Nguyên do là như vậy. Nghe được Triệu Cương trình bày, Lăng Tịch dần rõ ràng hơn.
"Ha ha. Đúng rồi, ta vừa rồi cùng anh nói sự việc đó, không biết anh có ý kiến gì không?"
"Cái gì?"
"Anh Lăng, anh có ý kiến gì không? Tuy rằng ta đã một mình quyết định Bạch Tiểu Hàn vào vai nam chính, nhưng anh là phụ huynh hắn, vẫn phải hỏi qua ý kiến của anh."
Đóng phim? Bạch Tiểu Hàn cho tới bây giờ chưa từng học qua diễn xuất, làm sao đóng phim, khẳng định sẽ có rất nhiều khó khăn.
Thấy nam nhân muốn từ chối, Triệu Cương không chút hoang mang lại ra sức thuyết phục nam nhân. Triệu Cương kể về bộ phim, về mong muốn giúp đỡ Tiểu Hàn tự lập, cũng cam đoan không để Tiểu Hàn lao lực.
Triêu Cương cố hết sức thuyết phục hồi lâu. Nam nhân trầm mặc sau đó chậm rãi nói,
"Cho dù ta chấp thuận rồi, Tiểu Hàn cũng không nhất định đồng ý."
"Không cần lo lắng, ta nghĩ, ta có thể làm cho Bạch Tiểu Hàn đồng ý, anh Lăng vậy chúng ta nhất trí như thế nhé, đến bắt tay đi."
Cũng không lâu sau, cô giáo Tống dẫn Bạch Tiểu Hàn tới văn phòng. Khi nhìn thấy Triệu Cương, Bạch Tiểu Hàn hiện lên sự khiếp sợ. Hắn cầm lấy tay nam nhân hơi hơi run rẩy. Bạch Tiểu Hàn đem thân mình rụt lui sau lưng nam nhân trốn Triệu Cương.
"Tiểu Hàn, chúng ta lại gặp mặt."
Ngẫm lại ngày hôm qua là hiểu lầm, Triệu Cương sờ sờ cái ót, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Tiểu Hàn, đi ra. Cùng Triệu đạo diễn nói xin lỗi."
"Ba..."
"Không sao, đừng miễn cưỡng hắn."
Triệu Cương nói đỡ cho Bạch Tiểu Hàn, làm cho nam nhân nhẹ giọng.
"Tiểu Hàn, là bé ngoan, nếu làm sai chuyện, phải chịu trách nhiệm đúng hay không? Ngoan."
"Đúng... Thật có lỗi."
"Ngoan. Tiểu Hàn, ta có chút việc muốn cùng con nói, con thích phim ảnh không?"
"Hả... Thích."
Hắn rất thích xem tv, bởi vì trong TV có rất nhiều thứ hay. Đương nhiên, hắn thích nhất vẫn là xem phim hoạt hình.
"Hiện tại có cơ hội, cho con nhìn người khác đóng phim, đồng thời, con cũng có phần diễn, được không?"
Bạch Tiểu Hàn cặp mắt mơ màng, Triệu Cương dưới đáy lòng thở dài, xem ra, Bạch Tiểu Hàn còn không có hiểu được ý tứ của hắn.
"Là như vậy, chú muốn tìm con đi đóng phim. Quay xong, người khác có thể nhìn thấy con trong TV, con có muốn làm không?"
"Đóng phim? Người khác có thể nhìn thấy con trong TV? Vậy ba có thể nhìn thấy con không?"
"Có thể! Đương nhiên có thể. Đến lúc đó, con còn có thể kiếm một ít tiền, và có thể dùng tiền đi mua gì đó, hoặc là mua một phần quà cho ba mình."
Bạch Tiểu Hàn cũng rất thích, nhưng là hắn căn bản là không biết đóng phim là như thế nào. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định không thể làm việc này.
Triệu cương tiếp tục giải thích về quá trình làm việc, về tiêu chí chọn diễn viên, công tác đào tạo huấn luyện người mới....
Nghe xong một đống lớn, Bạch Tiểu Hàn hoàn toàn có nghe nhưng không có hiểu. Bạch Tiểu Hàn khó xử nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn nam nhân, hỏi ý kiến
"Ba, làm sao bây giờ?"
Không đợi nam nhân trả lời, Triệu Cương liền mở miệng,
"Con là một người đàn ông, phải học tự lập, không thể cả đời dựa vào ba mình. Chuyện gì cũng phải đi hỏi người khác, như vậy, là một người nhát gan. Con cũng không muốn đợi cho ba của con già rồi, còn phải đi lo lắng cho con sao?"
"Triệu đạo diễn! Đừng nói nữa."
Nam nhân kêu lên, cũng có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Hàn không có lên tiếng, tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt cũng hiện ra vẻ kiên nghị chưa từng thấy qua.