Ngôn Hâm có rất nhiều thói quen nhỏ, với một người nghiêm cẩn như Hà Nhất Triển thì có thể xem đó là chút tật xấu. Thỉnh thoảng chút tật xấu này còn coi như đáng yêu, nhưng để biến thành hứng thú hoặc yêu thích vậy còn chờ thương thảo.
Hà Nhất Triển biết sự cách biệt mười năm không thể dùng sự bao dung là có thể dễ dàng xóa nhòa, cũng bởi vậy anh không chỉ coi Ngôn Hâm là bạn gái, mà còn là con gái, em gái, tất cả những thân phận nhận được sủng ái đều thuộc về một mình Ngôn Hâm. Cho nên dù hiện tại cô nằm trên sô pha trong văn phòng của anh vui vẻ nghịch Ipad, anh cũng có thể dùng vẻ mặt ôn nhu như nước nhìn cô.
"Đáng yêu quá, đáng yêu quá......" Ngôn Hâm chịu không nổi mấy hình ảnh đáng yêu trong ipad nữa, vừa tắt máy đi thì nhìn thấy Hà Nhất Triển đang mặt mày hớn hở nhìn mình.
"Anh làm gì mà trưng vẻ mặt lưu manh vậy?" Ngôn Hâm kéo váy che lấp cảnh xuân, mắt cười cong cong.
"Đang xem cái gì?"
"...... Không nói cho anh biết!" Anh biết là thảm.
Thư kỳ Tiểu Lâm đúng lúc bước vào thấy tổng tài đang cúi đầu ăn nói nhỏ nhẹ với vợ. Anh ta thấy nhiều rồi nên không phản ứng gì, đặt bản kế hoạch lên bàn, "Tổng giám đốc, trưa nay có cần đặt bàn không ạ?"
"Muốn không?" Hà Nhất Triển hỏi cô vợ nhỏ trong lòng. Hai chữ bình thường phát ra từ miệng chẳng hiểu sao anh lại khiến cô đỏ mặt.
"...... Không cần."
Ý chính là... gọi cơm hộp đi. Đôi vợ chồng này đúng là không coi ai ra gì mà. Thư ký Tiểu Lâm chỉ cần nhìn ánh mắt là hiểu, không nói gì nữa, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sau khi Tiểu Lâm đi ra ngoài, Ngôn Hâm làm bộ đánh vào ngực Hà Nhất Triển vài cái, thế mà anh còn trưng ra vẻ mặt đứng đắn, nhưng ý cười nơi đáy mắt đã tiết lộ toàn bộ tâm tư của anh. "Nghĩ đến cái gì?"
"Không nghĩ gì cả." Ngôn Hâm muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lại bị anh giữ chặt lại. Hà Nhất Triển cố ý ghé sát vào vành tai cô, thì thầm hỏi, giọng điệu thêm vài phần dụ hoặc: "Muốn không?"
Mặc kệ muốn hay không, lúc Ngôn Hâm mồ hôi đầm đìa được Hà Nhất Triển ôm xuống khỏi mặt bàn thì đã qua giờ cơm trưa, anh ôm cô vào phòng tắm qua loa, nhìn mắt cô díp lại, xoa đầu hỏi: "Muốn ăn gì không?"
"...... Có."
Ngôn Hâm bật TV, nằm trên giường xem show đợi Hà Nhất Triển lấy đồ ăn. Anh không đem tất cả món ăn vào, chỉ chọn mỗi thứ một ít cho vào một cái bát, bưng thêm một bát canh, đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh giường lớn.
Thư ký Tiểu Lâm có thể trở thành trợ thủ đắc lực không phải không có nguyên do. Ngôn Hâm vừa nhai đồ ăn, vừa ấp úng hỏi: "Chuyện đó...... Bọn họ có biết chúng ta làm gì trong này không?"
Hà Nhất Triển nhìn ipad Ngôn Hâm ném trên sô pha, nửa người dựa vào đầu giường xem TV cùng cô, thoải mái trả lời: "Biết thì sao."
Ngôn Hâm dùng sức chọc đồ ăn trong bát, nghẹn nửa ngày mà không mắng được, chơi trò lưu manh không phải một người là có thể làm được, huống chi, cô còn là người hưởng thụ. "Đáng ghét!"
Hà Nhất Triển không tiếp lời, Ngôn Hâm cũng không thèm để ý. Nhưng cơm cũng ăn xong rồi, sao anh vẫn chăm chú xem ipad thế nhỉ, cô tò mò nhìn qua, "Cái gì vậy?"
Hà Nhất Triển đang xem weibo của mình, thực ra anh cũng chẳng cần dùng, nhưng ngày nào Ngôn Hâm cũng update, cho nên anh cũng làm một cái, còn yêu cầu cô công khai quan hệ với mình. Hôm nay Ngôn Hâm lười đổi sang weibo của mình nên dùng luôn của anh, nội dung hiện trên news feed lúc này ngoài tin tức về mấy ngôi sao nổi tiếng, còn có một đoản văn.
Một người đàn ông nửa đêm ra cửa hàng tiện lợi mua đồ nhưng phát hiện di động của mình hết pin.
Anh ta hỏi một nam nhân viên trong cửa hàng có chỗ cắm sạc không?
Nam nhân viên đỏ mặt nói: Anh muốn là được
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Hâm đỏ rực, lần đầu tiên Hà Nhất Triển phát hiện cô xem mấy thứ linh tinh này, sắc mặt anh đen thui ném cô lên giường, "chỉnh đốn" một trận. Anh không ghét LGBT vì ở ngoại quốc đó là chuyện bình thường, nhưng sao mấy đoạn đối thoại bán manh, hiểu lầm kỳ quái này lại có thể khiến Ngôn Hâm xem đến hưng phấn, sau đó lại còn nhìn anh nói hươu nói vượn. Anh như đoán trước được cảnh tương lai nên cấm cô xem mấy tiểu thuyết truyện tranh kiểu này luôn.
Thế mà giờ còn dám dùng danh nghĩa của anh ấn like cơ đấy......
Anh thấy một người bạn tốt của Ngôn Hâm nhắn lại phía dưới: Ông xã cậu đúng là được khai sáng!
Ngôn Hâm ném ipad sang một bên, ngồi lên người nũng nịu xin lỗi: "Em không cố ý mà!"
Hà Nhất Triển vỗ trán thở dài, cả một đời anh minh của anh đã bị cô huỷ hoại......
- ------
Buổi tối Ngôn Hâm bước vào thư phòng, đặt đĩa trái cây lên bàn, ngồi vào lòng Hà Nhất Triển, cất giọng yêu kiều: "Chồng ơi, muốn yêu yêu!"
Ngôn Hâm luồn tay vào trong quần Hà Nhất Triển, hóa ra anh không mặc quần lót!
"Ngoan... Sờ tiếp đi......" Anh thoải mái thở dài một hơi, tay cũng xoa mông Ngôn Hâm. Ngôn Hâm bắt đầu miệng khô lưỡi khô, vì dục vọng trong tay cô ngày càng bành trướng. Cho đến khi không cầm được nữa, cô mới xin tha: "Ông xã... tiến vào được không..."
"Được, em ngồi lên đi." Giọng Hà Nhất Triển ám ách. Anh đưa một tay kéo Ngôn Hâm đứng dậy, chân thuận thế tách hai chân của cô ra, để cô khóa ngồi trên người anh. "Ngoan, cởi quần lót ra."
Ngôn Hâm không nói lời nào, đỏ mặt nhấc vạt váy lên, cảnh sắc trước mặt làm mắt Hà Nhất Triển tối sầm.
Cô cũng không mặc......
"Ngoan, sờ tiếp đi...... Em cũng ướt rồi này." Tay anh lần xuống, hai ngón tay xâm nhập vào trong đường mòn sâu thẳm. Hai chân Ngôn Hâm mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngồi phịch xuống. Cảm nhận hai ngón tay thô ráp thỉnh thoảng vuốt hoa hạch, Ngôn Hâm dựa vào vai anh cố gắng không rên lên.
"Chồng ơi... đừng mà..." Kỳ thật nếu không phải "cậu em" của Hà Nhất Triển quá lớn thì cũng chẳng cần phải làm tiền diễn lâu như vậy. Mỗi lần anh dùng giọng nói mị hoặc kia gọi Ngôn Hâm, cô đều hóa thành một dòng xuân thủy, mặc anh bài bố.
"Ngoan... Ngồi xuống... Bảo bối..." Anh kéo quần xuống, để Ngôn Hâm đỡ lấy dục vọng của mình thong thả ngồi xuống. Dục vọng của Hà Nhất Triển có kích cỡ y như của người nước ngoài, mới chỉ có quy đầu đi vào mà Ngôn Hâm đã cảm thấy căng trướng, nhưng vừa dừng lại đã bị anh đè xuống. Bên trong cô đã được lấp đầy, thế mà nam căn của anh vẫn còn chưa vào hết.
"Không được rồi chồng ơi..." Ngôn Hâm nức nở.
"Thả lỏng nào bảo bối... Chặt quá..." Hà Nhất Triển hôn mạnh lên động mạch cổ của Ngôn Hâm, hai tay xoa đùi muốn cô thả lỏng. Ngôn Hâm đành phải bám vào bả vai to rộng của anh, bắt đầu di chuyển.
Không làm như vậy, chắc chắn sẽ bị anh vần vò đến hừng đông, mà tuyệt đối sẽ không chỉ làm một lần.
Không biết dáng vẻ bây giờ của Ngôn Hâm thế nào mà mỗi lần Hà Nhất Triển nhìn cô hai mắt đều tỏa sáng, biểu tình như muốn nuốt cô vào bụng luôn. Ngôn Hâm không khống chế được phản ứng của mình... "Ưm ưm a... Anh... đừng..."
"Anh có làm gì đâu." Anh cười khẽ, hai tay dùng sức mơn trớn đầu ngực cô, cảm nhận tiểu huyệt của cô ngày càng thắt chặt. Quần áo không biết đã bị cởi sạch từ lúc nào, toàn thân cô lúc này đã phủ kín mồ hôi, eo mỏi nhừ. Ngôn Hâm đành phải hôn lên hầu kết của anh, yêu kiều rên rỉ xin tha, "Nhất Triển... không được......"
"Thể lực quá kém." Anh thở dài, chủ động hoạt động eo. Quần anh mới chỉ tuột đến đầu gối, eo hơi đong đưa trông cực kỳ gợi cảm, cơ bụng như ẩn như hiện. Ngôn Hâm nhìn rõ nơi gắn kết của hai người, trên lông mu của anh cũng dính đầy xuân thủy của cô...
Ngôn Hâm phải cắn răng mới không rên lên.
"Thích không? Hử? Thích anh làm vậy không?"
"Thích... Thích... A..."
"Thế này thì sao? Thoải mái không?" Hà Nhất Triển đặt Ngôn Hâm lên bàn, đặt hai chân cô lên vai mình. Phía trước là lửa nóng phía sau là mặt bàn lạnh lẽo, Ngôn Hâm không chịu được khẽ lắc đầu, híp mắt nhìn không rõ biểu tình của Hà Nhất Triển. Thân thể ngày càng cong lên, eo nâng cao hơn... Ngôn Hâm hét lên một tiếng, cảm giác có một dòng nhiệt nóng hướng thẳng xuống dưới hạ thân, tập kích nam căn thô to nằm trong cơ thể. Cô nghe thấy Hà Nhất Triển thoải mái gầm nhẹ một tiếng, rút ra ngoài, dòng dịch đặc sệt chảy dọc theo bắp chân......
"Bảo bối, em nhiều nước thật đó." Dục vọng của anh lại tiến vào, lần này di chuyển không nhanh không chậm khiến Ngôn Hâm không chịu nổi. Không biết làm bao lâu, cuối cùng Ngôn Hâm cũng phải bật khóc.
"Đừng... Chồng ơi... nhanh lên..." Ngôn Hâm muốn ngừng mà không được, tiểu huyệt kẹp chặt lấy vật nam tính thô to bên trong, khoái cảm lan khắp toàn thân.
"Đừng khóc... Anh sẽ nhanh hơn..." Hà Nhất Triển áp hai chân cô trước ngực, tư thế này làm Ngôn Hâm càng thêm mẫn cảm. Nhưng cô không rảnh để lo nhiều nữa, chỉ có thể cắn ngón tay cảm thụ anh tiến ngày càng sâu, xục xạo tứ phương..
"Ân ân... A a... A..."
"Vợ ơi...kêu thêm vài tiếng đi... Anh không ra được..." Hà Nhất Triển nhíu mày, hít sâu vài hơi. Ngôn Hâm kêu đến khản cả giọng, mơ mơ hồ hồ nói: "Quá sâu... Ông xa...... nhanh hơn một chút..."
Không biết qua bao lâu, một tiếng hét khàn khàn vang lên bên tai Ngôn Hâm, cơ thể cô khẽ run lên, phía dưới ướt đầm đìa......