Nhìn Lạc Phi xuất hiện, Lăng Tịch có một loại ý niệm không muốn Lạc Phi rời đi. Bất quá ý niệm trong đầu cũng chỉ là trong đầu, bất chợt lóe lên mà thôi. Lạc Phi có sự nghiệp cuả mình, không thể níu chân Lạc Phi được.
"Ba, ăn cháo."
Lạc Phi bưng một cái bát và một cái đĩa đi đến, nhìn thấy nam nhân muốn đứng dậy, Lạc Phi bước nhanh vài bước, đem bát đĩa để ở tủ đầu giường, sau đó giúp đỡ nam nhân ngồi xuống, mới bưng lên bát cháo, mút một muỗng đưa đến bên môi nam nhân, nhẹ giọng nói:
"Con đút người ăn."
"A... được."
Không quá quen việc Lạc Phi bất thình lình thân mật, lại sợ chính mình từ chối sẽ lãng phí lòng tốt của Lạc Phi, nam nhân vẫn là hé miệng ngậm muỗng cháo.
"Ba, có muốn ăn chút gì hay không?"
"Vâng, được."
Nam nhân lên tiếng, sau đó nhìn về phía cái đĩa bên trong có một chút đậu, một chút củ cải, vài món khai vị, thoạt nhìn làm cho người ta rất muốn ăn.
Nam nhân nuốt nước bọt, cười chỉ bên trong cái đĩa
"Ta muốn ăn cái này."
"Được."
Nhìn nam nhân phối hợp ăn cháo, Lạc Phi ngực run lên, tầm mắt nhìn ra xa. Chỉ sợ nhịn không được, sẽ bắt lấy tay nam nhân trực tiếp hôn qua.
Nếu có thể có người nam nhân này ở bên cạnh, hai người chăn sóc cho nhau nương tựa vào nhau mà sống, thật là tốt biết bao?
"Phi Phi?"
Gặp Lạc Phi sững sờ, nam nhân nhẹ nhàng gọi một tiếng, cũng có chút lo lắng nhìn mắt Lạc Phi
"Con làm sao vậy?"
"Không có gì, vừa nghĩ một ít chuyện."
Đợi nam nhân ăn xong bát cháo, Lạc Phi dặn dò nam nhân phải nghỉ ngơi một lát, sau đó lại cầm bát đĩa đi đến phòng bếp.
Không biết vì cái gì, chỉ cần có Lạc Phi bên cạnh, cho dù một khắc trước không an lòng, cũng sẽ rất nhanh yên tĩnh.
Khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Lạc Phi cảm giác thật tốt. Nếu Lạc Phi có thể ở lại lâu một chút thì tốt rồi.
Rất nhanh, Lạc Phi đi đến, cũng ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn nam nhân. Cứ như vậy nhìn nhau hơn mười phút, Lạc Phi là không có mở miệng, nam nhân không được tự nhiên " khụ " một tiếng, sau đó thoáng dời tầm mắt.
"Ba, người không thoải mái sao?"
Nghĩ nam nhân là bị cảm, Lạc Phi sờ sờ trán, thấy nam nhân nhiệt độ cơ thể rất bình thường, mới yên tâm một chút. Nhưng cũng không dám thả lỏng, đi đến lấy túi thuốc từ trong bệnh viện mang về, muốn tìm thuốc cảm mạo cho nam nhân uống.
"Phi Phi, con đang làm cái gì vậy?"
"Tìm cho người thuốc cảm mạo."
Nam nhân mặt hơi đỏ lên, vươn tay đem Lạc Phi kéo lại, cũng tỏ vẻ chính mình không có cảm mạo, chính là cổ hơi chút không thoải mái mà thôi, không có gì đáng lo.
Nghe xong nam nhân giải thích, Lạc Phi gật đầu, sau đó chạy đến bên ngoài rót một ly nước, nói là cho nam nhân uống ngay để thông cổ.
Lạc Phi vẫn nhìn chăm chú đến khi nam nhân uống xong ly nước. Nam nhân dời người vào trong một chút, nhìn Lạc Phi nói
"Phi Phi, đi lên ngồi cùng ta tán gẫu."
"Được."
Lạc Phi cười nhận lời, sau đó bỏ giày, xốc chăn leo lên giường.
"Phi Phi, con sao mặc nhiều như vậy?"
"Trời lạnh. Con thể hàn, sợ lạnh."
"Thật có lỗi, ta không biết."
"Không có việc gì, người hiện tại đã biết, cũng giống nhau."
Tay Lạc Phi rất lạnh đụng đến trên mặt nam nhân theo bản năng co rụt lại, nhìn thấy Lạc Phi xấu hổ tay dừng lại giữa không trung, nam nhân càng ngượng ngùng. Vì không cho Lạc Phi nghĩ nhiều, nam nhân cầm chặt tay Lạc Phi, xoa xoa, đến khi nhiệt độ trên tay tăng lên một chút, nam nhân mới dừng chà xát, cầm lấy tay Lạc Phi bỏ vào chăn, tiếp tục nắm để sưởi ấm.
"Ba, người đối với con thật tốt."
Nam nhân làm cho Lạc Phi có một ý niệm mãnh liệt trong đầu, là muốn cùng nam nhân nắm tay như vậy, vẫn như vậy mãi mãi đi.
Nhưng mà không biết cơ hội có hay không, dù sao bên nam nhân đã có Bạch Tiểu Hàn.
Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi mới phát hiện, trời đã tối rồi, mà Bạch Tiểu Hàn lại chưa có trở về, nam nhân cũng không có một chút nóng vội, y như nam nhân không có quan tâm. Như vậy... là đã xảy ra chuyện gì sao?
"Ba, tại sao không thấy Tiểu Hàn? Đã trễ thế này, hắn vẫn chưa về nhà sao?"
Vừa nói ra, Lạc Phi mới nhớ tới Bạch Tiểu Hàn đi huấn luyện ở công ty điện ảnh và truyền hình thành phố, liền có chút xấu hổ nói:
"Á... con đã quên hắn đi quay phim."
"Có chuyện này, con sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, không bằng ta hiện tại sẽ nói cho con biết."
"Vâng, người nói đi "
"Tiểu Hàn hắn... Hắn về nhà cha ruột rồi. Lúc trước Tiểu Hàn có thể ký hợp đồng quay phim, cũng là vợ hiện tại của cha ruột hắn sắp đặt, bọn họ..."
"Ba, người còn có con."
Nghe nam nhân nói càng lúc càng nhỏ, Lạc Phi nhịn không được đem nam nhân kéo lại tựa vào lồng ngực của mình, cũng đan hai bàn tay của họ với nhau.
Đan tay nhau, cùng sống đến già. Những lời này, thật lâu trước kia Lạc Phi đã nghe. Chính là hiện tại, tại chân chính cùng nam nhân tay đan tay, mới cảm giác được hạnh phúc trong đó. Nếu như có thể vẫn như vậy mãi, thật là tốt biết bao nhiêu.
Bọn họ hiện tại tư thế cũng có chút ái muội, làm cho nam nhân cảm giác hoảng hốt, muốn thoát khỏi vòng tay Lạc Phi, rồi lại bị ôm càng chặt hơn, nam nhân đành phải thấp giọng yêu cầu:
"Phi Phi, buông."
"Ba, để cho con ôm một cái, con muốn ôm người một cái."
Lạc Phi cùng nam nhân thân mình dính sát không có kẽ hỡ. Lạc Phi lại đem cằm để ở đầu vai nam nhân, im lặng ngửi mùi hương trên thân nam nhân. Tư thế này rất thân mật. Tim nam nhân không khỏi đập loạn nhịp, tốc độ lại rất nhanh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập, giống như là muốn nhảy ra ngoài.
Muốn đẩy Lạc Phi ra, rồi lại lưu luyến cái ôm ấm áp kia, trong lúc nhất thời, nam nhân không biết nên lựa chọn làm sao, không khỏi sửng sốt.
Môi Lạc Phi dán tại lưng nam nhân chậm rãi mấp máy, khẽ nói một câu
"Ba, con yêu người."