Lăng Tịch có thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, bên trong còn sáng đèn không khỏi sửng sốt, đã trễ thế này, Tiểu Hàn còn chưa ngủ? Nghĩ đến ngày mai Bạch Tiểu Hàn còn đến trường, nam nhân bước nhanh lên lầu.
Vì tiết kiệm điện, ban đêm hạn chế bật đèn, nên lối đi tối đen. Nam nhân sờ soạng tìm vị trí đi, không đợi đi đến cửa nhà, một bóng đen nhanh chóng hướng lại đây, cũng ôm nam nhân rất chặt.
"Tiểu Hàn, con còn chưa ngủ a?"
"Dạ, con chờ ba đã trở lại ngủ tiếp."
"Tiểu Hàn ngoan, bất quá còn đi học, lần sau nhớ rõ đi ngủ sớm một chút."
"Dạ."
Tiểu Hàn nâng đầu lên hướng mặt nam nhân, quan tâm dò hỏi:
"Ba, việc mới không khổ cực chứ?"
"Tốt lắm, không phải vất vả. Bên ngoài có chút lạnh, chúng ta về nhà nói sau."
Không muốn làm cho Bạch Tiểu Hàn tiếp tục hỏi, nam nhân bỏ tay Bạch Tiểu Hàn đang ôm thắt lưng ra, mang theo hắn trở về nhà.
Sau khi vào nhà, Bạch Tiểu Hàn lại hỏi nam nhân,
"Ba, có đói bụng không? Muốn con giúp người đi hâm thức ăn khuya nóng lên? Hoặc là giúp người pha nước tắm, chờ người tắm xong rồi lại đi ăn khuya."
"Hả?"
Nghe Bạch Tiểu Hàn nói quá nhanh, nam nhân có chút phản ứng không kịp nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.
"Trọng thúc mua thức ăn khuya cho chúng ta, con đã ăn rồi."
"Không cần, ba không đói bụng, ngày mai lại ăn đi."
"Dạ."
Gặp nam nhân không muốn ăn, Bạch Tiểu Hàn cũng không có miễn cưỡng. Bạch Tiểu Hàn đi vào phòng tắm mở nước ra,
"Ba, con giúp người pha nước."
"Vâng, được."
Hôm nay Bạch Tiểu Hàn có vẻ hiểu chuyện, làm cho đáy lòng của nam nhân ấm áp, rất thoải mái.
"Tiểu Hàn, đi ngủ, thời gian không còn sớm."
"A..."
Hắn còn muốn nói với nam nhân. Thế nhưng nhìn thần sắc nam nhân Bạch Tiểu Hàn vẫn là nhu thuận gật đầu, cùng nam nhân nói ngủ ngon lúc sau liền đi vào bên trong phòng ngủ.
Nam nhân lấy bàn chải đánh răng tỉ mỉ... Nghĩ đến cái kia trong khoang miệng rong ruổi, nam nhân cầm bàn chải đánh răng động tác mạnh bạo.
Ai...
Nam nhân thở dài, tiếp tục động tác đánh răng, thẳng đến khi cảm thấy được khoang miệng không còn mùi mới dừng tay.