Cẩm Tâm

Chương 13

Đứng trong quảng trường được lát toàn bằng bạch ngọc, Việt Cẩm băn khoăn tự hỏi không biết mình nên đi về đâu, bỗng một nữ tử ăn mặc giống như thái nữ thướt tha, uyển chuyển đi đến trước mặt nàng.

Nữ tử này có thân hình đầy đặn, khuôn mặt bầu bĩnh, trắng nõn nà, đôi mắt long lanh, chưa nói đã cười: “Người có phải là Việt cô nương không?”

Cả thái nữ dẫn nàng ào Tiểu Chư Thiên và nữ tử trước mặt Việt Cẩm đều có cảm giác là lạ nhưng không nói rõ được là lạ ở chỗ nào, nàng không đắn đo, lẳng lặng quan sát nàng ta một lúc rồi mỉm cười, nói: “Đúng vậy, cô nương là…?”

“Ta là Thanh Nữ, là thái nữ phụ trách tiền điện này, mời cô nương đi theo ta.”

Việt Cẩm im lặng bước theo. Nhưng mới đi được một đoạn, nàng bỗng phát hiện có gì đó không đúng: “Chỗ này…”

Nàng đưa mắt nhìn một lượt, khắp nơi toàn một màu đỏ, chỗ đậm chỗ nhạt. Trước mặt là một con đường nhỏ, hai bên trồng rất nhiều đào, thi thoảng một trận gió thổi qua, hoa bay đầy trời, choáng ngợp mà cuốn hút.

“Chúng ta đi gặp ai vậy?” Việt Cẩm hồi.

Thanh Nữ dẫn đường quay lại, nở nụ cười như có như không, liếc Việt Cẩm một cái: “Việt cô nương quả là nhạy bén!”

Nhạy bén? Việt Cẩm càng thấy lạ. Đi thêm một đoạn, Thanh Nữ dừng lại: “Chính là chỗ này, mời cô nương vào.”

Sau đó nàng ta đưa tay áo lên che miệng cười, “Có người đợi cô nương lâu lắm rồi đó.”

Việt Cẩm khẽ nhíu mày, cũng không nói thêm gì với Thanh Nữ, men theo con đường hoa kia đi vào.

Đường khá hẹp, chỉ đủ hai người sánh vai, mặt đường được lát bằng những miếng đá xanh được mài nhẵn bóng. Đào nơi đấy, cấy thì đơm hoa, cấy thì kết trái, dường như được trồng rất có dụng ý, khiến con đường càng thêm thu hút.

Đi chưa đến nửa khắc thì Việt Cẩm nghe thấy một giọng nói ngọt lịm theo gió truyền đến.

“Thiếu chủ, người chẳng biết gì cả!”

“Cô nương mới đến kia, ngoại hình…”

Thấp thoáng có tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân.

Việt Cẩm đi thêm mấy bước, đập vào mắt nàng là một cấy cổ thụ có tán lá như một cái ô không lồ đứng sừng sững ở phía cuối con đường, hoa nở rợp cả một góc trời. Dưới gốc cấy có một đầm nước, trong veo như bích ngọc. Và một nam tử nhàn nhã nằm trên trường kỉ, cùng một nữ tử áo trắng đang quỳ bên cạnh, bưng trà rót nước, ân cần hầu hạ.

“… Đúng là xấu không thể tưởng tượng nổi. Đã thế lại còn so sánh Vân công tử với một gã yêu quái chứ, e là đầu óc có vấn dề.”

Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật vào tai.

Việt Cẩm có chút dở khóc dở cười, không thể không dừng bước. Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao mình lại thấy có gì đó là lạ.

Không biết tu tiên từ lúc nào đã biến thành cung đấu.

Nghĩ đến đấy, Việt cấm không khỏi cười thầm trong bụng, chẳng buồn để ý đến thái nữ mình gặp lúc đầu, giờ đang hầu hạ mà đi thẳng đến trước người đang nửa nằm nửa ngồi trên trường kỉ, khom người chào:

“Thiếu giới chủ.”

Nam tử ngước nhìn lên, đôi mày kiếm chạm tóc mai, ánh mắt lạnh lẽo như hai vì sao, đôi môi mỏng khẽ mím khiến nàng có cảm giác như nhìn thấy nụ cười của Nhai Xế.

Việt Cẩm thất thần trong giấy lát, khi định thần lại được, nàng liền thấy hắn nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới rồi đưa lời mỉa mai: “Ngươi chính là Việt Cẩm? Đúng là xấu không thể tưởng tượng nổi.”

… Sai rồi, hắn còn không xứng xách giày cho Nhai Xế.

Việt Cẩm thầm nghĩ, phớt lờ lời của đối phương, chỉ hỏi: “Không biết Thiếu giới chủ tìm ta có việc gì vậy?”

“Cũng chẳng có gì đặc biệt, ta chỉ muốn nhìn xem dáng vẻ ngươi ra làm sao thôi.”

“Vậy chắc đã khiến Thiếu giới chủ phải thất vọng rồi!” Việt Cẩm cười nhẹ đáp.

“Vốn ta chỉ rất thất vọng, nhưng xem ra bấy giờ đã thành cực kì thất vọng rồi.”

“Quả nhiên là thế!” Việt Cẩm vui vẻ nói.

“Hả? Quả nhiên là thế? Ngươi cũng biết mình biết người đấy nhỉ!”

Việt Cẩm cười càng tươi hơn, “Không giấu gì Thiếu giới chủ, lần đầu nhìn thấy Thiếu giới chủ, ta đã có cảm giác ngài thích hoa lệ, thích rực rỡ, giống như tiểu tì ở bên cạnh ngài vậy…” Nàng miệng cười nhưng ánh mắt lại ánh lên ý châm chọc, đưa mắt nhìn một lượt hết Thiếu giới chủ đến thái nữ kia, “Quả là vậy, không phải sao?”

Mặt Thiếu giới chủ cau lại: “Ngươi so sánh ta với một tiểu tì?” Kế đó lại nhớ đến câu “thích hoa lệ, thích rực rỡ”, nghĩ sâu xa hơn chẳng phải là… mặt hắn lúc này đã xanh lè, “Còn nói ta chỉ nhìn người qua tướng mạo bề ngoài?”

Việt Cẩm cười khúc khích.

“Ngươi!”

“Ngươi cái gì thế?” Một tiếng cười nhẹ vang lên từ trong rừng, “Bạch Bích, ngươi biết ta sẽ đến nên cố tình hoan nghênh trước à?

Giọng nói này? Việt Cẩm ngoái đầu lại liền thấy một nam tử đang thong thả đi từ trong rừng ra, thanh sam cô tịch mà chính trực, càng tôn thêm vẻ đẹp của màn mưa hoa.

Khuôn mặt với nụ cười mỉm ấy…

Việt Cẩm như bịét đánh, tự hỏi liệu có phải mình đang mơ.

Sao có thể chứ?

Khuôn mặt tương tự, giọng nói tương tự, giống y như trong trí nhớ.

Nhưng sao có thể chứ? Năm đó mọi chuyện đã kết thúc, huynh ấy đã… từ lâu.

Không biết qua bao lâu, lúc Việt Cẩm từ trong mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại, mới phát hiện ra bản thân trong lúc thất thần đã vô thức đi đến trước mặt người đó, còn đối phương đang cau mày khó hiểu nhìn nàng.

“Cô nương? Tại hạ là Diệp Ngôn Viễn.” Khoảnh khắc Việt Cẩm nhìn thấy nụ cười của người đó hờ hững mà xa cách, hoàn toàn không thuộc về cõi trần.

Việt Cẩm sửng sốt, nhẹ day hai bên thái dương, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của đối phương, nàng nói: “… Đã thất lễ rồi! Diệp công tử rất giống với một cố nhân của ta.”

Ánh mắt Diệp Ngôn Viễn thoáng sững sờ rồi mỉm cười, nói “Bọn họ thường gọi ta là Diệp tiên sinh.”

Việt Cẩm lúng túng, có cảm giác khuôn mặt cứ đờ ra, nàng cố gượng cười “Không phiền Diệp tiên sinh và Thiếu giới chủ nữa, Việt Cẩm xin cáo lui.”

Thấy người đã đi xa, sắc mặt Bạch Bích mới thả lỏng một chút, sau khi cho thái nữ kia lui xuống hắn đứng lên, bất mãn nói: “Diệp Ngôn Viễn, ngươi đến đúng lúc quá nhỉ.”

“Làm sao thế? Chẳng phải ngươi mời ta đến uống rượu đào sao?”

Bạch Bích nghiến răng “Đừng có nói là ngươi không nghe thấy những lời vừa rồi của nàng ta đấy nhé! Cái gì mà giống như tiểu tì bên cạnh, cái gì mà thích hoa lệ, thích rực rỡ…”

Diệp Ngôn Viễn cười lớn: “Có sai đâu, thích hoa lệ, thích rực rỡ, Bạch thiếu chủ của chẳng phải như thế còn gì?”

Bạch Bích tức giận “Ai thế chứ? Ta thích hoa lệ, thích rực rỡ nhưng có bao giờ nhìn người qua ngoại hình đâu… ủa?” Hắn bỗng tò mò hỏi: “Với lại ngươi tức cái gì? Người bị bức hôn là ta cơ mà!”

“Ta có tức đâu.” Diệp Ngôn Viễn nói.

“Ngươi có tức.”

“Ta không có…”

“Ta không… hơn nữa, người bị bức hôn là ngươi, ta tức làm gì” Diệp Ngôn Viễn hỏi.

”Làm sao ta biết, dù sao ngươi cũng đã tức giận.” Bạch Bích bĩu môi, “Bởi lẽ chỉ khi nào tức giận, ngươi mới gọi ta là Bạch thiếu chủ.”

“Ta có nên khen ngươi có tài quan sát không?” Diệp Ngôn Viễn cười khổ, đoạn đổi sang chủ đề chính, “Được rồi, ngươi sai người gọi ta đến, đã biết những gì rồi?”

Bạch Bích bĩu môi, “Nếu phải thành thân với cô ả xấu xí đó thì ta thà làm hòa thượng còn hơn.”

“Thế cũng không tồi! Xem như quyết định đó của ngươi đã cứu được rất nhiều cô nương. Thật là công đức vô lượng.”

“Diệp Ngôn Viễn!”

“Được rồi được rồi, ta chỉ nói đùa thôi! Thực ra, Giới chủ cũng chỉ mới đưa ra đề nghị, chẳng phải cũng nói trước với ngươi rồi còn gì? Hơn nữa, việc Việt cô nương đánh đổ yêu tộc rất được các bậc trưởng bối khen ngợi. Nếu ngươi cưới cô ấy thì sau này vị trí giới chủ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Nói đến đấy, giọng điệu của Diệp Ngôn Viễn đã trở nên bình thản, dường như chỉ chú tâm vào phân tích thiệt hơn.

Bạch Bích cau mày, cảm giác chán ghét lóe lên nơi đáy mắt, “Nói thế thì nếu ta không cưới nàng ấy thì không thể ngồi lên được cái ghế Giới chủ sao?”

Diệp Ngôn Viễn nhìn Bạch Bích “… Nếu không phải chọn Giới chủ mà là chọn quán quân trêu hoa ghẹo nguyệt thì ngươi chính là vô miện chỉ vương (vua không ngai) rồi!”

“Đó phải gọi là phong lưu. Huống hồ là do hai bên tình nguyện, có gì sai đâu?” Kế đó lại ác ỷ bổ sung thêm một câu: “Hơn một năm đã đánh bại yêu tộc á? E là chẳng dùng thủ đoạn nào đàng hoàng, không biết có còn trong trắng nữa không?”

Trong một khắc, sắc mặt Diệp Ngôn Viễn tái đi.

Bạch Bích tinh tế nhận ra, lấy làm kinh ngạc: “Ngôn Viễn?”

“… Cái miệng của ngươi bớt ăn nói hàm hồ đi, tích chút công đức.” Hắn day trán, thở dài, “Lỡ ai nghe thấy rồi lại có chuyện. Rốt cuộc ngươi định thế nào?”

“Ngươi đừng nghe lão già kia cứ luôn mồm nói là sẽ thương lượng, ta đoán, thế nào lão cũng cho gọi Việt Cẩm, rồi kiểu gì cũng đặt vấn đề luôn.” Bạch Bích nói.

Diệp Ngôn Viễn gật đầu, khuyến khích đối phương nói tiếp.

“Ta muốn nàng ấy chủ động từ chối đề nghị của lão ta.”

“Vì nghĩ là có thể sắp xếp được việc này nên ngươi đã cho nàng ta nhìn thấy dáng vẻ ăn chơi đàng điếm của mình phải không? Thực ra, chắc gì nàng ấy đã để mắt đến ngươi.”

Bạch Bích lại ngồi xuống, uống một ngụm rượu, cười mỉa: “Để mắt đến ta? Nếu bảo ta hỏi cưới còn lâu ta mới chịu; nhưng nếu ông ta lên tiếng…” Hắn lắc nhẹ bình rượu sóng sánh màu hổ phách, “Dù nàng ta không đồng ý thì cũng sẽ không chối từ.”

Nói xong, hắn uống nốt chỗ rượu trong bình, mỉm nói, giọng đã ngà ngà say: “Kiểu như nàng ấy, ta đã gặp nhiều rồi…”


Diệp Ngôn Viễn lặng vứt cái áo choàng bên cạnh lên người Bạch Bích: “Mặc vào đi. Ngươi có dự định gì?”

Bạch Bích nhàn nhà khoác áo vào: “Ta có một chủ ý rất hay.”

“Hử? “

“Mới hơn một năm đã khiến yêu tộc hoàn toàn tan rã, nói không có gì với Yêu vương, dù có đánh chết ta cũng không tin. Bởi vậy…”

“Bởi vậy làm sao?”

“Bởi vậy… bí mật, không nói cho ngươi biết.” Bạch Bích cười khì khì.

Diệp Ngôn Viễn đùng đùng nổi giận, giật lấy chiếc áo khoác trên người Bạch Bích, quay người bỏ đi.

Bạch Bích sững sốt, la lên: “Đợi đã, đừng đi mà, lạnh chết đi được! Diệp thiếu gia… Diệp công tử… Diệp Ngôn Viễn!”

Trong khi Bạch Bích và Diệp Ngôn Viễn đang “ngâm cứu” chuyện của Việt Cẩm, thì Việt Cẩm cũng đang nghe chuyện về Bạch Bích thông qua Giới chủ.

Đây vốn là một ngôi nhà tranh bình thường, có hàng rào vây quanh, trong sân có giếng, có bàn đá, có vườn thuốc được khai khẩn từ đất hoang và một cái lồng… hình như dùng để nuôi linh cầm.

“Thích không?” Giới chủ thấy ánh mắt nàng liền hỏi. Đó là một người đàn ông khoảng chừng bốn tươi, để râu dài, khuôn mặt cương nghị mà trung hậu.

“Trông khá đặc biệt. Có phải là chim gõ kiến cánh vàng trong tuyển tập các loại dị thú “Thần Châu chí” không ạ?”

“Đúng vậy. Loài chim này rất hiếm, vậy mà con cũng biết.”

Giới chủ mỉm cười, cầm cốc trà lên uống một ngụm: “Ta có nghe nói về chuyện của yêu tộc, con làm tốt lắm, nên như thế.” Nói rồi bỗng ông đột ngột chuyển sang chủ đề khác, “Ta nghe chưởng môn của con nói, năm nay con đã hai mươi rồi phải không?”

“Vừa tròn đôi mươi ạ. “

“Từ nhỏ đã không nơi nương tựa?”

“Phụ mẫu, huynh trưởng con đều gặp nạn trong lần loạn thế hơn mười năm về trước.” “Con đã gặp Bích nhi rồi phải không?”

“Thiếu giới chủ ấy ạ? ” Việt Cẩm phản ứng có phần chậm chạp, “Đã gặp rồi ạ!”

“Con thấy thế nào?” Giới chủ hỏi, rồi ám chỉ: “Hôm nay Bích nhi đã cố tình sắp xếp gặp con, nó xem ra rất vừa ý, còn con thì thế nào.”

Đúng là một lời đề nghị thẳng thắn, không che đậy, thậm chí còn có phần sống sượng.

Việt Cẩm chưa biết phải trả lời thế nào. Nàng đã chẳng còn là cô bé mười tuổi năm nào nên dù có ngốc đến đâu nàng cũng không nghĩ rằng màn tiếp đãi vừa rồi của Bạch Bích là trò của một cậu nhóc ngây thơ mà ích kỉ với suy nghĩ thích ai thì sẽ bắt nạt người đó, vậy…

Giờ thì nàng đã hiểu.

Việt Cẩm thở phào, rốt cuộc cũng hiểu Thiếu giới chủ cùa Tiểu Chư Thiên Giới thấy mình chướng mắt ở điểm nào. Ra là nàng khiến hắn cảm thấy bị bức hôn à?

Việc kết hôn này hẳn là vì nàng đã khiến cho yêu tộc tan rã. Xem ra con đường đến với cái ghế Giới chủ của hắn không thuận lợi cho lắm…

Nghĩ một hồi, khi đã có chủ ý, Việt Cẩm ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Giới chủ đang nhàn nhã thưởng trà: “Đệ tử thấy Thiếu giới chủ cũng rất được. Chẳng qua là có một số chuyện vẫn phải xem ý của Thiếu giới chủ thế nào.”

Giới chủ có phần kinh ngạc, nhìn Việt Cẩm một lúc, gật đầu tỏ ý đã hiểu, đoạn cho nàng lui xuống.

Việt Cẩm cung kính hành lễ, đi thụt lùi mãi cho đến tận bên ngoài hàng rào.

Bên ngoài, thái nữ dẫn Việt Cẩm đến lúc này đã bỏ đi. Việt Cẩm cũng chẳng để tâm, men theo đường cũ ra ngoài, nhưng khỉ đến một gốc rẽ, lại bất cẩn va phải một người.

“Xin lỗi.” Việt Cẩm quay sang nhìn, trong lúc vội vàng chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng.

Đó là một cô nương tầm tuổi nàng.

Đang định bước tiếp thì Việt Cẩm nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói xen lẫn vẻ nghi hoặc: “Cô…”

Việt Cẩm quay lại. Lúc này đã nhìn rõ người đang đứng trươc mặt. Cô nương đó dung mạo xinh đẹp. Trên tay cầm hắc trường thương, toàn thân váy trắng ôm sát, dáng vẻ hoạt bát mà hiên ngang.

“Cô… mới đến à?” Nữ tử kia lại hỏi, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của Việt Cẩm, xem ra vẫn chưa hết kinh ngạc.

Cô nương ấy có đôi mắt màu hổ phách, trong veo, lấp lánh, nhưng đôi con ngươi khiến người ta khi nhìn vào bỗng nảy sinh cảm giác bất an.

“Đúng vậy.” Việt Cẩm theo bản năng trả lời.

Nữ tử kia có vẻ thân thiện: “Ta là Bạch Ngọc. Theo ta nhớ thì hình như giờ chưa phải lúc mở giới môn thì phải.”

Lời nói của đối phương hoàn toàn không có ác ý, thậm chí đến cả chút tò mò cũng không, chỉ là tìm một chủ đề để hai người có thể trò chuyện mà thôi.

Việt Cẩm bỗng thấy mức độ thân thiện này có vẻ hơi quá.

“Ta và đại sư huynh được đặc cách. “

Việt Cẩm vừa trả lời vừa âm thầm quan sát Bạch Ngọc. Y phục nàng ta khác hẳn mấy thái nữ vừa rồi, mặc đù không nổi bật nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Tư thái ung dung, điềm tĩnh, khuôn mặt toát lên vẻ cung kính nhưng không quá yếu ớt, không phải là kiểu người dễ bị người khác bắt nạt chèn ép. Bạch Bích, Bạch Ngọc…

Nghĩ một lúc, Việt Cẩm hỏi dò: “Bích ngọc vô hạ?” (Ngọc bích không tì vết).

Bạch Ngọc sững sờ trong giấy lát, không ngờ Việt Cẩm sẽ hỏi như thế: “Cô đã gặp Bạch Bích rồi à? Thế nhưng ta với hắn không có quan hệ gì.” Nói xong, nàng ta khẽ mím môi, nhìn Việt Cẩm rồi nói thêm một câu: “Bích vô hạ, ngọc hữu tì.”

Lời này của Bạch Ngọc muốn ám chỉ, giữa hai người không phải là chẳng có quan hệ gì như lời vừa nói hoặc chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi?

Hai người mới gặp nhau lần đầu, thế nên không thể dốc bầu tâm sự … Việt Cẩm thoáng do dự, mãi một lúc sau mới thấy đối phương nói: “… Phải vào trong gặp Giới chủ, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.”

Bạch Ngọc nói, thần thái bộc lộ với vẻ mong chờ. Giây phút Việt Cẩm ngẩng đầu nhìn nàng ta, đập vào mắt Việt Cẩm là vẻ trong sáng, rạng rỡ, tràn trề hi vọng từ đôi mắt màu hổ phách.

Việt Cẩm nhẹ đáp “Ừ! Ta là Việt Cẩm.”

Sau đó, nàng thấy trong đôi mắt ấy ánh lên những tia sáng dịu dàng, tựa như gió xuân mơn man khẽ đùa trên mặt hồ xanh biếc.

*

Cho dù Bạch Ngọc thân thiện thế nào đi chăng nữa nhưng đối với Việt Cẩm, nàng ta cũng chỉ là một khúc nhạc đệm trên chặng đường mà nàng đi qua mà thôi. Nhưng điều Việt Cẩm không ngờ nhất là mình và khúc nhạc đệm nho nhỏ ấy chẳng bao lâu sau đã gặp lại, trên con đường săn đuổi yêu tộc.

Cuộc săn đuổi kéo dài một tháng đó không được thuận lợi cho lắm, không phải vì sự phản kháng ngoan cường của yêu tộc, mà vì yêu tộc dường như đã bốc hơi chỉ trong một đêm, không lưu lại một chút đâu vết.

Bạch Ngọc ngồi trên một cái cây mọc nhô ra bên vách đá, nhìn Việt Cẩm đanh mặt đâm một nhát kiếm vào ngực tên yêu tộc đang định trốn chạy. Thế nhưng, trong giờ khắc máu tươi xối xả tuôn ra, bất luận là trên mặt hay sâu trong đáy mắt Việt Cẩm, chỉ còn lưu lại một khoảng không trắng xóa, mênh mông vô tận.

“Đến giờ rồi à?” Việt Cẩm hỏi.

Bạch Ngọc hoàn hồn, nàng tung con chim trong lòng bàn tay lên: “Ừ, chúng ta có thể về rồi!”

Việt Cẩm khẽ gật đầu, ngự kiếm bay đi trước. Bạch Ngọc đang ngồi vắt vẻo trên cành cây thấy vậy cũng vung trường kiếm, gọi một trận gió nâng mình lên: “Không tò mò xem kết quả thế nào à?”

Tâm trạng vốn không tốt lắm, nhưng nhìn Bạch Ngọc đang bay đến bên mình, Việt Cẩm nhẹ nở một nụ cười: “Đứng nhất chắc chắn là không thể… Nhưng ít nhất cũng nằm trong nhóm mười tổ đứng đầu.”

“Thành tích săn giết đứng thứ năm.” Bạch Ngọc cười đáp.

“Cao hơn so với dự kiến của ta một chút.”

“Nếu cô không cố ý thả một ít đi, thì ta thấy chúng ta còn xếp cao hơn nữa kìa.” Bạch Ngọc nói thẳng.

Đồng tử Việt Cẩm co lại.

Vì đứng gần nên từng động thái dù là nhỏ nhất của Việt Cẩm cũng không qua được đôi mắt tinh tường của Bạch Ngọc, nàng ta thản nhiên nhìn Việt Cẩm: “Cô có điều gì muốn nói không?”

“Nói cái gì?” Việt Cẩm đáp, giọng rất bình thản. Nhưng nàng biết, và có lẽ người bên cạnh cũng đã nhận ra. Mồ hôi rịn ra ướt đẫm lòng bàn tay Việt Cẩm, bởi vì hoảng hốt và hối hận.

Bạch Ngọc nhìn nàng. Không biết do ánh mặt trời chỉếu rọi hay do một nguyên nhân nào khác mà dường như Việt Cẩm thấy đôi mắt kia ảm đạm trong một khoảnh khắc. Và rồi ngay sau đó, người đang sáp lại gần nàng đứng cách ra xa, bật cười khanh khách: “Ta sẽ không nói ra đâu.”

Đang định nói vài lời nhưng Bạch Ngọc đã đi trước một bước, thở dài kéo dài giọng: “Đừng hỏi câu ‘Nói cái gì’ nhé…”

Nàng ta nhăn mặt, nhưng dung nhan lại cực kì xinh đẹp, dễ thương, “Cô đứng thứ nhất cũng được mà tụt xuống chót cũng chẳng sao, chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả, đãi ngộ hiện nay của ta đã cao chót vót rồi! Thân phận của ta…”

Nàng ta cười đầy trào phúng: “Ông ta sẽ không yên tâm.”

Bí mật này, quả thực không hề nhỏ. Việt Cẩm lên tiếng giải thích lý do mình nương tay.

“… Dù sao cũng đã sống cùng nhau một thời gian.” Việt Cẩm muốn thuyết phục bản thân tin tưởng, tin tưởng người ngay từ đầu đã thể hiện đủ thiện chí và chân thành đang đứng ngay bên cạnh, rồi sau đó phát hiện ra tất cả chỉ là một trò đùa.

Nhưng, nếu chọn lựa buông lỏng một chút thì sao? Nàng có thể không cần phải từng giờ từng khắc lo lắng tìm lời ăn tiếng nói hợp lý, cũng không cần phải trăn trở vì vẻ mặt nào đó…

“A Cẩm.” Bỗng Bạch Ngọc gọi tên Việt Cẩm bằng một chất giọng rất đỗi trìu mến.

Việt Cẩm có chút thất thần: “Hả?”

“Có lẽ đối với cô, tin tưởng là một thứ gì đó rất nực cười… vậy nếu ta không thăm dò thì sao?”

Lúc này, Bach Ngọc không nhìn Việt Cẩm nữa mà hướng mắt về phía trước, “Ta không tò mò xem cô muốn gì, cũng tìm hiểu quá khứ cô ra sao, chúng ta chỉ là bạn thôi. Và ta cũng chỉ kết giao với một người bạn tên là Việt Cẩm thôi…”

Âm cuối của Bạch Ngọc hòa lẫn cùng gió, mềm mại mà nhẹ bẫng, kèm theo chút run rẩy nhè nhẹ:

“A Cẩm, ta hi vọng… Hi vọng, cô biết rằng chúng ta giống nhau. Chỉ duy mỗi chúng ta.”

Một tháng sau khi một lần nữa đặt chân lên Tiểu Chư Thiên Giới, Việt Cẩm và Bạch Ngọc còn chưa kịp đến tiền điện hồi báo đã bị ngăn lại.

“Thiếu giới chủ muốn gặp ta?” Việt Cẩm nghe thái nữ nói, cau mày hỏi lại, “Có chuyện gì?”

“Không muốn thì đừng đi, Bạch Bích cũng chẳng có chuyện gì tử tế.” Bạch Ngọc lên tiếng, không hề vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.

Nụ cười trên khuôn mặt thái nữ chuyển lời đã có phần gượng gạo: “Thiếu giới chủ không nói cụ thể chuyện gì cả…”

Thấy Việt Cẩm quay người định bỏ đi, thái nữ vội nói: “Nhưng, Thiếu giới chủ đang đợi cô nương ở lưu vực.”

Lưu vực là nơi Tiểu Chư Thiên Giới giam giữ trọng phạm. Mà người bị giam trong lưu vực cũng chỉ có mỗi mình Nhai Xế.

Cảm giác chán nản hiện rõ trên khuôn mặt Việt Cẩm, nàng dừng bước, nói: “Dẫn đường.” Sau đó, quay sang nhìn Bạch Ngọc.

“Ta đi phục mệnh đã, lát nữa cùng đi ăn nhé!”

Việt Cẩm không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý rồi cùng thái nữ đến lưu vực.

Bước đến hồng kiều, vượt qua bích thủy, ngay khi đặt chân lên thạch địa với những khe rãnh ngang dọc của lưu vực Việt Cẩm không khỏi cau mày, bởi cảm giác áp bách như ngưng kết cùng linh khí khô cạn xung quanh.

Ở chỗ này, đừng nói đến chuyện tu luyện, ngay cả linh lực trong cơ thể cũng sẽ dần mất kiểm soát mà thoát ra khỏi cơ thể…

Cùng thái nữ đi vào bên trong, sau khi gặp tốp thủ vệ tuần tra thứ năm, Việt Cẩm lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Thủ vệ ở đây luôn nhiều như thế này à?”

Thái nữ kia cười lấy lệ: “Không phải vậy, chẳng qua dạo gần đây không được yên tĩnh cho lắm nên mới tăng cường phòng thủ.”

Việt Cẩm khẽ gật đầu hiểu ý, không nói gì thêm.

Chỉ một lát sau hai người đã đến thạch ốc ở cuối con đường _ một nơi nằm ở địa đầu phía Nam của Tiểu Chư Thiên, được ghép lại từ những tảng đá lớn, dõi mắt ra xa là một vùng sơn dã mênh mông không có dấu vết của màu xanh hoa cỏ. Dưới màn trời xám xịt, mặt đất đã nứt nẻ từ không biết bao nhiêu năm về trước, vô vàn những khe hở lớn nhỏ, có cái bằng móng tay cái, cũng có cái rộng hơn cơ thể người. Ở chốn này, thứ duy nhất sừng sững đó chính là thạch ốc cách nhau tít tắp, nhìn không thấy đối phương. Thứ duy nhất hoại động là những thủ vệ đi đi lại lại trên một tuyến đường cố định khiến người ta xấy xẩm cả mặt mày.

“Thiếu giới chủ đang ở bên trong, cô nương cứ vào đi.” Dường như cũng chịu ảnh hưởng của thời tiết, thái nữ kia mặt mày bơ phờ, mệt mỏi.

Việt Cẩm đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt nàng là một thạch ốc bày trí rất đơn giản.

Căn phòng không có cửa sổ, một chỉếc giường bằng đá được xây bên mép tường, chính giữa là một bộ bàn ghế đá. Trong căn phòng rộng lớn, chỉếc giường và cái bàn trông nhỏ đến đáng thương. Nhưng trừ hai thứ này ra, căn phòng trống hoác chẳng có thêm thứ gì… Mà không, có lẽ là có.

Ví như Nhai Xế đang bị một sợi xích to đùng giữ chặt trên tường. Ngọn lửa nhảy nhót trong đêm tối, tựa như phát ra những tiếng cười mỉa mai.

Việt Cẩm không xác định được bản thân có do dự hay không, nàng chỉ biết rằng, ngay khi kiểm soát được mình, nàng lập tức nhìn về phía Bạch Bích đang tỏ ra thảnh thơi như không có việc gì kế bên.

“Thiếu giới chủ tìm ta?” Việt Cẩm dừng lại một lúc, nhìn sang Diệp Ngôn Viễn đứng bên cạnh Bạch Bích, ánh mắt vừa vào đã lập tức rút lại ngay, “Diệp tiên sinh.”

Diệp Ngôn Viễn hờ hững gật đầu, thái độ cực kì lạnh nhat.

Bạch Bích đảo mắt nhìn Việt Cẩm một cái rồi thong thả cười, nói: ” ‘Anh hùng’ của chúng ta đã trở lại.”

Gay gắt hơn cả lần trước, không phải Giới chủ đã ra thời hạn, bức bách hắn làm ngựa giống đấy chứ? Việt Cẩm ác ý nghĩ thầm trong bụng, ngoài mặt lại phớt lờ sự mỉa mai không hề che đậy của đối phương, hỏi thẳng một câu: “Thiếu giới chủ tìm ta có chuyện gì vậy?”

“Cũng không có gì.” Bạch Bích nói.

Việt Cẩm đang đắn đo xem có nên nổi giận vì một câu nói vô nghĩa này hay không thì Bạch Bích đã tiếp lời: “Dạo gần đây Tiểu Chư Thiên Giới không được yên tĩnh cho lắm.”

“Ý của Thiếu giới chủ là?” Việt Cẩm không thích nói vòng vo.

Bạch Bích cũng không quanh co nữa, dứt khoát nói thẳng luôn: “Có người đột nhập Tiểu Chư Thiên Giới, nhiều lần thử tiếp cận lưu vực, có ý đồ…” Hắn nhấn mạnh từ “người”, mắt đảo qua đảo lại giữa Việt Cẩm và Nhai Xế.

Việt Cẩm hiểu ý Bạch Bích ám chỉ, nhếch miệng cười, hỏi thẳng: “Thiếu giới chủ cho rằng có kẻ đột nhập cứu Yêu vương?”

“Có khả năng này, không phải sao?” Bạch Bích có phần bất ngờ với sự thẳng thắn của Việt Cẩm.

“Đúng là có khả năng này.” Giọng Việt Cẩm vẫn bình thản như không.

“Bởi vậy, Việt sư muội có hứng thú hỏi Yêu vương xem là ai đến cứu hắn hay không?” Thái độ của Bạch Bích bỗng trở nên dịu dàng, chí ít cũng không hung hăng sừng sộ như trước nữa.

Việt Cẩm nhíu mày, đang định nói thì bị Bạch Bích ngắt lời, “Hoặc Việt sư muội cũng có thể tranh thủ làm một số chuyện, đảm bảo tuyệt đối an toàn.”

Bỗng trong phòng vang lên tiếng dây xích leng keng, Nhai Xế đang bị xích trên tường đột ngột mở mắt, lướt nhìn Bạch Bích và Việt Cẩm, thần tình hờ hững, bình thản.

Việt Cẩm không để tâm, quay đầu lại quan sát Nhai Xế một lúc rồi dửng dưng đáp một: “Ta cho rằng, nếu ta đến hỏi sẽ chẳng biết được thông tin gì.” Nàng cười, đồng thời cũng ám chỉ “Chắc Thiếu giới chủ quên mất là ai đã đưa Yêu vương lên đây rồi thì phải?”

Nói xong, Việt Cẩm nhận thấy sắc mặt người đối điện đã thay đổi. Tâm trạng nàng dần thoải mái hơn, thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó không thể khiến nàng vui lên được: “Nếu Thiếu giới chủ chỉ định nói chuyện này…”

“Nửa tháng nữa Giới chủ sẽ mở tiệc.” Bạch Bích ngắt lời Việt Cẩm. Việt Cẩm nhướn mày, ra ý bảo đối phương tiếp tục.

Sắc mặt của Bạch Bích đã đen lại càng đen hơn: “Là để chiêu hàng.” Hắn nhìn Việt Cẩm, cười một cách ác ý, “Chủ ý không tồi phải không? Nếu Yêu vương đồng ý… Ngay lập tức, Tiểu Chư Thiên Giới sẽ được vạn yêu thần phục, thân phận của Yêu vương cũng theo đó mà lên theo, có thể nói là mọi người cùng vui, chỉ là không biết đến lúc đó Việt sư muội… định tự xử thế nào?”

Thạch ốc bị phong bế bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Ngọn lửa nhảy nhót trên tường khiến những cá bóng bị kéo dài, méo mó, nhìn không ra hình thù.

Bị cố định trên tường, hai tay Nhai Xế căng ra, mắt nhắm lại, không biết là do không nghe thấy hay vì chán chẳng buồn phản ứng.

Sự im lặng kéo dài khiến Bạch Bích mất đi sự nhẫn nại cuối cùng. Hắn khẽ cười, “Trong thời gian nửa tháng, Việt sư muội sẽ là người phụ trách trông coi Yêu vương… Ta nghĩ sư muội sẽ không từ chối đâu nhỉ?”

Quả nhiên, Việt Cẩm không lên tiếng.

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Bích càng tươi hơn, nhưng sâu trong mắt là một vùng lạnh lẽo. Hắn chào Việt Cẩm một tiếng rồi kéo Diệp Ngôn Viễn bỏ đi.

Cửa mở ra rồi lại đóng vào. Chút ánh nắng le lói chưa kịp làm ấm sàn đá lạnh băng đã bị cắt đứt hoàn toàn sau lớp cửa rồi lặng lẽ biến mất trong không gian lạnh lẽo.

Việt Cẩm im lặng một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, nhìn thăng vào đôi mắt đỏ rực kia, “Một cơ hội tốt.” Nói rồi, nàng đẩy cửa bước ra ngoài.

*

Cả quãng đường vội vội vàng vàng, mãi đến khi bỏ lại tất cả phía sau, Việt Cẩm mới đẩy cửa vào phòng với một tâm trạng tồi tệ và nhiều rối rắm, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng, nàng lại càng khó chịu hơn. Trong phòng là một bàn la liệt thức ăn, Bạch Ngọc đang thong thả xem sách với một thế ngồi cực kì thoải mái. Chiếc ghế đối diện bên bàn có vắt một bộ y phục.

Việt Cẩm ngó Bạch Ngọc một cái, rồi lại nhìn quyển sách trong tay nàng ta, nếu không nhầm thì chính là bản thư pháp duy nhất còn sót lại mà nàng đã cất giấu cẩn thận.

Vậy, nàng nên tán thưởng vì nàng ta không coi mình ra gì hay nên tán thưởng khả năng lục đồ của nàng ta đây?…

“Cô về rồi à?” Bạch Ngọc thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên chào, “Đứng đó làm gì vậy?”

Việt Cẩm không đáp, bước vào phòng, tiện thể đóng cửa lại, cố nặn ra một nụ cười.

“Ta còn đang nghĩ xem cô có để lỡ giờ cơm hay không? Bạch Bích tìm cô làm gì vậy?”

“Không có gì.” Việt Cẩm không nói nhiều, bởi bản thân không muốn và cũng thấy không cần thiết. Một lát sau, nàng tìm lại nụ cười, “Làm phiền cô phải đợi ta rồi!”

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Ngọc tắt dần. Nàng ta nhìn Việt Cẩm, đôi con ngươi màu hổ phách ánh lên vẻ nghi hoặc, rồi sau đó là ý chỉ trích: “Không có gì sao?”

” Không có gì.” Nụ cười của Việt Cẩm rất tươi, trả lời chắc nịch.

Ánh mắt Bạch Ngọc loé lên, đoạn nàng ta lui lại, giống như đang thoả hiệp, cũng giống như là lí giải: “Có cần ta ra ngoài không?”

Suýt chút nữa thôi là Việt Cẩm không còn giữ được nụ cười trên môi nữa: “Ta nghĩ… không cần thiết.”

Bạch Ngọc mặt mày rạng rỡ đáp lời: “Ta cũng nghĩ thế!”

Đây là nụ cười rạng rỡ xuất phát từ tận đáy lòng. Việt Cẩm nhìn nàng ta một lúc rồi cũng thỏa hiêp, mỉm cười hỏi: “Đây là gì vậy?” Nàng chỉ vào bộ y phục vắt trên chỉếc ghế hỏi.

“Phần thưởng.” Bạch Ngọc bước đến, cầm bộ y phục ướm thử lên người Việt Cẩm, “Trong đống đồ đó, thấy bộ này cũng không tồi nên ta nhanh tay chọn cho cô đấy.”

Bộ y phục trên tay Bạch Ngọc màu trắng, Việt Cẩm nhìn một lúc cũng không phát hiện ra nó được may bằng chất liệu gì, chỉ thấy một màn sương mờ ảo nhỏ li ti. Kiểu cách khá giản dị, vạt trước thêu những đường viền lóng lánh, sống động như thật.

Việt Cẩm nhìn bộ y phục một hồi rồi nói: “Eo hơi nhỏ mất rồi!”

Bạch Ngọc không để tâm lắm: “Chỉ cần chỉnh một chút là dược… Đợi đã, không đúng.” Nàng ta định thần, “Ta đã lấy y phục của cô để ướm thử mà, nhỏ ư? ” Ánh mắt nghi ngờ của nàng ta đảo qua đảo lại giữa bộ y phục trên tay với cái eo của Việt Cẩm.

“Cũng không sai. Y phục của ta đều bị nhỏ hết rồi!”

“Ở eo à?”

“…Ừ, eo.”

“Cô béo lên rồi.”

“…”

Bạch Ngọc nhịn không nổi, bật cười, “Không sao, ừm…” Nàng ta quan sát Việt Cẩm, “Nhìn không ra!”

Việt Cẩm bất đắc dĩ đành chuyển chủ đề: “Cô đến chỗ ta để ăn cơm thôi phải không?”

“Đúng thế, ăn cơm.” Bạch Ngọc nghiêm nghị trả lời, nhưng trong mắt không giấu được ý cười.

Việt Cẩm dứt khoát lờ đi, ngồi xuống múc cho mình một bát canh, uống một ngụm… sau đó lại uống tiếp ngụm nữa: “… Mùi vị cũng không tệ.”

“Hả?” Bạch Ngọc cau mày, cũng múc một bát: “Chẳng mấy khi được cô khen. “

Canh vừa vào đến miệng, Bạch Ngọc liền nhăn nhó, nàng ta vội đẩy cái bát trước mặt ra xa, bi phẫn lên án: “Chẳng qua ta chỉ cho một chút chua thôi mà.”

Bỗng nhiên nàng ta im bặt, há hốc miệng nhìn Việt Cẩm uống hết cả bát canh như không hề hấn gì: “Cô không thấy chua à?”

“Có hơi chua, nhưng vẫn vừa ăn.”

Bạch Ngọc phát hiện ra có điều bất thường: “Cô thích ăn chua từ bao giờ vậy?” Nàng ta nhìn Việt Cẩm múc tiếp bát thứ hai, hết nhìn bát canh của mình rồi nhìn sang Việt Cẩm, vẻ mặt khó hiểu… Sau đó, nàng ta kiên quyết đẩy bát canh ra xa hơn nữa: “Lần trước ai ăn mơ xanh mà cứ nhăn nhó mặt mày vậy hả?”

Việt Cẩm bỗng có dự cảm không lành: “Khoan đã!” Nhưng nàng đã chậm mất một bước.

Bạch Ngọc nở nụ cười không lấy gì làm thiện chí: “Eo béo hơn, lại đột nhiên thích ăn chua, cô… Có rồi hả?”

Việt Cẩm nghiến răng vứt thìa canh xuống, nhoài người đè Bạch Ngọc ra, trong tiếng thở hổn hển và giọng cười lanh lảnh, nàng để Bạch Ngọc thể nghiệm cái gọi là “họa từ miệng mà ra”.

Trong lúc cười đùa, Bạch Ngọc vốn không biết tự lúc nào đã lăn lộn đến bên giường, rốt cuộc tay chân cũng mỏi rã rời, đẩy Việt Cẩm ra, lau khóe mắt đã nhạt nhòa nước, tay xoa xoa bụng, lồm cồm bò dậy: “Được rồi, được rồi, ta phải về đây… cười vỡ bụng mất thôi.”

Việt Cẩm cười đến muốn hụt hơi, “Tốt nhất là cô sửa sang lại váy áo đi!” Nàng nhếch môi, ngả người dựa vào giường, đánh giá Bạch Ngọc từ trên xuống dưới, nở một nụ cười tà tà, “Nhìn chẳng khác con dê non bị người ta dẫm đạp.”

Nghe xong, Bạch Ngọc nhìn Việt Cẩm mặt mày đỏ ửng, tóc tai rối bù, rõ ràng mềm mại dịu dàng lại cứ giả bộ xấu xí khó coi, không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.

“Ha ha, từ từ, đừng giận… ha ha… ta không cố ý mà, cô chẳng hợp làm người xấu đâu, ta nói… thật mà… ha ha…”

“Nói xong thì đi ra ngoài!” Việt Cẩm nghiêm giọng, sau đó sửa sang lại quần áo đầu tóc.

Bạch Ngọc giơ tay đầu hàng, bước ra ngoài cùng Việt Cẩm.

Sắc trời đã dần về đêm.

Có lẽ vì Tiểu Chư Thiên Giới nằm lơ lửng giữa không trung nên bầu trời không mịt mờ, xa xăm như nhìn từ dưới mật đất, trái lại nó có vẻ mênh mang, thăm thẳm. Trên đó điểm xuyết những vì sao lớn, như những quân cờ trên một bàn cờ khổng lồ, sắp xếp ngang dọc, sáng lấp lánh.

“Rất đẹp đúng không?” Bạch Ngọc đứng trên bậc thềm bằng đá xanh, hỏi khẽ.

Giật mình tỉnh lại sau một thoáng mơ màng, Việt Cẩm gật đầu: “Ừ.”

Bạch Ngọc quay sang nhìn Việt Cẩm, sắc đêm phủ một màu đen lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhưng không che được ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách, nó không rạng ngời, không chói lóa mà rất thuần khiết, rất trong trẻo và rất chân thành.

“A Cẩm, nhìn những đám rêu xanh trên bậc thềm kìa! Cô thấy chỗ này đẹp nhưng trái tim cô chưa bao giờ để ở đây, căn phòng này chỉ là nơi cô nghỉ ngơi mà thôi.”

Việt Cẩm không đáp.

Bạch Ngọc cười, cũng không nhất quyết bắt Việt Cẩm phải trả lời bằng được, nàng chuyển chủ đề: “Nếu Bạch Bích quả thực có kế hoạch gì thì hãy nói cho ta biết, được không? Thân phận nhiều lúc cũng phải được tận dụng triệt để!”

Việt Cẩm nhẹ hé môi định nói gì đó, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã hoá thành mấy bay dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt màu hổ phách ấy, một lúc sau, nàng quyết định vờ như không nghe thấy Bạch Ngọc nói gì, tiễn nàng ấy ra về.

Việt Cẩm và Bạch Ngọc nhìn nhau trong giấy lát, ngập ngừng mãi mới thốt ra một tiếng “Được”.

Bạch Ngọc mặt mày rạng rỡ, bóng đêm mịt mùng không che khuất được ánh sáng và sức nóng đang tỏa ra từ đôi mắt ấy, nàng ôm chầm Việt Cẩm, vừa men theo con đường nhỏ đi ra, vừa khe khẽ hát thầm. Một cơn gió thổi qua, trong tiếng xào xạc của rừng trúc, những chỉếc lá dài với hai màu xanh, vàng xen kẽ bay lên, tựa như thoi đưa vây quanh những đốt trúc, rơi xuống mái tóc đen mượt mà, làm nối bật bộ bạch sam đang phất phơ bay trong gió, thẳng tắp tựa trúc, thanh thoát như ngọc.

Bóng người khuất dần trong rừng trúc mênh mông, Việt Cẩm quay trở lại phòng, đang định dọn bàn bỗng đâu lại nhớ đến lời Bạch Ngọc nói.

Có rồi? Việt Cẩm tự giễu, định bụng mặc kệ, nhưng tay trái đã bất giác ấn lên cổ tay phải. Nàng trợn mắt, môi mấp máy mấy tiếng rồi cố kiên nhẫn kiểm tra thân thể.

Rất lâu trong mắt Việt Cẩm thoáng thất thần, nàng vung tay, quyết định kiểm tra lại lần nữa, rồi đột ngột rụt tay lại như phải bỏng, đúng bật người dậy, làm đổ cả cái ghế sau lưng.

Trong tiếng ghế đổ, Việt Cẩm đứng sững như trời trồng, mặt mày đờ đẫn, hốt hoẳng.

Nàng… nàng có thai rồi?

Không thể nào!

*

Đây là thạch ốc giam giữ Nhai Xế trong lưu vực.

Thạch ốc chỉ còn lại một người, hoàn toàn chìm vào tình lặng. Trong không gian bị phong bế, lửa vẫn cháy hừng hực. Thời gian trôi đi, một ngày, một canh giờ, hoặc cùng có thể chỉ trong một khắc, cánh cửa bằng đá của phòng giam lặng lẽ mở ra.

Nhai Xế bình thản liếc nhìn người mới vào, không hề bất ngờ: “Là đệ à?”

Người vừa vào đứng trong góc khuất tối om, vì đứng ngược sáng nên không nhìn rõ mặt: “Yến tiệc nửa tháng sau huynh bắt buộc phải tham gia.”

Nhai Xế ngước đầu lên, uể oải chẳng buồn đáp.

“Hơn nữa, huynh phải khiến cho họ tin là huynh muốn quy thuận, vậy mới có thể tự do hành trong một phạm vi nhất định.”

“Vậy trong bữa tiệc tiếp theo thì sao?” Nhai Xế cười mỉa, “Không phải bảo ta tiếp tục giả vờ quy thuận đấy chứ?”

“Đương nhiên là không.” Giọng người đó rất nhỏ, giọng đều đều: “Bữa tiệc tiếp theo huynh phải gây lộn xộn, còn phải đối đầu trực tiếp với Bạch Bích. Đệ muốn huynh lấy một thứ giống như thế này từ trên người Bạch Bích. “

Nhai Xế cau mày: “Thứ gì?”

Người đó giơ tay ra, một miếng tinh thể màu tím được buộc dây xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Nó thon thon, dài dài, hai đầu hình ô van sắc nhọn, bên trong tràn ngập chất khí màu tro với hình dạng thay đổi liên tục.

“Trên người Bạch Bích có một thứ giống hệt cái này. Hắn đeo nó trên cổ, là vật bất li thân.” Người đó nói, “Huynh phải lấy nó nguyên vẹn, không sứt mẻ.”

Nhai Xế vẫn chìm trong im lặng.

Giọng của bóng đen kia bỗng gắt gỏng: “Không làm được à?”

Nhai Xế cười lạnh: “Việc đã hứa với đệ đã bao giờ ta không làm được chưa? Cho dù có bị cái thứ chết tiệt này xích lại.”

Hắn cử động cánh tay, sợi xích đen sì quấn quanh người động đậy như một vật thể sống, đồng thời mọc ra hằng hà sa số những cái gai sắc nhọn, đâm vào người hắn. Máu tươi chảy đầm đìa, chỉ một chốc đã thấm đẫm y phục, vậy mà hắn chẳng hề cau mày dù chỉ một lần, “Ta nói vào, cũng đã vào rồi, còn đệ thì sao? Việc đệ hứa với ta thì sao hả?”

Bóng đen kia không nói gì.

Cơn giận bùng lên, Nhai Xế gầm gừ, nghiến răng nói: “Ta nói cho đệ biết thân phận của A Cẩm, dặn đệ phải chăm sóc nàng ấy, lúc đó đệ đã đồng ý với ta rồi, nhưng bấy giờ thì sao? Đệ vốn chẳng làm gì cả! Đệ

“Sao huynh biết ta không làm gì?” Bóng đen kia đột nhiên ngắt lời Nhai Xế, “Huynh ở trong này, dù ta có làm bao nhiêu chuyện thì huynh biết được bao nhiêu chứ?”

Ánh mắt Nhai Xế lạnh đi: “Đệ coi ta là thằng ngốc hay coi Tiểu Cẩm là ngốc hả? Nếu đệ làm bao nhiêu chuyện thì sao Tiểu Cẩm lại không phát hiện ra? Nếu nàng ấy biết được điều gì đó thì dù thế nào cũng sẽ không có bộ dạng như lúc đến gặp ta hôm nay.”

Im lặng trong chốc lát, bóng đen nói: “Đúng là huynh hiểu muội ấy, chỉ là không biết có hiểu rõ một người khác hay không thôi.”

“Đệ có ý gì?” Nhai Xế cau mày chất vấn.

“Việt Ninh Song.” Bóng đen nhàn nhã nói, “Nó xông vào Tiểu Chư Thiên Giới rồi, chuyện này có phải do huynh sắp xếp không?”

“… Ta không. Nó vào bằng cách nào?”

“Phá vỡ kết giới của Tiểu Chư Thiên Giới không khó, cái khó là làm sao vào được mà không bị phát hiện. Có phải Việt Ninh Song phản bội chúng ta rồi không?”

Trên khuôn mặt Nhai Xế thoáng hiện vẻ sửng sốt “Nó phản bội chúng ta thì có thể đi được đâu? Nó chỉ là…”

“Bị lợi dụng thôi phải không? Ghen tị, không có đầu óc, không để tâm, chỉ thích làm theo ý mình… Nó quậy Kiêu Sơn thành một mớ bòng bong còn chưa đủ ư?” Giọng hắn nhỏ dần, nhưng sát ý ẩn chứa trong đó thì càng lúc càng hiện rõ.

Nhai Xế cũng cảm nhận được, hắn cau mày, nhắc nhở: “Con bé là công chúa của Việt Thị.”

“Đương nhiên ta biết điều đó.” Người kia có vẻ không muốn nói nhiều, “Chỉ có điều, huynh phải nhớ rằng tất cả những gì chúng ta làm, đều là để yêu tộc có một mảnh đất sinh tồn chân chính, chỉ cần đi sai một bước thôi thì không chỉ huynh và ta mà cả yêu tộc sẽ không còn hi vọng lần thứ hai nữa. Người bị bọn tu sĩ lợi dụng mà gây loạn như nó sớm muộn gì cũng làm hỏng đại sự cho xem.”

Đôi mắt trong bóng tối nhìn chằm chằm về phía Nhai Xế, “Nhai Xế, huynh phải biết rằng, không nhịn được việc nhỏ ắt sẽ hỏng việc lớn.”

Nhai Xế nghiêm mặt không đáp. Người đứng trong bóng tối kia chuẩn bị rời đi: “Việc nửa tháng nữa huynh phải nhớ kĩ, nhất định phải lấy nguyên vẹn không để bất kỳ sứt mẻ nào.”

“Đợi chút!” Khi người kia đã đi đến cửa, Nhai Xế bỗng gọi giật lại, “Chuyện này…”

Hắn bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện trước đó. Rất nhiều chuyện hắn từng chẳng để tâm, rất nhiều chuyện hắn nghĩ rằng đã quên… Hắn nhớ lại lúc ban đầu.

Đó là một ngày xuân trăm hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc, mẫu thân dắt một bé gái xinh xắn, nhút nhát đến trước mặt hắn, bảo nó là Ninh Song. Công chúa Việt Thị, Việt Ninh Song.

Hắn nhớ lại sau đó.

Ngày hạ chói chang, cô bé năm nào giờ đã trưởng thành, như một cái đuôi lúc nào cũng theo sau hắn, nở nụ cười ngọt ngào, gọi hắn là ca ca. Nhưng dường như chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện phải báo thù.

Và quãng thời gian sau đó.

Mười năm chớp mắt trôi qua, mẫu thân hắn đã qua đời, cô bé kia cũng đã trưởng thành, mâu thuẫn giữa yêu tộc và nhân loại cùng giới tu chân càng ngày càng gay gắt, bùng lên chỉ trong sớm tối. Nó vẫn chưa nghĩ đến chuyện báo thù.

Nó thậm chí còn tiếp xúc với giới tu đạo trong thời điểm thế này…

Cuối cùng hắn nghĩ đến hiện tại.

Kiêu Sơn bị giới tu đạo công phá hắn trở thành khâm phạm bị đưa đến Tiểu Chư Thiên Giới, tất thảy những thứ này đều đã được lên kế hoạch từ trước. Thật thật giả giả thế nào chẳng cần thiết phải làm rõ. Nhưng đêm Kiêu Sơn bị bao vây ấy, mỗi câu hắn nói với Việt Cẩm đều xuất phát từ đáy lòng. Hắn hi vọng Việt Cẩm có thể chăm sóc cho Việt Ninh Song, nhưng hắn càng hi vọng nàng có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, sau đó rời xa tất thảy, rời xa những việc nguy hiểm mà đau khổ này… ích kỉ ư?

Vậy hãy để hắn ích kỉ một lần.

Chỉ cần một lần thôi, vì duy nhất một người.

“Đệ định xử lí chuyện Việt Ninh Song thế nào ta không quản, nhưng đừng có kéo Việt Cẩm vào.” Nhai Xế đanh giọng “Tìm cơ hội đưa nàng ấy ra ngoài đi, chuyện ở đây có chúng ta là đủ rồi.”

“Huynh có biết mình đang nói cái gì không? Kế hoạch của chúng ta đã nguy hiểm lắm rồi! Không cần thêm bất kì biến số nào nữa đâu. Huynh ngại mình chưa đủ tan xương nát thịt ư?”

“Ta biết rõ mình đang làm gì!” Cơn giận của Nhai Xế bùng lên. Cảm giác bị sỉ nhục vì bị giam, nỗi đau đớn do sợi xích quấn quanh người cùng với sự phẫn nộ vì cứ phải nhún nhường mãi. Đến cả yêu cầu cơ bản nhất cũng khồng được thỏa mãn khiến cho cơn giận của Nhai Xế như ngọn lửa giữa cánh đồng hoang, một khi đã bùng lên thì sẽ rất khó kiểm soát, “Ta có bị tan xương nát thịt hay không chẳng cần đệ phải bận tâm, ta thấy đệ mới sợ cái kết như vậy thì đúng hơn. Việt Ninh Song quên mất mình là ai, vì kế hoạch nên đệ bỏ rơi nó, ta không trách đệ, nhưng ta thấy đệ cũng nghĩ về kế hoạch đến nỗi điên luôn rồi, hoàn toàn quên mất Việt Cẩm là…”

“Đủ rồi!” Người kia hét lên, ngắt lời Nhai Xế rồi nghiêm mặt “Không cần nói thêm nữa, ta biết rồi.”

Nói xong, hắn không hề nấn ná, cửa vừa mở bèn lập tức rời khỏi thạch ốc, mượn kẽ hở giữa đội vệ binh đi tuần, biến mất trong đêm đen.

Trong thạch ốc, Nhai Xế giật cánh tay một cái, giữa tiếng va đập của dây xích, mùi máu tanh xộc lên trong không gian lạnh lẽo một hồi lâu.

*

“Cốc, cốc” Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Từ lúc bắt mạch thử nhưng lại bất ngờ phát hiện mình có thai thật, Việt Cẩm vẫn ngẩn người trên ghế cho đến tận bấy giờ. Lòng rối như tơ vò, cảm giác hoang mang tựa như một giấc mộng khiến nàng rất lâu mới nhận ra còn có người đang ở bên ngoài. Là Bạch Ngọc vừa về lúc nãy ư? Nàng mới đi được hai bước thì nghe thấy tiếng gõ cửa vốn khe khẽ đột nhiên trở nên gấp gáp, hốt hoảng, như thế bị truy đuổi, bức bách, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào trước mắt.

Lí trí của Việt Cẩm cuối cùng cũng trở về. Nàng nhíu mày, vội đi ra mở cửa, sau đó… trợn trừng mắt, sửng sốt khi thấy một bóng dáng xinh đẹp đâm sầm vào lòng mình. Việt Ninh Song!?

Trong chớp mắt, một giọng nói mơ hồ vang lên, Việt Cẩm bất giác đóng chặt cửa lại, đồng thời tăng thêm vô số pháp thuật phòng ngự lên cửa rồi mới đẩy người trong lòng ra, thụt lùi mấy bước, hỏi với giọng sửng sốt: “Sao cô lại ở đây?”

Nhìn Việt Ninh Song có vẻ không được tốt cho lắm. Hai mắt sưng húp, đầu tóc xác xơ, quần áo xộc xệch lại có bao nhiêu là vết bẩn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy nàng ta đang hơi run, không biết là vì lạnh hay do quá sợ hãi.

“Việt Cẩm, Việt Cẩm, cứu ta, cứu ta với…”

Một cảm giác phức tạp vụt qua trong đáy mắt Việt Cẩm nhưng nàng không để tâm, chỉ hỏi: “Ai đưa cô vào đấy?”

Việt Ninh Song cắn môi không nói.


Đợi một lúc không thấy đáp, Việt Cẩm chẳng nói gì, đi thẳng vào trong, lấy một bộ quần áo và mấy thứ dồ dùng khác đưa cho Việt Ninh Song: “Thay y phục, đeo mặt nạ, ta lập tức đưa cô đi…”

“Khoan đã!” Việt Ninh Song vội vã kêu lên.

Nàng ta hít thở mấy lần mới lấy lại được bình tĩnh: “Là ta tự đi vào, Việt Thị có di vật có thể xuyên qua kết giới của Tiểu Chư Thiên Giới mà không làm kinh động người bên cạnh…”

Đồng tử Việt Cẩm rút lại trong chốc lát. Việt Ninh Song bỗng thấy bất an, nàng ta liếm khóe môi: “Việt Cẩm… tỷ tỷ?”

Việt Cẩm nhìn Việt Ninh Song, không trả lời, rồi đột nhiên túm cổ tay nàng ta, lôi ra ngoài.

Việt Ninh Song sửng sốt mất mấy giấy, cuối cùng cũng bừng tỉnh, bắt đầu giãy giụa kịch liệt, kêu gào thảm thiết.

Bước chân Việt Cẩm vẫn vững vàng, từng bước, từng bước kéo, hay nói đúng hơn là lôi Việt Ninh Song đi về phía cánh cửa gỗ gần ngay trước mắt.

Việt Ninh Song bắt đầu cuống quýt: “Khoan đã, từ từ nghe ta nói đã!”

“Việt Cẩm, ta xin tỷ, ta có đồ giao cho tỷ.”

“Ta có đồ giao cho tỷ, ta có thứ mà tỷ muốn, đợi đã, từ từ… hãy nghe ta nói…”

“Việt Cẩm!” Không biết lấy sức ở đâu, khi chỉ còn cách cửa chừng năm bước chân, Việt Ninh Song bỗng lấy sức đẩy Việt Cẩm ra.

Việt Cẩm không đề phòng, loạng choạng lùi ra sau, lưng va vào bàn đánh rầm một tiếng, sau đó là cảm giác đau buốt từ cột sống chạy thẳng lên não. Nàng phẫn nộ nhìn đối phương, nhưng thấy nàng ta ngã nhào trên sàn, sắc mặt vàng vọt, khóc thất thanh:

“Ta xin tỷ, xin tỷ hãy cứu huynh ấy, tỷ muốn ta làm gì cũng được.” Nàng ta tuyệt vọng rồi lại như người chết đuối vớ được cọc, “Bất cứ chuyện gì ta cũng đồng ý.”

Có thứ chất lỏng lạnh băng từ từ dâng lên trong tim Việt Cẩm. Nàng nhìn Việt Ninh Song đang quỳ trước mặt, vứt bỏ lòng tự tôn, bất chấp tính mạng – chỉ vì một nam tử, một nam tử không yêu nàng ta.

Thế còn những thứ khác thì sao? Ví như Việt Thi, ví như yêu tộc, hay ví như… chính bản thân nàng ta, Việt Ninh Song hoàn toàn không để tâm ư?

Việt Cẩm nghĩ rồi bật cười vì những suy tưởng hão huyền không đúng thời điểm của mình – đứng ở đấy đã không còn là công chúa Việt Cẩm Tâm đoan trang, trí tuệ năm nào. Công chúa Việt Cẩm Tâm càng không thể là Việt Ninh Song, người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của nàng…?

Lực lượng linh khí quanh người hoàn toàn biến mất, Việt Cẩm dựa vào bàn buông một tiếng “Được”.

Việt Ninh Song đang quỳ vội ngước lên, trong mắt lộ rõ vẻ không dám tin.

Việt Cẩm cười, nhắc lại một lần nữa: “Ta nói là được.” Cảm giác sức lực đang dần hồi phục, nàng đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng: “Nhưng cô phải nói với ta tất cả những việc mà cô biết. Còn nữa, cô phải rời khỏi Tiểu Chư Thiên Giới ngay lập tức. “

“Gì cơ?” Việt Ninh Song còn chưa kịp hỏi hết câu thì thấy Việt Cẩm nhìn mình, không phải là ánh mắt có phần phức tạp lúc trước mà là cái nhìn trực diện sắc bén, như con dao đã được mài sắc.

“Vậy, vậy Nhai Xế ca ca…”

“Cô có biết thì cũng làm được gì?” Việt Cẩm rất bình thản, giọng nói thản nhiên mà hờ hững.

Sắc mặt Việt Ninh Song xanh như tàu lá.

“Được rồi, vấn đề đầu tiên, ai bảo cô vào đây?” Việt Cẩm chẳng nhìn sắc mặt nàng ta, trực tiếp hỏi thẳng.

“Ta vừa nói rồi còn gì, Việt Thị có tín vật có thể…”

“Việt Ninh Song!” Giọng Việt Cẩm lạnh đi, “Cô có cam tâm tình nguyên làm một con ngốc thì cũng đừng coi người khác như mình, những vấn đề này ta chỉ hỏi một lần, nếu cô còn nói dối thì đừng mong ta giúp gì cho Nhai Xế.”

Cắn môi đến chảy máu, một lúc lâu sau, Việt Ninh Song mới nói: “… Ta biết rồi!”

“Ai bảo cô vào đấy?” Việt Cẩm lạnh lùng nhắc lại.

“Không ai cả, tin Nhai Xế ca ca bị giam trong Tiểu Chư Thiên Giới là ta tình cờ nghe được.” Việt Ninh Song khẽ trả lời.

“Ở chỗ yêu tộc à?”

Việt Ninh Song do dự một lát: “Không, là một tu sĩ.” Xem ra nàng ta đã chuẩn bị tâm lí bị chất vấn.

Nhưng điều bất ngờ là Việt Cẩm không để ý đến chuyện này chỉ hỏi: “Sau đêm Kiêu Sơn bị công phá, cô đã ờ cùng ai?”

Việt Ninh Song nấn ná mãi nhưng rồi vẫn trả lời: “Sau đêm đó, Nhai Xế ca ca đưa ta đến một sơn cốc, ta không biết chỗ đó, mấy đại yêu đều ở đó, nhưng cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, chẳng biết đi làm những gì. Chỉ có điều…” Nàng ta đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, “Chỉ có điều, yêu tộc trong sơn cốc dường như thay đổi theo thời gian, càng ngày càng nhiều…”

Đang thu nhận yêu tộc ư? Ánh mát Việt Cẩm lóe lèn, đối với bọn họ mà nói, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.

“Cô nói cô ở trong một sơn cốc xa lạ, vậy làm sao tu sĩ kia tìm được cô?”

“Ta… “

“Cô xuất cốc, có phải không?”

Việt Ninh Song mím môi không nói.

Việt Cẩm không diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, dường như là thất vọng, lại có thế là phẫn nộ, pha thêm chút gì đó chán nản, bất lực: “Cô bị lợi dụng một lần còn chưa đủ hay sao? Còn tự đưa mình tới cửa để người ta lợi dụng thêm lần nữa?”

“Ta đâu có.”

“Kiêu Sơn.” Việt Cẩm chỉ nói hai chữ, Việt Ninh Song đang bất bình lập tức im bặt.

“Xem ra cô cũng biết rồi thì phải. Cô tiếp xúc với gã tu sĩ đó, để hắn ta thừa cơ ăn cắp tin tức tình báo quan trọng của yêu tộc…”

“Nhưng ta đâu có dẫn hắn vào.” Rốt cuộc, Việt Ninh Song cũng không nhịn được nữa, liền đứng bật dậy to tiếng với Việt Cẩm, “Rõ ràng là tỷ dẫn hắn vào, lại còn trách ta không cảnh giác, không đề phòng?”

Bầu không khí bỗng chìm trong im lặng. Tiếng gió bên ngoài rít lên mạnh hơn, xào xạc len lỏi trong rừng trúc, mênh mang mà trống rỗng.

Việt Ninh Song vẫn chưa quên là mình đang đến cầu xin Việt Cẩm, lời vừa nói ra, nàng ta đã tức thì hối hận, chỉ là vẫn không chịu nhún nhường mà thôi. Trong bầu không khí thế này, thời gian dần trôi, Việt Ninh Song càng thấy thấp thỏm bất an, nhưng khi nàng ta định nói gì đó thì Việt Cẩm đã quay sang chỗ khác, nói trước: “Cô nói không sai.”

“Gì cơ?”

“Cô nói không sai, chính ta đã đưa người vào.” Dứt lời, Việt Cẩm cũng không định tranh cãi thêm với Việt Ninh Song, “Thôi được rồi, cô nên rời khỏi đấy được rồi đó!”

“Vậy còn Nhai Xế ca ca…” Việt Ninh Song không nhịn được hỏi

“Ta đồng ý với cô, ta sẽ cứu huynh ấy.” Việt Cẩm không vòng vo, đoạn đi đến bên cửa sổ, mở hé nhìn ra ngoài.

Việt Ninh Song cố lấy hết dũng khí: “Ta muốn một lời hứa – hứa rằng cô nhất định sẽ cứu huynh ấy, cho dù phải trả bằng bất kì giá nào.”

Việt Cẩm quay ngoắt lại, đôi con ngươi đen thẫm nhìn chằm chằm Việt Ninh Song.

Trong giây phút đó, Việt Ninh Song quên cả hít thở, lùi về sau, lắp bắp nói: “Ta, ta đã làm theo yêu cầu của cô, chuyện gì cũng nói hết rồi, ta còn có thể giao hết tất cả các di vật của Việt Thị cho cô, chỉ cần, chỉ cần cô có thể cứu được Nhai Xế ca ca…”

Im lặng kéo dài.

Việt Cẩm cười mỉa: “Việt Ninh Song.”

Việt Ninh Song tưởng Việt Cẩm muốn nói gì đó, nhưng Việt Cẩm cứ đứng đó rất lâu, rồi từ từ đưa tay lên: “Công chúa đời thứ hai mươi lăm của Việt Thị Cẩm…”

“Việt cô nương.” Một giọng nói âm trầm đột ngột vang lên, tiếp đó là những tiếng bước chân từ xa vọng đến.

Mặt hai người trong phòng tức thì biến sắc.

Người bên ngoài có vẻ như không cho người bên trong thời gian hoãn binh, chỉ nghe tiếng bước chân dừng lại, tiếp đó là giọng uể oải pha chứt mỉa mai, là giọng của Bạch Bích: “Trước cửa phòng của Việt cô nương có thêm bao nhiêu là pháp thuật cảnh báo công kích, cô nương trốn cái gì vậy?”

Hắn kéo dài giọng, vừa nghe đã biết chẳng có hảo ý: “Hay là đang giấu gì đó?”

Nghe đến đấy, bỗng Việt Cẩm nhìn sang Việt Ninh Song.

Giờ đã là nửa đêm, lúc này hầu hết mọi người đã chìm vào mộng đẹp, không gian bốn bề tĩnh mịch, Việt Cẩm và Bạch Bích đang đứng cùng nhau trên một con đường nhỏ, đâu đó có tiếng suối chảy róc rách hòa cũng tiếng gió vi vu.

Tiếc là hai người chẳng ai có tâm tư thưởng thức.

Việt Cẩm đứng trên bậc thềm ngoài phòng mình, lần đầu tiên có vẻ mặt lạnh như băng: “Khuya thế này rồi mà Thiếu giới chủ còn đến đấy làm gì?”

Đối điện với sự lạnh lùng của Việt Cẩm, Bạch Bích không đến nỗi bị dọa cho hết hồn, nhưng cũng khá bất ngờ. Ở Tiểu Chư Thiên Giới này, chưa ai dám đứng trước mặt mà nói với hắn bằng giọng điệu đó.

Vào lúc hắn định lên tiếng thì Việt Cẩm đã đi trước một bước, mỉm cười nói: “Thiếu giới chủ đang nghĩ xem phải trả lời thế nào ư? Hay là để ta đoán thử nhé! Thiếu giới chủ nói ta đang giấu ai đó phải không? Nhưng câu hỏi này chỉ là suy đoán của cá nhân Thiếu giới chủ, lại chẳng hề có căn cứ, là cái cớ Thiếu giới chủ vừa nghĩ ra để gây phiền toái cho một tiểu tu sĩ nhỏ bé vừa vào Tiểu Chư Thiên Giới như ta đúng không?”

“Phải rồi, một Thiếu giới chủ cao cao tại thượng sao lại muốn gây phiền toái cho một tiểu tu sĩ nhỉ?” Việt Cẩm học theo Bạch Bích kéo dài giọng, sau đó cười mỉa, “Đương nhiên là vì Thiếu giới chủ ấy tuy nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lệnh cha khó cãi, bởi vậy đành phải đá quả bóng này đi, hi vọng những hành động ‘dễ hiểu’ của mình đủ khiến cho tiểu tu sĩ kia…”

“Việt Cẩm!” Bạch Bích nghiến răng ngắt lời Việt Cẩm, trán đã nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt, dường như ngay lập tức sẽ động thủ.

Việt Cẩm dừng một lúc cười lạnh: “Ta nhớ rất rõ tên của mình, Thiếu giới chủ không cần phải nhắc nhở.”‘

Bạch Bích hít một hơi thật sâu, đang định lên tiếng thì từ phía sau rừng trúc có một giọng nói chen ngang, Diệp Ngôn Viễn đang đi về phía hai người: “Dường như Việt cô nương khẳng định là mình đang giấu ‘người’ thì phải?”

Vẻ mặt Bạch Bích giãn ra, cơn giận ban nãy cũng đã giảm đi một nửa, phớt lờ ánh mắt Diệp Ngôn Viễn, hắn mỉm cười với đối phương rồi quay sang Việt Cẩm nói: “Đúng thật Việt cô nương à, ban nãy ta cũng đâu có nói cô giấu thứ gì, chính cô cứ khẳng định mình đang giấu người đấy chứ.”

Việt Cẩm nghiêm nét mặt, dường như bỗng mất hứng nói chuyện.

Bạch Bích cười mỉm: “Mặc dù giờ cũng khákhuya rồi nhưng chắc Việt cô nương không ngại mời chúng ta vào trong uống chén trà chứ?”

Nói xong, hắn nhìn sang Diệp Ngôn Viễn. Diệp Ngôn Viễn im lặng một lúc như đang cân nhắc gì đó, đoạn khẽ gật đầu với Bạch Bích.

Vẻ mặt Bạch Bích càng thêm cợt nhả.

Hành động của hai người không qua được mắt Việt Cẩm, hai mắt nàng lóe sáng, từ từ đặt tay lên Băng Diệm kiếm trên thắt lưng: “… Xem ra Thiếu giới chủ nhất định phải vào trong bằng được?” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Trong khi đã muộn thế này.”

“Thì đã làm sao?” Bạch Bích nói với giọng khinh khỉnh.

“Chẳng sao cả.” Việt Cẩm khẽ cười, đứng sang một bên nhường đường, “Thiếu giới chủ muốn vào thì xin cứ việc, nhưng ta phải nói trước.” giọng nàng lạnh như băng: “Hôm nay, Thiếu giới chủ đã không thèm nể mặt ta thì ngày sau, nếu Thiếu giới chủ đừng trách ta không biết điều.”

Bạch Bích không giận mà còn cười: “Cô đang đe dọa ta đấy à?”

“Nếu Thiếu giới chủ khăng khăng cho là thế.”

“Cô…” Bạch Bích còn muốn nói thêm nhưng bị Diệp Ngôn Viễn đứng bên ngắt lời. Diệp Ngôn Viễn nhìn Việt Cẩm bằng ánh mắt rất lạ, không còn vẻ lạnh nhạt, khép mình như trước: “Việt cô nương lấy gì để bàn điều kiện với chúng ta?”

Diệp Ngôn Viễn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, phong tư trác việt, chỉ có ngôn từ mỗi câu mỗi chữ đều sắc như dao: “Dùng hôn sự của cô ư?”

Bên ngoài rừng trúc im ắng thấp thoáng có tiếng nước chảy. Dưới những ngôi sao xa xăm kia, gió vẫn không ngừng gào thét.

Diệp Ngôn Viễn lại nói: “Việt cô nương. Cô là một người thông minh. Đừng ra vẻ ta đây mà hại lấy mình.”

Việt Cẩm nhìn nam tử dịu dàng, thanh nhã trước mặt, ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu lại là một thứ chẳng liên quan gì: nếu thay từ “dùng” thành “dựa vào” thì sao nhỉ? Chẳng phải càng tốt hơn sao.

Dựa vào hôn sự của cô?

Một sự khinh thường mới trực diện làm sao. Việt Cẩm cười tự giễu, rồi khẽ nói với Diệp Ngôn Viễn: “Nếu Diệp tiên sinh thấy tò mò thì có thể thử xem thế nào.”

Lời vừa nói ra, nước như ngừng chảy, gió cũng chẳng buồn gào thét, trăng sao ẩn nấp sau những đám mây, cả dãy núi chìm vào tĩnh lặng.