Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 192

Bạch Tiểu Hàn từ phía sau ôm lấy Lăng Tịch, cũng đem mặt áp lên lưng, chậm rãi đích cọ cọ.

"Người là bởi vì con nói thích dì Triệu, mà không vui đúng hay không? Ba, nếu người không thích, con sẽ ít đi để ý dì Triệu là được rồi."

Tuy rằng dì Triệu tốt lắm, nhưng ở trong lòng hắn, quan trọng nhất vẫn là người nam nhân này. Đối với hắn mà nói, không có gì so sánh với người nam nhân này. Nếu nam nhân không thích, dù cho hắn có thích, cũng có thể bỏ qua.

"Tiểu Hàn, con không phải rất thích dì sao?"

"Đúng vậy a, nhưng con càng thích ba hơn. Người nói như thế nào, thì như thế ấy"

"Tiểu Hàn ngoan."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn hứa hẹn, nam nhân thở dài. Có lẽ lần này làm hơi quá, nhưng vì Bạch Tiểu Hàn, nam nhân vẫn phải nói. Cũng may Bạch Tiểu Hàn rất nghe lời, cũng không có tỏ vẻ gì bất mãn.

"Ba, người lần sau khi nào thì đến thăm con?"

"Lần sau a, chờ con được nghỉ, ta sẽ tới đây thăm con."

Ở cùng Bạch Tiểu Hàn một lúc lâu, nam nhân tới giờ phải ra về. Đi đến dưới lầu, nam nhân gặp người trợ lý vẫn đợi trong xe. Trên đường về, suốt hơn một giờ, bọn họ nói không vượt qua mười câu. Hơn nữa hắn mỗi một câu đều rất máy móc, giọng cũng hoàn toàn đã không còn nhiệt tình, có vẻ cứng nhắc.

Nghĩ đến hắn thay đổi là bởi vì nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn hành động quá mức thân mật với mình, nam nhân không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn nhất định là bị dọa rồi. Bất quá may mắn hắn cũng không có lộ ra cái gì xem thường, điểm này, làm cho nam nhân cảm thấy được hơi chút thoải mái.

Ngày hôm sau, liền nhận được điện thoại của trợ lý, tuy giọng vẫn như trước rất lãnh đạm, nhưng đã khá hơn nhiều. Hắn nói nhận lệnh đưa nam nhân đi gặp Triệu Tử Kỳ.

Bọn họ tới một nhà hàng cao cấp, người trợ lý đưa nam nhân vào chỗ ngồi, liền vội vàng đi khỏi.

Triệu Tử Kỳ còn chưa tới, nhìn chằm chằm cửa một hồi lâu, nam nhân liền đem tầm mắt thu hồi, đánh giá không gian nhà hàng này. Kỳ thật nơi này trước kia nam nhân đã tới, bất quá đã nhiều năm. Trước kia Lăng Gia An luôn thích dẫn nam nhân đến đây ăn, nói nơi này hoàn cảnh rất hợp tính cách của nam nhân, là yên tĩnh và rất thư thái.


Một lúc sau, Triệu Tử Kỳ đi đến, cùng đi với một người đàn ông trung niên.

"Ngại quá, ta đã tới chậm, trên đường có chút kẹ xe."

Vừa ngồi xuống, Triệu Tử Kỳ liền giải thích, cũng giới thiệu người bên cạnh

"Lăng Tịch, đây là chồng ta."

"Xin chào, ta gọi là..."

"Ta biết anh gọi là Lăng Tịch, trước đã nghe Kỳ Kỳ đề cập tới, anh nhìn thực trẻ."

"Ha ha, anh cũng vậy."

"Lăng Tịch, phần hợp đồng này, anh xem trước một chút."

Triệu Tử Kỳ lấy một xấp tài liệu từ túi xách đưa cho nam nhân, sau đó gọi phục vụ chọn mấy món ăn.

"Vâng, được."

Nam nhân tiếp nhận, tựa lưng vào ghế ngồi nghiêm túc lật xem.

Phần hợp đồng so với ngày hôm qua tường tận hơn rất nhiều, trừ bỏ thù lao có thay đổi, còn lại cũng không có bao nhiêu sửa đổi.

"Đây là... điều kiện này thật quá tốt phải không?"

"Ha ha, như vậy không tốt sao? Trả thù lao càng cao, không phải thể hiện Tiểu Hàn có giá trị sao? Đợi cho Tiểu Hàn thành danh, đến lúc đó thù lao sẽ còn cao hơn. Sao, anh không tin Tiểu Hàn có năng lực như thế? Có thiên phú của hắn, hơn nữa có ta hỗ trợ, hắn nhất định sẽ thành công."


"Không phải."

"Phần hợp đồng ngày hôm qua ta lấy về sửa chữa qua, anh xem đã vừa lòng chưa? Nếu có cái gì không hài lòng có thể nói ra."

Xem ý của Triệu Tử Kỳ, còn có thể đem thù lao tăng lên một chút. Nhưng làm người không thể quá tham lam, được một tấc lại muốn một thước, cho nên, nam nhân nói:

"Không cần, ta rất vừa lòng."

"Vừa lòng là tốt rồi. Nếu nói như vậy, không cần lại sửa đổi. Mấy ngày nữa anh lại đến phòng làm việc của ta một chuyến, chúng ta chính thức ký kết. Ta sẽ cho luật sư của ta cùng anh giảng giải một lần các điều khoản. Nói như vậy, chúng ta song phương tương đối ổn thỏa."

"Vâng, như vậy đi."

"Tốt lắm, chuyện công xong rồi, không bằng nếm thử đồ ăn được chứ?"

"Được."

Sau khi uống chút rượu Triệu Tử Kỳ, để ly rượu trong tay xuống, chần chờ mở miệng,

"Lăng Tịch, ta muốn hỏi anh một vấn đề, không biết có nên hay không."

"Vâng xin cứ hỏi đi, ta biết, sẽ trả lời."

"Ta đây liền hỏi. Ta rất ngạc nhiên, vì cái gì anh họ Lăng, mà Tiểu Hàn, lại họ Bạch vậy?"

"À...Kỳ thật, Tiểu Hàn là con riêng của vợ ta."

"Con riêng?"

Triệu Tử Kỳ kinh ngạc lên tiếng, ý thức được chính mình thất thố, cô ngượng ngùng hướng nam nhân cười cười,

"Hai người cảm tình thoạt nhìn rất tốt, một chút cũng không giống như là cha dượng."

"Ha ha, tuy rằng Tiểu Hàn không phải ta sinh, nhưng ta vẫn xem hắn như con ruột của mình."

"Lăng Tịch, ta có thể mạo muội hỏi một câu, cha mẹ ruột Tiểu Hàn đâu? Ta không có ý tứ gì khác, chính là ta cùng Tiểu Hàn rất hợp duyên, ta cũng xem hắn như con của mình, muốn hiểu biết tình huống của hắn mà thôi."

Xem Tiểu Hàn như con?! Khó trách lại đối với Tiểu Hàn tốt như vậy. Cẩn thận ngẫm lại, Triệu Tử Kỳ cùng Bạch Tiểu Hàn cảm giác như là thân nhân vậy.