô: “Em nha, lần nào cũng dung chiêu này.”
Từ tối qua đến giờ cô vẫn chưa nghỉ ngơi, không hiểu sao bụng hơi đau, thấy Tưởng Niệm bướng bỉnh như vậy cô cũng không nói gì liền đi lên lầu.
“Chú An, con đi thu dọn trước.” Tưởng Niệm đặt dù ở cửa cầu thang, liền xoắn tay áo lên, sau đó chậm rãi đi trong nước.
Thấy dáng vẻ bận rộn của Tưởng Niệm, An Chí Viễn vô cùng cảm khái, hít sâu một hơi, liền tiếp tục dời gỗ.
Tưởng Niệm vừa thu dọn vừa nhìn xung quanh, anh Nguyệt Lê đâu? Giờ phút này hắn nên ở nhà chứ!
“Tưởng Niệm, lâu lắm rồi không gặp em, tốt chứ?” là thợ mộc tiểu Trương, hắn từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy Tưởng Niệm, vì thế thật cản thận chào hỏi.
“Tốt lắm ạ.” Tưởng Niệm cười cười, giống như nghĩ đến cái gì, ngừng động tác trong tay, bước đến cạnh tiểu Trương, hạ giọng hỏi: “Sao không thấy anh Nguyệt Lê?”
Nghe lời của cô, tiểu Trương nhíu mày, không thể tin được nhìn cô, sau đó nghi thần nghi quỷ nhìn một chút, sau khi phát hiện không có người. mới nhỏ giọng nói: “Em còn chưa quên được anh ấy sao?”
Tưởng Niệm mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đánh nhẹ vào cánh tay hắn một cái: “Nói gì đó? Em chỉ là nghĩ ở trong xưởng ngập nước như vậy, anh ấy còn đi đâu?”
Tiểu Trương nghe cô nói vậy, lập tức thở một hơi: “À à, vậy thì tốt rồi.”
“Chài ~ anh còn chưa trả lời em nữa?” Tưởng Niệm bắt mãn trọn mắt nhìn hắn.
Tốt cái gì mà tốt?
“Ừm, gỗ của chúng ta bị ướt, nhưng tuần sau phải giao hang, nếu không sẽ phải ra tòa, cho nên anh Nguyệt Lê đi tìm ông chủ Trịnh kia, xem có thể lùi lại ngày giao hang hay không.” Tiểu Trương nói xong liền vác một khúc gỗ.
Tưởng Niệm ngây ngốc ở nói đó, ngơ ngác nhìn đống gỗ ướt đẫm này, trong lòng chợt lạnh, làm sao mà tuần sau giao hang được?
“Anh Nguyệt Lê! Anh về rối?” Tiểu Trương vừa đi đến cửa cầu thang, liền thấy An Nguyệt Lê không thèm che dù, cả người ướt nhẹp, bộ dạng thất thần chán nản.
Tưởng Niệm thuận mắt nhìn lại, liền thấy An Nguyệt Lê cúi đàu bước từng bước một tiến vào, căn bản không phát hiện cô đứng cách hắn 6, 7 mết.
Trái tim, bắt đầu đập điên cuồng.
Hắn sao vậy? sự việc không thuận lợi sao? Dáng vẻ gục đàu ủ rũ.
“Anh Nguyệt Lê?” do dự một chút, Tưởng Niệm vẫn nhẹ nhàng gọi.
An Nguyệt Lê chợt ngẩn đầu, thấy Tưởng Niệm cười yếu ớt nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, trước trán còn dính vài sợi tóc ướt,hắn mừng rỡ, bước nhanh về phía cô, giọng run nhè nhẹ hỏi: “Sao em đến đây?”
Tưởng Niệm cười mất tự nhiên: “Em thấy mưa lớn như vậy, lo lắng nên đến xem.”
Tâm trạng An Nguyệt Lê kích động mênh mông, thật vui vẻ nhìn cô, lại không biết nói gì?
Sáng hôm nay đi tìm cô, nhưng bị bảo vệ quát một trận, hắn không muốn mang đến phiền phức cho cô, liền không nói gì bước đi, dọc đường đi, hắn như người mất hồn, trong đầu trước sau đều là cô gái hoạt bát thanh tú, sau đó cũng không biết thế nào lại về đây.
Không ngờ ở trong này lại có thể thấy được cô, hắn kích động tột cùng, cô ấy đến lúc nào?
An Nguyệt Lê không đáp, chỉ si ngốc nhìn Tưởng Niệm, bao lâu không gặp rồi? dường như cô ấy ốm đi.
“Em ốm, anh ta đối xử với em không tốt sao?” Đau lòng nhìn Tưởng Niệm, ánh mắt vô cùng nhu hòa.
Tưởng Niệm nhìn dáng vẻ si mê của hắn, có chút xấu hổ, thật mất tự nhiên vươn tay vuốt mặt mình, cười ngây ngô nói: “Ốm chỗ nào chứ? Ngày nào cũng ăn ngủ, ngủ ăn, cũng không khác gì heo.”
An Nguyệt Lê bị lời của cô chọc cười, nụ cười trên mặt như đón gió xuân: “Sao lại so sánh mình như heo chứ?”
Lại là giọng điệu mang theo cưng chiều, mũi Tưởng Niệm đau xót, sau đó cuống quít xoay người, đưa lưng về phía hắn, vội vã nói: “Vẫn nên thu dọn chỗ này trước đi, tí nữa hày trò chuyện.”
Thật ra cô sợ hắn thấy cô khóc!
An Nguyệt Lê đáp một tiếng liền cởi đồ tây ra, mặc áo sơ mi màu trắng cúi người dung sức nhặt gỗ ngập trong nước, vác lên lầu.
Tưởng Niệm nhìn bóng lưng của hắn, rốt cuộc không kiềm chế được nước mắt rơi xuống, lấy tay chặn ở môi, sau đó dung sức cắn, cô không dám để mình khóc thành tiếng.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, dưới sự đồng lòng nổ lực của mọi người, gỗ đều được chuyển lên lầu vào kho, mọi người ngồi quanh phòng ngủ của An Nguyệt Lê ở tầng hai.
Mọi người vô cùng nhiệt tình trò chuyện với Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm uống trà, nhìn mọi người, trong lòng rất cao hứng, khóe môi luôn mỉm cười, đã bao lâu không cùng mọi người trò chuyện như vậy rồi?
“Phải rồi, trong xưởng làm sao lại ngập nước? chẳng phải có chỗ thoát nước sao?” Trò chuyện trò chuyện, Tưởng Niệm đột nhiên mở miệng.
“Chú cũng không biết nữa, buổi sáng mưa càng lúc càng lớn, chú cũng không để ý, bởi vì trước giờ chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng sáng nay lúc chú ở trong văn phòng gọi điện thoại, chợt nghe tiểu Trương hô một tiếng ‘nước ngập’, chú liền để điện thoại xuống chạy ra, lúc ra nước đã ngập đến mắt cá chân, cũng không kịp nhìn, liền bảo công nhân chuyển gỗ lên.” An Chí Viễn có chút tự trách.
“Vừa rồi anh có nhìn xem, phát hiện vì mưa to mà bùn đất trên dốc trôi xuống làm nghẹt miệng thoát nước, khiến nước không thể chảy ra ngoài, chỉ có thể chảy trong xưởng.” An Nguyệt Lê nói xong, nhìn thoáng qua An Chí Viễn đang tự trách, tay khoát lên vai ông vỗ vỗ: “Cha, đừng tự trách nữa.”
Thật ra người nên tự trách là hắn, nếu không phải hắn lo lắng không chu toàn thì làm sao gỗ bị mưa làm ướt? nếu hắn có thể chịu chút uất ức, đừng tranh cãi đối đầu với ông chủ Trịnh, như vậy ông chủ Trịnh có lẽ sẽ đồng ý lùi ngày giao hang, thật ra tất cả đều do hắn!
“Thật ra đều là lỗi của con, là con sơ xót.” An Nguyệt Lê hay tay che mặt, vô cùng thống khổ nói.
“Nguyệt Lê.” Hồ Tiểu Miểu ngồi cạnh hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, đau lòng gọi.
“Anh Nguyệt Lê, chuyện không lien quan đến anh, mọi người đều không cần tự trách, bây giờ nên nghĩ xem phải cứu vớt thế nào? Nếu không giao hang đúng hạn, phải làm sao đây?” Tưởng Niệm đan tay đặt lên bàn, khẩn trương hỏi.
“Đúng đấy, Nguyệt Lê con đi tìm ông chủ Trịnh, ông ấy nói thế nào?” An Chí Viễn nhìn An Nguyệt Lê, ánh mắt tín nhiệm khiến An Nguyệt Lê càng thêm tự trách.
“Cha, thật xin lỗi.” vài chữ đơn giản, dập tắt hết thảy hi vọng ở đây.
An Chí Viễn dại ra nhìn An Nguyệt Lê, xong rối! tâm huyết mười năm của ông đã bị phá hủy trong chốc lát.
“Vậy làm sao đây? Nếu không thì chúng ta đi tìm ông chủ Trịnh đi? Em với ông ấy đã từng thương lượng vài lần, cũng có chút hiểu biết ông ta, em đi thử xem.” Hồ Tiểu Miểu cắn môi, giống như ra một quyết định quan trọng.
Thật ra trong lòng cô vô cùng không muốn, bởi vì lần trước ở thành phố C, ông chủ Trịnh kia ở trước mặt An Nguyệt Lê còn dám động tay động chân với cô, sau đó còn rất hèn hạ làm phiền cô, lần này cô biết nếu mình đi tìm ông ta, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, nhưng vì xưởng, vì An Nguyệt Lê, cũng vì để đứa nhỏ trong bụng có một tương lai tốt, cô bằng lòng thử xem.
“Không được!?” An Nguyệt Lê tức giận vỗ bàn, sắc mặt lạnh lùng, cô ấy không biết ông chủ Trịnh kia có ý với cô ấy sao? Cô ấy còn muốn dâng mình đến tận cửa?
Lời của Hồ Tiểu Miểu, Tưởng Niệm lại nghe rồi ghi nhớ trong lòng, hóa ra ông chủ Trịnh kia mới là mấu chốt, chỉ cần ông ta đồng ý lùi thời gian giao hàng, vậy bọn họ sẽ không vi phạm hợp đồng do trễ hẹn.
“Vậy em đi, chị Tiểu Miểu mang thai, không tiện, để em tìm ông ta nói chuyện đi, chuyện trong xưởng em cũng biết.” Tưởng Niệm nhìn An Nguyệt Lê, nhẹ nhàng nói.
“Chuyện này anh sẽ xử lý, mọi người không cần lo lắng, ai cũng không được phép đi tìm ông chủ Trịnh, có nghe không!” An Nguyệt Lê tức giận đứng dậy quát, nhìn Tưởng Niệm, trong con ngươi lại không thấy rõ cảm xúc.
Tưởng Niệm và Hồ Tiểu Miểu đều bị hắn quát đến sửng sốt, mờ mịt nhìn hắn, hắn chưa từng lớn tiếng quát bọn họ như vậy!
Xem ra chuyện này thật không đơn giản! thật phiền phức!
“Được rồi, các con đừng lo gì cả, giao việc này cho Nguyệt Lê đi, nếu thật sự không được, cùng lắm thì mất chút tiền, không có gì.” Thấy không khí có chút không tốt, An Chí Viễn cười miễn cưỡng, lời ông đang an ủi mọi người ở đây, nhưng ai cũng hiểu, mặc dù bồi thường tiền thì cũng không phải con số nhỏ, mấy trăm vạn! bọn họ lấy đâu ra?
Không ai lên tiếng nữa, tất cả mọi người lẳng lặng ngồi, trong đầu đều tự tính toán.
Tưởng Niệm nhìn hóa đơn trên bàn, trong lòng đã có chủ ý, xem ra cô phải đi tìm ông chủ Trịnh kia, tuy chú An nói thoải mái, nhưng làm sao cô lại không biết ông chỉ là đang an ủi mọi người?
Ông luôn như thế, đau khổ, chỉ một mình gánh vác!
Mười năm nay ông vẫn luôn như vậy! chuyện không tốt chưa từng để cô biết.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong Tưởng Niệm nói phải đi, An Chí Viễn và Hồ Tiểu Miểu hoảng hốt, đều muốn giữ cô lại một đêm, mai hãy về, An Nguyệt Lê tuy không nói gì, những lại dung ánh mắt khẩn cầu nhìn cô, hắn cũng hi vọng cô ở lại, hắn có rất nhiều lời muốn nói với cô, không nói cũng không sao, lẳng lặng nhìn cô thôi cũng tốt, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn.
Lòng Tưởng Niệm căng thẳng, tuy rằng cô cũng luyến tiếc, nhưng vẫn phải một mực rồi đi, bởi vì cô còn muốn tìm ông chủ Trịnh, sợ bọn họ lo lắng nên nói buổi tối còn phải dung bữa với Diêm Thương Tuyệt, cho nên về sớm một chút.
An Chì Viễn nghe cô nói vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ nhắc nhở cô cẩn thận một chút.
Trước khi rời đi, cô vẫn không kiềm chế được nhìn thoáng qua An Nguyệt Lê, nói một tiếng ‘em đi đây’ cô thấy rõ nỗi đau trong đáy mắt An Nguyệt Lê, lòng của cô cũng đau.
Sau khi lưu luyến không rời tạm biệt, mới bung dù, biến mất trong mưa.
An Nguyệt Lê nhíu mày, nhìn bóng dáng cô càng lúc càng không rõ rang, thống khổ đến cực điểm, cô ấy thật sự không chút lưu luyến? cái gì cũng không lưu luyến?
“Sao không đi tiễn em ấy?” Hồ Tiểu Miểu đứng ở phía sau An Nguyệt Lê, tay ôm bụng, nhẹ nhàng nói, cô có thể cảm nhận được nổi đau của hắn.
Không biết sao lại như vậy, bụng cô đau quá, nhưng lòng cô, còn đau hơn.
An Nguyệt Lê cười tự giễu: “Cô ấy sẽ không chịu.”
Sau đó liền bỏ đi, phải rồi! lần trước chẳng phải cô ấy cũng từ chối hắn sao? Nói là sợ người đàn ông kia hiểu lầm! căn bản không quan tâm cõi lòng hắn đang tan nát, hắn không thừa nhận nổi cô từ chối, người đàn ông kia chắc cũng không muốn thấy hắn đâu! Hắn không muốn mang đến phiền phức cho cô, chỉ cần cô ổn là được, dù trong lòng thật không nỡ.
Hồ Tiểu Miểu nhìn bộ dạng thất thần của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, đã còn lưu luyến, vì sao phải giả vờ như không có gì?
Tưởng Niệm nắm chặt một tờ đơn trong tay, đi ra An gia, mới mở tờ đơn kia ra, nhìn số điện thoại trên đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra, ấn 11 con số, sau đó đợi mấy chục giây, di động mới kết nối, bên kia vang lên một giọng nam: “Ai vậy?” có chút không kiên nhẫn.
“Chào ngài! Đây là tiệm cửa gỗ Hạo Thiên, tôi muốn nói chuyện với ngài, xin hỏi ngài có thời gian chứ ạ?” Tưởng Niệm ngừng thở, sợ ông ta sẽ từ chối mình.
Nhưng người ở đầu dây kia đột nhiên hưng phấn, sau đó cho cô một địa chỉ, bảo cô đễn đó tìm ông ta, Tưởng Niệm cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua An gia, trong mắt nhiều thêm một phần kiên định.
Mưa, không có ý dừng lại, vãn tiếp tục rơi rất lớn, trong mưa bóng dáng bé nhỏ kia chậm rãi biến mất ở trong hơi sương…
Cô không biết, lần này, cô sẽ đánh mất thật nhiều thật nhiều, trở thành nỗi đau trong lòng cô.