Nhận thấy Trọng Thần vẫn đang nhìn lưng mình Lăng Tịch dừng động tác quay lại hỏi
"Làm sao vậy?"
Trọng Thần chỉ vào vết bớt có chút chần chừ hỏi
"A...đây là bớt sao?"
"Vâng"
Nếu Trọng Thần không hỏi nam nhân cũng quên mất có nó
"Thật độc đáo"
Trọng Thần đã xác nhận lời ba mình là đúng. Lăng Tịch đúng là anh họ của hắn. Vậy quan hệ của họ thân càng thêm thân. Trọng Thần thật sự vui, bất quá hiện tại chưa vội nói với nam nhân, sợ sẽ làm nam nhân bị doạ sợ.
Sau đó họ nghe tiếng bà Trọng gọi ra ngoài ăn cơm.
Bữa cơm yên lặng nhưng rất thoải mái, thực ấm áp.
Ăm cơm xong, Lăng Tịch giúp bà Trọng dọn bàn rồi cùng Trọng Thần ra về. Trước khi về còn hứa lần sau có rảnh sẽ lại đến thăm. Sau đó hai người đón xe buýt về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa, nam nhân nghe được từ trong phòng truyền đến âm thanh va chạm của nồi chảo, đồng thời cũng có khói bay ra. Ai đang nấu nướng? Tiểu Hàn sao?
"Ba"
Nghe tiếng mở cửa từ phòng bếp Bạch Tiểu Hàn chạy ra, trên tay còn cầm cái sạn, trên người mặc tạp dề
" Tiểu Hàn đang làm gì?"
"Nấu cơm. Tiểu Hàn đang xào rau, đang tập luyện để về sau nấu cơm giúp ba. Như vậy ba sẽ không vất vả."
Nhìn Tiểu Hàn hiểu chuyện như vậy nam nhân vui vẻ vuốt tóc Bạch Tiểu Hàn
"Đã làm xong chưa ba muốn nếm thử"
"Gần xong. Ba đợi chút"
Nói xong vội đi vào bếp
Nhìn bóng dáng Tiểu Hàn vội vã, Trọng Thần lo lắng lên tiếng
" Có cần ta vào giúp không?"
"Không cần, chúng ta ngồi đợi chút đi"
Nam nhân đã mở miệng, Trọng Thần cũng không nói gì nữa, ngồi xuống bên cạnh.
Nghĩ lại ba hắn năm đó vứt bỏ Lăng Tịch là có nỗi khổ. Nhưng hắn nghĩ cũng phải chịu trách nhiệm bù đắp một phần nào đó cho nam nhân. Nhưng nam nhân rất khách khí sẽ không dễ dàng nhận. Chỉ có thể chuyển dời sang cho Tiểu Hàn, chiếu cố Tiểu Hàn coi như gián tiếp hoàn lại.
Họ vẫn nhìn vào phòng bếp, đến khi Bạch Tiểu Hàn tắt bếp bưng món ăn ra.
" Tiểu Hàn làm cái gì vậy, thơm quá"
" Thịt xào cà"
Đưa cho mỗi người một đôi đũa, Tiểu Hàn ân cần nói
"Ba nếm thử"
Tuy nói rằng thịt xào nhưng trong dĩa thịt có nhiều kích cỡ, lớn có nhỏ có, có cả khối vuông. Cà cũng không khác thịt. Bên trên còn để vài trái ớt trang trí rất kỳ cục.
Nam nhân gắp một miếng cho vào miệng thưởng thức. Chậm rãi nhay nuốt không lộ biểu tình gì
"Ba thế nào?"
" Ăn ngon"
Nam nhân cười tươi với hắn
" Thật sao ta cũng thử"
Hắn nhanh chống gắp một miếng cho vào miệng. Mới nhai một cái sắc mặt đã biến đổi, cặp mắt phiến hồng muốn khóc, chạy thật nhanh tới phòng bếp phun vào thùng rác.
"Ba gạt con "
Hắn vẫn nghĩ mình có thể làm được, nhưng hương vị thật quái. Vậy mà lúc vừa rồi nam nhân vẫn bình thản ăn
"Ba mau phun ra, thật khó ăn"
"Không đâu, ba thấy rất tốt. Tiểu Hàn lần đầu tiên đã làm được như vậy, ba rất vui"
"Thật sao? "
"Thật. Không tin con hỏi Trọng thúc đi"
"Dạ, Trọng thúc nếm thử"
"Được "
Nhìn cái thứ hỗn tạp kia đã biết hương vị rồi. Nhưng sợ Tiểu Hàn buồn, Trọng Thần cố phối hợp, nuốt xuống, cố kềm chế nặp ra nụ cười khá khó coi.
"Ngon"
" Vậy sao, ba Trọng thúc hai người ăn hết nha"
Nam nhân biểu tình bình tĩnh, Trọng Thần có chút miễn cưỡng. Nhưng vì sợ Bạch Tiểu Hàn buồn vẫn tận lực mỉm cười, chỉ là đôi đũa đưa đến rất chậm.
Sau nữa giờ vất vã hai người cũng giải quyết xong món ăn quái dị kia.
Dặn dò vài câu với Tiểu Hàn và Trọng Thần, nam nhân đi đón xe đến chỗ làm.