Mấy ngày nay, Lăng lão gia có thể cảm giác được Lăng Duệ thái độ hòa hoãn không ít, ông cũng hi vọng Lăng Duệ có thể sớm cùng nam nhân hòa thuận. Mà khi nhìn thấy Lăng Tịch, Lăng Duệ lại cố ý làm bộ như lạnh lùng, làm cho ông buồn cười đồng thời, lại rất bất đắc dĩ.
"Lăng Tịch, đi bên này."
"À, được."
Lăng lão gia nhắt nhở nam nhân mới phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, giúp đỡ Lăng lão gia đi vào đúng phòng.
Trong lúc bác sỹ cùng Lăng lão gia trao đổi, nam nhân cũng đứng ở một bên im lặng lắng nghe. Còn Lăng Duệ, thì đi ra cửa sổ, chơi với mấy chậu hoa, để cho hết thời gian.
Bởi vì Lăng Duệ đứng không xa, cho nên nam nhân cũng rất dễ dàng nhìn thấy Lăng Duệ. Nhưng mà chỉ nhìn thấy phía sau lưng.
Tiểu Duệ.
Nam nhân rất hi vọng, giờ phút này Lăng Duệ có thể quay đầu lại nhìn mình một cái.
Nam nhân mất mát kéo kéo khóe miệng, vừa định phải thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy Lăng Duệ xoay người, bốn mắt trực tiếp nhìn nhau. Bất quá chỉ dừng lại vài giây, Lăng Duệ lại đem tầm mắt dời về phía khác.
Ai da...
Ngồi phát ngốc hồi lâu, nam nhân bị Lăng lão gia đẩy tỉnh, ý bảo cuộc trò chuyện với bác sỹ đã xong rồi, có thể đi về.
Đi ra khỏi văn phòng, nam nhân vừa định đưa Lăng lão gia lên xe, sau đó lại về nhà, lại bị Lăng lão gia đột nhiên cản lại.
"Lăng Tịch, nếu ta đã đến đây, không bằng mang ta đi gặp Tần Tường đi."
"Dạ, được."
"Ông ngoại, con..."
Nghe được Lăng lão gia muốn đi gặp Tần Tường, Lăng Duệ đã mở miệng, nhưng mà hắn vừa định nói không muốn đi, lại bị Lăng lão gia cắt lời,
"Tiểu Duệ, con cũng cùng đi đi, dù sao con cũng không cần đi với Tuyết Nhi."
Đối với chuyện Lăng Duệ muốn từ hôn, ông vẫn còn không vui. Nhưng Lăng Duệ kiên quyết, ông cũng không miễn cưỡng Lăng Duệ, chỉ có thể theo ý hắn, chạy tới Phương gia bàn chuyện này.
Ông không rõ, vì sao Lăng Duệ và Phương Tuyết Nhi cùng nhau lớn lên, ở chung cũng rất tốt, đột nhiên Lăng Duệ tỏ vẻ không muốn cùng Phương Tuyết Nhi đính hôn. Ban đầu ông muốn xem là Lăng Duệ có liên hệ với ai không. Nhưng mấy ngày nay, Lăng Duệ vẫn ở nhà, không có ra khỏi cửa. Ông liền thừa dịp trong khoảng thời gian này quan sát Lăng Duệ, ông phát giác, Lăng Duệ không có nửa điểm dấu hiệu đang qua lại với ai.
Nếu Lăng Duệ không có qua lại với ai, vậy tại sao muốn hủy hôn cùng Phương Tuyết Nhi?
Ông có đến hỏi Lăng Duệ, Lăng Duệ chỉ nhìn ông, sau đó cũng không chịu nói mà xoay người rời đi.
"Ơ."
Nghe được Lăng lão gia nhắc tới Phương Tuyết Nhi, Lăng Duệ liếc mắt nhìn nam nhân một cái, gặp nam nhân thần sắc không có gì biến hóa, mới không quá tình nguyện đồng ý đi theo bọn họ đến phòng bệnh của Tần Tường.
"Lăng Tịch, viện trưởng bệnh viện này cùng ta rất quen thuộc, nếu con có gặp phiền phức gì, đừng ngại gọi điện thoại cho ta, đến lúc đó ta đưa con đến giới thiệu cho hắn biết."
"Dạ, cám ơn Lăng thúc quan tâm, tạm thời không có gì phiền cả."
"Được, vậy là tốt rồi."
"Lăng thúc, đợi ở nơi này, con đi mở cửa."
Nam nhân kéo Lăng lão gia dừng bước lại, sau đó buông tay ông ra, tiến lên gõ cửa, đợi Tần Tường đáp lại xong, mới đẩy cửa vào.
"A, người sao nhanh như vậy đã trở lại? Người là chưa có trở về phải không?"
"Vâng, ta còn chưa trở về. Tần Tường, có người tới thăm con."
"Hả?"
Có người đến thăm hắn? Ở trong này ngoài nam nhân, hắn cũng chỉ biết cha nuôi. Như vậy ai đến thăm hắn, đó là ai?
Nhìn phía sau nam nhân là ông cháu Lăng gia, Tần Tường sắc mặt trở nên ngưng trọng, đôi mắt hẹp dài cũng chậm rãi mị lên.
Ông ta chạy đến nơi đây làm gì? Hắn cũng không quen thân ông ta, hắn không cần ông ta đến thăm đâu.
Tần Tường tà liếc mắt nhìn nam nhân một cái. Tiếp thu ánh mắt chất vấn của Tần Tường, nam nhân liếm liếm môi, hướng Tần Tường giải thích:
"Thật ra... Ta vừa rồi định rời bệnh viện đụng phải Lăng thúc, nghe được con nằm ở trong này, Lăng thúc liền muốn tới thăm con một chút."
"Đúng vậy sao? Vậy cám ơn nhiều."
Tần Tường không một chút thành ý nói cảm tạ, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi game, không có để ý tới nam nhân và đoàn người kia.
"Tần Tường, con..."
Tần Tường biểu hiện không lễ phép làm cho nam nhân xấu hổ, chỉ có thể nghiêng đầu ngượng ngùng cùng Lăng lão gia giải thích:
"Lăng thúc, Tần Tường hắn... Có thể là nằm viện mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm, bình thường hắn cũng rất có lễ phép."
"Không có việc gì, trẻ con luôn thế."
Lăng lão gia không tính toán khoát tay, đi đến bên giường tìm ghế dựa ngồi xuống, mở miệng hỏi Tần Tường, nhưng mà Tần Tường không có đáp lại một chữ, vẫn chơi trò chơi.
Thật sự là quá mức xấu hổ, nam nhân đi đến bên cạnh khẽ đẩy Tần Tường một cái, dùng ánh mắt ý bảo hắn trả lời Lăng lão gia.
Đáp lại là ánh mắt xem thường của Tần Tường.
Không có biện pháp, nam nhân đành phải đỏ mặt xin lỗi Lăng lão gia. Ông giống như một chút cũng không ngại, mỉm cười nghe nam nhân giải thích xong, sau đó mới đứng lên mang theo Lăng Duệ rời đi.
Đợi Lăng lão gia rời đi, nam nhân liền dùng ngữ khí trách cứ Tần Tường:
"Tần Tường, con vừa rồi sao không lễ phép vậy? Lăng thúc là trường bối của con, con biểu hiện rất vô lý."
"Cũng không phải con mời ông ta tới, vì sao phải tiếp đón. Còn nữa, về sau đừng mang những người đó lại đây, con không muốn gặp."
Nói xong, Tần Tường đem thân mình hướng một bên, tiếp tục trò chơi, cũng bày ra một bộ không muốn lại tiếp tục trao đổi.
Nam nhân bất đắc dĩ nhìn Tần Tường một cái, ôm bao quần áo dơ, đi ra khỏi phòng bệnh.
Tần Tường thái độ như vậy làm cho nam nhân rất giận, khi rời đi cũng không có cùng Tần Tường nói một tiếng, thậm chí khi đóng cửa cũng dùng lực thật mạnh, tạo ra tiếng vang rất lớn.
Nghe được tiếng động lớn, Tần Tường đem vật cầm trong tay bỏ một bên, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, chớp mắt vài cái, sau đó nằm xuống kéo chăn qua khỏi đầu.
Hắn hiện tại rất giận, rất giận!
Nam nhân lại vì hắn không có phản ứng ông già kia mà bỏ hắn, sao có thể như vậy?! Thật sự làm hắn tức chết.
Còn dám bỏ đi cho hắn xem? Lại dám thị uy sao? Được lắm, nếu có thể bỏ đi cũng đừng trở lại, cũng không phải hiếm lạ gì, hừ!
Nam nhân mới vừa đi tới sảnh bệnh viện, liền nhìn thấy Lăng Duệ đứng ở cửa không kiên nhẫn nhìn xung quanh, khi nam nhân xuất hiện, hắn liền trực tiếp nhìn về phía khác.
Nam nhân hướng tới Lăng Duệ đi vài bước, cười cùng hắn rồi lên tiếng chào hỏi,
"Tiểu Duệ, con sao còn ở nơi này? Lăng thúc đâu?"
"Đi trở về rồi."
Lăng Duệ mất thăng bằng phun ra ba chữ, tầm mắt vẫn như trước nhìn phương khác.
"Ồ. Vậy... Ta đây đi về trước, lần tới gặp."
"Đợi chút. Ta đưa ngươi trở về."
"Hả?"
Nghe được Lăng Duệ muốn đưa mình trở về, nam nhân kinh hỉ trợn to mắt, sau đó không ngừng gật đầu,
"Được, đã làm phiền con."
Trên xe, nam nhân vui vẻ cùng Lăng Duệ nói chuyện, tuy rằng Lăng Duệ rất ít phản ứng, nhưng theo ngẫu nhiên phun ra vài chữ, cũng đủ để cho nam nhân vui vẻ.
Nghe nam nhân nói một lát tình hình gần đây, Lăng Duệ quét mắt liếc nam nhân một cái, lạnh lùng nói
"Ồn ào quá ",
Thành công làm cho nam nhân im lặng. Cũng ngượng ngùng biểu đạt chính mình đích xin lỗi.
Hắn cảm thấy được, vừa rồi nam nhân không giống bình thường, lại nói nhiều lời như vậy. Loại cảm giác này, hắn cũng không ghét, ngược lại rất vui mừng.
Không đúng, hắn còn giận người nam nhân này, sao có thể có cảm giác vui mừng chứ? Cho nên hắn tùy tiện tìm cái cớ, bảo nam nhân ngưng lại không cho tiếp tục nói.
Trải qua nhiều ngày tự hỏi, hắn kỳ thật đã sớm suy nghĩ cẩn thận, hắn không hề oán hận nam nhân. Huống chi, dựa vào cái gì muốn hắn đi tìm nam nhân trước, mà không phải nam nhân đến tìm hắn, khẩn cầu hắn?
Nghĩ như vậy, hắn liền đợi, đợi nam nhân tới cửa khuyên giải an ủi hắn. Nhưng mà hắn đợi hoài mà không có thấy nam nhân xuất hiện. Theo thời gian trôi qua, hắn phẫn nộ, càng ngày càng nhiều.
Ngay khi hắn quyết định cho dù nam nhân đáng ghét kia tới cửa để van cầu hắn, hắn cũng không muốn tha thứ. Hắn ngay tại bệnh viện đụng phải nam nhân.
Nghĩ nghĩ, Lăng Duệ cảm thấy rất có thể. Ông ngoại và nam nhân cùng nhau liên thủ tính kế hắn. Vì thế mặt Lăng Duệ trầm xuống, toàn thân lại tản mát ra một loại khí tức cảnh báo đừng có ai tới gần.
Biến hóa trên mặt Lăng Duệ không thoát khỏi đôi mắt của nam nhân, đổi lấy điều đó là một tiếng thở dài.
Khi xe đến cổng khu nhà của nam nhân, Lăng Duệ không chút tình cảm nói:
"Xuống xe."
"A, cám ơn con đưa ta về."
Nam nhân mở cửa xe, mang theo gói đồ xuống xe.
"Tiểu Duệ, nếu không có gì đi lên ngồi một lát đi, con đã thật lâu chưa có đến đây."
Sợ Lăng Duệ sẽ cự tuyệt, nam nhân nói thật sự cẩn thận, cũng không ngừng liếc trộm thần sắc Lăng Duệ. Khi nhìn thấy Lăng Duệ mím môi, nam nhân buồn bã cúi đầu, đoán rằng Lăng Duệ nhất định sẽ cự tuyệt lời mời.
"Được ".
A? Lăng Duệ đồng ý rồi sao?!
Nam nhân vui sướng mang theo Lăng Duệ lên lầu, bởi vì kích động, mà khi mở cửa, tay không ngừng run run. Mở cửa xong, nam nhân tiếp đón Lăng Duệ đi vào ngồi, sau đó đem gói đồ trong tay để trên mặt đất, bỏ chạy vào phòng bếp, rót một ly nước cho Lăng Duệ.
"Tiểu Duệ, uống nước. Có muốn ăn chút gì hay không?"
"Không ăn."
"Vậy có muốn ăn chút điểm tâm hay không."
Nghĩ đến trong phòng còn có một túi bánh đã mua định đem cho Tần Tường ăn, nam nhân tiếp tục hỏi Lăng Duệ.
"Không cần."
"Á... Vậy uống nước đi."
Lăng Duệ trả lời làm cho nam nhân xấu hổ cười cười, sau đó đóng cửa lại ngồi xuống bên cạnh Lăng Duệ.
Nam nhân vừa ngồi xuống, Lăng Duệ đã đem thân mình dới sang một bên, cùng nam nhân tạo khoảng cách. Lăng Duệ làm cho nam nhân rất đau lòng, cũng không nói cái gì, chỉ có thể cười khổ, sau đó trộm nhìn Lăng Duệ.
Nhìn chằm chằm Lăng Duệ một hồi lâu, nam nhân phát giác Lăng Duệ đã gầy hơn, lại là một trận đau lòng.
"Ngươi muốn nhìn tới khi nào đây? Ta rất đẹp phải không?"
"À... Không phải."
Nam nhân bất quá là muốn nhìn lén Lăng Duệ vài lần, không nghĩ tới lại bị hắn bắt gặp, thấy Lăng Duệ ngữ khí không tốt lắm, nam nhân nhanh chóng xua tay phủ quyết.
"Ngươi là nói ta không dễ xem à?"
Không biết phải như thế nào, nam nhân lại nghe trong lời Lăng Duệ có ý cười, nhưng mà khi nhìn về phía Lăng Duệ lại phát giác Lăng Duệ như trước vẫn xụ mặt, căn bản là không có cười. Đúng là ảo giác.
"Này! Ngươi cảm thấy ta không dễ nhìn sao?"
Lăng Duệ đưa ngón tay qua đẩy đẩy ngực nam nhân.
"A? Không phải, con rất đẹp."
"Hừ."
Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, nâng ly lên uống nước.
Hồi tưởng lại nam nhân từ khi mới gặp ở bệnh viện luôn quan sát sắc mặt của hắn, Lăng Duệ tâm tình lại càng phấn khởi hơn.
Dù nhiều lần hắn không phản ứng lại nam nhân, nhưng nam nhân vẫn nhìn hắn. Nam nhân chờ mong ánh mắt hắn, thật cẩn thận xem xét thái độ của hắn.
Hắn không có phát hiện, tim của hắn đã chậm rãi mềm nhũn. Sự kiên quyết giận dỗi, đã chậm rãi không còn bóng dáng. Có lẽ... Có lẽ khi nhìn thấy nam nhân một khắc kia, hắn cũng đã mềm lòng rồi.
Lúc tại bệnh viện, hắn sở dĩ đứng ở cửa sổ, là bởi vì có thể từ cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy nam nhân.
Nếu hắn thật sự không muốn đối mặt nam nhân, khi nhìn thấy nam nhân liền quay đầu rời đi, mà không phải vẫn ở cạnh bọn họ, lại còn đi theo nam nhân về đến nhà.
Lăng Duệ tức giận trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái, sau đó thở phì phì đem ly nước uống hết.
Hắn chỉ biết! Hắn căn bản là không nên quan tâm người nam nhân này. Hắn lại mềm lòng, không nên thật không nên.
"Ta đi đây."
Không muốn làm cho tâm tình của mình lại bị dao động, Lăng Duệ đem ly nước để lại chỗ cũ, sau đó đứng lên đi đến cửa.