Khối đen kỳ dị đó đang chà lết trên mặt đất, chầm chầm tiến về phía tôi, không ngừng phát ra âm thanh Xạc xạc của thi thể đã bị bọc kín nhưng vẫn cố sức trườn đi, như con sâu đo, duỗi ra co lại, co lại duỗi ra, liên tục như thế..
Cho đến khi mắt đã bình thường trở lại, bắt đầu quen với bóng tối xung quanh, tôi thấy một thứ gì đó có hình dáng như con người, đang cử động gấp khúc những khớp xương, đứng dậy từ từ, dặt dẹo như một con rối. Đầu nó từ từ ngẩng lên, dưới ánh trăng đêm lạnh lẽo.. lại là khuôn mặt nhợt nhạt, mắt vẫn nhắm hờ đó.. khiến tôi hơi mất bình tĩnh.
Khựng lại một chút, tôi quyết định xoay lưng bỏ chạy thật nhanh, hét lớn, cầu cứu những người còn lại. Ngoài tiếng bước chân Thình thịch trên đất, dường như còn có tiếng gì đó.. rất nhanh, rất vội đuổi sát theo sau.. là âm thanh Xạc xạc.. xạc xạc gấp gáp đó, ngày càng gần, không còn chậm chạp như khi nãy nữa, cảm giác chỉ còn cách nhau độ nửa bước chân, hoặc.. đã ở ngay sát gót chân mất rồi. Tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, cắm cổ chạy thật nhanh về phía trước.
Đột nhiên, đạp phải thứ gì đó nát bét, nhớp nháp, khiến tôi trượt chân ngã, lộn mấy vòng, đụng mạnh vào một gốc cây, cạnh bên là tảng đá lớn. Tôi thở phào nhẹ nhõm: "cũng may không va phải nó, gãy xương chứ chẳng đùa.."
Vừa xoay nghiêng người qua định đứng dậy, đã thấy ngay xác con Mực.. bị xé toạt, ruột gan máu thịt vương vãi khắp nơi, kéo dài đến tận chỗ tôi đang nằm, vừa thương cảm vừa buồn nôn vì mùi máu tanh lợm giọng đang xộc thẳng vào mũi, tôi chống tay đứng lên thì có thứ gì đó đụng trúng ngay đầu.. ươn ướt, đưa tay lên sờ thử thì thấy máu ở đâu đầm đìa, ướt cả tay, chảy ròng ròng xuống, chui cả vào trong mắt mũi miệng. Cứ ngỡ mình bị thương ở đầu, nhưng khi ngước lên mới tá hỏa.. thứ nãy giờ đang không ngừng chảy máu xuống mặt tôi.. là đầu con Mực, đôi mắt thảng thốt, đầy tuyệt vọng của nó vẫn đang nhìn tôi..
Tôi lẳng lặng lùi lại.. lần nữa chạy thật nhanh xuống núi.
Dưới chân núi, có ai đó, sống hay chết chẳng rõ, đang nằm ngay đơ dưới bóng trăng lờ mờ. Tôi muốn dừng lại, thận trọng tiến tới nhưng không được, vì đang chạy quá nhanh và trên đà xuống dốc, tôi cố tránh nhưng vẫn vấp cục đá nhỏ, đâm đầu vào thứ quái quỷ đó, té sấp.. mặt đối mặt với nó. Lại là tấm vải liệm đen quái dị, vừa định bật dậy, tôi thấy có gì đó rất lạ, thứ này hình như vẫn còn hơi ấm người, không cứng lạnh như xác chết.
Nhìn kỹ hơn tôi thảng thốt khi nhận ra đó không phải người đàn ông đã chết kia, mà là một người khác, ông ta đang bị tấm vải liệm quấn chặt, mặt mũi xanh xao như không còn thở nữa. Tôi đã cố thử hết mọi cách kéo ổng ra mà không được, thử véo vào sườn, giựt tóc mai ông ta vẫn không hồi tỉnh.
Lúc này có tiếng bước chân nặng nề của ai đó tiến đến sau lưng, tôi quay phắt lại.. là ông Tư thịt heo.. toàn thân sũng nước, thứ nước bốc mùi tanh tưởi đặc trưng, lăm lăm trong tay ông ta là con dao phay chặt thịt.. đang nhỏ xuống đất những giọt màu đỏ sẫm, đọng lại thành vũng dưới chân..
tay còn lại..là đầu con Mực, máu vẫn từ đó tuôn ra xối xả, đôi mắt tuyệt vọng cùng cực, vẫn nhìn trừng trừng về phía tôi. Ông Tư thịt heo nở ra một nụ cười man dại, dưới ánh trăng xanh ma quái, nụ cười đó càng trở nên kinh khủng, man rợ hơn gấp vạn lần.
Con dao phay chĩa thẳng về phía tôi, may mà tôi né kịp.. chỉ sượt qua tai, đưa nhanh 2 tay lên kiểm tra, cũng may vẫn còn đủ cả. Ông Tư thịt heo nhìn thẳng vào mắt tôi, cười không thành tiếng: "m tưởng m nhanh hơn con dao phay chặt thịt này à Mây..y..y..", cái cách ông ta gọi tên tôi kéo dài nhừa nhựa khiến cả thân người tôi nhũn cả ra vì tởm, không còn sức chống đỡ khi lưỡi dao bén ngót lao đến tấn công chém tới tấp lần nữa. Con dao phay đầy sát khí dưới ánh trăng vàng vọt, lao vút đến chém đứt đôi những tán lá trước mặt, đến gần trước mắt tôi, quá hoảng loạn.. tôi gục xuống, không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở nhà, bà ngoại đang choàng tay ôm chặt lấy tôi khóc lóc rất thảm thương.. nhưng.. nhưng sao tôi.. hoàn toàn không cảm nhận được gì cả..?
"Con đây mà..", tôi cố chạm tay vào bà ngoại.
"Mây, đừng cố nữa, m vẫn đang hôn mê mà.."
Người bên cạnh tôi lúc này, chẳng phải ai xa lạ.. là thằng Biển.
"Xin ông hãy cứu lấy nó, không có nó.. tôi chẳng còn thiết sống nữa, thằng Biển mất đi, nỗi đau còn chưa dứt.. giờ lại đến con Mây.. tôi có sống tệ bạc với ai đâu chứ, sao ông trời lại nỡ đầy đoạ gia đình tôi thế này..", vừa nói bà vừa quỳ mọp dưới đất, thầy Bảy nói mãi vẫn không chịu đứng lên.
"Nó cũng là đồ đệ của tôi mà, tôi sẽ cố hết sức, xin bà đứng lên cho..", nói rồi ông tiến lại mở miệng tôi, nhét vào một viên thuốc gì đó chẳng rõ.
"T chết rồi hả Biển, chắc do nhát dao của ông Tư thịt heo.. cũng tốt, giờ có thể ở bên cha mẹ, cả m nữa.. m biết không..? sống 1 mình thật khó khăn lắm..", tôi òa lên khóc ôm chặt lấy nó, nhưng nó nhanh chóng đẩy ngay tôi ra, mắt rưng rưng: "t cũng nhớ m lắm, nhưng không được Mây à, m còn chưa tận số đâu, nhập lại vào xác đi, muộn mất, m đã nằm hôn mê mấy ngày rồi..", thấy tôi còn chần chừ, nó xô mạnh khiến tôi ngã nhào.
Bàn tay chới với đưa ra cố níu lấy vạt áo nó.. nắm được rồi, nhưng không giữ được, lại để tuột mất. Tỉnh dậy trong thể xác thực của chính mình mà nước mắt không ngừng tuôn, chẳng nói chẳng rằng gì nữa, mặc cho bà ngoại cứ ôm lấy tôi mà khóc, nước mắt nước mũi ướt hết cả vai áo.
Thầy Bảy phải lay mãi, ôn thần Lục Bảo đứng gần đó cũng tiện tay táng thật mạnh vào đầu tôi, kèm theo câu dè bỉu: "phải tát thẳng tay nó mới tỉnh, thầy hơi đâu mà ngồi lay nó..", ngẩng lên nhìn hắn ta với ánh mắt hận thù, chưa kịp đáp trả, thầy đã nói ngay: "ta thấy bây nằm bất tỉnh dưới núi, bây đã lạc đi đâu, sao lại ngất ở đó..", tôi kể lại toàn bộ sự tình lúc đó, nhìn thấy con Mực chết thảm thế nào, ông Tư thịt heo tấn công tôi ra sao..
Ngồi đăm chiêu một lúc, thầy Bảy đứng dậy: "2 đứa sang nhà ông Tư thịt heo cùng ta, nhanh.."
Bước đến lò mổ, thấy đèn vẫn sáng, cửa chỉ khép hờ, những con lợn đã được làm sạch đang treo ngược trên cái móc câu kim loại nhọn hoắt, máu vẫn còn nhỏ long tong xuống nền. Từ phía ngoài cửa vào trong lò mổ máu rải rác khắp nơi, khô có ướt có, mới có cũ cũng có. Chúng tôi thận trọng tiến vào, bất chợt chân tôi giẫm phải một con lợn vừa cắt tiết, khiến 4 cái chân cụt ngủn của nó co giật không ngừng như vẫn đang sống.. với cái cổ đã bị cắt lìa.
Vết máu trên đất, dẫn từ cửa trước, ra cửa sau, dẫn thẳng lên con đường mòn trên núi. Nhà ông Tư thịt heo hoang vắng, không một bóng người. Thầy Bảy lần theo dấu máu đi tiếp tục lên núi, tuy vẫn còn sợ hãi trong lòng, nhưng tôi cũng đành líu ríu theo sau sát thầy, còn tên Lục Bảo kia đi cuối.
Nhìn khuôn mặt nhởn nhơ của hắn, tôi thực sự chỉ muốn xoay lại đạp cho hắn một cái thật mạnh thật đau, để hắn lăn cù cù xuống núi mất mặt, mới hả lòng hả dạ. Thấy tôi còn hậm hực, hắn ta nhìn tôi, vẻ mặt châm chọc: "tôi sợ bà trẻ quá rồi, phải đi cuối cùng còn để mắt đến, lạc mất nữa thì nguy..", từ lúc đó không ai nói gì nữa, chăm chú lần theo dấu máu vẫn còn mới trên đất.
Dấu máu cuối cùng dẫn đến đâu..?
Cây cổ thụ.. gần cái mộ mất xác.. trên cây, có thứ gì đó đang đung đưa qua lại theo gió. Lục Bảo chạy ngay lại gần, rọi đèn pin lên.. lúc này mới tá hỏa.. là ông Tư thịt heo.. cái chết vô cùng kỳ dị, ông ta bị treo ngược 2 chân lên cao bởi những vòng dây leo đầy gai, những cành cây nhọn đâm xuyên ngang dọc qua cuống họng.. trông như những con lợn đã bị chọc tiết, treo ngược lên để máu nhỏ xuống.. treo đầy trên cái móc kim loại sáng loáng trong lò mổ.. Tròng mắt trợn trừng thảng thốt, có lẽ những sợi dây chi chít gai nhọn kia đã chui sâu vào cuống họng.. ngay khi.. ông ta vẫn còn đang sống, ông Tư thịt heo này chắc đã phải đau đớn đến tột cùng khi bị gai nhọn xuyên thủng qua toàn bộ nội tạng, nghẹt thở mà chết.
Trở lại lên núi ngay trong đêm cùng thầy Bảy là thân nhân ông Thành, cũng chính là người đàn ông đào huyệt đã chết, và vài người nữa. Thầy Bảy chẳng biết nhìn thấy thứ gì trong ngôi mộ rỗng không, mà gọi Lục Bảo lại rọi đèn pin để ông leo xuống, lúc trở lên.. trên tay ông là tấm vải liệm đen.
Trước cặp mắt khó hiểu của dân làng, thầy Bảy lấy từ trong túi ra xấp giấy màu vàng, bắt ấn chĩa vào những chữ ngoằn ngoèo trên đó khiến chúng cháy ngay thành tro bụi, sau đó ông gói tro lại vào trong tấm vải liệm. Rồi thầy Bảy gọi chị vợ ông Thành lại, treo bộ đồ của ông ta hay mặc lên cây, dùng gậy đập vào liên tục, gọi hồn ông ta dẫn xác trở về nhưng vô vọng.
Ngẫm nghĩ một lúc, thầy Bảy tiến lại gần cây cổ thụ, ngắt những chiếc lá trên cành, xếp chồng chúng lên nhau, thành cái chén đựng, hình dạng như chiếc thuyền con, rồi dùng cây gai chích vào đầu ngón trỏ ông Tư thịt heo lấy đi vài giọt máu của ông ta, đem để lên trên bàn pháp sự. Thầy Bảy nói phải lấy máu của ông Tư là nạn nhân của nó, để dụ cái xác trở về thiêu hủy, lần này nếu không được nữa, e rằng.. phải dùng đến máu của người cùng chung huyết thống.
Khi thầy bắt đầu lầm rầm đọc chú, một cơn mưa máu đã đổ xuống phủ đầy trên cây cổ thụ, nhỏ giọt từ trên những tán lá xuống dưới huyệt mộ. Thở hắt ra mệt mỏi, thầy lắc đầu: "ta thực sự hết cách.. giờ chúng ta trở lên trên cái miếu thử xem sao..", cả đoàn người chia ra, nhóm đưa xác ông Tư thịt heo về làng, nhóm theo thầy Bảy lên đỉnh núi.
Lên đến nơi thì thấy cái miếu đã bị ai đó hay thứ gì đó phá vỡ, để lộ ra bên trong một bức tượng phụ nữ kỳ lạ. Chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ gì, mà đi một mạch đến xếp lại những cái ly lăn lóc vào đúng chỗ của nó, nhang thì cắm lại vào lư. Trong lúc sắp xếp, vô ý thế nào, tay lại đụng trúng cái tượng kỳ dị chỉ có nửa thân người, không đỡ lại kịp, khiến nó ngã lăn quay ra đất.. làm lộ ra phần bệ đỡ có gì đó không đúng.
Tôi gọi thầy Bảy và Lục Bảo đến xem thì ngay lập tức, tay anh ta chạm vào xoay mạnh cục đá phẳng hình tròn, là bệ đỡ bức tượng trước đây, nghe Ầm một tiếng lớn kinh thiên động địa, lũ chim trong rừng nghe động, đập cánh bay lên tứ tán.. "thì ra ở đây có mật đạo".. một đường hầm sâu hun hút không thấy đáy. Chưa ai kịp phản ứng gì, tên Lục Bảo lại nhanh tay giật lấy cây đèn pin trên tay tôi, đi thẳng một nước xuống dưới bậc thang làm bằng đá, phủ đầy rong rêu..
Như đã quá quen với tính cách của hắn ta, thầy Bảy mặt không chút biến sắc, lẳng lặng bước theo sau, dặn dò tôi không được xuống, nhưng.. đương nhiên tôi vẫn nối bước theo sát gót, lúc này khuôn mặt thầy mới lộ rõ vẻ bất lực, không ngăn tôi thêm nữa, chỉ lắc đầu ngao ngán, đưa viên đan dược ra hiệu ngậm vào như mọi lần. Những người còn lại đứng hết bên ngoài. "Sao lần nào cũng ngậm cái này hết vậy thầy, nghe toàn mùi dầu bạc hà..".
Dường như không ai quan tâm đến câu hỏi ngu ngơ vừa rồi của tôi, cả 2 đều đang chăm chú vào từng bậc thang dưới chân. Xuống đến nơi, hiện ra trước mắt chúng tôi là một tượng Phật, hiện trạng vẫn còn nguyên vẹn, ở phần đai lưng có thứ gì đó sáng loáng, tôi hơi hoảng hốt khi nhận ra đó chính là con dao phay chặt thịt heo của ông Tư, vì nó đã từng dí đến rất gần mặt tôi đêm đó, nhất định là nó.. không thể lầm được, lạ là nó chỉ có phần lưỡi, không thấy cán dao đâu.
Lục Bảo lại chẳng nghĩ ngợi gì, tiến đến rút ngay nó ra khỏi cái đai lưng, ngay lập tức một cơn gió mang theo luồng khí lạnh thấu xương thổi thốc đến, kéo theo đó là tiếng Phì phò.. vang lên từ khắp tứ phía xung quanh, vọng khắp 2 bên trái phải, từ trên trần dội xuống đất, từ xa dội về ngày càng gần, càng to càng rõ, tôi sợ hãi co rúm người lại.. hỡi ôi, hiện ra trước mắt tôi lúc này là hàng ngàn hàng vạn con rắn lớn nhỏ, thân dựng đứng uốn éo trên cái đuôi làm trụ đỡ, đang phồng mang dữ tợn, lưỡi liên tục thè ra thụt vào, thở Phì phò..
Những ngọn nến trong mật đạo đột ngột cháy phừng lên, hiện rõ con đường trở lui đã hoàn toàn bị bịt kín và những xác chết nằm rải rác trên mặt đất kia.. có lẽ là những người đã mất tích.
Thầy Bảy lục túi vứt toàn bộ số thuốc đặc chế đuổi rắn còn lại ra mở đường, hét lớn: "nhanh theo ta.."
Lục Bảo cũng bẻ vội một chân nến quơ mạnh vào bọn rắn, khiến chúng phần nào lùi lại, đuổi theo sát gót lên đến miệng hầm. Nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt của cả 3, những người bên trên cũng không ai bảo ai, chạy tứ tán xuống núi. Cũng may bọn rắn kia không hề ra khỏi căn hầm đó.
Thầy trò thất thểu trở về nhà, bữa cơm lặng yên, không ai nói với ai câu nào, đã có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, xác những người mất tích dưới mật đạo đầy rắn, cái chết của người đàn ông đào huyệt, thi thể dưới huyệt mộ đã biến đi đâu mất, ông Tư thịt heo sao lại chết thảm đến vậy, cả con Mực và ánh mắt tuyệt vọng cùng cực của nó nữa.. tất cả hỗn loạn, xoay mòng mòng trong đầu mỗi người không tìm ra được câu trả lời.. không cần nói cũng hiểu được, trong lòng chúng tôi lúc này, lo lắng nhất, ám ảnh nhất, không phải những thứ kia, mà chính là cái quan tài dưới giếng và thứ đang nằm bên trong nó..
Đột nhiên Lục Bảo lên tiếng: "những thứ khắc trên phù điêu đó rất quen, có khả năng từ thời Tần, Hán, một cách an huyệt mộ theo phong thủy, nhìn quan tài đó, chứng tỏ cấp bậc không hề nhỏ.."
"Những dấu ấn trên đó là một dạng huyết chú sẽ ăn toàn bộ lục phủ ngũ tạng, nhốt linh hồn người chết vĩnh viễn ở lại bên trong thể xác, vĩnh viễn không thể siêu sinh..", thầy Bảy tiếp lời.
"Chúng ta sẽ đưa nó lên sao..? Tại sao thất khiếu ông ta không ngừng chảy máu, còn đôi mắt lạnh lẽo quỷ dị con thấy trong quan tài, trên đầu ông ta nữa.. đó là gì..? Ai được táng trong cái quan tài đó.."
Mọi thứ lại chìm vào trong im lặng, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi.
Lần này, thầy Bảy đứng dậy, đi lấy tấm bản đồ tô tô nối nối một lúc, ông gọi ngay chúng tôi lại: "hòn đảo này hình dáng vô cùng giống một cái quan tài lớn, mà nắp hòm ở 3 nơi, cái giếng táng cái hòm kỳ lạ kia, mật đạo đầy rắn, và.. huyệt mộ ta đã chọn cho người đàn ông đào huyệt.
Ta đã đoán đúng đây là một thế trận phong thủy vô cùng lớn, nhưng ta không ngờ.. nó là một nơi giết người.. vô tình đã sa vào bẫy của người tạo ra chúng, mở hết những bế huyệt mới gây ra cớ sự.. chỉ trách ta tài học còn quá kém cỏi.. đây vốn là cách cục tạo ra thế đất La Hầu, những thi thể nam, táng vào đó sẽ thành thây ma đi hại người, dùng máu huyết của họ để gia tăng ma lực nuôi mạch La Hầu, ăn sâu bén rễ bên dưới hòn đảo này, biến hòn đảo thành một cái bẫy, ăn sống, tiêu hóa những người bên trên mặt đất, không để lại bất cứ dấu vết nào.. Ta cứ nghĩ táng thi thể người đào huyệt vào đó là cách chặn đứng, cắt đứt mạch La Hầu không cho nó vươn xa, bén rễ, ai ngờ, còn nuôi nó mạnh hơn.."
Đột nhiên có tiếng đập cửa Ầm ầm gấp gáp bên ngoài, tôi chạy nhanh ra mở cửa thì thấy một thanh niên trong làng, vẻ mặt hớt hãi, vừa thở hồng hộc vừa nói: "sáng nay là ngày đem ông Tư thịt heo đi chôn, nhưng đột nhiên con trai ông ta leo lên nằm phía trên quan tài, ai kêu cũng không tránh đi, còn trừng mắt lên hăm dọa.. nhờ thầy Bảy xuống xem giúp.."
Vậy là cả 3 lại phải quầy quả khăn gói xuống núi, đến nơi thấy thằng con trai ông Tư đang lăm lăm con dao phay chặt thịt trong tay, chĩa về phía mọi người quơ qua quơ lại, cặp mắt nó không hề có mí, toàn bộ bị thụt sâu vào bên trong, ánh mắt vô hồn dữ tợn, khiến ai cũng chạy tán loạn thoát thân, chỉ còn người nhà ở lại, nhưng cũng không một ai dám lại gần. Dưới chân nó, cạnh quan tài là xác mấy con lợn vừa cắt tiết, máu chảy lênh láng, nó ngồi bệt trên vũng máu tanh, máu loang ra thấm đẫm cả cái quần dài, mắt và tay tỉ mẩn, chăm chú cạo lông trên cái chân giò, vừa bị nó giơ cao tay chém Phập một cái đứt lìa bởi lưỡi dao bén ngót..
Có lẽ, người đang ở trước mắt chúng tôi..
không còn là con trai ông Tư nữa..