Một tiếng gõ cửa chói tai kéo Diêm Thương Tuyệt từ trong ký ức quay trở về thực tại, đưa tay phải vuốt vuốt mi tâm (nơi giữa hai đầu chân mày) có chút đau nhức, rất tự nhiên bỏ chiếc chìa khóa vào túi quần.
“Vào đi---------“
Giọng nói giàu từ tính lại có chút khàn khàn vang lên, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vẻ tuấn tú của hắn khiến người ta phải cảm thán!
Trên người mặc bộ âu phục màu đen nhàn nhã, mái tóc có vài sợi rời rạc ở hai bên tai, khiến người ta cảm thấy vừa đẹp trai lại vừa cuồng dã, một đôi mắt phong lưu cám dỗ phụ nữ phải phạm tội, tin rằng chỉ cần một cái liếc mắt sẽ có cả đám phự nữ tự nguyện-----------------vì hắn mà sống, vì hắn mà chết. ( chém. >< )
Khóe miệng thoáng nở nụ cười xấu xa tựa như tên vô lại, lại giống như một người đàn ông anh tuấn nhưng chỉ xem phụ nữ là đồ chơi.
“Sao----tâm trạng không tốt?” Người đàn ông nhẹ liếc nhìn, lập tức ngồi lên bàn làm việc của tổng giám đốc, đùa giỡn với con phi ưng làm bằng thủy tinh được thủ công điêu khắc tinh xảo, quý giá ở trên bàn.
Nhìn nhìn. Đúng là! Thật không phải hàng dỏm.
“Xích Cảnh, tôi-----và cô ấy gặp mặt rồi!” Diêm Thương Tuyệt ngẩng đầu nhìn, nét bi thương trong mắt cùng vẻ mặt lạnh như băng của hắn thật không phù hợp.
Liếc mắt một cái là nhìn thấu trò hề của hắn, Tô Xích Cảnh càm thấy hắn không thích hợp đề làm diễn viên, nếu không chắc chắn sẽ có cả trăm ngàn sơ hở.
“Ha ha ha----Diêm Thương Tuyệt, cậu định dùng đôi mắt chan chứa nỗi nhớ thương như thủy triều kia mà mê hoặc anh sao, anh còn không biết cậu nghĩ cái gì sao?!” Thu hồi đáng vẻ đùa cợt, Tô Xích Cảnh nghiêm túc đứng lên hỏi.
Mối quan hệ của hắn cùng Diêm Thương Tuyệt đã trên cả mức bạn bè, làm sao không biết nét đau thương nơi đáy mắt cùa Diêm Thương Tuyệt chỉ là giả vờ, thường thì Diêm Thương Tuyệt mà muốn chơi, nhất định sẽ có người gặp nạn, bởi vì thủ đoạn của hắn quá rõ ràng, cho nên Tô Xích Cảnh đối với người con gái kia bắt đầu có chút không nỡ rồi.
“Nói đi! Cậu định làm thế nào?”
Diêm Thương Tuyệt đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một sấp hình, ‘bốp’ một tiếng ném lên bàn.
Trong hình có một đôi nam nữ đang hôn môi ở những nơi khác nhau, có ở bên cạnh phòng thử đồ của một cửa hàng, có ở trước mặt người bán hàng trong chợ bán thức ăn, còn có một số là ở trạm xe bus, ở những nơi khác nhau, dáng vẻ khác nhau, nhưng đếu ái muội như vậy.
Lúc thì người con gái ngượng ngùng cười, lúc thì lớn mật đáp lại, đều khiến cho người con trai trong hình tươi cười đến rạng rỡ, nhưng một màn nóng bỏng này lại khiến cho người nào đó vô cùng suy sụp.
Dĩ nhiên lúc này Diêm Thương Tuyệt không biết, người con gái này đã bắt đầu ảnh hưởng đến hắn lần nữa rồi.
“A! không ngờ con vịt vốn xấu xí kia hiện giờ đã biến thành thiên nga trắng nha!” nhìn cô gái nhỏ thông minh lanh lợi trong hình, Tô Xích Cảnh không nhịn được trêu chọc nói.
Tuy là mười năm trước có gặp qua cô một lần, nhưng chỉ sợ cô đã sớm không nhớ đến hắn rồi.
Nhớ lần đầu tiên gặp mặt trong năm đó, là ở công viên tưởng niệm Thanh Sơn, hắn và cha mẹ đi tham dự tang lễ, bởi vì Diêm Thương Tuyệt hận cô đến tận xương tủy, nên không để cho cô tham dự, vì vậy cô chỉ có thể ở một bên đứng sau cây đại thụ mà xem tang lễ.
Lúc đó cô mặc một chiếc váy vải bông màu đen, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời ngập tràn nước mắt, ánh mắt đờ đẫn dừng trên bia mộ vợ chồng Diêm gia, có thể thấy cô thực sự đau lòng.
Hắn đứng từ xa nhìn cô, mà cô lại chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Nở nụ cười có chút tự giễu, Tô Xích Cảnh đem ảnh chụp trên tay dặt xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn Diêm Thương Tuyệt nói: “Anh sẽ không giúp cậu, cậu cũng biết chuyện lúc đó, cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy, cha mẹ cậu……….”
“Đủ rồi, Tô Xích Cảnh rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào? Lúc đầu tôi kiên trì muốn trở về, anh liền tìm mọi cách ngăn cảng, anh sẽ không có ý gì với cô ấy chứ?”
Cắt ngang câu nói chưa hoàn chỉnh của Tô Xích Cảnh mà nói, Diêm Thương Tuyệt bước từng bước một đến gần Tô Xích Cảnh, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo cùng tàn ác. Con ngươi lộ ra tia sáng khát máu như loài sói.
Diêm Thương Tuyệt-----trời sinh bản chất cường giả, nổi tiếng ở hai nhà hắc bạch, lúc 20 tuổi một mình xông vào tổ chức Mafia, hiện tại chỉ mới 28 tuổi liền nắm trong tay 3/5 huyết mạch kinh tế toàn cầu, thực lực của hắn chính xác là không thể xem thường, hắn có ngày hôm nay cũng là vì hận thù và cũng là lời hứa với cha, hắn muốn ‘Diêm Thị’ không chỉ vang danh ở Châu Á, mà còn phải ‘hô mưa gọi gió’ trên toàn thế giới.
Mà lúc này, thực sự hắn đã làm được.