Edit: V.O
Cẩm Tịch nghe Lê Dịch Minh thản nhiên kể hết những gì đã gặp được trong suốt mười năm qua, miệng nàng chậm rãi đóng đóng mở mở mấy lần, cũng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, hai tay vuốt ve vết thương trước ngực Lê Dịch Minh cũng run rẩy không chịu được, nàng khó có thể tưởng tượng hai năm thống khổ phía sau những vết sẹo này:
"A Dịch...thật xin lỗi..."
Lê Dịch Minh bắt được tay Cẩm Tịch sờ loạn ở trên người hắn:
"Đã qua."
Cẩm Tịch điên cuồng lắc đầu:
"Không, không, Ngàn Thương của ngươi vẫn còn, phải làm sao? Làm sao?"
Cẩm Tịch nói chút lời không mạch lạc khiến cho Lê Dịch Minh rất đau lòng, thật sự nàng thừa nhận quá nhiều, hắn vẫn không dám đi tìm nàng cũng là sợ tất cả những chuyện này sẽ làm nàng tuyệt vọng, có lẽ để cho nàng cho là mình đã chết là lựa chọn tốt nhất, đến cuối cùng bọn họ vẫn vươn tay về phía cả Tây Cảnh Tiên Môn, cả Nhân tộc.
"Cẩm Tịch, nàng tỉnh táo một chút."
Lê
//