Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em

Chương 24: Chỗ dựa

Chúng tôi ngồi ăn thịt nướng, mùa thu thì có rất nhiều thứ có thể đem ra nướng kèm thịt như bắp, khoai lang, hạt thông, hạt dẻ và cả các loại rau củ.  Thường thì những buổi tụ tập như thế này sẽ không thiếu Tô San và Triệu Linh, hai đứa nó còn kéo theo mấy đứa nhóc trong thôn, chạy nhảy nô đùa nhốn nháo cả sân.

“Năm nay ba em tính sẽ đem hủ rượu mơ mà ổng ủ cả năm ra, còn cả rượu nho, rượu táo và rượu gạo đấy, đến lúc đó, mọi người nhớ mua ủng hộ nhé!”

Tô San đang nói đến thứ mà nhà cô sẽ bán vào Lễ Thu Hoạch sắp tới. Ở đảo Rùa thì sẽ không bao giờ lo hết lễ hội, mọi người đều cố giữ những phong tục truyền thống từ xưa lại, hầu như 4 mùa trên đảo đều sẽ có một buổi lễ lớn.

Lê Thu Hoạch là buổi lễ diễn ra vào ngày 1 tháng 10, gần cuối thu. Vì thời gian này cũng là thời gian mọi người kết thúc vụ mùa xuân và thu hoạch cây trái nhà mình, nên mới có lễ Thu Hoạch.

Vào ngày lễ, mọi người sẽ bày bán các sản phẩm mà nhà mình trồng được, chế biến được, nói chung là những thứ đặc sắc có thể tạo ra từ những nguyên liệu mà nhà mình có. Ví dụ như nhà bác trưởng thôn là nhà làm rượu trái cây, nên ngày lễ bác sẽ bán rượu nhà mình, nhà nào trồng trà thì bán trà, làm bánh thì bán bánh, đương nhiên giá cả sẽ rẻ hơn giá bán bình thường rất nhiều và hình thức cũng đơn giản hơn.


Cũng nhờ vào lễ thu hoạch này mà các mặt hàng đặc sản của đảo cũng được nhiều người biết đến và ưa chuộng, hơn nữa nó cũng là một trong những nét đặc sắc giúp thu hút khách du lịch đến đảo, vì khi du khách đến đúng vào dịp này, họ sẽ được thưởng thức các đặc sản trên đảo với giá rẻ bất ngờ.

Tôi ngồi ăn thịt nướng, nhìn nhìn khắp vườn nhà, mấy cây ăn trái đến mùa thu là héo úa cả, thế nhưng may mà nhà tôi trồng nhiều hoa, nên năm nào lễ thu hoạch tôi cũng hái hoa ra bán.

“Lễ Thu Hoạch năm nay em vẫn bán hoa như mọi khi thôi.”

Chị Mạn Thanh chán chường nói: “Sướng thế, nhà ai cũng có cái để bán, nhà chị lại chẳng có gì bán cả, khắp cả vườn chỉ toàn cỏ là cỏ thôi.”

TRần Hạo nhìn qua, nói: “Hay năm nay anh trồng cây gì trong vườn nhé, sang năm đem ra bán.”

Thẩm Mạn Thanh ghét bỏ nhìn anh một cái: “Anh tính trồng cây gì, anh ngay cả trồng xương rồng cây còn chết huống chi là trồng cây khác, vẫn là năm nay đi bán hoa với Hạ Hạ thôi.”

Đỗ Kiều thấy vậy liền chen vào: “Chị còn được bán hoa, tôi đây mới là chẳng có gì đề bán nè, đến Lễ thì cứ toàn mang bóp tiền theo mà tiêu thôi.”


Chủ đề cứ thế mà được chuyển sang Lễ Thu Hoạch, mọi người đều nói xem năm nay mình sẽ bán những gì, sẽ trang trí gian hàng của mình như thế nào, bản thân sẽ mua được gì trong lễ, cả Lục Lăng Tranh cũng vô cùng hứng thú, anh chăm chú nghe, thỉnh thoảng còn thêm một chút ý kiến cho gian hàng hoa của tôi, có vẻ như anh rất nôn được tham gia lễ. Mà cũng phải, dân thành phố đâu phải lúc nào cũng náo nhiệt được như ở đây, ngay cả tết âm lịch mà cả thành phố cũng chẳng có chút không khí tết gì cả.

Thế nhưng cho dù anh có hào hứng đến cỡ nào, năm nay anh cũng không thể tham gia Lễ Thu Hoạch được, bởi vì gần sát ngày lễ, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ nhà xuất bản, nơi tôi đang cộng tác làm việc.

Chuyện là hợp đồng lao động tôi kí với nhà xuất bản cũng đã đến hạn rồi, họ muốn hẹn gặp tôi để bàn chuyện có gia hạn thêm hợp đồng không và các điều khoản trong hợp đồng, chuyện này không thể chỉ nói qua loa trong điện thoại nên cần tôi đi một chuyến.

Thú thật, cứ nghĩ đến chuyện sẽ đến thành phố thì tôi chẳng mấy vui vẻ gì, từ khi mang thai Hạt Dẻ, tôi đã không hề rời đảo nửa bước và cũng muốn suốt đời ở lại đây. Trên thành phố có những kỉ niệm tôi không muốn nhớ lại và những con người mà tôi không muốn gặp.

Có lẽ là thấy tâm trạng của tôi không được tốt, Lục Lăng Tranh lúc ấy đã nắm lấy tay tôi, anh kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi, trầm giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ luôn bên cạnh em, anh sẽ đi với em.”


Dựa vào lòng anh, tôi chợt nhớ đến, anh cũng là một phần trong những kí ức năm xưa. Nếu như là kí ức có anh, thì cũng không hẳn chỉ là những kí ức xấu nhỉ, nghĩ như vậy, tôi lại bật cười, sau đó cũng vòng tay ôm lấy hông anh, vùi mặt vào lòng anh.

Hành động của tôi có vẻ như làm anh bất ngờ, vì từ hôm anh bị bệnh đến giờ tôi luôn tránh anh, vậy mà giờ lại chủ động như vậy. Có vẻ như anh cũng hiểu hành động này của tôi có nghĩa là gì, nên anh đã hôn lên đỉnh đầu tôi, nhẹ giọng nói:“Cám ơn em, Hạ.”

Tôi không biết là anh có biết lí do mà tôi giận anh hay không, nhưng tôi biết anh cám ơn tôi vì tôi đã không xa lánh anh nữa, giọng nói của anh nhu hòa và mang một chút vui vẻ khó nhận ra.

Đây là người tôi yêu, là người đàn ông của tôi, là cha của con tôi và là chỗ dựa của chúng tôi, có anh ở bên cạnh, tôi không cần phải sợ gì cả. Lần đầu tiên từ khi có Hạt Dẻ đến giờ, tôi mới cảm nhận được, cảm giác khi có chỗ dựa là như thế nào.