Lăng Duệ chỉ cảm thấy đầu óc liền nổ tung, phía dưới cũng giống súng đã lên đạn, chết tiệt nam nhân chính ở chỗ này không an phận, còn cố tình chạm lên môi hắn làm cho hắn rất muốn cứ như vậy cắn lên.
Rất nhanh, Lăng Duệ liền hành động -- chạm chạm vài cái, lúc sau, hắn trực tiếp cắn lên môi nam nhân. Hơi dùng lực để cắn, xem như là trừng phạt hành động vô ý thức của Lăng Tịch.
Hắn bất quá là cùng nam nhân ngủ một buổi tối, tỉnh còn như vậy thật kinh hỉ. Mà Bạch Tiểu Hàn kia, mỗi ngày trần trụi cùng ngủ một chỗ, chắc là thường xuyên hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Đúng là! Thật không biết xấu hổ, con của mình cũng câu dẫn! Nghĩ như vậy, Lăng Duệ lại cắn nam nhân một hơi, lần này, hắn cũng không có khống chế lực đạo của mình, cắn rất nặng, đem môi nam nhân muốn phá nát, rất nhanh, bên trên liền chảy ra máu đỏ tươi.
"A..."
Đang ngủ mơ, Lăng Tịch cảm nhận cái đau thình lình, bất an siết chặt mày, sau đó từ từ mở rộng tầm mắt.
Đợi cho nam nhân mở mắt, Lăng Duệ đã ngồi dậy, cũng rất trấn định cở bộ đồ thể dục thay trở lại đồ của mình.
"Tiểu Duệ."
Vừa mở miệng, nam nhân mới phát giác môi của mình rách, mùi máu tươi thông qua lưỡi truyền đến... sao đang yên lành lại đổ máu?
"A."
Lăng Duệ nghiêng người xem xét nam nhân, khi nhìn đến nam nhân trong mắt mê mang, cái miệng sưng hiện lên, hắn nở nụ cười đắc ý,
"Ngươi xem ngươi, ngủ một giấc lại có thể đem môi cắn đến như vậy? Đã đổ máu kìa."
Sau khi nói xong, Lăng Duệ thuận tay lấy khăn giấy trên bàn nhét vào tay nam nhân,
"Mau lau khô đi."
"Cám ơn."
Có chút nghi hoặc nhìn Lăng Duệ, nhưng nam nhân vẫn là lịch sự nói cảm tạ, cũng cầm khăn Lăng Duệ đưa cho nhẹ nhàng mà chà lau môi. Khăn trắng tinh, hiện lên vài vết máu đỏ tươi, có chút chói mắt.
Lăng Duệ nhìn về phía nam nhân đôi mắt run rẩy, sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến một bên,
"Vậy... Ta đi về trước, cám ơn ngươi tối hôm qua tiếp đãi."
"Đừng khách sáo, trên đường cẩn thận."
Đi đến dưới lầu, Lăng Duệ hồi tưởng lại bộ dáng mê man của nam nhân, nhịn không được cười lên tiếng. Nam nhân này thật đúng là ngốc, hắn tùy tiện bịa vài câu lại tin, thật sự là ngu xuẩn. Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà nam nhân, sau đó tâm tình sung sướng đi ra khỏi khu nhà trọ.
Đợi Lăng Duệ đi rồi, nam nhân có chút chua xót, sau đó đứng dậy đem chăn đệm nằm dưới đất thu dọn xong, cũng đi vào phòng bếp nấu cháo. Làm xong việc, nam nhân mới tiến vào trong gọi Bạch Tiểu Hàn rời giường.
"Tiểu Hàn, rời giường."
"Không cần."
Bạch Tiểu Hàn đẩy ra tay nam nhân, sau đó ôm chăn lăn về phía góc tường.
Sao đang yên lành lại nổi cáu? Nam nhân có chút kinh ngạc, sau đó ôn nhu hỏi nói:
"Tiểu Hàn, con tại sao nổi giận?"
"Không có."
Bạch Tiểu Hàn thở phì phì
"Có phải ba làm sai cái gì, làm cho Tiểu Hàn mất vui?"
Đứa nhỏ này rõ ràng là giận, rồi lại không chịu thừa nhận. Nam nhân hít một hơi, sau đó cố gắng hồi tưởng mình đâu có chọc Bạch Tiểu Hàn.
"Người cùng hắn ngủ, không cần Tiểu Hàn."
Bạch Tiểu Hàn ủy khuất lên tiếng. Hắn tối hôm qua đứng lên đi tiểu, phát giác bên cạnh cũng không có người. Chờ hắn đi ra ngoài, mới phát giác nam nhân nằm cùng người khác.
"Hả? Con là giận dõi nha? Vốn là muốn cho anh trai cùng con ngủ, nhưng là con lại không mặc quần áo, hắn bị dọa bỏ chạy. Không có biện pháp, ba đành phải cùng hắn ngủ, cũng không thể đem khách đuổi ra đường có đúng không?"
"Thật sự sao?"
"Thật sự."
"Á... Tiểu Hàn lần sau nhớ rõ mặc quần áo ngủ."
Mặc quần áo ngủ thì mặc quần áo ngủ, so với việc ba hắn trừ hắn ra ở ngoài ngủ cùng người khác thì không tốt.
"Ừ, Tiểu Hàn rất ngoan. Mau đi đánh răng rửa mặt, xong mang con đi nhà Trọng thúc chơi."
Hôm nay là thứ bảy, Bạch Tiểu Hàn không cần đi học, ngẫm lại mấy ngày này đều không có ở bên Bạch Tiểu Hàn, cho nên tính toán mang Bạch Tiểu Hàn đi ra ngoài chơi một chút, thuận tiện đi thăm người nhà Trọng Thần.
"A? Tốt quá."
Nghe được nam nhân muốn dẫn hắn đi chơi, Bạch Tiểu Hàn vừa rồi còn không thoải mái, đã bay nhanh đi mặc quần áo, sau đó vô cùng thích thú chui vào phòng tắm rửa mặt.
Thật là một đứa trẻ nghịch ngợm. Nam nhân bất đắc dĩ cười cười, rồi lại có điểm hâm mộ Bạch Tiểu Hàn.
"Ba, chạy đến xem."
Bạch Tiểu Hàn gọi, nam nhân mau đi tới cửa, nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn dùng bàn chải đánh răng chỉ.
Nguyên do là đã quên quấy nồi cháo, sau đó đậy nắp nồi lên trên cho nên mới có cháo chảy ra. Nam nhân nhanh tay xử lý tốt, rồi mút hai chén cháo.
"Ba, con muốn ăn bánh ngọt."
"Được, dẫn con đi mua."
"Ba thật tốt."
Bạch Tiểu Hàn tiến đến khẽ hôn lên mặt nam nhân bên cạnh sau đó bưng bát đựng cháo đi ra ngoài.
"Tiểu Hàn, cẩn thận nóng."
Nam nhân sờ sờ mặt, mở miệng nhắc nhở Bạch Tiểu Hàn. Gặp Bạch Tiểu Hàn an toàn đem bát để lên bàn, nam nhân mới yên tâm mà tắt lửa đi ra ngoài.
Ăn xong cháo, nam nhân đem bát rửa, sau đó mang theo Bạch Tiểu Hàn đi nhà Trọng Thần. Ven đường nam nhân mua cho Bạch Tiểu Hàn một cái bánh ngọt socola, nhìn Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt rất thỏa mãn
"Ba, người có muốn ăn hay không?"
Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu hỏi nam nhân, cũng giơ túi chứa bánh lên. Hắn vừa nói, khóe miệng cũng chúm chím rất đáng yêu.
"Không cần, chính con ăn đi"
"Dạ."
Mắt nhìn tay nam nhân dính bơ, Bạch Tiểu Hàn bắt lấy tay nam nhân liếm liếm ngón tay, cũng chậm rãi đưa vào trong miệng. Nam nhân rút ngón tay từ trong miệng Bạch Tiểu Hàn ra, rất bình tĩnh nói:
"Tiểu Hàn, trong tay có rất nhiều vi khuẩn, không thể loạn liếm, biết không?"
"Thế nhưng ba nói qua không thể lãng phí."
"Á... đã bẩn không gọi lãng phí."
Cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới quán của Trọng Thần. Thấy chỉ có một khách hàng ngồi, người kia thoạt nhìn có chút quen mắt, mà Trọng Thần vẻ mặt cũng tối sầm, thẳng đến khi nhìn thấy bọn họ đến mới hơi chút giãn ra.
"Trọng thúc."
"Tiểu Hàn đến đây a, ngồi. Lăng Tịch, anh cũng lại đây ngồi."
"Phát sinh chuyện gì sao?"
Nhìn đến vị khách duy nhất, nam nhân trong lòng xẹt qua một tia hiểu rõ. Cái vị khách này chính là lần trước làm cho Trọng Thần phát hỏa. Tuy rằng chính là nhìn nghiêng, nhưng không sai được.
"Không có việc gì. Đi ngồi đi, có muốn ăn hay không?"
Gặp Trọng Thần không muốn nhiều lời, nam nhân cũng không có truy hỏi, tỏ vẻ bọn họ đã ăn qua, chính là qua xem hắn mà thôi.
"Đại thúc, ngươi nấu thịt bò sao cứng như thế a? Nhai không nỗi."
Thiếu niên ngẩng đầu lên, cũng giơ lên đôi đũa trong tay, nhìn về phía Trọng Thần,
"Có phải bò rất già hay không? Cho nên mới cứng cắn không đứt?"
Nghe được thiếu niên khiêu khích, Trọng Thần mặt lạnh lùng, tức giận nói:
"Không thích cũng đừng ăn."
"Sao, đây là thái độ ngươi đối đãi khách sao? Ngươi không muốn làm ăn?"
Thiếu niên đem đôi đũa trong tay vung lên, khối thịt bò bay thẳng vào thùng rác.
"Mua bán đương nhiên phải làm, chính là không muốn bán cho ngươi mà thôi."
Trọng Thần thở phì phì nhìn về phía cái mặt nhàn nhã của thiếu niên, vẻ mặt giận dữ. Lần này đến, không cần hắn mở miệng, người nọ liền quăng cho hắn một cộc tiền giá trị lớn, nói là trả cho lần ăn trước, cũng muốn bán cho hắn món ăn như trước đây...
Không thể ăn? Không thể ăn nhiều như lần trước vậy?! Cho dù thế nào lần này Trọng Thần cũng cố nhịn không được lại nóng nảy.