Nếu Diệp Vân Tiêu hắn đã đem nhiệm vụ của nam nhân xinh đẹp giao cho hoàn thành, vậy hắn nên nhanh chóng đi thôi. Dù sao đối mặt với một thanh niên nhỏ tuổi hơn mình, mà lại làm cho hắn có cảm giác bị áp đảo, hắn cảm thấy thật không thoải mái.
"Vậy là... công việc đã hoàn thành, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói xong cũng không đợi Tần Tường trả lời, Diệp Vân Tiêu liền xoay người đi ra cửa. Thế nhưng tay Diệp Vân Tiêu chưa chạm đến tay nắm cửa, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói
"Đợi đã."
Ai da, đại thiếu gia ơi, đang yên lành gọi lại có chuyện gì? Diệp Vân Tiêu buồn rầu mếu máo, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn Tần Tường, thì đã trưng ra một cái khuôn mặt tươi cười, nhìn không ra vẻ không tình nguyện vừa mới rồi.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Hắn đâu?"
"A?!"
Diệp Vân Tiêu trừng lớn mắt, có chút không rõ nhìn về phía Tần Tường.
Người này bị ngốc hay sao vậy?!
Tần Tường ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Vân, sau đó giải thích:
"Ba của ta đâu? Đi nơi nào?"
"Ồ, hắn à, hắn đi về. Hắn nói phải về nhà nấu canh cho cậu, thuận tiện lấy tiền lại đây đóng tiền thuốc men, mà bệnh viện ứng ra trước."
"Ừ, ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Được, chào."
Diệp Vân Tiêu như là có được đặc xá, vội vàng mở cửa thoát khỏi phòng bệnh. Đợi đem cửa phòng đóng lại xong, Diệp Vân Tiêu tựa vào tường thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực đi đến phòng làm việc của hắn.
Xem ra hắn nên ít đi gặp Tần Tường thì tốt hơn, tuy rằng khuôn mặt làm cho người ta nhìn cảm thấy sáng ngời, nhưng tính cách thật sự là có chút ăn không tiêu. Vẫn là nam nhân thoạt nhìn bình thản kia lễ phép hơn nhiều, theo điểm này, hai người kia liền không giống như là một đôi cha con.
Có lẽ, bọn họ là cha con nuôi đi?
Đúng! Nhất định là như vậy.
Nếu không phải ruột thịt, như vậy rất có thể là một đôi tình nhân. Vừa rồi hắn đoán như vậy, Tần Tường cũng không có phủ quyết, chính là cứu lại vấn đề mặt mũi của hắn sao?
Khà khà khà! Hắn phải chạy nhanh cầm tư liệu này trực tiếp đi đánh cuộc cứu vớt lại tiền đã thua lần trước trở về.
Nghĩ ra chủ ý này, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc Diệp Vân Tiêu dừng lại, sau đó đi đến phòng trực ban cách đó không xa.
Từ bệnh viện về, nam nhân đi chợ một chuyến mua nguyên liệu nấu ăn về nhà.
Mở cửa, nam nhân liền nhìn thấy trên mặt đất có một thư mời Ai đưa tới vậy?
Thì ra là Lạc Phi.
Đây là một buổi biểu diễn đàn dương cầm, thời gian là năm ngày sau.
Lạc Phi không ghi nhiều lắm, chỉ viết vài dòng, nói tối hôm đó có chạy tới muốn gặp nam nhân, lại phát giác nam nhân không có ở nhà, liền đem thư mời để lại, hy vọng đến lúc đó nam nhân có thể đi xem buổi hòa nhạc hắn tham gia.
Nam nhân nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Phi. Nhưng mà gọi liên tiếp hai lần, bên kia đều không có bắt máy
Nam nhân để điện thoại di động trên bàn, đi vào phòng bếp đem nguyên liệu ra chuẩn bị nấu ăn.
Nam nhân nấu canh xương heo, canh cá trích.
Trong lúc chờ đợi canh hầm xong, nam nhân đi rút tiền để trả khoảng phí còn thiếu cho bệnh viện, đồng thời cũng giữ một khoản trong tay, dù sao Tần Tường bây giờ còn nằm ở bệnh viện, cần ăn nhiều thứ dinh dưỡng gì đó bồi bổ thân thể.
Nghĩ đến số tiền lớn thuốc men, nam nhân đột nhiên thấy rất may mắn Tần Tường lúc trước cho mình chi phiếu kia, bằng không lám sao đủ lo cho Tần Tường phí dinh dưỡng, đừng nói gì đến viện phí cùng tiền thuốc men.
Sau khi chuẩn bị xong, nam nhân cẩn thận bỏ tiền vào túi, vừa định ra cửa, chợt nghe tiếng chuông di động vang lên.
"Phi Phi."
Nam nhân giọng rất bình thản, nhưng cẩn thận đi nghe có thể phát giác trong thanh âm mang theo sự vui sướng.
"Vâng, là ta. Ta vừa rồi đang luyện đàn, di động không có trên người, cho nên không có nghe được, Tịch đừng để ý nhé."
"Vâng, không có việc gì. Phi gần đây có mệt hay không? Chuẩn bị thế nào rồi?"
"Rất tốt, không mệt. Tịch sao rồi? Mấy ngày nay có tốt không?"
"Ta cũng rất tốt."
Cùng Lạc Phi ân cần thăm hỏi vài tiếng xong, nghĩ đến tối hôm qua Lạc Phi đã tới, nam nhân đem đề tài chuyển hướng
"Phi Phi, tối hôm qua lại đây phải không?"
"Vâng. Ta nghĩ mời Tịch đi xem buổi diễn, có Tịch ở bên cổ vũ, ta sẽ càng làm tốt hơn. Ta tới Tịch không ở nhà, chờ một lát liền viết vài chữ để lại. Ngày đó, Tịch sẽ đến chứ?"
"Vâng."
Dù Lạc Phi cũng không có hỏi vì cái gì tối hôm qua không có ở nhà, nhưng nam nhân vẫn là quyết định nói chuyện mình ở bệnh viện chăm sóc Tần Tường nói cho Lạc Phi nghe.
Cũng nói tình huống trước mắt, khẳng định sẽ ở bệnh viện một thời gian nữa tiếp tục chăm sóc Tần Tường, Lạc Phi không nên tới nhà sợ sẽ không gặp được.
Nghe xong nam nhân nói, Lạc Phi dặn dò nam nhân vài tiếng, nói nam nhân đừng quá mệt nhọc, mới cúp điện thoại, tiếp tục đi luyện đàn.
Vừa rồi nghe nam nhân giải thích làm cho Lạc Phi rất vui vẻ, tâm tình cũng tự nhiên tăng vọt lên.
Tối hôm qua không gặp được nam nhân, hắn có chút lo lắng, tuy rằng không đến mức lo lắng nam nhân sẽ bị bắt cóc, nhưng tim của hắn cũng có chút bất an, cố tình gọi điện thoại lại không ai bắt máy, hắn cũng chỉ có thể lo âu một đêm.
Tuy vậy nghe được nam nhân trắng đêm chăm sóc Tần Tường làm cho hắn có một chút không thoải mái. Do tình huống bắt buộc, mà nam nhân cũng chủ động giải thích, điều này chứng minh nam nhân đã đưa hắn trở thành người nhà, cái gì cũng không có giấu diếm.
Nghĩ như vậy, Lạc Phi thậm chí tính toán, đợi xong buổi biểu diễn sẽ lại bệnh viện cùng nam nhân chăm sóc Tần Tường. Đến khi Tần Tường bình phục, hắn có thể đem nam nhân mang đi, cùng nhau sống chung.
Khi nam nhân tới bệnh viện, vào phòng đã nhìn thấy Tần Tường tựa vào đầu giường cầm cái máy game chơi game, mà một y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt thì đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn chơi game.
Không nghĩ tới Tần Tường lại được quan tâm như vậy, bất quá cũng đúng, Tần Tường bề ngoài quả thật rất dễ dàng hấp dẫn các cô gái.
Sợ mình đột nhiên xuất hiện ở trong phòng sẽ dọa đến hai người kia, nam nhân gõ cửa phòng vài cái, đợi hai người kia nghe được tiếng động nhìn qua, nam nhân mới lịch sự cười cười, đi vào đem đồ mang đến đặt ở tủ đầu giường.
"Người sao trở về lâu như vậy? Con thật nhàm chán."
"Con không phải muốn uống canh xương hầm sao? Bất quá còn không có canh gà, uống canh cá trích được không? Rất thơm."
"Dạ, được."
Tần Tường quét mắt nhìn những thứ nam nhân mang tới, sau đó chỉ cái gói to,
"Đây là cái gì?"
"À, ta mang cho con hai bộ quần áo để thay. Nhưng... Ta không có thời gian đi mua, nên lấy của chính mình. Nếu con không thích, ta lát nữa sẽ đi mua."
"Không cần, con mặc của người là được rồi."
"A? Được, tốt lắm."
"Á... vậy thì..."
Nghe nam nhân cùng Tần Tường nói chuyện, ý thức được chính mình dư thừa, y tá kia không được tự nhiên mím môi, lên tiếng
"Các người chậm rãi tán gẫu, ta đi ra ngoài trước."
"Vâng."
Nhìn thấy y tá đi tới cửa rồi lại không đi ra ngoài, mà quay đầu lại lưu luyến nhìn Tần Tường, nam nhân có chút không đành lòng khẽ chạm Tần Tường, nhỏ giọng nói:
"Tần Tường, con không nói lời từ biệt sao?"
Tần Tường nâng lên mắt lên khó hiểu nhìn về phía nam nhân. Khi nhìn thấy nam nhân chu miệng ý bảo hắn cùng y tá kia từ biệt, Tần Tường bất mãn trừng mắt nhìn một cái, mới lạnh lùng mở miệng,
"Vậy là, muốn lấy lại máy chơi game của cô."
"A? Không không, anh cầm chơi đi, nếu cần gì khác, cứ việc nói cho ta biết."
Đột nhiên nghe được Tần Tường chủ động cùng cô nói chuyện, nữ y tá vui vẻ, hai má đỏ bừng vì thẹn thùng.
"À, cô có thể đi rồi."
"Tần Tường, đối đãi với phụ nữ sao có thể không lịch sự như vậy không được đâu?"
"Con đâu biết cô ấy."
Tần Tường nhìn nam nhân nói một câu, sau đó đem cà mèn bưng lên ghé vào bên miệng uống canh.
Hương vị ngọt ngào, thật ngon. Tần Tường vừa lòng chậc lưỡi, không tiếc lời tán thưởng:
"Uống thật ngon."
"Con thích là tốt rồi. Muốn uống canh cá trích hay không? Sợ con không có thích, ta đem cá lọc hết xương, bất quá vẫn sẽ có một chút, con uống cũng phải cẩn thận."
"Dạ."
Nhìn nam nhân mở nắp hộp, lại đặt vào tay hắn cái muỗng, Tần Tường chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp, nhìn về phía nam nhân chăm chú không hề chớp mắt.
"Sao còn không uống? Hay không thích, vẫn là sợ tanh à? Không tanh đâu, ta nếm thử rồi."
Gặp Tần Tường không có động tĩnh, nam nhân đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Tường.
"Không có việc gì."
Tần Tường lắc lắc đầu, nhìn hộp canh cá trích. Thịt cá vừa miệng, uống đến một nửa cũng không có đụng một cái xương cá, đủ để chứng tỏ nam nhân rất dụng tâm.
Hai cà mèn canh, người nam nhân này đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết? Hắn bất quá chỉ thuận miệng nói vài câu mà thôi, nam nhân liền thật sự chạy về làm ngay...
"Làm sao vậy? Uống không ngon à?"
"Không phải. Người... vì cái gì đối với con tốt như vậy?"
"Con là con ta, ta không tốt với con thì tốt với ai."
Nam nhân trả lời rất là đương nhiên.
Chỉ là bởi vì hắn là con cho nên mới đối tốt với hắn sao chứ? Nếu hắn không phải con của nam nhân này, vậy nam nhân còn có thể dụng tâm chăm sóc hắn không, mà ngay cả một chén canh cá, cũng sẽ lấy hết xương sao?
"Nếu con không phải con của người? Người còn đối tốt với con như vậy chứ?"
"Con là con ta, không tồn tại giả thuyết này."
Thật là không thú vị, đặt giả thuyết cũng không cho. Câu trả lời này, làm cho Tần Tường cảm thấy rất là khó chịu. Hắn không nghĩ chỉ làm con, hắn muốn là thân phận khác, mà không phải một tiểu bối.
Hắn hy vọng sau này sống chung, nam nhân có thể giống như bây giờ chăm sóc hắn, ở bên cạnh hắn, nhưng hắn không hy vọng nam nhân bởi vì hắn là con, mà muốn nam nhân xem hắn ngang hàng như người yêu.
Ai da...
Tần Tường hít một hơi, tiếp tục cúi đầu ăn canh. Còn nam nhân cũng không biết suy nghĩ cái gì, ngồi xuống không có nói chuyện.
"Nếu con cái gì cũng không có, người còn có thể tiếp tục ở bên cạnh con không?"
"Hả?"
Nam nhân không rõ Tần Tường vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy.
"Rất khó trả lời sao?"
Vì cái gì không trả lời chứ? Có phải như hắn lo lắng hay không. Một khi hắn không có gì, vậy nam nhân sẽ cách xa hắn, sẽ không ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, làm bạn với hắn.