Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em

Chương 6: Câu cá

Giặt quần áo xong cũng đã gần 10 giờ, anh và Hạt Dẻ đều đi thay quần áo, hai người bọn họ lúc nãy đã nghịch ướt hết cả đồ, khiến tôi cũng bị liên lụy. Tôi vốn hôm nay định ăn cơm dã ngoại nên cũng không tính nấu cơm, vừa thấy anh ôm Hạt Dẻ ra đã hỏi:

“Anh còn nhớ cái chỗ hôm qua em chỉ không? Hôm nay anh có hứng thú không, chúng ta tới đó câu cá đi!”

Anh vẫn còn bế Hạt Dẻ trên tay, suy nghĩ rất nhanh rối gật đầu, còn nói với Hạt Dẻ: “Hôm nay chú sẽ câu một con cá trám đen thật to nướng cho con ăn nhé!”

Hạt dẻ tuy chỉ hơn 2 tuổi, nhưng đối với những chuyện vùng biển nhà mình câu được cái gì vẫn rất rõ, liền nói: “Anh Diêu Tự nói… ở biển… không câu được cá trám đâu.” – Dừng một hồi, nó lại nói: “Nhưng anh Diêu Hoài… từng câu được ở sông đó…nó to, với đen nữa, rất ngon.” – Nói xong còn gật đầu thật mạnh, không hề để ý có người vừa xấu hổ vì câu nói của nó.

Lục Lăng Tranh có vẻ cũng không để trong lòng, anh rất nhanh làm ra vẻ thỉnh giáo: “Hạt Dẻ giỏi quá, biết thật nhiều thứ. Vậy lát nữa ra biển, câu được con gì thì Hạt Dẻ chỉ cho chú với nhé!”

Thằng bé được người ta coi như người lớn mà thỉnh giáo, trông có vẻ rất cao hứng, gật đầu thật mạnh, sau đó liền nghiêm vẻ mặt như muốn đi làm cái chuyện gì lớn lao lắm không bằng. Tôi cũng không thèm để ý hai người dở hơi này, nhanh chóng đi lấy xe đạp ra, lấy cần câu, mồi, rồi lắp cái yên con nít lên.


Lần này vẫn là Lục Lăng Tranh chở, không còn cách nào khác, anh có cho tôi chở đâu cơ chứ, nhưng mà lần này có vẻ như anh đã quen tay rồi, xe đạp lướt đi như bay chứ không lạng lách như lần trước nữa.

Trí nhớ của anh rất tốt, trước khi đi anh chỉ hỏi tôi đi hướng nào, tôi liền quen miệng mà nói: “Đi như ngày hôm qua á!” – Nói xong lại thầm mắng mình ngu, tuy hôm qua anh có chở tôi đi một lần, nhưng đường quê lắm nẻo, lại đâu đâu cũng là cây cối, vườn tược, đâu có dễ nhận ra, vì vậy mỗi khi tới khúc cua tôi liền lên tiếng chỉ anh. Thế nhưng tôi phát hiện, anh vốn không cần tôi làm điều thừa, đến khúc cua anh liền nhanh chóng quẹo đúng hướng, khiến tôi không kìm được mà hỏi:

“Anh nhớ luôn đường sao?”

“Ngày hôm qua đi rồi, đương nhiên phải nhớ chứ.”

Anh trả lời bằng một giọng rất không để ý, như thể đó là chuyện bình thường, thế nhưng tôi biết chuyện này không phải là chuyện dễ dàng, tôi cũng từng dẫn một vài người khách đi tham quan đảo, họ đi chơi đó đây nhưng nhiều khi đến lúc ra về rồi vẫn không biết đường đi đến bến tàu.

Đến đây tôi lại nghĩ tới dáng vẻ của anh khi mới tới, dù gì tôi cũng từng sống trong thành phố, nên nhìn anh liền nghĩ ngay tới mấy người tinh anh trong trường, chắc anh cũng không phải người tầm thường.

Nghĩ nghĩ mãi, rốt cuộc cũng tới nơi, ngoài tôi ra thì còn mấy cái xe đạp nữa, hôm nay là cuối tuần, chắc cũng nhiều người hứng chí đi câu. Quả nhiên khi chúng tôi vào, liền nhìn thấy người quen, đó là gia đình quản lí của nhà trẻ Hoa Hướng Dương, cùng với 2 cô gái trẻ và mấy đứa con nít, tôi tiến lên chào hỏi:

“Diêu Tự, hôm nay mọi người cũng đi câu à?”

Diêu Tự đang ngồi gắn mồi câu, nghe tôi hỏi liền nói: “Chị Kiều và bọn họ hẹn nhau đi câu, em ở nhà cũng buồn nên theo ra luôn.” – Cậu vừa nói vừa chỉ đám người Đỗ Kiều và hai cô gái.


Hai cô gái này đều là học sinh cấp 3, một người tên Tô San, là con gái ông trưởng thôn là một cô bé rất hoạt bát và năng động, một người tên Triệu Linh, cô bé này mê đọc tiểu thuyết huyền bí và đam mĩ, luôn muốn trở thành một tiểu thuyết gia, cô bé hay sang nhà chị Mạn Thanh để học hỏi kinh nghiệm, mặc dù tôi không biết giữa tác giả ngôn tình và một hủ nữ thì có kinh nghiệm gì mà nói.

Mấy đứa con nít cũng học ở nhà trẻ Hoa Hướng Dương, thấy Hạt Dẻ đến liền tụ tập vào nhau, rủ nhau đi đào giun, tôi cũng mặc kệ bọn nó, để bọn nhóc tự chơi với nhau.

Tôi lấy cần câu chuẩn bị sẵn ra, quay sang hỏi Lục Lăng Tranh: “Anh từng đi câu bao giờ chưa?”

Anh cầm cần câu, rất thuần thục gắn giun vào, nhìn tôi mỉm cười: “Anh trước đây cũng từng đi hội sở câu vài lần, cũng coi như có kinh nghiệm.” – Nói xong, anh đưa tay vuốt đầu tôi một cái, nói: “Yên tâm, anh nhất định sẽ không để em mất mặt.”

Hai hôm nay anh cũng hay tỏ vẻ thái độ thân mật, nên tôi cũng không thèm để ý, chắc anh là một trong những người thích “Skin Ship” (nôm na là không ngại tiếp xúc da thịt), nếu tôi mà phản ứng quá thì cũng hơi kì, vì vậy liền làm lơ luôn. Thấy anh không cần giúp đỡ, tôi liền tự chuẩn bị cần câu, ngồi sang một bên, vừa câu vừa nhìn phía Hạt Dẻ.

Tô San và Triệu Linh chẳng biết từ lúc nào đã mò sang chỗ tôi, thần bí nói nhỏ vào tai tôi: “Chị Hạ này, em nghe ba em nói, anh ta là tinh anh ở thành phố đấy, hôm giờ ảnh ở nhà chị, chị đã sơ múi được miếng nào chưa?”


Tôi quay sang, liền thấy biểu tình đáng khinh trên mặt Tô San, liền liếc xéo con bé một cái, nói: “Bậy bạ, người ta là người đàng hoàng đấy.”

Tô San tỏ vẻ không đồng ý nhìn tôi, nói: “Đương nhiên em biết anh ta là người đàng hoàng, nếu không sao ba em dám để anh ta ở nhà chị, nhưng mà chị có thể không đàng hoàng mà, hàng cao cấp như vậy, chị chỉ để ngửi chứ không ăn, thật phí quả thị mà.”

Tô San nói xong, còn nhìn xung quanh, lấm la lấm lét nói: “Trai tráng trên đảo này dường như chị đã gặp hết, chất lượng cao thì hiếm có, lâu lâu mới có hàng ngoại nhập như vầy, chị tranh thủ kiếm luôn cho Hạt Dẻ một người cha, chứ chị cứ không để ý, đến khi muốn tìm thì chỉ có hàng lỗi thôi.” – Khi Tô San nói tới hàng lỗi, con bé còn chỉ tay sang Diêu Hoài đang nằm ngáp ngáp ở đằng kia, cần câu đã giật mấy lần mà chẳng buồn nhấc.

Đỗ Kiều đang ngồi bên cạnh liền phản bác: “Anh Hoài cũng không tệ như em nói đâu, chị thấy anh ấy rất tốt.” – Câu nói bị Tô San và Triệu Linh liếc mắt nhìn với vẻ xem thường.

Hồng Trà: Bắt đầu đăng chương bù cho các bạn đây, gần đây thấy trong trường xuất hiện nhiều tân sinh viên, cho Trà hỏi là có bạn nào học chung BUH với Trà không vậy?