Ngày biểu diễn của Lạc Phi cũng càng ngày càng gần.
Vì đi cổ vũ cho Lạc Phi, Lăng Tịch trước một ngày đã nói cho Tần Tường biết, cũng dặn dò hắn tự chăm sóc mình, còn đồ ăn, Diệp Vân Tiêu sẽ đưa tới.
Nghe được nam nhân muốn đi xem Lạc Phi biểu diễn, phải rời khỏi một ngày, Tần Tường sắc mặt tức thì trở nên khó coi, Lăng Duệ cũng bỏ trái táo trên tay xuống, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó coi.
Ở một bên chờ đợi trong chốc lát, Tần Tường cũng đồng ý, nhưng mà dặn xem xong rồi, nhớ rõ đến bệnh viện.
Nam nhân không ngừng đáp ứng Tần Tường, cũng gọt một quả táo lấy lòng Tần Tường. Tiếp nhận quả táo, Tần Tường sắc mặt đẹp lên, cũng khiêu khích nhìn Lăng Duệ một cái, có chút đắc ý.
Lăng Duệ sắc mặt lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn nam nhân một cái.
Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó mau lột trái quýt cho Lăng Duệ, cũng tự tay đút vào miệng Lăng Duệ.
Tần Tường liền không vui, không ăn táo, mất hứng nhìn chằm chằm nam nhân.
Đợi nhìn đến Lăng Duệ đáy mắt mang ý cười, nam nhân mới tỉnh ngộ, chủ động phân một nửa trái quýt đút cho Tần Tường ăn.
Quả nhiên, Tần Tường sắc mặt là tốt lên, mà Lăng Duệ thì bày ra vẻ mất vui.
Nhìn chằm chằm Tần Tường cùng Lăng Duệ trong chốc lát, nam nhân nhìn thấu hai người bọn họ cạnh tranh với nhau. Nam nhân buồn cười lắc đầu, trấn an hai người, cũng nói không ít chuyện vui. Đồng thời cũng hứa hẹn đợi Tần Tường có thể xuất viện, sẽ làm một bàn thức ăn ngon cho hai người bọn họ ăn.
Thu phục xong Tần Tường cùng Lăng Duệ, nam nhân về nhà chuẩn bị trang phục và giày da để đi xem biểu diễn.
Ngày hôm sau, nam nhân dậy thật sự sớm chuẩn bị.
Lần này khác lần trước, Lạc Phi diễn xuất tại một nhà khách trung tâm. Ngồi một lát, nam nhân cân nhắc muốn gọi điện cho Lạc Phi. Mấy ngày rồi chưa gặp qua Lạc Phi, cũng không có liên lạc, thực có chút nhớ nhung.
Nam nhân lấy điện thoại di động ra, vừa định ấn số, nghĩ nghĩ lại đưa điện thoại di động cho vào túi.
Nam nhân sợ sẽ quấy rầy đến Lạc Phi, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến Lạc Phi. Vẫn là kiên nhẫn đợi đi, đợi biểu diễn rồi có thể nhìn thấy Lạc Phi.
Hội trường cũng càng ngày càng nhiều người, bất quá cũng không có tiếng động lớn, cho dù có người đang nói chuyện, cũng là dùng ngữ điệu rất nhẹ, sợ quấy rầy tới người khác.
Đợi giám khảo ngồi xuống, màn che kéo lên. Đầu tiên là người chủ trì lên đài giới thiệu, nam nhân cũng không chú ý nghe nội dung, bất quá khi nghe đến thứ tự trình diễn nam nhân mới lưu ý.
Lạc Phi, chính là người thứ nhất xuất hiện.
Nói xong người chủ trì liền lui xuống sân khấu.
Nhìn Lạc Phi chậm rãi đi tới, nam nhân hô hấp căng thẳng, toàn bộ tầm mắt, đều bị Lạc Phi hấp dẫn.
Hôm nay Lạc Phi, thật là rất tuấn tú! Phi thường suất khí! tản ra một loại khí phách vương giả, giống như làm chủ toàn bộ hội trường. Cái loại tự tin, làm cho người ta nhìn đã bị hút hồn.
Nam nhân nhìn về phía Lạc Phi, đồng thời, Lạc Phi cũng đem tầm mắt hướng tới nam nhân. Đợi nhìn thấy nam nhân trên mặt vui sướng, Lạc Phi mỉm cười, hướng tới nam nhân nhẹ gật đầu, sau đó ngồi vào đàn.
Hoàn thành tấu khúc, Lạc Phi hướng tới dưới đài cúi đầu, sau đó theo một bên xuống đài. Xuống đài xong, Lạc Phi hướng về nam nhân nháy mắt, ý bảo cứ tới tìm hắn.
Nam nhân hướng tới Lạc Phi gật gật đầu, tiếp tục nghe diễn tấu.
Lạc Phi, thật sự rất xuất sắc. Những màn trình diễn sau nam nhân nghe chẳng lọt vào tay. Hay có lẽ do trong lòng nam nhân Lạc Phi tài giỏi nhất nên mới nghĩ như thế. Nam nhân tự cười, bắt đầu cân nhắc nên tặng quà gì để chúc mừng Lạc Phi.
Ngay lúc nam nhân còn cân nhắc, cảm giác người bên cạnh rời chỗ. Đã đến giờ nghỉ ngơi?!
"Lăng Tịch."
Nam nhân còn đang tự hỏi lung tung, nghe được có người gọi mình, thanh âm kia không lớn, lại rất quen thuộc.
"Lại đây."
Gặp nam nhân nhìn về phía hắn, Lạc Phi hướng về nam nhân vẫy tay, ý bảo đi qua.
"Phi Phi."
"Vâng, Phi hôm nay biểu hiện thế nào?".
"Tốt lắm."
"Vậy... Có thưởng hay không?"
Mấy ngày này người đại diện, trợ lý và một đống người trông giữ, bận rộn không có thời gian trở về gặp nam nhân. Trời biết hắn có bao nhiêu muốn nhìn thấy nam nhân, hắn rất muốn ôm lấy nam nhân hôn lên vài cái.
"A...Phi nghĩ muốn thưởng cái gì? Nói cho ta biết, ta đi chuẩn bị."
"Sao này sẽ nói cho biết, đi theo ta."
Nhìn Lạc Phi dẫn mình vào phòng nghỉ, nam nhân mở miệng hỏi:
"Phi sao mang ta mang nơi này? Bên ngoài sắp bắt đầu rồi."
"Theo ta nói chuyện một lát, dù sao ta cũng xong rồi, Tịch có xem hay không, cũng không sao cả. Nếu không còn phải lĩnh thưởng, ta đã sớm đi rồi."
Hắn muốn ở cùng nam nhân, trò chuyện, giải tỏa mấy ngày tương tư, không muốn bị phá đám, trì hoãn. Cuối cùng, người đại diện cho một tháng nghỉ phép.
Một tháng nghỉ phép! Hắn thật lâu chưa từng có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy.
"Lĩnh thưởng? còn chưa diễn hết, Phi đã nghĩ lĩnh thưởng à? Thật đúng là không khách sáo."
"Đúng vậy mà, không cần phải nói, giải quán quân nhất định là ta."
Lạc Phi tin tưởng tràn đầy nói, sau đó đem nam nhân kéo qua, ôm vào lòng.
"Ba, ta rất nhớ người."
Hắn muốn ở bên cạnh nam nhân, nhưng mục tiêu này, trong khoảng thời gian ngắn, chưa có biện pháp thực hiện. Nghĩ vậy, Lạc Phi còn có điểm buồn.
Từ khi cùng nam nhân bày tỏ, Lạc Phi luôn trực tiếp kêu tên của nam nhân. Chính là giờ phút này đem nam nhân ôm vào trong ngực, hắn lại không tự chủ kêu một tiếng " ba ". Xưng hô này, làm cho hắn cảm thấy được rất có cảm giác an toàn, đồng thời, cũng rất thỏa mãn.
"Đứa ngốc, bất quá mới vài ngày không gặp mà thôi, sao nghĩ như vậy? Lần này làm xong việc rồi, không phải có thời gian nghỉ ngơi sao?"
"Vâng. Ta có một tháng nghỉ, có thể ở cùng người. Ba, có nhớ ta hay không? Một tháng, chúng ta đi đâu có được không? Muốn tìm một chỗ đi nghỉ phép hay không?"
"Á... tốt thì tốt, nhưng mà... Tần Tường bây giờ còn trong bệnh viện, ta đi không được. Thật có lỗi nha Phi Phi, ta có thể không có thời gian đi nghỉ phép cùng nhau ."
Lạc Phi buông nam nhân, nhìn vẻ mặt xin lỗi của nam nhân, thu tất cả vào đáy mắt, mỉm cười đề nghị,
"Không có sao, hay ta cũng đi bệnh viện, cùng Tịch chăm sóc Tần Tường đi."
"Như vậy được chứ? Có thể rất phiền Phi hay không?"
Không có sao, Tần Tường coi như là em trai của ta, đi chiếu cố hắn, cũng là việc nên làm."
Lạc Phi cười cười, tỏ vẻ không sao. Nếu nam nhân đi không được, vậy hắn liền ở bên nam nhân cũng tốt lắm. Tuy rằng không có biện pháp cùng nam nhân ở một chỗ, nhưng được nhìn thấy cũng coi như tốt.
"Vâng, vậy được rồi. Tần Tường hẳn là sẽ thật vui."
Trong đáy lòng nam nhân vẫn luôn hy vọng mấy đứa con có thể ở chung hòa hợp, trở thành bạn tốt.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tần Tường cùng Lăng Duệ, hiện tại Lạc Phi cũng có thời gian nghỉ ngơi, có thể ở bên cạnh, như vậy thật tốt, duy nhất chỉ thiếu một mình Bạch Tiểu Hàn.
Nghĩ tới Tiểu Hàn, nam nhân trên mặt có vẻ buồn rầu, có chút chua sót.
Không biết Tiểu Hàn hiện tại thế nào? Vậy người nhà kia đối tốt với hắn không? Tiểu Hàn có trách mình hay không?
"Đang suy nghĩ gì vậy? Thoạt nhìn giống như rất buồn rầu."
"Hả? Không có gì, chỉ là hơi phiền một chút, nên chúc mừng cho Phi như thế nào."
"Ha ha, không sao cả, chỉ cần có Tịch cùng ta, chúc mừng như thế nào cũng được."
Gặp nam nhân không chịu nói, Lạc Phi cũng không có miễn cưỡng hỏi, mà là chỉ cười ha ha.
"Vậy...Vẫn là sao này về nhà chúc mừng đi."
"Vâng, vậy đi."
"Phi Phi, bên ngoài có phải tuyên bố giải thưởng không?"
Cùng Lạc Phi thương lượng việc chúc mừng, nam nhân liền nghe được bên ngoài truyền đến giọng người chủ trì thật hưng phấn.
"Hả? Hình như là vậy."
"Chúng ta đi ra ngoài đi, không phải còn lĩnh thưởng sao?"
"Ha ha, đúng vậy há."
Vừa đi ra từ phòng nghỉ, Lạc Phi vừa vặn nghe được tên của hắn, lại tuyên bố hắn đạt giải thưởng -- hắn đoán đúng, là quán quân.
"Phi Phi, chúc mừng."
Nam nhân đụng bả vai Lạc Phi đích, cười cùng hắn nói tiếng chúc mừng.
"Cám ơn."
"Lạc Phi!"
Lạc Phi nghe được có người gọi hắn, là trợ lý của hắn.
"Sao còn ở nơi này vậy? Chúng ta tìm cậu đã lâu rồi, tìm không thấy, Tôn ca đang nổi bão. Mau, chuẩn bị đi ra lĩnh thưởng."
"Gấp cái gì? Còn sợ ta chạy? Được rồi, ta sẽ đi. Lăng Tịch, ở chỗ này chờ ta, hay là theo ta cùng đi ra?"
"Vẫn là cùng đi ra ngoài đi, ta muốn nhìn Phi lĩnh thưởng."
"Được, vậy chờ ta lĩnh thưởng xong, chúng ta trở về."
Đi ra khỏi hậu trường, Lạc Phi đã bị người đại diện kéo đến một bên, không ngừng nói thầm cái gì. Xem qua, Lạc Phi vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Anh... anh chính là Lăng Tịch trong truyền thuyết à?"
Ngay lúc nam nhân nhìn chằm chằm Lạc Phi, người trợ lý mở to mắt nhìn nam nhân trong chốc lát, sau đó đột nhiên nói một câu như vậy. Trên mặt, mang theo điểm ngạc nhiên.
"Hả? Cậu biết ta?"
"Á... Không biết. Bất quá tên nghe rất quen thuộc."
Đại diện Tôn hay nói cái gì Lăng Tịch Lăng Tịch, bọn họ nghe rất nhiều lần. Sau đó nghe ngóng, biết được Lăng Tịch là người rất quan quan trọng với Lạc Phi.
Lăng Tịch! Cuối cùng hắn đã gặp được Lăng Tịch!
Lăng Tịch cái tên này, bọn họ mỗi người ở bên Lạc Phi đều quen thuộc tên, nhưng không ai biết diện mạo thế nào.
Hôm nay, gặp mặt có chút kinh ngạc. Không phải một mỹ nữ mà là một anh tuấn nam nhân! Nhưng mà, bọn họ thoạt nhìn không giống như là bằng hữu?!
Trợ lý cười tủm tỉm đánh giá nam nhân,
"Mấy người trợ lý chúng ta, đều biết, Lăng Tịch nhất định là người rất quan trọng của Lạc Phi, nếu không Lạc Phi sao lúc nào cũng nhắc đến, muốn đi tìm người."
"Á... Thật không?"
Nam nhân xấu hổ cười cười, ngậm miệng lại.
A! Đáng yêu thật đáng yêu! Nhìn nam nhân xấu hổ mím môi, trợ lý nét mặt biểu lộ vài tia hưng phấn mang ý cười.