"Vậy là..."
Nhìn Trọng Thần, nam nhân chần chờ đã mở miệng.
"Vâng? Làm sao vậy?"
Gặp nam nhân cùng hắn nói chuyện, Trọng Thần cũng giảm bớt phiền muộn, tận lực nặn một nụ cười.
" Không phải ngươi nói muốn dọn quán sao? Muốn ta giúp không?"
"Vâng, được."
Trọng Thần gật gật đầu. Bị cái tên ôn thần phiền lâu như vậy, cũng không có tâm tình lại tiếp tục mở quán.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi ngữ khí thật không tốt, Trọng Thần có chút lo lắng
"À,... Lăng Tịch, vừa rồi ta..."
"Hả? Làm sao vậy?"
"Ta vừa rồi thái độ thật không tốt có phải hay không?"
"Có sao. Ngươi đừng lo lắng, ta không có cảm thấy ngươi không tốt. Mỗi người đều có tính nóng, có lẽ hắn thật sự chọc tới ngươi. Bất quá, hắn còn nhỏ, ngươi đừng cùng hắn chấp nhất, lần sau nếu hắn còn nói như vậy, ngươi đối với hắn mềm mỏng một chút "
Nhìn người thiếu niên kia cùng Trọng Thần đấu võ mồm, thật là thú vị.
Cái gì còn nhỏ? Rõ ràng là tên ác ma. Nghĩ vậy, nhưng Trọng Thần vẫn gật đầu,
"Vâng, đã biết."
"Đúng rồi, ba mẹ của ngươi còn ở đây không?"
"Vâng, còn ở. Bọn họ ngày hôm qua còn nhắc tới anh, nói muốn gặp anh."
"Đúng vậy sao? Đúng lúc, ta tính mang Tiểu Hàn đi gặp bọn họ."
"Vâng. Được rồi, chờ ta dọn dẹp đi, anh đi bên cạnh ngồi chờ, rất nhanh thôi."
"Vâng, làm đi."
Nam nhân lên tiếng, sau đó ngồi vào một bên nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn,
"Tiểu Hàn, con đang làm gì vậy?"
"Ba, người xem, thật đáng yêu."
"Cái gì thật đáng yêu?"
Nhìn một hồi lâu, Lăng Tịch mới phát giác có con kiến nhỏ trong tay Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, từ đâu có?"
"Cái gói to trên bàn."
Bạch Tiểu Hàn chỉ chỉ túi bánh ngọt trên bàn. Dường như hắn xem con kiến trong lòng bàn tay là vật quý hiếm nên đem cho nam nhân nhìn
"Có phải thật đáng yêu hay không?"
Chú kiến nhỏ bò bò ở lòng bàn tay làm ngứa ngứa, chơi rất vui. Vừa rồi không ai để ý hắn, hắn chỉ có một mình ngồi ở chỗ kia, im lặng chơi.
"Ừ, rất đáng yêu."
Nam nhân cười gật đầu. Nhỏ như vậy nhìn thấy không rõ lắm, thực không hiểu được chúng nó đáng yêu chỗ nào. Nhưng nếu Tiểu Hàn nói đáng yêu, vậy thì đáng yêu đi. Nam nhân sủng nịch nói:
"Tiểu Hàn, đi trở lại ngay, ba mang con đi nhà Trọng thúc chơi"
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn khó xử đích nhìn nhìn con kiến trên tay, hơi chút nghĩ nghĩ, sau đó ngồi xổm người xuống cẩn thận đem con kiến thả trên mặt đất, mới yên tâm đi trở lại.
Đợi cho Bạch Tiểu Hàn phủi tay sạch, Trọng Thần cũng đã đem quán dọn xong. Hắn đem nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn trở về nhà mình.
Dọc theo đường đi, Bạch Tiểu Hàn nắm áo Trọng Thần hỏi cái này cái kia, Trọng Thần luôn kiên nhẫn trả lời.
Còn chưa tới nhà Trọng Thần, bọn họ liền gặp mẹ Trọng Thần đi mua thức ăn trở về. Trọng Thần tiếp nhận cái giỏ mở miệng nói:
"Mẹ, người xem ai tới thăm người."
"Ừ, hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?"
Bà Trọng thuận miệng hỏi một tiếng, khi nhìn đến Lăng Tịch, khóe mắt cũng hiện lên ý cười,
"Lăng Tịch a, con đã đến rồi."
"Dạ, con chào dì."
Nam nhân lễ phép chào, sau đó lôi kéo Bạch Tiểu Hàn lên phía trước
"Tiểu Hàn, gọi bà,bà nội."
"A, bà,bà nội xin chào."
Bạch Tiểu Hàn ngoãn gọi to, cũng kèm theo một nụ cười ngọt ngào.
"Tốt tốt. Đi, về nhà nói sau, ta sẽ làm món ngon cho các ngươi ăn"
"Dạ, được."
Nhìn phía trước ba người kia thân thiết, Trọng Thần có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó bước nhanh đi theo.
Về đến nhà, Trọng Thần liền bị đẩy vào bếp nấu ăn. Lăng Tịch muốn phụ giúp nhưng bị bà Trọng ngăn cản
"Đây là con của con sao?"
"Dạ, đúng vậy."
"Làm khó cho con."
"Không có việc gì, con quen rồi."
Cùng Bạch Tiểu Hàn ở chung nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen. Tuy rằng cho tới nay đều là nam nhân chăm sóc Bạch Tiểu Hàn, nhưng là Bạch Tiểu Hàn cũng cho nam nhân không ít ấm áp.
"Nếu có cái gì khó khăn, con liền nói ra, xem chúng ta có thể giúp đỡ chút nào."
"Không có gì khó khăn, làm phiền các bác lo lắng."
Thật sự là hai người lương thiện, nam nhân tại đáy lòng cảm thán một tiếng, sau đó uyển chuyển từ chối.
"Đứa trẻ này, cùng chúng ta khách khí cái gì? Chúng ta đã xem con như con cháu trong nhà, không cần cùng chúng ta khách sáo."
"Dạ, con biết."
Trong khi mẹ con Trọng Thần cùng nhau chuẩn bị dọn bàn, ba hắn đem tàn thuốc bỏ vào trong cái gạt tàn thuốc, chậm rãi mở miệng,
"Lăng Tịch, con có nghĩ tới người nhà của con không?"
Có lẽ hỏi như vậy rất mạo muội, nhưng vừa nghĩ tới đứa trẻ đáng thương này là con của em gái mình, ông Trọng vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng. Huống hồ đưa ra vấn đề, cũng vì là tham tham, nếu Lăng Tịch nói không ghét, có lẽ có thể cẩn thận thăm dò ý tứ, tìm cơ hội nói cho Lăng Tịch bọn họ có quan hệ thân thích.
"Dạ? Trước kia nghĩ tới, hiện tại không nghĩ."
"Vì cái gì?"
"Lúc nhỏ, con rất muốn, vì các đứa bé khác đều có ba mẹ, mà con không có. Nhìn nhà người khác một nhà ba người đi cùng một chỗ, con đều đã ngóng trông, rất ganh tị mộ cũng rất hâm mộ. Bất quá sau này trưởng thành đã không còn muốn việc này. Nếu bọn họ không cần con, con nghĩ cũng vô dụng. Nói sau, ngay cả bộ dáng bọn họ thế nào con cũng không biết, suy nghĩ sao được?"
Lăng Tịch sở dĩ thương Bạch Tiểu Hàn, vì ngoài phần trách nhiệm phải làm, cũng bởi vì hoàn cảnh họ gần giống nhau, đều là trẻ mồ côi bị bỏ rơi.
"Vậy... con trách bọn họ sao?"
Hỏi những lời này giọng ông có chút run rẩy.
"Dạ?"
Có chút kỳ quái nhìn người trước mặt một, nam nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nói ra đáp án,
"Đã qua nhiều năm như vậy, còn có cái gì để so đo. Có lẽ... Bọn họ lúc trước bỏ lại con cũng là có khổ tâm đi."
Có lẽ là cảm giác được không khí đột nhiên áp lực, Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu nhìn nam nhân, có chút lo lắng khẽ gọi một tiếng,
"Ba."
"Hả? Làm sao vậy?"
Bạch Tiểu Hàn hướng nam nhân trừng mắt nhìn, nghiêm túc nói:
"Ba, con sẽ vẫn ở cùng người."
Vừa rồi theo như trong lời nói nam nhân, tuy rằng không có toàn bộ biết, nhưng hắn cũng đại khái nghe hiểu một ít nội dung. Nam nhân là sợ bị người bỏ lại sao? Vậy hắn sẽ vẫn cùng nam nhân sống với nhau. Bạch Tiểu Hàn đưa ngón tay đan vào ngón tay nam nhân, sau đó chậm rãi khép lại,
"Ba, con sẽ không bỏ lại người."
Bạch Tiểu Hàn tuy rằng nói rất nhỏ nhưng cũng rất kiên định. Âm thanh không lớn nhưng ấm áp, một chút một chút chiếu rọi trái tim nam nhân, thật ấm áp. Nam nhân nở nụ cười hạnh phúc
"Ừ."