Bạch Tiểu Hàn rất vui nhìn thức ăn được bày trên bàn. Lại cắn môi đánh giá một lượt, mới dùng đũa gắp một miếng.
Nam nhân im lặng ngồi ở một bên, nhìn Bạch Tiểu Hàn ăn thỏa mãn. Bộ dạng hắn lúc này, thoạt nhìn như là một chú chó con ăn ngấu nghiến vừa đáng yêu lại buồn cười.
"Giòn quá, thơm quá."
"Ba, ăn cái gì? Nhìn người ăn thật ngon nha."
Nói xong, Bạch Tiểu Hàn liếm liếm môi, tầm mắt nhìn không rời cái bánh bị cắn dở dang trên tay nam nhân.
"Con muốn nếm thử, có thể ăn, còn nhiều lắm, ăn chậm kẻo nghẹn."
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn thuận miệng lên tiếng, sau đó bắt lấy tay nam nhân, đưa miếng bánh nam nhân ăn dở dang vào miệng cắn một phần.
"Ba, thật sự ăn ngon."
"Con thích thì từ từ ăn."
Biết Bạch Tiểu Hàn rất tham ăn, nam nhân đã đi siêu thị mua hai cân lại đây. Dù sao cũng có thể để được một thời gian ngắn, đợi sau khi ăn xong dùng gói to dày bao lại là được.
"A, con còn muốn ăn."
Bạch Tiểu Hàn vừa dứt lời, lại tựa đầu sang, há miệng hướng tới phần còn lại trên tay nam nhân. Nam nhân theo bản năng muốn đưa tay lùi về, nhưng Bạch Tiểu Hàn lại nhìn ra ý định đó, hắn đem tay nắm chặt chẽ, làm cho nam nhân không có biện pháp rút ra.
Bạch Tiểu Hàn ăn như vậy lại thấy nghiện, liền làm nũng yêu cầu nam nhân dùng tay không dút hắn ăn. Gặp Bạch Tiểu Hàn ở một bên thúc giục, nam nhân liền thu hết quyết tâm, làm theo yêu cầu của Bạch Tiểu Hàn.
Lần này sau khi rời đi, không biết phải đợi bao lâu, mới có khả năng gặp lại Tiểu Hàn?
Muốn nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Tiểu Hàn, muốn ôm hắn không ngừng quay vòng, muốn nhìn đến khuôn mặt ngoan ngoãn nghe lời, lại muốn nhìn đến bộ dáng làm nũng khi muốn xin cái gì đó, còn muốn rất rất nhiều.....
Trước không có cảm thấy được, hiện tại mới cảm giác được thời gian ở cùng Bạch Tiểu Hàn là đáng trân trọng cỡ nào.
Theo Triệu Tử Kỳ nói là phải chờ tới khi Bạch Tiểu Hàn thích ứng hoàn cảnh bên kia, mới có thể cho bọn họ gặp mặt, cũng không biết cần bao nhiêu thời gian.
Nam nhân mãi suy nghĩ cho nên không phát giác Bạch Tiểu Hàn cũng đang nhìn mình, trên mặt hiện lên một chút lo lắng.
"Ba, người làm sao vậy?"
Bị Bạch Tiểu Hàn chọc chọc vào người làm tỉnh, nam nhân " a " một tiếng. Vẻ mặt ngốc lăng chợt hiện nụ cười, cầm lấy một cái bánh đưa cho Bạch Tiểu Hàn,
"Ba không có việc gì. Đây, lại ăn một cái."
"Dạ."
Vừa rồi nam nhân thoạt nhìn như là rất không vui. Có chuyện gì không thể nói cho hắn biết? Nghĩ đến nam nhân giấu giếm hắn, Bạch Tiểu Hàn cảm thấy ăn mất ngon.
Nhưng lại sợ nam nhân nhìn ra những thứ gì, Bạch Tiểu Hàn đành phải đem hơn phân nửa tô bánh nhét vào miệng, muốn một hơi ăn xong. Động tác của hắn, vừa nhanh vừa vội, thế cho nên liền bị nghẹn.
"Khụ... Khụ..."
"Không phải mới vừa bảo ăn từ từ sao? Xem đi, nghẹn rồi."
Rót ly nước đưa qua cho Bạch Tiểu Hàn, nam nhân quan tâm dặn dò:
"Uống nước đi. Lần sau nhớ rõ đừng ăn nhanh như vậy, ăn từ từ, biết không?"
Khi Bạch Tiểu Hàn uống nước, nam nhân lại nhìn hắn lo lắng, đợi thần sắc của hắn khôi phục tự nhiên, nam nhân mới yên lòng.
"Ba, thật có lỗi, làm người lo lắng."
"Quên đi, lần sau chú ý một chút là được."
Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, sau đó chạy đến một bên tủ treo quần áo lấy ra món đồ chơi, mang tới cho nam nhân cùng hắn chơi.
Bạch Tiểu Hàn nói lần trước, dì Triệu tặng một đống lớn đồ chơi, còn cùng hắn chơi trong chốc lát, mới rời đi. Nghe giọng điệu Bạch Tiểu Hàn nhắc tới dì Triệu, nam nhân phát giác hắn thật sự rất thích Triệu Tử Kỳ.
Bất quá như vậy cũng tốt, Bạch Tiểu Hàn thích Triệu Tử Kỳ, mà Tiệu Tử Kỳ cũng rất quan tâm Bạch Tiểu Hàn, vậy không cần lo lắng bọn họ sẽ ở chung không tốt.
"Đúng rồi, Tiểu Hàn, con không viết nhật kí nữa sao? Có phải quên hay không?"
Nghĩ đến cuốn nhật kí kia, nam nhân làm bộ như lơ đãng hỏi.
"Nhật kí? Con có viết nha! A! Đã quên cho người xem."
Bạch Tiểu Hàn bỏ món đồ chơi trong tay, vỗ đầu chạy đến ngăn kéo bàn học mở ra, ôm ra một cái laptop.
"Ba, là dì Triệu tặng cho con, dì nói dùng cái này viết nhật kí tương đối thuận tiện. Ba, người xem, con có viết đây."
Triệu Tử Kỳ tặng Tiểu Hàn một laptop loại mới nhất, đây là thứ nam nhân không có cách mua được cho Tiểu Hàn. Nam nhân tự cười, sau đó nhìn về phía màn hình, xem nhật kí.
"Ba, kỳ thật con rất nhớ người. Nhưng dì Triệu nói, con lớn như vậy, không nên luôn chỉ nhớ người, nên con không viết ra."
"Hả? Dì có xem qua nhật kí con viết sao?"
"Dạ, đúng vậy. Vốn không tính toán cho dì xem, nhưng là dì thấy được, nên cho dì xem rồi. Thế nhưng dì sau khi xem xong thật kỳ quái, con gọi dì rất nhiều lần, dì mới phản ứng."
Triệu Tử Kỳ là thông qua nhật kí Bạch Tiểu Hàn mới nói ra bọn họ là tình nhân sao?
Ở lại cùng Bạch Tiểu Hàn chơi trong chốc lát, nghe hắn nói còn phải lên lớp, nam nhân không đành lòng chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của Bạch Tiểu Hàn. Nam nhân đem vài thứ ăn xong thu dọn, lại dặn dò Tiểu Hàn chú ý thân thể, đừng để bị cảm, nam nhân mới yên tâm cùng Bạch Tiểu Hàn nói lời từ biệt.