Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 199

Biết Tần Tường không có chuyện gì, Lăng Tịch yên tâm không ít, nên cũng sẽ không có đi tìm Tần Tường. Nếu Tần Tường trở lại, muốn gặp tự nhiên sẽ liên hệ, hoặc là tự mình đi đến nhà tìm. Nếu Tần Tường không muốn gặp, vậy chờ rảnh rỗi, lại đi tìm Tần Tường được rồi.

Giải quyết xong chuyện Tần Tường, nam nhân toàn bộ tâm trí dồn vào món quà cho Lăng Duệ. Nghĩ đến lễ đính hôn ngày một tới gần, nam nhân càng bối rối. Liên tiếp mấy ngày đi ra ngoài, nam nhân đều không có chọn được gì thích hợp.

Ngay lúc nam nhân ngồi ở bên cạnh bàn nghiêm túc lật tạp chí nghiên cứu, bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, nam nhân há hốc miệng, trên mặt hiện ra kinh ngạc.

Người đến là Lạc Phi.

Còn đang suy nghĩ có phải Lạc Phi đã thay đổi, không có nghĩ tới Lạc Phi đứng trước cửa, cùng vẻ mặt ôn nhu nhìn mình. Lạc Phi không có thay đổi, mỉm cười, làm cho nam nhân cảm giác được ấm áp.

"Ba. Con đã trở về."

"Vâng, vào đi."

Nam nhân tiếp nhận một gói to trên tay Lạc Phi, dẫn Lạc Phi vào phòng.

"Hôm nay con có một ngày nghỉ, trở về thăm người một chút."

"Vâng, gần đây có phải bận rộn nhiều việc hay không?"

Nam nhân đem gói to đặt lên bàn, sau đó đi đến phòng bếp rót cho Lạc Phi ly nước,

"Uống nước."

"Dạ, cũng bận."

"Này phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc."

Nam nhân lại dặn dò một tiếng, khi nhìn đến Lạc Phi miệng đang cười, nam nhân im lặng, không có nói tiếp.

"Ba, lần trước người điện thoại cho con, con có chút hoảng hốt, cho nên không cùng người nói được vài câu. Sau đó trợ lý lại gọi con đi làm việc, mới vội vàng cúp điện thoại."

Sợ nam nhân sẽ để ý chuyện trước đây, Lạc Phi đã nghĩ cùng với nam nhân giải thích một chút, nhưng lại sợ trong điện thoại nói không rõ sở, tính toán phải trực tiếp gặp mặt giải thích. Hôm nay cuối cùng đã có chút thời gian, cho nên liền chạy tới gặp nam nhân, cũng mang cho nam nhân một ít thuốc bổ.

"Vâng, không sao, ta biết con bận."

Nghe xong Lạc Phi giải thích, nam nhân không khỏi xấu hổ. Nhìn Lạc Phi có thể cảm giác được Lạc Phi vẫn không có thay đổi, mà trước đây lại có ý niệm kia trong đầu, rất không nên.

"Ba, người gần đây có tốt không? A, người chụp ảnh này khi nào? Rất đẹp."


"Rất tốt. Ồ, cái ảnh chụp à, mấy ngày hôm trước đi hiệu ảnh chụp."

"Ba, khi nào thì chúng ta đi chụp cùng nhau được không?"

Cẩn thận ngẫm lại, Lạc Phi cùng nam nhân còn chưa có chụp ảnh chung. Nhìn đến ảnh chụp này, Lạc Phi cũng bắt đầu muốn cùng nam nhân chụp ảnh chung. Để khi tưởng nhớ có thể lấy ra nhìn.

"Vâng."

"Ba, Tiểu Hàn đâu? Hắn không ở trong nhà sao?"

Trong phòng không có Tiểu Hàn, trên giường gối đầu cũng chỉ đặt một cái. Mà cái vali đặt ở góc tường cũng không có.

"Vâng, hắn hiện tại ở công ty điện ảnh và truyền hình thành phố để tham gia huấn luyệ, đã một thời gian ngắn rồi."

Gặp Lạc Phi hỏi, nam nhân liền đem chuyện Bạch Tiểu Hàn trước nay nói ra.

Vẫn đợi cho nam nhân nói xong, Lạc Phi trên mặt duy trì bình tĩnh, cũng không có biến hóa gì. Lạc Phi duy nhất lo lắng, nếu không có Bạch Tiểu Hàn bên bên cạnh nam nhân sẽ cảm thấy cô đơn.

"Ba, hiện tại Tiểu Hàn không có ở bên cạnh, người phải chăm sóc tốt cho chính mình nhé."

"Biết rồi. Đúng rồi, Phi Phi, con giúp ta tìm chủ ý được không? Tiểu Duệ sắp đính hôn, nhưng mà ta còn không nghĩ được phải tặng cái gì."

"Đính hôn? Con nghĩ xem."

Lạc Phi tựa vào cạnh cửa suy nghĩ trong chốc lát, sau đó quay đầu lại cười

"Con biết đưa cái gì rồi?"

"Nhanh như vậy? Đưa cái gì?"

"Ba, người có ảnh chụp hắn cùng vị hôn thê của hắn hay không?"

"Ảnh chụp? Con nói cái này làm cái gì?"

Nam nhân hồ nghi hỏi, nhưng mà Lạc Phi cũng không đồng ý trả lời. Lạc Phi không nói, cũng không có biện pháp. Nam nhân từ ngăn kéo lấy ra cuốn album đưa cho Lạc Phi,

"Không có một mình, chỉ có ảnh gia đình, có thể không?"


"Á... Cũng được."

Ảnh chụp mọi người đều mặc lễ phục, trên mặt cũng trang điểm kỹ, hẳn là có thể dùng được. Nhìn lướt qua, Lạc Phi trực tiếp chỉ về phía Phương Tuyết Nhi,

"Ba, đây là vị hôn thê của Lăng Duệ sao?"

"Vâng, phải."

"Con đây hiện tại cùng người đi chuẩn bị đi, chọn xong quà, chúng ta lại cùng đi ăn một bữa cơm, sau đó con lại về công ty."

Lạc Phi cầm ảnh chụp, lôi kéo nam nhân ra cửa.

Cũng không lâu lắm, Lạc Phi đã mang theo nam nhân xuống xe. Lạc Phi dẫn nam nhân tới một cửa hàng chế tác đồ thủ công đắt tiền.

"Ba, đi theo con."

Giống như là hiểu nam nhân đang nghi hoặc, Lạc Phi lôi kéo nam nhân đi vào trong. Lạc Phi hình như rất quen nơi này, cùng người bên trong chào hỏi, cũng đưa ra ảnh gia đình ra, rồi cùng một người bàn công việc.

Thừa dịp này, nam nhân tò mò nhìn những con búp bê để xung quanh, càng xem, lại càng là thích thú. Búp bê đều là dựa theo hình người mà làm, độ chân thật rất cao. Trong đó lại trộn lẫn một ít yếu tố hoạt hình, thoạt nhìn rất đáng yêu. Nhìn đến cặp búp bê mặc áo cưới làm nam nhân đặc biệt thích, nam nhân nhịn không được đứng ở đó nhìn thật lâu.

"Ba, thích không?"

"Rất thích."

Nghe được giọng Lạc Phi, nam nhân quay đầu lại nói:

"Con tính làm cho ta một bộ búp bê Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi làm quà sao?"

"Dạ, đúng là như vậy. Người xem thế nào? Nếu người cảm thấy thích, đến cùng Lỗi Tử bàn chi tiết các bộ phận."

"Vâng, có thể làm ngay."

"Lỗi Tử, đi văn phòng anh nói chuyện đi. "

"Vậy, đi theo ta."

Một lúc nói chuyện với nhau, nam nhân quyết định chọn một mẫu ưng ý, cũng thỏa thuận một khi cặp búp phê làm xong, hắn liền cho gọi điện thoại để nam nhân qua lấy. Lạc Phi cũng tỏ vẻ muốn trả số tiền này. Gặp nam nhân muốn phản bác, Lạc Phi trực tiếp mang nam nhân đi ra cửa, sau đó mới quay đầu lại cùng người trong phòng vẫy tay chào từ biệt.

"Phi Phi..."

"Ba, đừng nói tiền bạc với con."

"Con... Được rồi, ta không nói. Con cùng người đó rất quen thuộc sao?"

"Đúng thế. Lỗi Tử là bạn con ở nước ngoài, học cùng trường, hắn theo ngành hội họa. Hắn về nước trước con, nhưng chúng con có liên hệ. Nơi này con đã đi thăm qua một lần, đã từng nhìn thấy búp bê cô dâu chú rể rất đáng yêu, vừa vặn người không biết đưa cái gì, con đã đem người mang tới xem thử."

"Vâng, búp bê rất đáng yêu, ta nghĩ Tiểu Duệ sẽ thích. Đúng rồi, không phải nói muốn đi ăn cơm sao? Muốn ăn cái gì? Bất quá phải nói trước là ta trả tiền."

"Được được được, vậy con sẽ ăn nhiều một chút, để cho người trả tiền được không?"

Lạc Phi cười đáp ứng, cũng lôi kéo nam nhân đi tới nơi trước đây nam nhân thường xuyên dẫn hắn đi ăn, là một khu phố bán đồ ăn vặt.