Nhìn Lăng Tịch vội vàng cùng tình trạng Tần Tường, vị bác sỹ không có giận dữ, cũng không có quản nam nhân đã làm xong thủ tục chưa, liền triệu tập đồng nghiệp lại đây, đem Tần Tường nâng lên giường bệnh, đưa đi kiểm tra thân thể.
Nhìn Tần Tường bị đẩy đi, nam nhân khẩn trương bước theo, vẻ mặt vô cùng khẩn cấp.
Nam nhân giờ phút này, rất khẩn trương, rất khẩn trương, luôn suy nghĩ, tất cả suy nghĩ đều tập trung trên người Tần Tường. Nam nhân rất muốn nhìn tình huống hiện tại của Tần Tường, nhưng mà không thể, chính mình chỉ có thể ở chỗ này chờ.
Nam nhân cầu nguyện, cuối cùng là như nguyện.
Sau một thời gian chờ đợi, Tần Tường được đưa ra phòng bệnh bình thường, tại đầu giường treo mấy bình nước biển.
Nhìn Tần Tường nằm ở trên giường không có động tĩnh, mặt tái nhợt, nam nhân sắc mặt cũng chuyển sang trắng.
Bác sỹ cam đoan Tần Tường hiện chỉ là hôn mê, cũng không có trở ngại gì, nam nhân mới thoáng yên tâm một chút, rồi theo vị bác sỹ kia đi làm thủ tục nhập viện.
Khi làm thủ tục, nam nhân mới phát hiện, mình mang không đủ tiền viện phí. Vị bác sỹ hảo tâm lại một lần nữa giúp đỡ, dùng danh nghĩa của mình để ứng trước cho bệnh viện, đợi Tần Tường sau khi tỉnh lại, nam nhân có thể trở về lấy tiền trả sau. Nam nhân hướng tới vị bác bác sỹ nói cảm tạ, liền vội vàng vào phòng bệnh cùng Tần Tường.
Nam nhân ngồi trên ghế đặt ở đầu giường, im lặng nhìn chằm chằm Tần Tường, đau lòng, nhìn thật lâu không có dời đi.
Tần Tường hiện tại bộ dáng, rất kỳ quái. Trán quấn băng che lấp phần lớn khuôn mặt. Mắt sưng vù, mũi còn vết máu chưa lau sạch. Trên thân mình có nhiều chỗ quấn băng giống như xác ướp.
Tần Tường...
Nam nhân nghĩ mình thật vất vả mới đợi được Tần Tường gọi một tiếng ba, còn chưa có đi bù đắp những gì còn nợ Tần Tường, tại sao có thể cứ như vậy nhắm mắt lại, lâm vào hôn mê chứ?
Đồng thời, cũng thật giận. Tần Tường rõ ràng biết bản thân bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không đến bệnh viện, mà lại cố tình chạy đến nhà, để nam nhân mang đến bệnh viện. Lãng phí nhiều thời gian, nếu dùng để trị liệu sớm hơn nói không chừng tình huống sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Đứa ngốc này!!
Nam nhân nhỏ giọng mắng Tần Tường một tiếng, lại đưa tay cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên người Tần Tường, cũng nắm chặt tay Tần Tường.
Nam nhân cứ như vậy ngồi ở bên giường yên lặng nhìn Tần Tường, mà ngay cả thân mình cũng rất ít nhúc nhích. Vẫn đợi cho đến khi trời sắp tối, Tần Tường vẫn như trước còn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tần Tường, con sao còn chưa tỉnh lại?
Nam nhân buông tay Tần Tường ra, muốn đi tới cửa mở đèn lên. Nhưng mà vừa đứng lên mới phát giác, do ngồi nửa ngày, hai chân sớm tê buốt. Nam nhân phải níu giữ ghế, mới không có ngã xuống.
Đúng lúc này, cửa mở ra. Một màu trắng xóa xuất hiện trước mắt nam nhân. Thì ra đó là vị bác sỹ hảo tâm kia. Trên tay của hắn bưng một cái khay, bên trong có chút cháo cùng đồ ăn còn nóng.
"Anh còn chưa có ăn cơm hả? Đây là thức ăn mới mua từ căn tin, thừa dịp còn nóng ăn đi, bệnh viện chúng ta thức ăn cũng không tệ lắm đâu."
"Đây là cố ý mua cho của ta?"
" Đúng vậy, đoán được anh chưa có ăn cơm, vừa vặn ta từ căn tin đến, liền thuận tiện mua cho anh một phần. Nhanh ăn đi, ta nghĩ anh đã đói bụng."
"Cám ơn."
Nam nhân không có từ chối. Nói cảm tạ xong, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.
"Thế nào? Hương vị cũng không tệ lắm phải không? Ha ha, nói thật ra, thức ăn ở bệnh viện này, so với nhiều cửa hàng bên ngoài ăn ngon hơn nhiều."
Hắn ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn nam nhân ăn cơm, cũng ở một bên vui vẻ nói:
"A! Đã quên giới thiệu, ta gọi là Diệp Vân Tiêu, là bác sỹ khoa chỉnh hình nơi này."
"Vâng."
Bởi vì trong miệng còn chứa cơm, giọng nam nhân nghe không rõ ràng lắm.
"Anh đừng để ý ta, ăn xong đi."
Diệp Vân Tiêu cười hướng về nam nhân phất tay, ý bảo cứ tiếp tục ăn. Mà chính hắn, thì tiếp tục nói:
"Hắn phỏng chừng đợi cho tới ngày mai mới hồi tỉnh, cho nên ta không mua cơm cho hắn, hắn được truyền nước biển không ăn cũng không sao, anh đừng lo lắng.
Ta có thể hỏi một chút hay không, hắn là gì của anh vậy? Anh hình như như rất khẩn trương vì hắn. Hắn là em trai của anh? Bằng hữu của anh? Cũng không đúng vậy? À... Ta đây cẩn thận nghĩ xem."
Nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, Diệp Vân Tiêu mắt sáng lên,
"Hắn không phải là... Tình nhân của anh chứ?"
"Phụt..."
Nghe vậy, nam nhân phun cơm trong miệng ra, trực tiếp phun lên mặt Diệp Vân Tiêu.
"Thật có lỗi thật có lỗi!"
Nam nhân nhanh chóng cùng Diệp Vân Tiêu giải thích, lại vươn tay phủi cơm dính trên mặt hắn.
"Không có việc gì."
Diệp Vân Tiêu đẩy tay nam nhân, không thèm để ý lau lau một chút. Lại dùng ánh mắt phát quang nhìn chằm chằm nam nhân,
"Vừa rồi anh kích động như vậy, không phải bị ta nói trúng rồi chứ? Hắn... Thật là tình nhân của anh?"
Nam nhân phát giác, Diệp Vân Tiêu là người tốt lắm, rất nhiệt tình, duy nhất có tật xấu là hơi nhiều lời. Còn nữa, hắn có sức tưởng tượng cũng rất phong phú.
Tình nhân sao, nam nhân mặt không khỏi đỏ lên. Mình cùng Tần Tường nhìn như là một đôi sao?