"Lăng tiên sinh, ông không cần quá lo lắng, phỏng chừng Tiểu Hàn chỉ là đi ra ngoài đi một chút, hẳn là vẫn còn ở quanh đây. Bên này có rất nhiều nhân viên, lại có camera giám sát, hắn sẽ không có chuyện gì đâu. Như vầy đi, ta trước mang ông đi ra ngoài tìm xem, nếu vạn nhất tìm không thấy, chúng ta còn nghĩ biện pháp khác."
Triệu Cương trấn an Lăng Tịch đang lo lắng kia. Nam nhân đồng ý
"Vâng, vậy cũng được."
Cũng may, nam nhân nhanh chóng tìm được Bạch Tiểu Hàn ở phòng bên đang nhìn chằm chằm mấy người diễn viên tập dợt, trên mặt hắn còn có thần sắc hưng phấn.
So với việc mấy người kia diễn viên thật sự, Bạch Tiểu Hàn trên mặt thần sắc cũng biến hóa, mắt của hắn mở thật to, mà ngay cả hô hấp cũng chậm một chút.
"Tiểu..."
Triệu đạo diễn vừa mới định gọi Bạch Tiểu Hàn, liền bị nam nhân chặn lại, ý bảo hắn tạm thời đừng quấy rầy Bạch Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Hàn chăm chú theo dõi, xem đến khi các diễn viên tập xong... Sau khi thấy bọn họ ra khỏi phòng tập, mới nhẹ hít một hơi chuẩn bị rời đi, trở lại phòng vừa rồi.
Hắn xoay người, liền phát giác đứng ở phía sau hắn là nam nhân. Bạch Tiểu Hàn khẩn trương nuốt nước miếng, nhỏ giọng kêu một tiếng,
"Ba."
Nguy rồi nguy rồi! Nam nhân bộ dáng nghiêm khắc, thoạt nhìn như là nổi giận. Bạch Tiểu Hàn cúi đầu đi đến trước mặt nam nhân, vươn tay nhẹ nhàng kéo áo nam nhân, nhỏ giọng
"Ba, thật có lỗi, con không nên lén chạy ra ngoài, làm người lo lắng"
"Biết sai lầm rồi sao? Lần sau còn dám không?"
Nghe nam nhân lời nói lạnh như băng, Bạch Tiểu Hàn lo lắng xem xét vẻ mặt nam nhân nghiêm túc, có chút lo sợ, lắc đầu.
"Không dám, không dám. Con biết sai lầm rồi, ba, người đừng không để ý tới con."
Nhìn Bạch Tiểu Hàn kinh hoảng, nam nhân nhịn không được cười lên tiếng. Xem ra nhóc con bị dọa rồi, bất quá nhìn dáng vẻ khẩn trương kia nam nhân tâm tình tốt cực kỳ. Không biết là do ở chung Tần Tường nhiều, mà nam nhân cũng có điểm thích lấy trêu cợt người làm thú vị.
"Ba, người cười có phải không còn tức giận hay không?"
"Ừ, không tức giận."
"Vậy thì... Lăng tiên sinh, nếu Tiểu Hàn đã tìm được rồi, ta đây đi về làm việc. Mấy ngày nữa ta sẽ sai người thông báo, đến lúc đó còn phải phiền anh mang theo Tiểu Hàn lại đây."
"Vâng, không thành vấn đề. Vậy..."
"Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"
Triệu Cương dừng bước, có chút khó hiểu nhìn về phía nam nhân.
"Á...đầu anh. Thật sự ngại ngùng, làm anh bị thương thành như vậy. Muốn cùng ta đi bệnh viện kiểm tra xem hay không? Còn có tiền bác sỹ, tiền thuốc men, ta..."
"Không cần! Lăng tiên sinh, không cần phiền phức vậy, ta đã đi bệnh viện, không có gì, chỉ cần đúng hạn đi đổi thuốc là được, anh không cần lo lắng. Chuyện này cũng không thể đổ toàn bộ lỗi cho Tiểu Hàn, ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm, cho nên, anh cũng không cần tự trách."
"Thế nhưng..."
"Đừng thế nhưng, các người có thể ở lại trong này tùy tiện đi thăm quan, hoặc là trực tiếp trở về nhà. Ta thật sự còn có chuyện muốn làm, sẽ không ở lại."
Triệu Cương hướng nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn phất phất tay, sau đó xoay người bước đi.
"Tiểu Hàn, chúng ta về nhà đi."
"Dạ."
Tuy rằng còn muốn nhìn những chỗ khác, nhưng nghĩ đến vừa rồi làm cho nam nhân tức giận, Bạch Tiểu Hàn cũng không dám nói ra ý nghĩ của chính mình, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo nam nhân rời đi.
"Tiểu Hàn, con nhìn cái gì? Không muốn đi?"
"Á... Không phải."
"Không phải? Nói dối không phải là bé ngoan."
"Con... được thôi, nơi đó chơi rất vui, con còn muốn xem thôi. Nhưng là sợ người giận, con cũng chỉ đi theo người ra về."
"Ừ. Vừa rồi con xem cái gì? Hay như vậy sao? Rất đẹp mắt phải không?"
"Đúng vậy nha, xem rất hay. Con trước chỉ xem trên TV, không nghĩ tới hôm nay có thể thấy tận mắt ở đây, thật vui."
"Con rất thích phải không? Về sau con cũng sẽ đi đóng phim như vậy."
"Thật vậy sao? Về sau con cũng có thể như vậy sao?"
"Vâng. Bất quá, đến lúc đó con không thể nghĩ mình là đi chơi, phải nghiêm túc học hỏi, biết không?"
"Dạ, Tiểu Hàn biết. Ba, con khi nào thì có thể đi diễn?"
"Còn phải đợi thông báo. Mấy ngày nữa, ba cùng con đi mua một chút đồ dùng. Còn nữa, vừa rồi Triệu đạo diễn nói, khi huấn luyện con không thể về nhà. Ba không ở bên cạnh con, phải ngoan một chút biết không? Không thể cùng người khác xung đột, cũng không thể giận dỗi, ba sẽ tìm thời gian đi thăm con."
"Ba, vì cái gì không thể về nhà?"
Nghĩ đến mấy ngày nữa không thể nhìn thấy nam nhân, Bạch Tiểu Hàn ôm cổ nam nhân, bất mãn cọ cọ vài cái,
"Không cần, Tiểu Hàn phải cùng ba ở một chỗ."
"Đứa bé nghịch ngợm này. Tiểu Hàn, công ty có quy định, nếu ký hợp đồng, chúng ta phải chịu người ta quản lý, không thể cãi lại biết không? Con cũng lớn như vậy, phải độc lập, đối với con cũng có chỗ tốt."
"Thật sự chỉ có thể như vậy sao?"
"Vâng, chỉ có thể như vậy. Nếu không như vậy, ba cố gắng mỗi ngày thăm con, làm một ít món ăn ngon đưa đến."
Bạch Tiểu Hàn đột nhiên phải rời khỏi, không ở bên cạnh mình, nam nhân cũng có chút không quen. Nhưng vì tương lai Bạch Tiểu Hàn, phải tập quen dần thôi.