Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 190

"Dì Triệu, người ngồi một lát, con đi rót nước cho dì."

"Lăng tiên sinh phải không? Ta là Triệu Tử Kỳ, rất hân hạnh được biết anh."

"Gọi Lăng Tịch là được rồi."

Nhìn bàn tay trắng nõn đưa ra, nam nhân cũng lịch sự đưa tay đến bắt lấy,

"Cám ơn cô thích Tiểu Hàn nhà ta, cô mua nhiều đồ như vậy, rất tốn kém."

"Không có gì, Tiểu Hàn thích là tốt rồi."

Triệu Tử Kỳ cười cười, rút tay về, sau đó lấy ra một cái gói đưa cho nam nhân,

"Một chút quà gặp mặt, hy vọng không ghét bỏ."

"Cho ta sao?"

"Vâng, nghe Triệu Cương nói anh hôm nay đến thăm Tiểu Hàn, ta đã chuẩn bị một phần quà, xem như là quà gặp mặt."

Nam nhân chần chờ nhìn nhìn cái gói kia, rồi nhận lấy. Mở ra là một cái hộp tinh xảo đựng bút máy.

"Không biết anh thích cái gì, ta liền chọn bút máy. Là như vầy, Triệu đạo diễn nói Tiểu Hàn rất có năng lực, qua huấn luyện càng khẳng định chắc chắn điều đó. Ta lúc trước cố ý lại đây nhìn Tiểu Hàn biểu diễn, quả thật đúng thế, Tiểu Hàn là đứa đứa trẻ thông minh. Cho nên, ta nghĩ đem Tiểu Hàn về công ty của ta, cũng nghĩ cần làm một hợp đồng. Biết hôm nay anh sẽ đến, ta liền cố ý lại đây cùng anh gặp mặt, cho anh xem hợp đồng, nếu có ý kiến gì, hoặc là có chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng, sau đó lại đem sửa lại."

Thì ra là thế. Triệu Tử Kỳ sở dĩ đưa quà gặp mặt, là muốn đem Bạch Tiểu Hàn về công ty cô ấy.

"Lăng... Lăng Tịch, không biết anh có hứng thú xem hợp đồng bây giờ hay không?"

"Cũng được."

"Vâng, nếu xem có ý kiến gì, có thể trực tiếp cùng ta nói."

Triệu Tử Kỳ lấy ra một phong bì lớn đưa cho nam nhân,

"Này chính là một phần sơ thảo, tương đối giản lược, anh xem trước."

"Vâng."

Nam nhân tiếp nhận, ngồi ở một bên nghiêm túc lấy ra xem.

"Sao? Có vấn đề gì sao?"


"À.. điều kiện này, không phải thật sự tốt quá hay không?"

Nghe Lăng Tịch nói xong, Triệu Tử Kỳ bật cười

"Ngại quá, ta lần đầu tiên nhìn thấy người thú vị như vậy, nhịn không được bật cười. Lăng Tịch, hẳn là không có ai ngại nhiều tiền đâu? Ta nghĩ, anh là người thứ nhất.

Cố gắng không cười nữa, cô nghiêm túc nói chuyện

"Lăng... Lăng Tịch, không biết anh hiện tại nhìn bản hợp đồng này có hứng thú hay không?"

"Cũng tốt."

"Vậy, nếu xem có ý kiến gì, có thể trực tiếp cùng ta nói. Đây chính là một phần sơ thảo, tương đối giản lược, anh xem qua trước"

"Vâng."

Bên trong ghi điều kiện rất tốt, mà ngay cả ngày nghỉ cũng rõ ràng.

So sánh lần trước ký với Triệu đạo diễn còn tốt hơn rất nhiều, làm cho nam nhân không thể không khả nghi.

Thật sự có việc tốt như vậy sao?

Hiện tại đã rất tốt rồi. Hợp đồng này còn tốt hơn.

Trong xã hội đầy phức tạp này đối với việc tốt từ trên trời rơi xuống, làm người ta sẽ cảm thấy được có chút không yên tâm.

"Bất quá, anh có hoài nghi cũng là bình thường, ta có thể giải thích. Sở dĩ muốn ký hợp đồng với Tiểu Hàn, là bởi vì hắn là một khối ngọc thô, chỉ cần tôi luyện nhiều hơn, nhất định sẽ thành bảo vật. Còn nữa, ta rất thích Tiểu Hàn, cảm thấy được cùng hắn rất có duyên. Về công về tư, đều là một chuyện tốt. Nếu anh còn có nghi ngờ cái gì, có thể tìm chút thời gian đi đến phòng làm việc của ta, ta sẽ cho luật sư tới giảng giải rõ ràng các điều khoản, ta thật sự rất có thành ý."

Triệu Tử Kỳ thái độ rất thành khẩn, thậm chí còn nói cho luật sư đến giải thích, thành ý đó khiến cho nam nhân cảm nhận được

Kỳ thật hai tờ hợp đồng tính chất là giống nhau, chính là thời hạn khác nhau mà thôi.

Thận trọng vẫn hơn, nam nhân vẫn là đợi gặp luật sư của Triệu Tử Kỳ nghe giảng giải điều kiện hợp đồng trước. Đồng thời còn phải hỏi một chút ý kiến Bạch Tiểu Hàn. Nếu vạn nhất đến lúc đó đối với đóng phim Bạch Tiểu Hàn không còn hứng thú, muốn huỷ bỏ. Thì tiền đền bù hợp đồng khá lớn nam nhân không thể trả nổi.

"Ta nghĩ, ta cần hỏi lại Tiểu Hàn một chút. Dù sao, thời hạn cũng dài tới năm năm."

"Vâng. Bất quá ta cũng đã hỏi Tiểu Hàn, hắn nói rất thích đóng phim, còn muốn ký hợp đồng hay không, hắn nói với ta tìm anh thương lượng."

"Đúng vậy sao?"

Người này rất trực tiếp, rất có ý nghĩ, còn có, cô thật sự rất thích Tiểu Hàn, nếu Tiểu Hàn vào công ty, có cô hỗ trợ chiếu cố, hẳn cũng không phải là một chuyện xấu.


"Nếu anh nhất thời chưa quyết định được, ta hai ngày nữa lại gọi điện thoại cho anh, đến lúc đó tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, có được không?"

"Vâng, như vậy đi."

"Ba, các người đang nói chuyện gì?"

Bạch Tiểu Hàn bưng hai ly nước đã đi tới,

"Dì Triệu, chú trợ lý, uống trà."

"Cám ơn."

Triệu Tử Kỳ tiếp nhận ly trà, cười trả lời:

"Ta cùng ba của con nói chuyện đã xong. Tiểu Hàn, con lần trước không phải nói muốn nuôi chó sao? Lần này lại đây tương đối vội vàng, chưa kịp đi mua, dì lần sau mua cho con được không?"

"Dạ."

"Cái gì?"

"Ba, con lần trước nhìn thấy một con chó thật đẹp, lông thật dài, trắng như tuyết, sờ lên thật thoải mái."

"Tiểu Hàn, con sao có thể đòi dì Triệu mua đồ vậy? Không thể như vậy, biết không?"

Bạch Tiểu Hàn không thể cứ đòi hỏi người khác nhiều như vậy. Nam nhân hơi lo lắng

"Á, đã biết."

Nghe được nam nhân dạy bảo, Bạch Tiểu Hàn rầu rĩ lên tiếng. Hắn là thật sự rất thích con chó kia. Chính là hiện tại, không có để chơi.

"Lăng Tịch, không có gì đáng ngại, chỉ là một con chó mà thôi."

"Không được, không thể để cho cô hao tổn nhiều như thế. Dù sau, Tiểu Hàn đến nơi này là học tập, cũng không phải lại đây chơi, không thể bởi vì nuôi chó mà chậm trễ học tập, rất không có lợi."

"Như vậy à, vậy được rồi. Tiểu Hàn, như vậy đi. Chờ con hoàn thành bộ phim, dì sẽ mua cho con chó cưng được không?"

"Á...được! Cám ơn dì."

"Không có gì. Được rồi, Tiểu Hàn, dì còn có chuyện, đi trước, lần sau trở lại thăm con được không?"

"Dạ, tạm biệt dì."

"Lăng Tịch, ta đi trước. Ta trở về làm hợp đồng xong, ngày mai lại cho người đến đón anh, được không?"

"Vâng. Được. Tạm biệt."

Triệu Tử Kỳ đi ra ngoài, người trợ lý cũng đi theo. Khi quay đầu lại nhìn nam nhân, vẻ mặt thờ ơ nói:

"Lăng tiên sinh, ta đi ra ngoài trước, đi dạo một vòng, khi muốn trở về gọi điện thoại cho ta."

"Được."

Người này luôn luôn rất nhiệt tình, mà hiện tại, lại trở nên rất lãnh đạm. Nói vậy, là bởi vì vừa rồi đụng phải cảnh Bạch Tiểu Hàn áp nam nhân ở trên giường hôn môi mới có phản ứng như thế.