"Có thể gặp lại ngài, con cũng thật vui."
"Ừ."
Nhìn Lăng Tịch trên mặt cười thoải mái, Lăng lão gia vui mừng gật đầu, sau đó thay đổi đề tài,
"Lăng Tịch, con có nghĩ tới trở về giúp ta không?"
"Thật cảm tạ ý tốt của ngài, bất quá con rất vừa lòng cuộc sống bây giờ, không nghĩ muốn thay đổi."
Một khi lại bước vào Lăng gia, lại cuốn vào sóng gió, nam nhân không có ý tưởng này. Dù sao, hiện tại quá tốt rồi, không có tiền không sao cả.
Gặp nam nhân thái độ rất kiên định, Lăng lão gia cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể có chút tiếc nuối đã mở miệng,
"Như vậy sao? Vậy cũng tốt, con có rảnh, đừng ngại đến thăm ta. Lăng gia sẽ vẫn đón chào con."
"Thật cảm tạ ngài."
Có chút kinh ngạc vì Lăng lão gia lại làm như vậy, nhưng nam nhân vẫn là lễ phép đáp lại:
"Có rảnh, con sẽ lại đây thăm ngài."
Đem cất dấu ở trong lòng rất nhiều năm nói ra, Lăng lão gia chỉ cảm thấy rất vui sướng. Vừa lòng nhìn nam nhân vài lần, lúc sau, ông cầm lấy ấm trà rót cho mình một tách trà, sau đó bưng cái tách hướng nam nhân nói:
"Đến, uống trà."
"Dạ."
Có lẽ những khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, ông nói nghe nhẹ nhàng không ít, cũng không quên hỏi cuộc sống nam nhân hiện tại cũng đưa ra chủ ý nếu nam nhân có cái gì khó khăn cứ việc nói. Nam nhân cũng chỉ là lễ phép nói cảm tạ, cũng tỏ vẻ không cần trợ giúp. Lăng lão gia cũng không trách, nam nhân không nghĩ lại nhận ân huệ Lăng gia.
Cùng Lăng lão gia hàn huyên trong chốc lát, một bóng dáng quen thuộc hướng tới bọn họ đi tới
"Ba."
Lăng Gia An đi đến bên cạnh Lăng lão gia kêu một tiếng, sau đó nhìn về phía nam nhân tiếp đón,
"Tiểu Tịch, đã đến rồi."
"Vâng."
Lăng Gia An kia nhìn về phía Lăng Tịch vẻ mặt không giấu giếm cảm xúc làm cho Lăng lão gia bất an, mở miệng hỏi:
"Gia An, con sao tới đây? Không phải đang bận rộn bố trí hội trường sao?"
"À, không bận lắm, đã có vài vị khách đến, Văn Văn bảo con lại đây mời người qua."
"Được, có Phương Văn bên cạnh giúp con, ta yên tâm hơn."
Lăng lão gia nhìn Lăng Gia An một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân,
"Lăng Tịch, theo ta cùng vào đi. Phương Văn con đã gặp qua, đứa con dâu này là người khó kiếm? Ta mang con đi xem cháu gái bảo bối của ta"
"Ba..."
Nghe Lăng lão gia vừa nói như thế, Lăng Gia An ở một bên có chút cấp bách đã mở miệng, chính là hắn mới phun ra một chữ, liền bị ông dùng ánh mắt đem lời nói phía sau tất cả đều bức trở về.
"Vâng, được. Lăng thiếu phu nhân bộ dạng rất đẹp, cô bé cũng đồng dạng xinh đẹp."
So với việc Lăng Gia An nóng vội, nam nhân lại có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có chút chờ mong.
"Đúng vậy nha, là một tiểu thiên sứ xinh đẹp "
Lăng lão gia quay đầu nhìn về phía Lăng Gia An còn đang sửng sờ ở tại chỗ là, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói:
"Gia An, còn không mau đi?"
"Dạ."
Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng Lăng Gia An, thế nhưng lại tìm không được đáp án, chỉ có thể ở chỗ này suy đoán, ngực lại càng là bối rối.
Rất nhanh, bọn họ đi vào đại sảnh. Phòng khách bố trí thành một cái hội trường thật sự xa hoa. Đợi cho Lăng lão gia xuất hiện, khách mời cũng đều đã đi tới chúc mừng, bọn họ mang đến lễ vật, thì tạm thời chất đống tại góc trên bàn, tuy rằng nhìn không tới bên trong là cái gì, nhưng theo thể tích, cùng với đóng gói bên ngoài xem ra là đồ xa xỉ.
Nam nhân nhìn đống lễ vật, sau đó lại nhìn về phía món đồ Lăng lão gia cầm trên tay, đáy mắt hiện lên xấu hổ. Thế nhưng ông lại trịnh trọng đưa hộp đó giao cho một người hầu đem nó đưa đi thư phòng, điều này chứng tỏ ông rất coi trọng.
Nơi này nhiều khách như vậy, Lăng Gia An sẽ không nhàn hạ? Nam nhân nhíu mi, sau đó xoay người đi, ý đồ tránh Lăng Gia An. Có lẽ là phát giác nam nhân muốn chạy trốn, Lăng Gia An nhanh đi theo, cũng vươn tay bắt được cánh tay của nam nhân,
"Tiểu Tịch."
Gặp trốn không thoát, nam nhân có chút bất an trừng mắt nhìn, sau đó đẩy tay Lăng Gia An cũng lui lại mấy bước. Cùng Lăng Gia An bảo trì khoảng cách nhất định, mới nhỏ giọng lên tiếng,
"Vâng."
"Em trốn anh. Em không muốn gặp lại anh sao?"
Nam nhân trốn tránh làm cho Lăng Gia An bất mãn lên án, lời nói có chút ủy khuất, cũng mang theo điểm bất mãn.
"Gia An, nơi này có rất nhiều khách."
"Vậy đêm nay lưu lại được không? Anh có rất nhiều lời muốn cùng em nói."
"Á..."
Nhìn đến cách đó không xa đang đi tới chỗ bọn họ là một quý cô quyến rũ chết người, nam nhân sợ cùng Lăng Gia An lại tiếp tục dây dưa, đành phải nhanh chóng gật đầu,
"Gia An, ta đi trước rửa tay, có cái gì nói sau."
"Tiểu Tịch."
Không nghĩ tới nam nhân sẽ nhanh chóng đáp ứng, Lăng Gia An có chút hưng phấn bắt lấy nam nhân, không cho rời đi. Vừa định muốn nói lời tình cảm, lại bị phía sau truyền đến giọng nữ đùa cợt cắt ngang...
"Gia An, em sao còn ở nơi này? Không qua giúp tiếp đón khách sao?"
"Chị".
Xem ra, trốn không thoát. Nam nhân tại đáy lòng hít một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn,
"Khả Hinh, đã lâu không gặp."
Lăng Khả Hinh ngày càng đẹp, tuổi càng tăng làm cho cô càng thêm quyến rũ. Không thể không nói, Lăng gia gien tốt, diện mạo đều là xuất chúng.
"Hừ."
Lăng Khả Hinh liếc nam nhân. Lăng Khả Hinh vươn tay vỗ vỗ Lăng Gia An, mở miệng nói:
"Gia An, cùng người như vậy có cái gì hay mà nói chứ? Lại đây giúp chị chào hỏi khách khứa, chị cùng Văn Văn hai người bận quá."
"Vâng, được."
Lăng Gia An nhìn nam nhân vài lần, môi mấp máy vài cái rồi đi theo Lăng Khả Hinh hướng vào đại sảnh.
Lăng Gia An nói, là " chờ anh ".
Chờ? Nam nhân bất đắc dĩ cười cười, càng cảm thấy được áp lực. Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lăng Khả Hinh, nam nhân quyết định vẫn nên rời đi sớm một chút.
Nam nhân tìm được một chỗ trong gốc, ngồi vào một cái ghế, nhìn điểm tâm trên bàn. Nhìn trong chốc lát, vươn tay lấy một cái bánh tinh xảo cắn một cái, rất thơm, rất ngọt, ngọt quá cảm thấy có điểm ngáng. Bất quá nếu là Bạch Tiểu Hàn sẽ rất thích như vậy, có lẽ khi tiệc chấm dứt, thừa dịp không ai chú ý mang vài cái trở về cho Bạch Tiểu Hàn ăn. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn ăn điểm tâm vui vẻ, nam nhân đáy mắt hiện lên ý cười. Khi nam nhân uống một ngụm nước trái cây, ngoài cửa xuất hiện một trận xôn xao.
Là nhân vật quan trọng nào sao? Nam nhân để cái ly trong tay xuống, tò mò quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Lúc này xuất hiện tại cửa là Tần Tường cùng cha con Mạn Ny. Khi bọn họ xuất hiện Lăng lão gia cũng tự mình tiếp đón, tự tay nhận quà Tần Tường đưa tới, đưa bọn họ vào ngồi. Xem ra, cha nuôi Tần Tường là nhân vật rất lớn. Chưa từng thấy qua Lăng lão gia đối với ai nhiệt tình như vậy...