"Ba, người đang nói gì đấy? Văn Văn làm sao đâu?"
"Khả Hinh! câm miệng."
Lăng lão gia răng đe Lăng Khả Hinh. Từ trước ông đã dặn dò cả nhà không ai được nói gì hay làm khó Lăng Tịch.
"Khả Hinh."
Phương Văn trấn an vỗ vỗ tay cánh Lăng Khả Hinh đang dìu mình, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Nhìn hai người kia, nam tầm mắt rất tự nhiên dừng ở bụng Phương Văn. Nhìn Lăng Khả Hinh vẻ mặt khẩn trương, nam nhân kéo kéo khóe môi, sau đó đem tầm mắt nhìn về phía thức ăn trên bàn.
"Phương Văn, Gia An đâu?"
Lăng lão gia mở miệng hỏi Phương Văn.
"Gia An à. Anh ấy sửa xe đẩy, nói là đợi em bé sinh ra có thể chơi. Con nói em bé mấy tháng nữa mới sinh ra, không cần gấp, nhưng anh ấy lại vội vã muốn làm trước... Hẳn là một hồi sẽ xong, có thể nhanh xuống đây."
"Ba, người xem, Gia An thương Văn Văn chưa."
Phương Văn vừa nói xong, Lăng Khả Hinh liền ở một bên phát biểu ý kiến của mình. Còn không quên quét mắt nhìn nam nhân khiêu khích một cái, giả cười hỏi han
"Lăng Tịch, ngươi nói, Gia An có phải rất thương Văn Văn hay không?"
"Vâng."
Gặp hai người kia luôn luôn chờ đáp án, nam nhân đành phải khẽ lên tiếng, nhẹ thở hắt ra, cảm giác được thoải mái vì tránh khỏi tầm mắt đang chíu mục mình.
Lăng Duệ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nam nhân bất mãn nói:
"Thật đói, sao còn không ăn cơm à?"
Thực nhàm chán. Khi hắn quay lại, liền thấy được cảnh tượng như vậy. Chỉ cần có nam nhân ở đây sẽ không yên tĩnh, hiện tại hai người kia cứ dùng ánh mắt lạnh buốt sắt bén, nhìn sau lưng nam nhân. Nhìn đến nam nhân có chút không được tự nhiên, hắn liền mở miệng dời đi sự chú ý.
"Nhanh, đợi Gia An xuống dưới liền ăn cơm."
"Ba, chúng ta vẫn là ăn trước đi. Gia An không chừng hơi lâu mới xong, đợi lát nữa, đồ ăn ngụi ăn không ngon. "
Lăng lão gia vừa dứt lời, Phương Văn liền ở một bên cười nói.
"Như vậy a... Vậy được rồi, ăn cơm."
Nghe được Lăng lão gia hạ lệnh ăn cơm, nam nhân thở phào, sau đó bưng bát lên gắp món ăn lên ăn. Nếu đợi cho Lăng Gia An tới, phỏng chừng càng rơi vào tình huống khó xử hơn, vẫn là tận lực tránh đi.
Nam nhân ăn đến một nửa, Lăng Gia An liền từ trên lầu đi xuống, cũng không nhìn ai mà lên tiếng
"Lăng Tịch, sao lại tới đây?"
Nam nhân nghĩ thật sự là không xong, thật không nghĩ đến cục diện lại như thế này. Lần này rõ ràng, Phương Văn là cố ý cho họ gặp. Nam nhân cảm thấy được rất bất đắc dĩ.
"Đúng vậy ta đem Lăng Tịch kêu đến, muốn cùng hắn thương lượng chuyện Tiểu Duệ."
Cảm giác được trên bàn cơm không khí đột nhiên trở nên khẩn trương lên, Lăng lão gia ở một bên tuyên bố việc vui,
"Ta sẽ đi chọn một ngày lành, mau chóng cho Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi đính hôn. Đến lúc đó, tất cả các con phải giúp ta."
"Ba, sao đột nhiên như vậy?"
Vừa nghe đến chuyện này, người đầu tiên đưa ra nghi vấn chính là Phương Văn.
"Ồ, cũng không tính là đột nhiên, ta nghĩ rất nhiều ngày, chính là không có cùng các con nói mà thôi. Hiện tại Lăng Tịch đáp ứng rồi, Tiểu Duệ cũng không có ý kiến, như vậy chuyện này cứ như vậy định rồi."
"Thật tốt, con nghĩ Tuyết Nhi nghe được tin tức này nhất định sẽ rất vui vẻ."
Phương Văn cười đưa ra nghi vấn,
"Chính là, đến lúc đó Tuyết Nhi nên gọi con sao cho tốt? Là gọi mợ? Hay là gọi chị họ? Ba, người nói, nên xưng hô như thế nào."
"Xưng hô không quan trọng, miễn là người một nhà thật vui vẻ ở cùng nhau là được rồi. Ta sống đến tuổi này, mới phát hiện, không có gì so sánh được với tình thân. Gia An, Khả Hinh, các con hiểu chưa?"
"Đã biết, ba."
"Ba, ta biết."
"Được rồi, ăn cơm đi, bằng không đồ ăn đều nguội hết."
Nghe được Lăng Khả Hinh cùng Lăng Gia An trả lời Lăng lão gia vui mừng gật gật đầu.
Thân tình thật sự là tối trọng yếu. Chẳng qua, bọn họ mới là người một nhà, mình ở trong này, là dư thừa. Nghĩ vậy nên sau đó nam nhân nhanh chóng đem bát cơm ăn cho xong, đợi buông bát đã ăn hết, nam nhân hướng Lăng lão gia xin đi về
"Lăng thúc, con ăn xong rồi, con còn có chuyện muốn làm, liền đi về trước, lần sau trở lại thăm người."
"Sao không ngồi thêm chốc lát? Ta còn nghĩ ăn cơm xong cùng con đánh vài ván cờ."
"Vâng, con thật sự có việc."
"Vậy được rồi, con đã có việc, ta đây sẽ không lưu lại nữa. Chờ ta chọn được ngày, lại thông báo cho con, đến lúc đó có rất nhiều chuyện cần con tới giúp xử lý."
"Dạ, đã biết."
"Tiểu Duệ, thay ta đưa Lăng Tịch trở về."
"Dạ, được."
Lăng Duệ buông đôi đũa trong tay, đẩy đẩy nam nhân
"Đi thôi, ta đưa ngươi trở về."
"Ta tự trở về là được, không cần làm phiền con."
Thấy Lăng Duệ còn chưa có ăn cơm xong, nam nhân từ chối yêu cầu của hắn.
"Ta lại không có hỏi ngươi, ông sai ta đưa, ngươi dong dài cái gì."
Nam nhân chối từ làm cho Lăng Duệ hờn giận nổi lên, sau đó, hắn đem nam nhân từ ghế kéo lên, mang đi ra cửa.
"Đứa nhỏ này."
Lăng Duệ động tác thô lỗ làm cho Lăng lão gia lắc đầu, đợi bọn họ ra khỏi cánh cửa kia, ông mới quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.
Ở bên ngoài bãi đậu xe
"Đi vào."
Lăng Duệ mở cửa xe, đem nam nhân trực tiếp đẩy vào.
"Tiểu Duệ, nhẹ tay chút "
"Chỉ như vậy liền đau đớn? Thật là vô dụng."
Lăng Duệ trêu tức đánh giá nam nhân một tiếng, sau đó ngồi vào ghế bên cạnh đóng cửa xe, ra lệnh tài xế lái xe đi.
Hiện tại Lăng lão gia không ở bên người, Lăng Duệ bắt đầu cùng nam nhân tính sổ,
"Này! Vừa rồi ngươi sao không phản bác ông ngoại? Ngươi sao nghĩ cho ta đính hôn như vậy?"
"Không phải vấn đề ta có thể nghĩ, là Lăng thúc muốn cho ngươi đính hôn. Cho dù là ta phản đối, ông cũng sẽ không thay đổi ý định, ngươi vẫn phải đính hôn."
"Cho dù là như vậy, ngươi làm ba, chẳng lẽ không có chủ kiến của chính mình sao? Cái gì xem suy nghĩ của ta, ngươi không có ý kiến. Này là chuyện gì đang xảy ra?!"
Khi nghĩ tới thái độ nam nhân vừa rồi, Lăng Duệ đã cảm thấy rất căm tức.
"Tiểu Duệ, con... con vừa gọi ta là cái gì?"
Nếu không có nghe sai thì vừa rồi là Lăng Duệ lần đầu tiên thừa nhận nam nhân là ba của hắn.
Một câu đơn giản xưng hô, từ miệng Lăng Duệ nói đi ra, ở trong lòng của nam nhân nổi lên sóng triều.