Về đến nhà Lăng Tịch đi vào phòng bếp nấu cơm, Bạch Tiểu Hàn vẫn im lặng đứng nhìn. Khi ăn cơm, thì cúi đầu ăn cũng không nhìn không nói.
Nhìn Bạch Tiểu Hàn động tác có chút máy móc, nam nhân không khỏi lo lắng. Hỏi Bạch Tiểu Hàn lại không trả lời, chỉ chậm chạp ăn. Thẳng đến khi, nam nhân gọi mấy tiếng, mới giật mình ngước nhìn. Nam nhân nghĩ Bạch Tiểu Hàn có cái gì đó không ổn.
Lúc ở trừơng không phải rất vui sao. Chỉ sau khi bọn họ nói về quà sinh nhật, Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt mới dần xảy ra biến hóa. Kéo dài đến hiện tại, Bạch Tiểu Hàn trở nên có chút ngây ra, đôi tròng mắt cũng không biết là nhìn đi đâu, rất tản mạn, không có tiêu cự.
"Tiểu Hàn."
Nam nhân cầm đũa lên gõ bát của Bạch Tiểu Hàn. Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía nam nhân,
"Ba?"
"Tiểu Hàn, con là giận ba sao? Là ba không đúng, Tiểu Hàn muốn đưa quà, ta vui vẻ nhận là được, không nên chối từ. Tiểu Hàn, như vậy đi, ta sẽ cẩn thận ngẫm lại, nghĩ xem ta muốn cái gì. Chờ ta nghĩ xong sẽ nói cho con biết, đến lúc đó con đi mua, được không?"
"Dạ."
Nghe nam nhân dỗ dành, Bạch Tiểu Hàn gật đầu, nhỏ giọng trả lời, sau đó tiếp tục ăn.
Nhìn kỹ sắc mặt hắn tốt lên không ít. Xem ra, Bạch Tiểu Hàn là bởi vì chuyện này mà giận dỗi. Cũng may Bạch Tiểu Hàn đơn thuần, trong lòng có chuyện gì đều đã hiển lộ ra trên mặt, nên nhìn vài lần có thể đoán ra manh mối, mà hoá giải cơn giận.
Sau khi ăn cơm xong, nam nhân mang theo Bạch Tiểu Hàn đi tản bộ, cũng kể một ít chuyện cười cho hắn nghe.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn liền bị làm cho tức cười, trên mặt lại lần nữa hiện ra nụ cười sáng lạn. Nam nhân vẫn hy vọng luôn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Bạch Tiểu Hàn như thế.
Về đến nhà sau khi đi dạo, nam nhân bắt Bạch Tiểu Hàn đi ngủ sớm, để ngày mai còn đến công ty gặp Triệu Cương.
Thật vất vả làm hết việc nhà, nam nhân vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, liền nghe được tiếng chuông điện thoại di động. Chính là liên tiếp "alô" vài lần, đầu kia đều không có đáp lại, cũng chờ đợi trong chốc lát, trừ bỏ hơi thở, cũng không có nghe được thanh âm gì.
Sao lại thế này? Sợ là tín hiệu không tốt, nam nhân không khỏi nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi:
"Này? Trọng Thần, ngươi đang nghe không?"
Liên tục hỏi vài tiếng lúc sau, điện thoại liền tắt máy. Nam nhân kỳ quái nhìn nhìn, sau đó ấn số gọi lại. Điện thoại đỗ chuông, nhưng không ai bắt máy. Trọng Thần vì cái gì không nói lời nào, lại không nghe. Có lẽ, là Trọng Thần trong lúc vô tình ấn số mà không biết, cho nên không có nghe được. Có thể là Trọng Thần đặt điện thoại ở chế độ im lặng nên khi gọi lại, cũng không có nghe thấy âm thanh thông báo.
Nghĩ đến ngày mai còn có việc rất quan trọng cần hoàn thành, nam nhân không có nghĩ nhiều, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Ở nhà của Trọng Thần bên này, là một phòng hỗn loạn...
Trọng Thần bỏ di động xuống, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, dùng cặp mắt dại ra quét một vòng căn phòng hổn độn, đáy mắt hiện lên vài tia ai oán.
Không khí dày đặc mùi rượu, có chút gay mũi. Trên mặt đất có không ít vỏ chai. Trọng Thần thống khổ rống lên một tiếng, sau đó vươn tay mạnh mẽ gạt tủ đầu giường tất cả những thứ ở trên đó đều bị quét sạch xuống mặt đất.
" Bốp ""
Trọng Thần chậm chạp ngẩng đầu, khi nhìn thấy người kia đứng cách đó không xa theo dõi hắn, Trọng Thần nắm một cái gối đầu ném tới, sau đó lại đem mặt vùi vào cái gối còn lại.