Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 202

Phương Văn trong khoảng thời gian này thường là còn ngủ. Hiện tại mới tám giờ, đột nhiên nhìn thấy Phương Văn xuất hiện ở trước mặt, Lăng Gia An không khỏi cảm thấy được có chút kỳ quái.

"Gia An. Em có chút việc muốn hỏi anh."

"Hỏi đi."

"Anh có phải còn đang nghĩ về nam nhân kia hay không? Anh còn yêu hắn phải không? Còn muốn cùng hắn ở chung một chỗ? Đừng nói cho em là không có, em thấy được, anh không lừa em được đâu."

"Em nói cái gì? Anh khi nào lừa gạt em?"

Cho dù hắn muốn ở cùng nam nhân, hắn cũng không còn có cơ hội. Cho nên, hắn tìm rất nhiều cách mới làm cho mình tận lực không nghĩ nữa.

"Lại không thừa nhận?! Anh dám nghĩ, dám làm, vì cái gì không dám thừa nhận? Nói! Có phải còn nhớ nam nhân kia hay không? Hắn có cái gì tốt. Em đây tính là cái gì?

"Em sao có ý nghĩ như vậy? Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Không nói về chuyện quá khứ."

Sợ Phương Văn xúc động, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, hắn cùng Phương Văn có ước định, bỏ qua chuyện cũ, không nhắc lại nữa. Nghe được Phương Văn chất vấn, hắn cảm thấy có chút phiền muộn.

"Anh đương nhiên là muốn em đừng nói, để tiếp tục cùng nam nhân kia dây dưa, đúng hay không? Lăng Gia An, anh chính là làm như vậy với em, thật sao?"

"Anh không muốn cùng em nói việc này nữa, em đi lên lầu nghỉ ngơi đi. Ba còn đang chờ, anh đi ra ngoài trước."

Không đợi Lăng Gia An mở cửa, Phương Văn liền ôm hắn lại, bất mãn kêu la

"Sao? Không muốn thấy mặt em? Gấp đi ra ngoài, là muốn tìm tên nam nhân kia đúng hay không?"

Lần đó ở bệnh viện trở về, Lăng Gia An thái độ đã khá hơn nhiều, mỗi ngày  canh giữ ở bên người quan tâm thân thể của Phương Văn, chỉ cần cô muốn, sẽ dùng thời gian ngắn ngủi giúp cô có được.

Nhưng rất nhanh, Phương Văn liền phát giác, Lăng Gia An quan tâm mình bất quá là muốn cho cô an ổn sinh con, sau đó lại nghĩ cách chia tay mình.

Lăng Gia An, thật đúng là nhẫn tâm!

"Văn Văn, đừng làm loạn. Muốn anh nói mấy lần, em mới tin tưởng? Anh cùng Lăng Tịch đã là quá khứ, là không còn khả năng, em không cần nghĩ nhiều được không?! Hôm nay là lễ đính hôn của Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi, rất nhiều thân thuộc đều đã lại đây. Em nếu thật sự muốn thảo luận, chúng có thể tìm thời gian khác chịu không?"

"Ha ha, tìm thời gian khác nói sau? Sao, hiện tại không dám nói? Hay là nói dối để biện bạch, không biết nên nói gì sao?"

"Em... Không thể nói lý!"

"Không thể nói lý? Ha ha, nổi giận à?"

Phương Văn dùng tay đưa ra sau khóa trái cửa phòng, chậm rãi mở miệng,

"Hôm nay không nói rõ ràng, cũng đừng có đi."


"Được, nói! Muốn biết như vậy, anh đây liền rõ ràng cùng em nói một lần cho xong."

Vốn không nghĩ nói sớm như vậy, nhưng mà Phương Văn lần nữa ép hỏi, làm cho hắn rất căm tức. Dù biết hiện tại nói ra không tốt, nhưng tình huống này, lại không nói không được.

Ở bên ngoài đại sảnh.

Lăng lão gia quay sang hỏi Lăng Tịch một tiếng,

"Lăng Tịch, Gia An đâu? Các con không phải cùng nhau đi ăn cơm sao? Sao hắn bây giờ còn chưa có đến?"

"Không biết, hắn nói ăn xong cứ tới đây trước. À, lúc nãy có thấy được Phương Văn. Có lẽ vợ chồng bọn họ có lời gì muốn nói  với nhau."

"Như vậy đi, con đi thay ta gọi Gia An đến, nói hắn có muốn nói gì, ngày mai nói."

"Dạ, đi ngay đây."

"Lăng Tịch, nhớ rõ nhanh lên, ta một mình bận quá."

"Dạ."

Khi nam nhân đi đến cửa phòng bếp, nghe được bên trong truyền đến thanh âm, là Lăng Gia An cùng Phương Văn đang nói chuyện với nhau.

Nam nhân giơ tay lên vừa định gõ cửa, lại phát giác bên trong cũng không phải nói chuyện với nhau, mà là đang cãi vã. Trong lúc nhất thời, nam nhân không biết nên làm như thế nào mới tốt, rất chần chờ.

Bất ngờ cánh cửa mở ra, Phương Văn vẻ mặt giận dữ xuất hiện trước mặt của nam nhân.

"Các người... chào! Chào!"

Phương Văn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nam nhân, sau đó không nói lời nào, liền bước nhanh đi ra đại sảnh.

"Tiểu Tịch, tìm ta à?"

Lăng Gia An đi đến, sắc mặt của hắn cũng không được khá lắm.

"Lăng thúc thấy ngươi vẫn không đi ra, bảo ta lại đây gọi ngươi đi giúp chiêu đãi khách."

"Vâng, đi thôi, cùng nhau đi."

"Cái kia... Ngươi vừa rồi cãi nhau cùng Phương Văn?"

"Ừ."


Lăng Gia An không có phủ nhận, nhưng hắn cũng không có nói rõ ràng là nguyên nhân gì mà cùng Phương Văn cãi nhau, liền lôi kéo nam nhân, vội vàng đi đến cửa.

Lăng Gia An không chịu nhiều lời, nam nhân cũng không có hỏi, mà cùng Lăng lão gia đứng ở cửa đón khách.

Lăng Gia An đứng cùng bọn họ tiếp đón khách một lát, đã bị người làm đến mời đi, nói là Lăng Khả Hinh có chuyện muốn nói với hắn.

Gặp khách khứa đến khá đông, Lăng lão gia cũng không có ở lại cửa nghênh đón khách, mà đi vào đại sảnh, đi chào hỏi thân thích.

Trường hợp như vậy nam nhân không quá quen thuộc, liền xin Lăng lão gia được nghỉ một chút. Vốn tưởng rằng Lăng Gia An sẽ cùng Lăng lão gia đi chào thân thích, không nghĩ Lăng Gia An đi đến, không nói một tiếng ngồi xuống bên cạnh nam nhân.

"Ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"À."

Cái dạng này, sao không có việc gì? Nhưng nếu Lăng Gia An nói như vậy, thì như đây đi? Nam nhân gật gật đầu. Cảm giác không khí nặng nề, nam nhân đứng lên, muốn đi ra ngoài hít thở một chút, liền bị Lăng Gia An từ phía sau kéo tay lại,

"Tiểu Tịch, trò chuyện được chứ?"

Lăng Gia An giọng nghe có chút bất đắc dĩ, lại có vẻ cô đơn. Không đành lòng cự tuyệt Lăng Gia An, nam nhân rút tay lại, ngồi trở về chỗ cũ.

Lăng Gia An đem chuyện xảy ra nói với Lăng Tịch. Về lý do Phương Văn nỗi giận, giải thích không chịu hiểu, chuyện Lăng Khả Hinh gọi hắn đến mắng một trận.

Nghe được Lăng Gia An tự thuật, nam nhân lâm vào trầm tư. Vốn tưởng rằng, trải qua sự tình lần trước, Lăng Gia An cũng đã quyết định cùng với Phương Văn hòa giải tiếp tục sống cùng nhau. Lại không nghĩ tới, Lăng Gia An vẫn muốn ly hôn. Nghe xong điều này, vô luận là ai cũng đều không khống chế được cảm xúc? huống hồ là Phương Văn còn đang có thai.

"Quên đi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, miễn cho tâm tình không tốt."

Thấy nam nhân rất là phức tạp, Lăng Gia An chậm chạp cười

"Ta cũng chỉ là muốn tìm người nói hết, sự tình này để ở trong lòng, rất bị đè nén."

"À, Gia An, ngươi... Ngươi làm chuyện gì, tốt nhất vẫn là cẩn thận nghĩ cho kỹ sẽ tốt hơn."

Nghĩ nghĩ, nam nhân vẫn là cho Lăng Gia An một cái nhắc nhở.

"Vâng, ta biết."

"Đúng rồi, sao không thấy được Tiểu Duệ?"

"Hắn đi đón Tuyết Nhi, còn trang điểm chưa xong, có thể đến chậm một chút."

"A....!!!"

Đột ngột có tiếng kêu, thu hút sự chú ý của Lăng Gia An cùng nam nhân, vì tầm mắt đều bị khách đứng trước che khuất nhìn không tới tình huống bên kia.

"Trời ơi! đổ máu rồi!"

Trong đám người, không biết là ai hô như vậy. Trong đại sảnh mọi người bắt đầu xôn xao, cũng có mấy người hướng tới thang lầu đi vài bước.

"Mau! Mau... Mau gọi xe cứu thương!! Chạy nhanh!!! Phương Văn, con..., xe cứu thương lập tức sẽ tới."

Nghe được giọng Lăng lão gia run rẩy kêu tên, Lăng Gia An cả người cứng đờ, trong tay nắm ly rượu buông ra, ly rượu rơi xuống phát ra một tiếng vang thanh thúy, rượu văn tung tóe dính lên cả ống quần của hắn cùng nam nhân.

Lăng Gia An cắn môi, chạy tới chen vào đến chỗ Phương Văn