"Vậy thì tốt quá."
"Ha ha. Đúng rồi, ba mẹ của ngươi thích cái gì? Phải giúp ta đi mua một ít quà."
"Không cần mua cái gì, anh có thể chỉ đến chơi là được."
Hắn chỉ là muốn đem nam nhân giới thiệu cho ba mẹ mà thôi, đối với quà gì gì đó, hắn cũng không thèm để ý, ba mẹ cũng rất thoải mái, cũng không quan tâm hình thức gì đó.
"Nên có, vẫn phải có, nói như thế nào ba mẹ của ngươi cũng là trưởng bối của ta."
"Á... Vậy được rồi, như thế này đi mua một ít điểm tâm là được."
"Vâng."
Biết Trọng Thần là không muốn làm cho mình dùng nhiều tiền, nam nhân chần chờ gật đầu. Khi nhìn đến cách đó không xa hướng tới quán có vài khách quen thuộc, nam nhân lấy khuỷu tay chạm Trọng Thần, mở miệng nói:
"Nói sau đi, khách đến, ta xuống dưới, ngươi đi tiếp đón bọn họ."
"Vâng. Được."
Nếu như có thể cùng người nam nhân này như vậy ở chung, thật là tốt biết bao. Nhận thấy được ý niệm trong đầu đột nhiên xuất hiện ra, Trọng Thần tâm cả kinh, không khỏi nhìn nam nhân vài lần, đáy mắt cũng nổi lên dao động.
"Làm sao vậy? có chuyện gì? Mau đi."
"Vâng"
Chính là ngực một khi có hoang mang, vô luận hắn như thế nào áp chế, cái ý niệm trong đầu đang không ngừng làm phức tạp hắn, tầm mắt của hắn cũng thường chuyển dời đến trên người nam nhân, thế cho nên không cẩn thận đánh nghiêng bát, trong bát là nước nóng tất cả đều đổ trên tay của hắn, mang đến vết phỏng khá đau.
"Trọng Thần, ngươi cẩn thận một chút."
Nam nhân nâng tay Trọng Thần nghiêm túc xem xét thương tích.
Mặc dù là đã rửa qua nước lạnh, tay hắn vẫn là rất đỏ.
"Đau không? Nếu không đem quán dọn sớm đi, ta cùng ngươi đi khám bác sỹ."
"Còn tốt, không phải rất đau."
"Vậy là tốt rồi. Bất quá vẫn là sớm một chút dọn quán mua thuốc về bôi miễn cho nhiễm trùng."
"Vâng, nghe lời anh."
Gặp Trọng Thần không có phản đối, nam nhân đem khăn lau cầm trong tay thả lại chỗ cũ, đi đến chỗ mấy người khách quen giải thích một phen, cũng biểu đạt chính mình xin lỗi. Đem quán thu dọn xong, nam nhân mang theo Trọng Thần đi một phòng khám gần đó.
Lăng Tịch đi theo Trọng Thần trở về nhà. Bởi vì Trọng Thần tay bị thương, cũng không có đi chọn lựa quà, mà chỉ mua nước và ít hoa quả làm quà. Biết nam nhân để ý cái gì, Trọng Thần từ một bên trấn an nói:
"Lăng Tịch, ta đã nói, ba mẹ ta không câu nệ, thật sự không có gì, anh đừng có lo lắng."
"Vâng, đã biết."
"Theo ta vào đi thôi, bọn họ hẳn là sẽ thật vui khi nhìn thấy anh."
Ngày hôm qua hắn cùng ba mẹ trò chuyện có nhắt đến Lăng Tịch. Làm ba mẹ rất hiếu kỳ, cũng muốn gặp nam nhân.
"Vâng, được."
Về đến nhà, đón bọn họ là một người khỏang hơn sáu mươi, thoạt nhìn rất hiền lành, giọng nói cũng rất sang sảng.
"Đây là bằng hữu đã nói sao"
Nam nhân lên tiếng chào hỏi,
" Chào dì, con là Lăng Tịch."
"Chính là Lăng Tịch à, quả không sai không sai, thực tuấn tú "
"Mẹ, người cũng nên rót chén trà chiêu đãi khách chứ."
"Đứa nhỏ này, con còn biết sai mẹ nữa đấy?"
Bà trừng mắt nhìn Trọng Thần một cái, sau đó lôi kéo nam nhân ngồi xuống một bên,
"Đừng để ý đến hắn, chúng ta cùng trò chuyện a."
"Dạ, được."
Nhìn gia đình Trọng Thần nam nhân rất hâm mộ, cũng rất muốn được như vậy, chỉ tiếc, đây là một chuyện không thể nào. Lăng Tịch là cô nhi.
Nam nhân đi giúp Trọng Thần rửa rau quả vì tay hắn bị thương. Nghe bà cằn nhằn vài câu với Trọng Thần. Sau đó tiếp tục trò chuyện với bác gái về nhiều thứ. Đối với những câu hỏi của bác gái, nam nhân cũng đều rất nghiêm túc trả lời, không câu nệ, cuộc trò chuyện cảm giác rất vui, rất hoà hợp. Nam nhân rất đoan chính ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện, nhìn rất thoải mái vui vẻ.
"Trọng Thần, con ngốc lăn đứng ở nơi đó có chuyện gì? Đem nước đổ lãng phí kìa."
"Á... Ba, người đã đi nơi nào? Vừa rồi trở về người không ở đây"
Trọng Thần có chút xấu hổ cười cười, thu hồi ánh mắt đang nhìn nam nhân.
"À, ta đi gặp một bạn già. Trở về thấy mẹ con đang trò chuyện, cũng không thấy ta, nên ta tiến tới xem con một chút. Con vừa rồi. Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì."
Trọng Thần mau lắc lắc đầu, hắn không muốn ba lo lắng.