Hôm nay sau khi đưa Tiểu Hy đi học xong, tôi liền hẹn chị Mạn Thanh đi dạo một vòng trên thị trấn, muốn mua một ít đồ. Chả là tối hôm qua ông trưởng thôn sang nhà tôi, nói là có một người khách nhà ông ta từ thành phố xuống, muốn thăm ông cụ đang bệnh nhà mình, nhưng dạo gần đây do nhiều người đến nhà thăm bệnh quá, trong nhà đã không còn phòng trống. Nhớ đến việc tôi có đăng kí làm “khách sạn dân túc” nên muốn hỏi nhà tôi xem còn phòng trống không.
Đảo của chúng tôi tuy không có khu di tích hay đặc sản nổi danh gì, thế nhưng được cái thuần thiên nhiên, nên cũng có một vài khách du lịch có nhu cầu du lịch “về nông thôn” ghé. Vì chẳng có khách sạn, nên người trong thôn ai muốn thì đăng kí làm dân túc. Tôi lúc đầu do thấy cũng buồn, nên liền đăng kí, có khách đến cho vui. Nhưng nhà tôi chỉ có hai mẹ con, tuy ông anh họ ở kế bên nhưng cũng không đảm bảo 100% là không có chuyện, nên tôi chỉ đồng ý cho khách nữ thuê thôi, còn người khách này của ông trưởng thôn rõ ràng là nam.
Ông ấy phải năn nỉ hết mức, thậm chí lấy danh dự ra cam đoan là người này đáng tin thì tôi mới đồng ý. Xét thấy trong nhà lâu quá chưa có khách, vì vậy lần này tôi muốn mua một ít khăn và bàn chải, cùng những vật dụng khác.
Ngày hôm sau, trời nắng. Tuy là mùa hè nhưng trên đảo có nhiều cây nên cũng không nóng lắm, lại thường có gió nên không khí rất dễ chịu. Tôi ra vườn hái vài trái cà chua và dưa leo vào, tính làm salat rau củ. Người ta thường nói, trồng trọt và nấu ăn thường khiến tâm hồn dễ chịu, nhất là khi nhìn thấy cây mình trồng sinh sôi nảy nở, nếm món ngon mình nấu.
Khu vườn này tôi trồng rất nhiều thứ, như cà chua, dưa leo, mướp, bầu, mồng tơi, còn có cả quất, chanh và ớt. Riêng các cây ăn trái như xoài, quít, ổi, bưởi và mận thì là do mẹ tôi trồng, giờ chúng đã lớn và tỏa tán cây thật to. Ngoại trừ những thứ này, tôi cũng chăm chút cho nhà mình bằng hoa hồng leo, hoa giấy, hoa ti gôn, hoa mười giờ,…đến mùa hoa nở, nhà tôi trở thành nơi đẹp nhất thôn.
Vừa bưng rổ rau ra thì đã nghe thấy tiếng trưởng thôn gọi ý ới, tôi liền chạy nhanh ra. Đi cùng với ông trưởng thôn là một người đàn ông, anh có đôi mắt nâu rất đẹp, trong tay còn xách một cái va li đen bóng loáng. Tôi không dám nhìn anh lâu, vì trông không lễ phép, chuyển mắt sang bác trưởng thôn:
“Chào bác.”
Bác trưởng thôn nhanh chóng giới thiệu: “Hạ Hạ, người này chính là người khách mà bác đã nói, cậu ấy tên Lục Lăng Tranh, thời gian tới phiền cháu rồi.”
Lục Lăng Tranh, tôi thì thầm cái tên anh trong lòng, tên rất hay, được đặt tên như thế này thì có vẻ như là con nhà gia giáo, tôi lại yên tâm hơn phần nào. Hơn nữa anh rất đẹp trai, ở chung với tôi, chắc người cẩn thận nên là anh ta mới phải.
“Bác khách khí quá, anh Lục dù sao cũng là khách hàng của cháu, cháu có thu tiền mà. Hai người đi theo cháu, phòng của anh Lục cháu đã dọn dẹp xong rồi.” – Nói xong, tôi dẫn đầu vào nhà, đến trước một căn phòng, tôi kéo cửa ra, bước vào, lại mở cái tủ đựng nệm chăn ra, nói:
“Đây là phòng của anh Lục, chỗ này là để chăn, nệm. Ở đây không có giường, không biết anh Lục ngủ có quen không.”
“Không, như vậy là được rồi.” – anh đáp.
Giọng của anh rất trầm, khàn khàn, có nét quyến rũ. Tôi ngước lên, sau đó liền đỏ mặt, anh đang nhìn tôi, nhanh chóng quay mặt sang nơi khác, tiếp xúc với trai đẹp, tôi cũng có tí áp lực, liền tìm chủ đề để nói: “Chăn nệm đều vừa được giặt sạch và phơi khô, có hương vị của nắng đó!”
Tôi nghe thấy giọng anh cười nhẹ, nói: “Cám ơn em!” – Trong lòng thầm than, người đã đẹp mà giọng còn hay như vậy. Tối nay tôi phải rủ chị Mạn Thanh sang ngắm, chị ấy là tác giả tiểu thuyết ngôn tình, biết đâu tìm được hình mẫu mới thì sao, tôi cũng thuận tiện yy chút.
Bác trưởng thôn tới đây liền cười xòa, nói: “Vậy nhé, bây giờ bác về đây, Tiểu Lục cứ ở đây sắp xếp hành lí đi, nghỉ ngơi một chút, hôm nay cháu cũng mệt rồi.” – Nói xong, bác liền ra về.
Tôi đi tiễn bác trưởng thôn, quay đầu lại thì vẫn thấy anh đang nhìn tôi, lần này cũng ngại ngùng một phen, nhưng nghĩ tới anh còn ở đây 2, 3 ngày, cứ ngại ngùng như thế này thì không ổn, liền mỉm cười: “Anh có chuyện gì sao?”
Tôi thấy anh mỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng: “Không có gì, mọi thứ đều rất tốt, em đã vất vả rồi.”
Nói chuyện lịch sự, lễ phép, tính tình có vẻ cũng rất ôn nhu, hiền hòa, đây là bước đầu đánh giá của tôi về anh: “Anh đã ăn gì chưa, em sắp xuống bếp nấu bữa trưa, anh có yêu cầu gì không?”
“Không, anh không kiêng ăn, em quyết định là được rồi.” – Anh ôn hòa nói, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, anh hỏi tôi: “Phòng tắm ở đâu vậy? Anh muốn tắm rửa thay đồ.”
Tôi liền nhanh chóng chỉ phòng tắm cho anh, phòng tắm nhà tôi là loại phòng tắm gỗ cũ, cách nhà bếp chỉ một bức tường, tuy đã lắp nước máy nhưng lại không có hệ thống nóng lạnh tự động, chỉ có thể lấy củi đun, chỗ bỏ củi vào nằm ở bên ngoài, ngay trong phòng bếp.
Biết anh muốn tắm, tôi liền chạy ra sân lấy mấy cây củi khô vào, tôi hốt chừng 4,5 cây to, vừa đứng dậy thì củi đã bị anh lấy mất, không biết anh theo ra hồi nào, chỉ thấy anh nghiêm nghị, ôm đống củi, mặc cho nó làm dơ cái áo sơ mi trắng của anh, nói: “Mấy chuyện này để anh làm.”
Anh thật lịch sự, cũng tốt bụng, tôi nghĩ vậy, thế nhưng có ai lại bắt khách đi làm mấy chuyện này, nên liền từ chối một phen. Nhưng không ngờ anh chẳng những không nghe lời, kiên quyết cầm bó củi đưa vào bếp, sau đó còn xoa đầu tôi một cái, nói: “Nghe lời, ngoan.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp bước vào phòng tắm, anh vừa xem tôi như con nít sao, còn cái vụ xoa đầu đó nữa. Lắc lắc đầu, chắc chỉ là thói quen của anh thôi. Bỏ chuyện này qua một bên, tôi nhanh chóng lao vào nấu nướng.
Trưa nay tôi nấu món thịt kho tàu với trứng, canh nghêu nấu khế, thịt nhồi nấm hương sốt cà chua, cùng với sallat rau quả, vì có khách nên khi nấu nướng tôi không dám cho nhiều ớt vào, chứ thường ngày khi nấu món gì tôi đều thích cho ớt, Tiểu Hy tuy còn nhỏ nhưng nó cũng thích ăn cay, chắc điểm này giống tôi.
Tôi vừa nấu xong thì anh cũng tắm xong. Anh mặc một chiếc áo sơ mi ca rô ngắn tay thoải mái, trên đầu vẫn còn chưa khô, thỉnh thoảng có nước nhỏ xuống. Anh vừa đi vừa lau tóc, động tác vô cùng gợi cảm. Anh rất tự nhiên bước đến gần tôi, hít vào một hơi, sau đó cười nói: “Thơm quá, có lẽ hôm nay anh có lộc ăn rồi.”
Tôi biết là anh đang cổ vũ tôi, nhưng quả thật tay nghề nấu nướng của tôi cũng được nên cũng mặt dày không phản bác: “Nếu vậy thì anh ăn nhiều một chút.”
Anh giúp tôi dọn đồ ăn lên nhà, tôi không thể không cảm thán thêm lần nữa, anh rất tốt bụng và dễ chịu. Ngồi trên nhà trước, cửa kéo mở hết ra, chúng tôi vừa ăn vừa ngắm giàn hoa giấy nở đầy phía trước, tôi nghe thấy anh nói: “ Bây giờ anh đã biết vì sao có nhiều người thích về nông thôn sống như vậy, nơi đây quả thật khiến cho tâm hồn người ta dễ chịu.”
Tôi mỉm cười: “Quê bọn em đương nhiên là tốt. Để mấy hôm nữa nếu anh thích, em sẽ dẫn anh đi tham quan xung quanh, anh sẽ thích nơi này thôi.”
Anh lại nhìn tôi chăm chú, lại ánh mắt dịu dàng lấp lánh ánh cười, có lẽ anh có chuyện vui: “Vậy thì làm phiền em rồi.”
--
Hồng Trà: Anh nam chính đã xuất hiện, tiếc thay cho chị không hề nhận ra anh. Chương sau là cuộc đụng độ giữa Lục ba ba và Trần bảo bảo.